Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

43~50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

QUÃNG THỜI GIAN TƯƠI ĐẸP CỦA CHÚNG TA

43

 TrướcTiếp 

Trong nháy mắt đã đến đường cái Nam Lĩnh um tùm cỏ cây. Ánh mặt trời chói mắt rực rỡ, dòng suối trong vắt chảy giữa khe núi, từng phiến đá xanh mướt màu rêu, cảnh sắc trong lành tươi mát. Xa xa là vô số núi đồi cao thấp uốn lượn đứng cạnh nhau, nối liền với đường chân trời xanh biếc.

Trận đấu “Một kilomet cuối cùng” sắp bắt đầu!

Lục Già ngẩng đầu nhìn Từ Gia Tu, anh thực sự muốn thử sao? Từ Gia Tu uống một ngụm nước suối rồi đưa chai nước qua, ý bảo Lục Già cầm giúp mình. Đồng thời, Từ Gia Tu cũng nhìn cô, dường như đoán ra được cô đang nghĩ cái gì liền nói: "Đừng hoài nghi bạn trai của em như vậy chứ."

Lục Già than thở: "Thì là. . . em hoài nghi cân nặng của mình ấy mà."

"Hửm?" Từ Gia Tu nghe xong, híp mắt nhíu mày nhìn cô đánh giá: "Có tới 60 cân không?"

"Lăn ngay ——" Lục Già hét to.

Có một khoảng thời gian thể trọng của cô không nặng lắm, nhưng đầu năm nay được lão Lục nuôi rất tốt nên tăng cân lên không ít. Hiện tại hẳn là có giảm đi được một chút rồi. Hay cứ cõng thử trước xem sao? Lục Già giơ tay ôm lấy cổ Từ Gia Tu từ phía sau, hai người khá là ăn ý, Từ Gia Tu hơi khom lưng đã kéo được cô lên, ước lượng một hồi rồi nói: "Lục Già, em có thể béo thêm chút nữa đấy."

Ngọt quá đi à! Lục Già hí hửng, mím môi cười cười.

----

Mọi người được tự do tạo tổ, sau khi mấy em gái xinh đẹp của Ốc Á đều bị giành giật hết, thì Tiểu Đạt cũng trở thành một trong những mặt hàng bán rất chạy. Janice tựa người vào rào chắn bên đường nheo nheo mắt nhìn về phía “mục tiêu”, vẫy vẫy tay; Tiểu Đạt liếc mắt vừa thấy liền chạy trốn thật nhanh.

Cái gì đây? Chẳng phải năm trước cô và anh ta phối hợp rất tốt sao? Là ai liều chết kéo anh ta tới đích cuối để giành tiền thưởng chứ hả. . .

So với một đám đồng nghiệp nhiệt tình, đang tích cực chuẩn bị thi đấu, Diệp Ngang Dương tuyệt không cảm thấy hứng thú với cuộc thi “Một kilomet cuối cùng” này. Thứ nhất, cậu ta không thiếu tiền, 2000 đồng cũng chẳng hiếm lạ gì. Thứ hai, cậu ta không cần ân ái như người nào đó, cho nên làm gì mà phải tham gia để tự ăn khổ? Kết quả, Diệp Ngang Dương tuy nhìn rất bình thường; nhưng vì một mình có dáng vẻ thản nhiên lại trở nên nổi bật nhất, rất không bình thường. Thiệu Dật Phong đã tìm được một em gái ghép cùng, cô nàng chạy lại gần hỏi Diệp Ngang Dương vì sao cậu ta không tham gia, Thiệu Dật Phong trực tiếp giải thích giùm: "Đừng làm khó dễ tiểu Diệp tổng, thắt lưng của cậu ấy không tốt."

Hứ! Diệp Ngang Dương vô cùng tức giận, thắt lưng cậu ta không tốt chỗ nào?

Trận đấu bắt đầu, Lục Già ôm chắc lấy cổ Từ Gia Tu, quay đầu lại nhìn rồi nói với anh: "Diệp Ngang Dương thật sự muốn cõng Janice á. . ."

"Kệ cậu ta đi." Từ Gia Tu nói, dừng một chút rồi nói thêm, "Dù sao cũng đổi lại nhanh thôi."

