Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chén thứ mười ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầy ắp là nỗi cô đơn nơi khu vườn nở rộ một sắc đỏ mỹ lệ. Trái với khu vườn đẹp đẽ kia, bao quanh toà lâu đài chỉ đầy gai nhọn. Gã tự trói buộc mình trong chiếc lồng giam lạnh lẽo này.
Bảo vệ lâu đài khỏi những kẻ lạ mặt là một khu rừng đầy hiểm nguy, vô số người đều đã bỏ mạng khi lầm lỡ bước vào khu rừng. Không vì thú dữ ăn thịt thì cũng sẽ vì bị lạc đường rồi chết đói. Mọi tin đồn kì dị được tạo ra, khiến chẳng ai còn bén mảng đến đây nữa.

Todoroki Shouto, gã ma cà rồng đã cô đơn ở nơi này từ nhiều thập niên, bị trói buộc ở nơi lồng kính chẳng thể bước nửa bước ra khỏi cánh cửa. Không gì ngoài sự lãnh lẽo, đơn độc. Có những lúc gã cảm thấy bản thân chẳng có chỗ dung thân, như là kẻ thấp hèn trên thế gian này. Cơ thể dơ bẩn kì lạ, chật vật khi thiếu đi máu tanh của loài người. Những chỗ trên da bị trụi đi bởi ánh nắng từ cửa sổ hắt vào, vô số vết thịt lỡ thối nát đã qua nhiều ngày chưa được rửa. Một vùng trên mắt phải không biết vì lý do gì mà bỏng đi. Chiếc răng răng nanh sắc nhọn như thể cắn xé được mọi thứ. Làn da thì trắng bệt không giọt máu. Trong đáng sợ nhưng lại thảm hại. Mặc dù thế nhưng cũng không thể che đi sự đạo mạo kì lạ trên người gã.

Đôi khi có vài con quạ bay qua bầu bạn cùng gã, quạ đậu trên cành cây ngay cửa sổ hỏi rằng "Cuộc sống bần cùng như vậy thì sao không chết đi thôi?".

Gã đang triển thuật làm cho vết thương khép lại, nghe hỏi liền trả lời: "Có thể chết sao? muốn lắm chứ, muốn chấm dứt cái cuộc sống đáng hổ thẹn này để có thể thôi đi cuộc đời đày đoạ nhưng tôi lại chẳng thể. Bởi vì vậy nên vẫn cứ phải sống một cách miễn cưỡng đến thế. Cũng chẳng vì động lực gì khiến tôi trụ được hay chẳng phải vì hoài bão hay lý do gì cao cả, chỉ đơn giản là tôi sợ cảm giác chết đi trước khi mà tôi chưa được gặp người ấy"

Con quạ nghe vậy cũng không nói gì, quạ thở dài rồi bay đi.

°

Khi một kẻ trở thành cái đích để buộc tội. Những người còn lại sẽ tụ hợp một phe. Họ trở nên thân thiết và thoã mãn chỉ trích mục tiêu. Song kẻ đó vì kiệt quệ mà rời đi thì mọi chuyện sẽ yên ổn trở lại. Và sau đấy một kẻ xấu số bị lấy ra làm mục tiêu chửi rủa tiếp theo. Cứ thế mà lặp lại liên tục.

"Treo cổ nó, thanh tẩy nó bằng ngọn lửa giận dữ! Đứa con hoang bị ả phù thủy ám lời nguyền, nó sẽ gieo hoạ xuống thị trấn này! Mau treo cổ nó"- Một lão già làng bé choắt, gầy còm, mình bận một chiếc áo dài nhung đen quanh sườn thắt bằng một dây lụa to. Tay phải của lão chống một cây gậy gỗ cũ kĩ. Lão chất nịch khẳng định.

