Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Giọt Lệ Dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng đêm nay đẹp quá,trăng tròn hơn tất thể những lần lễ hội trước.Chắc trời cũng muốn ban phúc cho giang sơn này.Gần tới giờ trăng lên cao nhất,lúc đó trăng soi sáng cả vùng trời đất nước.Ánh sáng huyền diệu của ánh nguyệt đêm lễ hội cho ta cái cảm giác hân hoan vui mừng hơn cả ngày Trung Thu.
Tiếng nhạc gần hồ sen,nơi chuẩn bị tổ chức lễ hội.Hoàng Thượng uy nghiêm bước tới,sánh vai bên người là tuyệt mỹ nam nhân ,Bạch Liên .Trước hàn vạn ánh mắt nhìn chằm chằm vào cả hai.Liên có vẻ ngượng ngùng,đôi má ửng hồng ,e ngại cuối gầm mặt xuống.Đoàn tùy tùng phía sau cũng tỏ vẻ không quý kính gì Liên.Họ chỉ theo lệnh Hoàng Thượng mà đối xử tốt với y chứ trong tâm họ cũng chẳng ưa thích gì là mấy.Các quý phi hôm nay sẽ là vũ công cho màn nhảy múa đêm hội trăng tròn.Người trong cung cho rằng cứ ai biểu diễn đẹp nhất sẽ là người được Hoàng Thượng ghé tới thăm tiểu cung của mình.Họ luôn tranh đấu với nhau để được Hoàng Thượng sủng ái.Nhưng thân tâm Hoàng Thượng bây giờ chỉ có Bạch Liên bất cứ ai cũng không thể sánh được với Liên.Liên được mọi sự quan tâm,chiều chuộng và quý mến của Hoàng Thượng khiến bao phi tần trong cung đều ghen tức.Hoàng thượng ngồi ở bàn chính, chiếc ghế dài được điêu khắc hoa văn rồng bay và phượng múa thực sự tinh vi.Tất thể đều màu vàng lộng lẫy nguy nga đẹp đẽ. Liên bỗng đi ra chỗ chiếc bàn dành cho kẻ nô tì,cung nữ và nô tài để ngồi.Ánh mắt Hoàng Thượng ngỡ ngàng khi thấy Liên ngồi ở nơi của người không có tầng lớp cao trong cung lại là kẻ thấp hèn liền có phần nổi giận.Người nghĩ rằng Liên không coi trọng mình,cho rằng bản thân yêu chiều người như thế vậy mà người lại không đáp lại tình cảm mà lại chọn xa mình,chọn thân phận thấp hèn để né tránh.Hoàng thượng đứng dậy tỏ vẻ tức giận ra mặt,người bước thẳng đến bàn của kẻ bần hèn siết chặt tay y kéo thật mạnh đến muốn rã cả xương.Liên đau lắm nhưng lại chẳng biết thế nào,Hoàng thượng không kéo Liên về bàn tiệc mà dẫn người đi xa khu vực diễn ra hội, đẩy mạnh người xuống một gốc cây.Tấm lưng đập vào thân cây đau rát tận xương tủy.Nước bỗng rơi trên gương mặt thanh tú đẹp đẽ ấy.Hoàng thượng siết chặt đôi môi y, Liên nghẹn khóc,chỉ biết thút thít trong lòng kẻ cao to đằng trước thân mình.Cắn xé đôi môi ấy đến rã rời.Người buông Liên ra,tiếp tục cơn giận lúc nãy mà buông lời trách móc y.
- Nói xem,tại sao ngươi không ngồi cùng ta?Đó là nơi của kẻ hầu trong cung không phải chỗ của ngươi!!!Hay ngươi chán nản ta rồi,ta dành mọi thứ cho ngươi để ngươi phũ lại ta như thế sao!!!?- Mặc kệ lời của kẻ đằng trước Liên cứ liên tục khóc đến nỗi khó nói nghẹn cả lời.Đôi mắt đẫm lệ của y người khác nhìn vào cũng có thể hiểu rõ sự đau khổ ấy.Liên cũng yếu đuối lắm,bản thân rất dễ khóc và là con người giàu cảm xúc. Liên luôn òa khóc như một đứa trẻ mỗi khi đau lòng nhưng nước mắt của y là sự đau khổ chứ không vô tư như những đứa trẻ. Hoàng thượng ôm chặt y vào lòng, cảnh tượng đó khiến người xiêu lòng nhưng tâm trí vẫn lẫn lộn sự giận dỗi. Liên dùng hết sức đẩy người kia ra, nhanh chóng chạy đến lễ hội.Vừa chạy vừa lau những giọt lệ trên gương mặt.Ngồi ngay chỗ kế bên Hoàng Thượng, y thà theo ý Hoàng Thượng chứ không dám cãi lệnh của kẻ trên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top