Quả nhiên, đại khái đi được chừng trăm mét, Diệp Ngang Dương cõng không nổi nữa. Janice không ngừng thúc giục kêu cậu ta đi quá chậm, hai người sắp thành cái đuổi nhỏ rồi. Diệp Ngang Dương bị giục liên tục đến mất kiên nhẫn. Nhìn người ta nặng có mấy cân, còn Lâm Kiều Kiều cô nhìn lại xem mình nặng như thế nào. Diệp Ngang Dương dứt khoát bãi công: "Vậy cô cõng cho tôi coi."

Không thành vấn đề! Đổi đi! Quả thực Janice nhanh hơn nhiều so với Diệp Ngang Dương, vèo một cái đã đuổi kịp Lục Già và Từ Gia Tu, bắt đầu chạy song song. Lục Già kinh ngạc nhìn qua, Diệp Ngang Dương cũng hết sức hưng phấn, khiêu khích nhìn về phía Từ Gia Tu.

Từ Gia Tu vẫn giữ vững tốc độ như trước, không nhanh không chậm, còn quay sang nói với Diệp Ngang Dương: "Tôi rất hâm mộ cậu."

Diệp Ngang Dương cười hô hố.

Thật là hâm mộ sao? Làm trò! Janice hỏi Từ Gia Tu: "Lão đại, hay để tôi cõng anh đi vài bước, thế nào?" Nếu lão đại hâm mộ thật thì cô cũng chẳng ngại đâu.

"Cám ơn, tôi không cần." Từ Gia Tu khách khí từ chối. Lục Già ở trên lưng chủ động nói: "Từ Gia Tu, hay đổi để em cõng anh đi."

Thực ra Lục Già chỉ nói thế thôi, cô nghĩ Từ Gia Tu khẳng định sẽ không đồng ý. Ai dè Từ Gia Tu dừng một chút, không biết xấu hổ mà dứt khoát trả lời: "Được."

Được á? ! Thật là “được” ấy hả. . .

Vậy được! ! ! ! Lục Già khí thế ngút trời nhảy xuống, vòng ra phía trước Từ Gia Tu. Bạn trai, mời lên ngựa.

Tâm tình của Từ Gia Tu cực kỳ tốt: "Cố lên."

Cố lên. . .

Lục Già khẽ cắn môi, thực sự bắt đầu cố gắng, nhưng vì sao, dù cô có cố đến mức nào thì cặp chân dài kia của Từ Gia Tu cũng không rời khỏi mặt đất xíu xiu. Hai người chiều cao chênh lệch, cô căn bản không thể nhấc Từ Gia Tu lên lưng mình, chắc phải bay lên mới được.

Lục Già tuyệt vọng: "Từ Gia Tu, anh ngoắc chân lên đây đi, ngoắc chân lên."

Như vậy?

Mà thôi, Lục Già bỏ cuộc.

Từ Gia Tu cười rộ lên, cười đến khoái trá. Lúc này Lục Già mới biết mình bị trêu đùa. Từ Gia Tu cùng cô dừng lại nghỉ ngơi, anh vươn tay vuốt vuốt sợi tóc dính trên trán cô qua một bên.

Lục Già đảo đảo mắt, chu môi hướng lên trên thổi thổi khí, thổi tung sợi tóc trên trán.

Từ Gia Tu: Thực nghịch ngợm.

Có người lại bắt đầu ân ái, Diệp Ngang Dương ở phía trước quay đầu lại nhìn, cực kỳ không hài lòng liền vỗ vỗ bả vai Janice: "Đổi đi."

Janice trực tiếp thả hai tay, mệt mỏi than thở: "Tiểu Diệp tổng, tôi. . . chỉ chờ câu này của cậu."

Gió núi từ từ thổi tới, Lục Già lại quay lại trên lưng Từ Gia Tu. Từ Gia Tu nhân cơ hội nói muốn cô hát cho anh nghe, nhưng không ngờ cô hát thực sự rất khó nghe. Từ Gia Tu nói: "Năm đó em hát rất êm tai mà, chính là lần kiểm tra Lý lần đầu tiên ấy."

Anh còn dám nhắc lại nữa cơ à? Lục Già mặt dày hỏi: "Anh cảm thấy rất êm tai sao?"

"Ừ." Từ Gia Tu nói. Nhiều năm như vậy, anh vẫn nhớ rõ hình ảnh cô ca hát lúc đó, mặt hồng hồng, mắt mở to, và nhất là hát liền một hơi mà không thở dốc, vô cùng thuận miệng.

"Đúng rồi, bài em hát khi đó là của Châu Kiệt Luân à?" Từ Gia Tu hỏi.