"Có khi đàn ông trong làng bị nó quyến rũ dụ dỗ lấy hết tiền bạc"- ả đào với mái tóc đen tuyền xoã đến vai, trên người là bộ váy đỏ chót, sau lưng được khoét một đường sâu đến sóng lưng trong rất lẳng lơ. Ả đỏng đảnh mà phán

"Bảo sao dạo này ông chồng tôi lại hay về muộn, tiền công thì chẳng thấy đưa tôi một đồng nào"- một người phụ nữ trung niên tay bế con đáp

"Tôi bảo rồi cơ! Thiếu gia nhà kia nhất định bị nó yểm bùa nên mới như thế"

"Đúng đúng! Thiếu gia cao quý không thể cùng loại người như nó được"- một cô gái trẻ, tóc thắt bím hùa theo nói

"Tôi mà sinh ra đứa con như vậy thì tôi nhục nhã biết bao"- một gã đàn ông mày râu đi ngang qua chen vào

"Hãy thay Chúa, thanh tẩy nó đi, thứ quỷ dị kia"

"Treo cổ nó đi"

"Thiêu trụi nó"

Tiếng dèm pha xen lẫn hò hét của lũ người dân thấp hèn phía dưới ngày một nhiều. Liên tục lặp lại ý muốn treo cổ chàng trai đang bị trói trên kia.

Bakugou Katsuki, cũng như bao người khác sinh sống trên thị trấn bé nhỏ này. Nhưng cuộc đời cậu không được gọi là "sống" bởi cậu là đồng tính, mà đồng tính vào thời đại ấy thì đều không được xem là con người. Lũ dân làng phán cho cậu là đứa trẻ nguyền, hành xử sai chuẩn mực đạo đức, kẻ gieo rắc tai hoạ,... vô số cái tội danh được tạo ra và đổ lên đầu cậu. Nhưng Bakugou dường như không để tâm những lời phỉ báng ấy. Cậu đã bình yên sống không đoái hoài gì tới ai nhưng cũng không thoát khỏi kẻ tị nạnh.

Đôi mắt Bakugou vô hồn, trong cậu tiều tụy đến đáng thương. Thân thể gầy nhom trơ xương bởi những ngày bị bỏ đói, kèm theo là bộ tù nhân bị rách tả tơi bởi những trận đồn mà người dân nơi đây cho là thanh tẩy. Vài chỗ thịt do lâu ngày chưa xử lý mà đã bị thối đi. Cảnh tượng vô cùng buồn nôn. Vài người đi ngang thấy được cũng không khỏi xót xao, họ đều cảm nhận được sự đau đớn của cậu nhưng rồi thì sao, họ đều có công việc của mình và ai lại muốn lao đầu vào tai ác.

Trời bất đầu tối đi và chuyển mưa. Lũ người vây quanh cậu đã rời đi từ khi nào. Khác với lúc ban đầu bây giờ không còn lại gì ngoài sự tĩnh mịch, hiu quạnh. Xa xa là ánh đèn đường loé sáng, tiếng mưa xuyên rách màn đêm, vang vọng cả thị trấn.
Bakugou vẫn ở đó, bị treo trên cây thập giá. Làn mưa xối xả tát vào mặt cậu và cả vết thương thể xác lẫn vết thương lòng. Không quan tâm những gì bản thân đã phải cam chịu, cậu chỉ mang theo một trái tim tan vỡ. Chịu đủ lời của nhân gian, nhận đủ mọi trận roi hành hạ thể xác. Nhưng khi bị người mình yêu phản bội thì khó lòng chịu được.

Bakugou đã luôn suy nghĩ cả ngày lẫn đêm từ khi bị bắt nhốt, hỏi bản thân đã làm sai gì để rồi bị đẩy vào cuộc đời đầy đoạ này. Bản thân đã làm gì sai mà khiến người ấy không đến. Để rồi tâm trí cứ luôn quằn quại trong bóng tối của cái chết, khó nhọc hô hấp.

"Tại sao cậu ấy lại không đến?" - Bakugou thì thào nói, giọng đã yếu đi bởi cơn sốt hành hạ. Đôi chân vô lực như muốn ngã xuống nhưng lại không thể. Vô phương bất lực. Cơn đói cồn cào và sự đau rát từ vết thương khiến cậu càng đớn đau. Rồi bỗng cậu muốn ngủ, Bakugou nhắm mắt lại một vùng tối om, sau đó là một bức hoạ mở ra cảnh nhà trời. Cậu nhìn thấy ở đó bà thánh Đồng Trinh Marie chìm ngập trong một đám mây vàng, giữa các thiên thần bà dang cánh tay hiền từ nhìn cậu như muốn đón lấy thân thể gầy gò này.

