Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Có Duyên Thì Ta Chắc Chắn Phải Tìm Được Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hôm ấy, nắng vàng qua khe cửa hoàng cung.Một màu đỏ sang trọng trải đầy hoàng cung.Những tấm thảm,những chiếc kiệu đã sẵn sàng cho ngày phong sắc.Hoàng thượng ngồi bên vườn thượng uyển hóng gió,từng áng mây bay nhẹ nhàng trên bầu trời..cũng chiều hôm ấy ngồi bên em,ta được ngắm nhìn vẻ đẹp như họa ấy,ta nhớ em, nhớ những phút giây có em,những buổi chuyện trò tâm tình bên em ,liệu nó kết thúc nhanh vậy sao...?
- Lý Hoa à..- Hoàng Thượng cất tiếng gọi Lý Hoa,cô hầu đứng ngay cạnh mình.
- Thưa Hoàng Thượng, ngài cần gì ạ?
- Không cần gì hết ..ngươi cho ta hỏi một câu được chứ ?
- Thần làm sao dám cãi lệnh trên,Hoàng Thượng cứ hỏi ạ.
- Ngươi nghĩ sao về Bạch Liên..?- Câu hỏi này làm Lý Hoa bất ngờ,chưa bao giờ Hoàng Thượng hỏi cô những câu khó hiểu thế này.
- Thưa Hoàng Thượng, Bạch Liên rõ là một người tài sắc vẹn toàn.Bạch Liên vừa đẹp người lại vừa tài giỏi,tốt bụng với mọi người.Thực sự rất hoàn hảo.- Lý Hoa hết lòng khen ngợi Bạch Liên nhưng rõ ràng cô ta nói không sai.Y vừa tài giỏi,nhan sắc lại hơn người ,tính tình thì lại tốt bụng,nhẹ nhàng ôn nhu.Không thể nói rằng Lý Hoa nói sai được.
- Quả thật...người ngoài ai ai mà chẳng thể thấy được Bạch Liên là một người tốt,vậy tại sao y lại từ chối ta chứ..không phải Liên hết tình cảm với ta đúng không?Hay ta đã làm gì sai y?...Thôi, đưa trẫm về cung,trẫm mệt rồi!- Hoàng Thượng ra hiệu cho những cô hầu còn lại.
Đi ngang qua phòng tiệc trà của Tuệ Phi và mấy phi tần khác, ý định không quan tâm gì đến cuộc trò chuyện của họ nhưng những lời nói của Tuệ Phi như khắc sâu vào tim Hoàng Thượng..
- Tuệ Phi à, bây giờ tỉ lên làm Hoàng Hậu rồi sẽ không quên đến các muội chứ?- Nhã Phi lên tiếng .
- Tất nhiên rồi ,ta lên làm Hậu sẽ còn sủng các muội hơn nữa ấy chứ
- Tỉ nè, sao mấy nay không thấy tên Liên tử xuất hiện trong cung nữa vậy chứ? Hay Hoàng Thượng lại sủng hắn xây cho hắn cái tiểu cung nào đấy ở nơi nào rồi?
- Muội yên tâm đi, Tỉ đã làm cho hắn biến mất khỏi cái hậu cung này rồi
- Bằng cách nào chứ? Tỉ nói nghe xem?
- Các muội còn nhớ lúc Thái Hậu về triều không? Trước đó,tỉ đã nói cho hắn biết về việc Thái Hậu không ưa thích gì hắn,bảo hắn phải cắt đứt duyên tình với Hoàng Thượng nếu không sẽ bị Thái Hậu xử tội.Tỉ còn nói là Thái Hậu phát hiện hai người họ giang tình như vậy chắc chắn sẽ chia rẽ cả hai.Đêm hôm đó Thái Hậu về hắn sợ sệt lắm thấy không,chắc là có cãi nhau với Hoàng Thượng hay sao ấy nên quyết định bỏ đi rồi còn gì.- Từng lời nói cũng đã đủ hiểu lương tâm Tuệ Phi thâm độc thế nào rồi.Ngoài khung cửa, Hoàng Hậu như vỡ òa ,từng lời chỉ trích Liên đêm hôm đó khiến người phải hối hận .Hoàng thượng bắt đầu lo lắng cho tình trạng của Liên,không biết Liên đang ở đâu,cuộc sống thế nào,có mối tình nào khác hay chưa .Người như muốn đào bới cả giang sơn này để tìm y,ánh mắt đau khổ vì mất em,đau khổ vì làm đau em ,làm em bỏ đi bây giờ phải tìm em mà xin lỗi...
.
Rạng sáng hôm sau, lễ sắc phong sắp được diễn ra.Chỉ một lúc nữa thôi chiếc kiệu đỏ sẽ được khiêng lên để bắt đầu lễ.Tuệ Phi đêm đã không ngủ cùng với Hoàng Thượng, đêm hôm qua Hoàng Thượng vì nhớ Liên mà đi đâu rất lâu ra hồ sen,sáng dậy Tuệ Phi cũng chẳng thấy Hoàng Thượng đâu cả.Một mình chăm chút lại nhan sắc rồi lại thay y phục.Đang bận bịu với trăm việc cho lễ sắc phong bỗng có kẻ hầu vào báo.
- Hoàng Hậu.. Hoàng hậu.. Hoàng thượng mất tích rồi...!!!- Tên hầu hớt hải chạy vào báo tin cho Tuệ Phi .
- Hả!!!!? Mau truy gọi quân lính tìm ngài ấy cho ta!!- Tuệ Phi hốt hoảng nói
Tin ấy cũng nhanh chóng đến tai khắp người trong cung.Lễ sắc phong coi như bị hủy bỏ,tung tích Hoàng Thượng nơi đâu cũng chẳng ai mà biết.Thái Hậu Sở Ly lo lắng vô cùng, bà vừa nghe tin đã như người mất hồn.
- Con trai của ta...Sao lại như thế này chứ!!!Lễ sắc phong thì còn dang dở sao lại bỏ đi như thế này!!!Trời ơi!!- Thái Hậu than trời,vừa lo vừa tức giận...
.
Hoàng thượng từ canh ba đã phi ngựa một mình về chốn quê xưa,nơi Liên sống.Người đi mang vỏn vẹn ít bánh, nước và một túi tiền nhỏ.Bỏ lại long bào và long mão ở hoàng cung, chỉ đơn điệu bộ đồ tầm thường mà đi.Gà vừa gáy, Hoàng Thượng cũng vừa về tới chốn xưa.Không khó mà tìm ra nhà Liên vì y chỉ vẫn sống ở nhà cũ của mình.Đừng ngựa ở một lối nọ,Hoàng thượng một mình đi vào căn nhà tranh nhỏ hẹp đơn sơ.
Vừa tờ mờ sáng Liên đã dọn hàng ra bán, vẫn vậy..vẫn gương mặt xinh đẹp ấy,vẫn mái tóc bạch kim dài mượt mà ấy.Liên chẳng để ý mấy đến Hoàng Thượng cứ tập trung sắp xếp lại những túi trà sen kia.Nhận ra có bóng người vào nhưng y không biết đấy là Hoàng Thượng nên chỉ vỏn vẹn câu chào
- Anh muốn mua bao nhiêu túi ạ?
- Không mua trà...mua lại người được chứ..?- Nhận ra giọng nói quen thuộc ấy, Liên ngước đầu lên nhìn vào người trước mặt.Nhìn vào gương mặt ấy,nước mắt bỗng tự động chảy dài..
- Đừng khóc nữa...ta thương ngươi
- Hoàng Thượng người đã cắt đứt lương duyên với ta rồi cơ mà..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top