Lục Già khóc, rất muốn véo mạnh tai của bạn trai mà chất vấn, anh vừa nói cô hát dễ nghe là lừa cô, lừa cô có đúng hay không? Nếu không thì làm sao anh có thể nhầm “Tinh ngữ tinh nguyện” thành bài hát của Châu Kiệt Luân được cơ chứ?

Sau một hồi vất vả, rốt cục cũng đã gần đến đích cuối. Lục Già thấy được một lá cờ màu đang tung bay, không thể tin nổi Từ Gia Tu thực sự cõng cô trên lưng đi hết một kilomet. Trong lòng Lục Già đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, về sau cô có thể nói cho con gái mình biết, năm đó ba của con bé cõng mẹ đi hết một kilomet hay không? Tương lai chưa biết thế nào, nhưng Lục Già đã bị ý nghĩ của chính mình làm cho cảm động rồi. Cô muốn sinh đứa nhỏ cho Từ Gia Tu.

. . . Từ Gia Tu chắc cũng thích con gái nhỉ. Lục Già vừa nghĩ vừa cười "hí hí".

Từ Gia Tu hỏi cô cười cái gì.

Lục Già chưa biết nói như thế nào, nhưng có một câu đã buột ra khỏi miệng: "Từ Gia Tu, em yêu anh."

Từ Gia Tu cũng cười rộ lên: "Mới có một kilomet mà đã cảm động rồi, dễ dàng cảm động như vậy sao?"

Ai bảo thế. Lục Già chợt nhớ tới hình ảnh hồi nhỏ mình hay ghé vào bả vai của lão Lục, liền nói: "Từ Gia Tu, nếu về sau chúng ta có con gái, khẳng định con bé sẽ rất thích bả vai của ba nó." Thật kỳ lạ, nhưng không hiểu sao Lục Già lại cảm thấy rất xúc động, dường như cảm giác an toàn đã mất nhiều năm về trước đột nhiên quay lại vậy.

Từ Gia Tu vốn còn đang có vẻ mặt trêu đùa, lúc này cũng bị ý tưởng dâng trào của Lục Già làm cho nội tâm trở nên mềm mại. Anh nói: "Vậy về sau em không được ghen đâu đấy."

Lục Già "Ừm" một tiếng.

Từ Gia Tu: "Nói được thì phải làm được đấy nhé."

Hừ hừ, Lục Già bất mãn, nhưng vẫn nhẹ nhàng “Ừ” một câu.

Từ Gia Tu nở nụ cười, chậm rãi nói tiếp: "Có người vừa nói sẽ sinh con gái cho anh, nói được nhất định phải làm được nha."

Lục Già ngây người nửa giây, sau đó duỗi tay giơ ra phía trước, tạo ký hiệu "OK" ở trước mắt Từ Gia Tu. Có thấy không?

Từ Gia Tu: Ừ, có thấy.

Lục Già thuận lợi "chạm đất" ở đích cuối, Từ Gia Tu không tính là nhanh nhưng cũng không chậm, một đường chỉ cần an ổn không cần nhanh. Hạng nhất thì có gì quan trọng, quan trọng là người cùng anh ngắm cảnh sắc ven đường là ai mà thôi.

Vậy người giành hạng nhất rốt cuộc là ai?

Cách đó không xa, Janice và Diệp Ngang Dương gần như đều kiệt sức, hai người dùng phương thức thay phiên nhau cõng mà đi tới đích. Diệp Ngang Dương mệt đến nỗi cẳng chân run rẩy, đưa ra thỉnh cầu: "Kiều Kiều, cô cõng tôi vào khách sạn đi, 2000 tiền thưởng tôi cho cô hết, không cần chia nữa."

"Không thành vấn đề." Janice vui vẻ đồng ý, không biết mệt là gì, lập tức “chân chó” cúi người, "Tiểu Diệp tổng, mời!"

Diệp Ngang Dương nghẹn họng nói không nên lời. Vật vã suốt một đường như vậy, rốt cuộc cậu ta được cái gì đây?

——

Ngày hôm nay diễn ra hoạt động rèn luyện toàn công ty,với cương vị là Boss lớn, đương nhiên Từ Gia Tu sẽ có phát biểu đôi lời. Buổi tối, mọi người ở khách sạn trên núi dùng cơm, ai nấy đều ăn ngấu ăn nghiến. Từ Gia Tu đứng lên phát biểu, anh nói rất đơn giản, lời chào đầu cũng không có, chỉ có vài câu thể hiện rõ tư tưởng.