"Shouto à! Tôi không trụ được nữa rồi nên là cậu hãy mau đến tìm tôi...."- tiếng mưa lấn át đi giọng cậu.

Đêm mưa hôm ấy, mưa tầm tã. Tất cả mọi người đều chịu cơn lạnh từ cơn mưa đầu mùa. Ai nấy đều ôm lấy nhau để chia sẻ hơi ấm. Chỉ có hình hài ấy là phải chịu sự lạnh lẽo, cô đơn và tủi nhục. Bakugou ra đi trong một ngày mưa, cậu dường như chẳng có cái gì để mang theo, chỉ mang theo một trái tim vụn vỡ.

°

Gã bàng hoàng giật mình từ hồi ức xưa. Cơn mơ đó luôn đeo bám gã từ lâu. Đêm đêm đều khiến gã não nùng. Biết rằng đây là báo ứng mà gã phải gánh lấy nhưng mỗi đêm đều phải thấy cảnh tượng người mình yêu bị dày vò thì gã lại không chịu được.

Là do gã hèn nhát, yếu thế, vô dụng. Ngày bị gia tộc phát hiện gã và Bakugou yêu nhau, cha gã liền sai giai nhân đuổi cậu ra khỏi nhà, nhìn cảnh người yêu bị đẩy xuống nền cát, chịu bao lời phỉ nhổ từ bọn lính gác cổng mà lòng gã quặn thắt, cách cổng khép lại. Gã ngã quỵ

Sau đó cha gã liền nhốt gã vào phòng chứa, cửa sổ và cửa chính bị đinh đóng chật khiến gã không tài nào phản kháng. Hai tuần đó gã đều sống trong bóng tối và đói khát. Gã vô lực đập cửa cầu xin nhưng không một ai nghe tiếng lòng của gã. Đến khi hết hai tuần giam gã mới trốn thoát ra khỏi nhà. Gã vật vã, đến giày cũng chưa kịp mang mà chạy đến nhà cậu. Gã chẳng thấy gì ngoài cảnh tượng hoang sơ đến đáng sợ. Cả căn nhà đều bị đốt cháy đen, không còn gì ngoài tro tàn. Gã chết lặng, gã ngã quỵ xuống nền đất khóc thảm thiết. Nhưng gã không tin cảnh tượng kia, gã chạy đi tìm hỏi người khác về cậu.

Cậu ra đi rồi, người ta nói! Cậu ra đi trong một ngày mưa lạnh lẽo. Cậu rời bỏ gã. Không. Là do gã không đến, tất cả là do gã.

Ngày 6 tháng 2 năm 1275

Thị trấn nhỏ Gèvnie nhuộm đỏ bởi màu máu. 126 người, trong đó có cả nhà Todoroki danh giá, tất cả trong một đêm đều bị sát hại bởi Todoroki Shouto.

Bởi lẽ những gì gã đã làm, gã chịu một hình phạt. Trở thành loài ma cà rồng có tuổi thọ thật dài để cam chịu sự cô đơn và đày đoạ này. Không trái tim, không cảm xúc, không thể bước chân ra ánh sáng kia. Cứ một mình sống mãi trong lâu đài nơi bìa rừng u tối, không một chút hi vọng nào cho gã. Những gì gã có thể làm là trong khu vườn, giữa thế gian này. Tạo ra một bông hoa đẹp đẽ giống cậu. Dù thế thì gã vẫn sẽ chờ, tình yêu của gã, chàng thơ của gã sẽ tìm đến gã.

Cơn gió dừng lại trong màn đêm sau bao ngày mệt mỏi. ngàn sao lấp lánh như đang chảy trôi trong ngân hà. Cả khu rừng đang ngủ yên trong màn đêm tĩnh mịch. Gã tự mình hát lên bài ca nhớ về người.

Một cành hoa bị ai đó ngắt đi khiến gã giật mình. Gã lao xuống cầu thang nhanh như chớp.

"Kétt"

"Có ai ở đây không?"

"Ngươi là ai mà dám ngạo mạn bén mảng đến đây?"

"Tôi bị lạc, hãy để tôi ở lại đây đêm nay, xin ngài"

"Tên ngươi là gì?"

"Bakugou Katsuki"

__________________________________

Cảm ơn khác quan đã thưởng thức trà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top