Từ Gia Tu nói: ". . . Văn hóa của Ốc Á chính là đoàn kết, sáng tạo và phát triển, mọi người cùng nhau theo đuổi giấc mơ chung. Những năm qua, tất cả đã rất nỗ lực, Ốc Á phát triển rất tốt, nhưng vẫn còn khoảng cách khá xa so với lý tưởng ban đầu của tôi. Chặng đường sau này của Ốc Á còn rất dài. Tôi tin rằng, Ốc Á ngày càng trưởng thành thì các thành viên trong Ốc Á cũng như vậy. Giống như hoạt động rèn luyện mở rộng được tổ chức ngày hôm nay, là một thử thách để khiêu chiến chính mình, để vượt qua khó khăn, như vậy Ốc Á nhất định sẽ có một tập thể đội ngũ thật ưu tú, thật cường đại, bách chiến bách thắng. Hôm nay, có tôi ở đây cùng mọi người nỗ lực, cám ơn mọi người!"

Tất cả vỗ tay, lời nói của Từ Gia Tu khiến tâm tình của Lục Già có chút sục sôi. Đúng lúc này, Diệp Ngang Dương ở bên cạnh cô mở miệng, “phá hủy” hình tượng của Từ Gia Tu: "Chậc chậc, lười quá."

Lười? Lục Già không hiểu: "Lười là sao?"

"Mấy lời này tôi đã nghe rồi." Diệp Ngang Dương nói, "Năm trước Từ bại hoại cũng nói y như vậy, chỉ sửa mấy chữ thôi."

Cái gì? Lục Già: ". . ."

Diệp Ngang Dương ho khan vài tiếng: "Chờ coi, lát nữa nhất định Từ bại hoại sẽ nói: hôm nay mọi người đều đã vất vả, sau khi về phòng thì nên ngủ sớm một chút."

Quả nhiên, đúng là Từ Gia Tu có nói như vậy.

Lục Già nhìn Từ Gia Tu ở phía trước, thấy thật buồn cười. Làm sao bây giờ, cô vẫn cảm thấy bạn trai mình rất “soái”, rất có sức quyến rũ đấy. Mười bảy tuổi và hai bảy tuổi, ở thời điểm nào, đối với Từ Gia Tu, Lục Già vẫn có một sự sùng bái nhất định, chỉ là tâm tình có hơi khác một chút mà thôi.

Đây là lần đầu tiên Lục Già có được một tấm ảnh chụp chung với Ốc Á, cô đứng ở bên cạnh Từ Gia Tu, Từ Gia Tu đưa tay tùy ý khoác lên vai cô, mọi người đều hớn hở nhìn vào máy ảnh. Sau đó, cô và Từ Gia Tu có được bức ảnh chụp chung đầu tiên, mà tấm ảnh này cũng là do chị Hồ Lan gợi ý nên mới có. Cả công ty chụp chung xong, các đồng nghiệp bắt đầu chụp ảnh lẫn nhau, rất nhiều người tìm đến Từ Gia Tu để chụp cùng. Ai đến Từ Gia Tu cũng không cự tuyệt, mãi cho đến khi chị Hồ Lan cười hỏi: "Từ tổng, Lục Già, hai người có chụp riêng một kiểu không?"

Cô nhìn về phía Từ Gia Tu. Từ Gia Tu gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Thực ra là có muốn chụp một mình một tấm."

Lục Già xoay người bước qua, Từ Gia Tu lơ đãng vươn tay giữ lấy thắt lưng cô, không biểu hiện quá thân mật, nhưng lại tình cảm khó nói nên lời.

—— "Tách" một tiếng, bức ảnh đầu tiên hai người chụp chung ra đời.

Lục Già qua chỗ chị Hồ Lan lấy ảnh chụp, rồi cho vào phần lưu trữ hình ảnh của "Thập Quang", quý trọng kỷ niệm.

. . .

Ban đêm, khi Lục Già về tới chung cư Thanh Niên đã là 21 giờ. Chuyện đầu tiên khi Janice về đến nơi là chạy ngay vào toilet tắm rửa sạch sẽ. Tuy vậy vẫn không quên lo cho Lục Già một thân mồ hôi giống như cô: "Bảo bối, sang bên lão đại tắm đi, bên đó có hai toilet đấy."

Lục Già: "(⊙v⊙)." Kiều Kiều, tôi một đi không trở lại thì sao. . .

Janice nghĩ nghĩ: "Hay cô tắm ở đây cũng được, tôi sang chỗ lão đại?"

"Tôi đi." Tôi đi là được chứ gì! Lục Già hùng hùng hổ hổ chạy lên lầu, nhanh chóng lấy áo ngủ và nội y. Nhưng lúc này lại phát sinh ra một vấn đề, cô nên chọn kiểu khiêu gợi, thanh thuần, hay là đáng yêu đây?

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

QUÃNG THỜI GIAN TƯƠI ĐẸP CỦA CHÚNG TA

44-1

 TrướcTiếp 

Dương Quá tử chiến Trương Vô Kị ai sẽ chiến thắng - Có thể bạn chưa biết

0.1B views

Entertainment

Lục Già xuống lầu, phát hiện ra di động có một tin nhắn mới của Từ Gia Tu: "Qua đây giúp anh một chút."

Lục Già đại khái cũng đoán ra được là có chuyện gì, cô ôm quần áo sạch nhanh chóng rời khỏi phòng. Từ Gia Tu mở cửa cho cô, anh đã tắm sạch sẽ, trên người mặc một bộ quần áo kẻ ngang màu xám trắng, tóc ẩm nhẹ nhàng khoan khoái, cơ thể toát ra mùi hương sữa tắm nhàn nhạt quen thuộc. Từ Gia Tu nhìn Lục Già ôm quần áo trong tay, ý cười trong mắt càng thêm rõ ràng: "Janice lại đuổi em ra ngoài hả?"

Lục Già ngước mắt, nói vừa đủ nghe: "À thì. . . cho em dùng nhờ toilet để tắm, có được không?" Thế nếu anh có rắp tâm khác thì cô chịu chứ?

"Ồ." Vẻ mặt Từ Gia Tu nhu hòa, vươn tay đóng cửa lại. Đối với cô, anh có thể từ chối điều gì sao?

Trước khi đi tắm, Lục Già giúp Từ Gia Tu dán miếng dán giảm đau. Cái này cô mua trên đường đi về nhà, Từ Gia Tu nói không cần tới nó; tuy rằng nhìn bạn trai quả thực không có vấn đề gì nhưng Lục Già vẫn lo ngày mai cơ bắp anh sẽ bị đau nhức. Từ Gia Tu có thói quen rèn luyện sức khỏe cực tốt, dáng người nhìn gầy gầy vậy thôi nhưng cởi đồ ra lại rất rắn rỏi. Diệp Ngang Dương nói trước kia Từ Gia Tu có biệt danh là “cây gậy”. Vì muốn thoát khỏi biệt danh này, Từ Gia Tu đã ra sức chơi bóng từ hồi tiểu học. "Đừng nhìn hiện tại Từ bại hoại có da có thịt mà lầm tưởng, hồi nhỏ bị kêu là ‘cây gậy’ một chút cũng không sai." Mỗi lần Diệp Ngang Dương nhắc đến việc đáng xấu hổ của Từ Gia Tu thì đều vô cùng hào hứng, nói liến thoắng không ngừng.

Từ Gia Tu trực tiếp cởi áo ở trước mặt Lục Già, cũng không phải là chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng dưới ánh đèn sáng bừng của phòng khách, cô vẫn có chút giật mình. Lục Già dán miếng dán lên bả vai Từ Gia Tu, hương vị thuốc bắc nồng đậm, đầu ngón tay của cô vô tình chạm vào làn da anh, không tự chủ được nóng lên. Từ Gia Tu quay đầu nhìn Lục Già, bỗng dưng nở nụ cười, so với ánh đèn còn chói mắt hơn.

Ha ha ha ha. Lục Già cũng bật cười theo, cô đứng dậy muốn đi vào phòng tắm, Từ Gia Tu ở phía sau mở miệng nói: "Mời dùng phòng tắm tầng trên."

Lại còn mời nữa cơ!

Có người nói, những người yêu nhau lâu dần sẽ có tính cách tương tự nhau, cả khẩu vị, thói quen và cảm giác. . . đều sẽ thay đổi. Chúng ta là những cá thể hoàn toàn độc lập trên thế giới, nhưng vì tình yêu mà không ngừng tiến tới gần đối phương, bắt chước, học tập, xâm nhập vào cuộc sống của nhau.

Lục Già tắm xong, theo thói quen dọn dẹp sạch phòng tắm mới đi ra ngoài. Từ Gia Tu vẫn ngồi ở phòng khách dưới lầu, thấy cô đi xuống liền nói: "Janice đã khóa cửa rồi, đêm nay em phải ngủ ở chỗ anh thôi."

Cái miệng này đúng là khiến người ta chán ghét. Lục Già chậm rãi bước xuống: "Em gõ cửa gọi là được mà."

Còn muốn đi? Từ Gia Tu cười cười, nghiêng đầu, tiếp tục mở miệng nói: "Lục Già, qua đây, anh cho em xem cái này."

Lại dùng chiêu đó rồi! Nhưng Lục Già vẫn cứ đi qua. Cái gì vậy? Từ Gia Tu kéo cô ngồi xuống sofa, Lục Già nhìn màn hình laptop, lập tức thấy một hình ảnh rất thu hút, là "Thập Quang".

"Có thích không?" Từ Gia Tu hỏi.

Lục Già gật gật đầu, rất thích.

"Cái này là 'Thập Quang' của chúng ta, cho nên nó không chỉ phải trở thành một sản phẩm tốt mà còn phải là một tác phẩm xuất sắc." Từ Gia Tu nói, ngón tay thon dài tiếp tục “múa” trên bàn phím, sau đó giao diện trang web thay đổi, chuyển sang màu xanh nước biển đậm, trên cùng có vô số ngôi sao nhỏ lóe sáng, . . .

Thật là đẹp. Lục Già tựa vào cánh tay Từ Gia Tu, thời gian, kỷ niệm. Cô và anh không cẩn thận đã bỏ lỡ mất khoảng thời gian tươi đẹp nhất, nhưng thật may là đã không bỏ lỡ nhau, cho nên hiện tại mới có thêm một cơ hội nữa tạo ra “Quãng thời gian tươi đẹp giữa hai chúng ta”.

"Có mệt không?" Từ Gia Tu hôn nhẹ, khàn khàn hỏi cô.

"Em vẫn ổn." Lục Già cũng hỏi anh, "Anh thì sao?"

Từ Gia Tu mỉm cười, trực tiếp ôm lấy cô nhấc bổng lên, đi lên lầu.

Trong phòng ngủ chỉ bật một bóng đèn, ánh sáng mờ ảo. Trong không gian tranh tối tranh sáng ấy, từng chiếc cúc áo được cởi ra, Lục Già nghe thấy tiếng trống ngực của mình đập liên hồi thật rõ ràng. Tay cô vòng ra vuốt ve tấm lưng rộng lớn của Từ Gia Tu, cảm thụ cơ bắp rắn rỏi của người đàn ông này. Cảm xúc như nước chảy cuồn cuộn, cô không quá hoảng loạn hay ngượng ngùng, nhưng cứ nghĩ đến bốn chữ “da thịt thân thiết” thì gò má vẫn hơi phiếm hồng. Có vài lời, chỉ có thể tự mình kiểm nghiệm thì mới cảm nhận hết được sự tuyệt vời ẩn trong từng câu chữ.

Từ Gia Tu chống tay, bao trùm lấy cô, chậm rãi dán sát.

Hai người đã cởi hết quần áo, quanh chóp mũi Lục Già phảng phất hương vị của anh lẫn với mùi thuốc bắc của miếng dán giảm đau. Từ Gia Tu nhẹ nhàng đè lên cô, Lục Già có cảm giác linh hồn mình dường như cũng đang bị đè nặng, cam tâm tình nguyện nằm trong lòng anh. Từ Gia Tu lẳng lặng nhìn cô, con ngươi đen nhánh như có hai luồng lốc xoáy nhỏ, khiến người ta muốn trầm luân.

"Lục Già, anh muốn từ lâu lắm rồi." Từ Gia Tu thì thầm bên tai cô, thân thể anh rõ ràng đã có biến hóa, còn hỏi, ". . . Cảm nhận được không?"

"Ừm. . ." Lục Già ôm lấy anh, hai tay không nhịn được vuốt ve, muốn gần gũi thêm chút nữa.

Kỳ thực, Từ Gia Tu đã sớm biết về chuyện tình dục giữa nam nữ. Nhưng từ nhỏ được tiếp nhận sự giáo dục nề nếp của ông bà ngoại, cho nên có một số việc dù biết anh cũng không làm thử, lại càng không giống một số người đàn ông lấy chuyện chơi đùa phụ nữ làm thú vui. Đối với Từ Gia Tu mà nói, tình dục có thể chia sẻ, nhưng chỉ có thể chia sẻ với người mình yêu, nếu không nó chỉ là dục vọng tầm thường của con người chứ không phải là yêu. Và trên hết là không có cảm giác thân mật trao đổi như anh và Lục Già hiện giờ.

Sau khi kết thúc kỳ thi Đại học, mùa hè năm ấy cậu của Từ Gia Tu thưởng cho anh một chuyến du học đến Châu Âu. Dù sao sớm hay muộn cũng phải ra nước ngoài, đi trước xem xét tình hình cũng tốt. Nhưng anh lại không đi, mà vẫn giữ thói quen cũ dù không có việc gì cũng gọi bạn học cũ đến chơi bóng ở sân vận động trung học Đông Châu. Thường xuyên đến mức bác bảo vệ còn phải kêu lên: "Mấy đứa tốt nghiệp hết rồi mà sao cứ hai ba ngày lại về đây một lần thế?"

Mùa hè năm đó, trung học Đông Châu thật yên tĩnh, khối lớp mười một còn chưa bắt đầu học thêm, cái nóng ập tới, không một chút gió; Từ Gia Tu cùng mấy nam sinh đánh bóng đến mệt mỏi, liền dứt khoát nằm nghỉ dưới bóng cây, nghe tiếng ve kêu râm ran không ngừng. . . Anh đưa mắt nhìn mặt trời đang từ từ lặn xuống, tâm tình phiền chán khó tả.

Thi Đại học xong, thời gian cũng giống như tâm tư, chuyển động mãi không dừng.

Ban ngày chơi bóng nóng nực, đêm khuya lại mộng mị, khi tỉnh lại người đã ướt một tầng mồ hôi; sau đó toàn thân vô lực, nhưng dường như có thứ gì đó bên trong thân thể anh phá kén chui ra ngoài.

Năm đó lên Bắc Kinh nhập học, Từ Gia Tu đi chung với rất nhiều bạn học cũ, trong đám bạn hầu như đều quen biết đó, anh lại không thấy được khuôn mặt mà mình muốn tìm kia. Từ Gia Tu cùng một bạn nam khác ngủ trên một chiếc giường hai tầng trong phòng riêng, chiếc giường hai tầng đối diện là một đôi tình nhân. Ban đêm người đàn ông kia di chuyển xuống giường dưới, sau đó là tiếng rên rỉ khó có thể kìm nén của cô gái. Anh trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, gặp một người bạn đang hút thuốc liền xin một điếu. Lần đầu tiên hút thuốc, khói thuốc lá ngập trong miệng mũi làm anh ho sặc sụa. Có một số việc rõ ràng không liên quan gì đến anh, nhưng nó lại tồn tại trong ký ức; từ đó về sau, anh vẫn cảm thấy chuyện đó rất ghê tởm.

Đối với Từ Gia Tu năm 19 tuổi mà nói, tình cảm của anh chính là mùa hè, là tiếng ve kêu, là Lục Già của lớp bên cạnh.

Sau đó anh phát hiện ra, tình cảm cũng có thể là loại hành vi xằng bậy, không có ý thức trên xe lửa này.

Thật ra thì khi đó Từ Gia Tu không cảm thấy Lục Già thực sự quan trọng. Anh và cô chỉ được coi là bạn học cùng khối, bình thường cũng không quá thân thiết. Vậy mà cô gái không quan trọng kia, sau nhiều năm như vậy lại trở thành ký ức độc nhất vô nhị trong thời thanh xuân của anh. Không quan trọng nhưng lại là điều không thể thay thế. . .

Từ Gia Tu nâng gáy Lục Già, cúi đầu hôn cô, vừa gặm vừa cắn, răng môi giao nhau. Từ sâu trong thân thể nổi lên ngọn lửa: lửa đốt càng lúc càng mãnh liệt, Từ Gia Tu có cảm giác như mình trở lại mùa hè năm đó, trong lòng có tiếng ve kêu râm ran.

“ Ưm ……” Tiếng ngâm khe khẽ thốt ra khỏi môi Lục Già, trong buổi tối tốt đẹp này đặc biệt uyển chuyển dễ nghe.

Từ Gia Tu bắt đầu tiến vào, chậm rãi mà kiên định. Vật đó chen được một xíu vào bộ phận nho nhỏ kia, khao khát muốn tiến vào thật sâu …… sau đó, sao lại không chen vào được nữa?

Lục Già từ từ mở mắt ra, thấy gò má Từ Gia Tu ửng đỏ, khuôn mặt đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Làm sao giờ nhỉ?

Từ Gia Tu không muốn để cô chú ý đến sự cố vừa rồi, cúi xuống tiếp tục gặm cắn, làm Lục Già phân tâm; còn bên dưới thì tiếp tục cố gắng đưa vào, cuối cùng cũng được một chút.

Nhưng ngay sau đó, Lục Già cảm nhận được đầu của dị vật kia đang cắm vào cơ thể mình, cô theo bản năng lui về phía sau tránh né. Khổ cho người nào đó thật vất vả mới chen vào một phần lại tuột đi ra .

Sự kết hợp thân mật vừa rồi, cả anh và cô đều có cảm giác rõ ràng, tâm tình và thân thể đều nổi lên hưng phấn.

Từ Gia Tu còn nói những câu ân ái giữa các đôi tình nhân như để trấn an. Anh không ngừng gọi Lục Già, Lục bảo bối, còn gọi cô là tiểu Diêm vương. Đáy lòng Lục Già mềm mại, tình cảm từng giọt tràn ra. Từ Gia Tu lại hôn cô một lần nữa, đầu lưỡi cuồng nhiệt xông vào, môi mấp máy mơ hồ lên tiếng hỏi: “ Lục Già …… em có sợ đau không …… hửm?” Có sợ hay không ?

Anh muốn làm cái gì? Giờ phút này Lục Già không thể rút lui được nữa, cô nói: ". . . Không sao."

Từ Gia Tu nhìn cô thật sâu, không lên tiếng, sau đó dũng mãnh động thân một cái, không cho cự tuyệt, toàn bộ xuyên thẳng vào.

Cô ngất! Trong mắt, Lục Già đau đến chảy nước mắt, nói cũng không ra lời. Hu hu, Từ bại hoại đáng chết!

……

Qua nửa đêm, trời bất chợt đổ mưa, từng giọt nước tí tách rơi xuống cửa sổ sát đất của phòng ngủ. Mùa này mưa nhiều, tiếng mưa bên ngoài càng khiến bên trong phòng ngủ đặc biệt an tĩnh bịn rịn. Lục Già nằm gọn trong lòng Từ Gia Tu, anh và cô đều không ngủ, rõ ràng cả hai rất mệt nhưng vẫn thức nói chuyện cùng nhau.

Từ Gia Tu vuốt tóc Lục Già, hỏi cô vì sao kỳ nghỉ hè sau khi thi Đại học xong lại không ở khu nhà dành cho giáo viên của trường nữa.

Ai nghỉ hè còn ở lại trường học nữa chứ? Lục Già nhớ lại, cô đi du lịch ở Hải Nam về thì đến nhà ông bà nội, sau đó lại tới nhà bà ngoại. Lúc ấy cô vừa đen vừa gầy, nhưng có cao thêm được một chút. Sau đó bác họ bên đằng nội sống ở Bắc Kinh nhiệt tình rủ cô ra đó chơi, nói là để thích ứng trước với hoàn cảnh, cho nên cô đi luôn không về trường nữa.

Đại học thật sự có rất nhiều thứ mới mẻ, ngẫu nhiên cô sẽ nhớ tới Từ Gia Tu đang học ở một ngôi trường khác. Có mấy lần Lục Già muốn đi tìm anh, giống như bạn học cũ kiêm đồng hương tìm nhau vậy; nhưng nghĩ lại chuyện anh đã từng từ chối cô, có lẽ là không thích rồi, cho nên bỏ qua, không muốn quấy rầy thêm. Tình cảm yêu mến dành cho Từ Gia Tu của Lục Già vẫn không thay đổi, khi biết được tin anh xuất ngoại, cô thực sự thấy mừng cho anh. Trong mắt Lục Già, Từ Gia Tu lúc nào cũng rất lợi hại, cô muốn thấy anh thành công, không nhất thiết muốn anh phải thuộc về mình. Huống hồ đến học ở một ngôi trường rộng lớn hơn, cô cũng không phải là nhân vật quá xuất chúng nổi bật gì, những cô gái xinh đẹp và tài năng có rất nhiều. Cô chỉ là tiểu Diêm vương của trung học Đông Châu mà thôi.

Lục Già hơi ngửa đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, ánh mắt tràn đầy tình nồng ý đậm. Thật tốt, cô vẫn có được người đàn ông cô yêu nhất.

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

QUÃNG THỜI GIAN TƯƠI ĐẸP CỦA CHÚNG TA

44-2

 TrướcTiếp 

Ngày hôm sau, Lục Già tỉnh lại ở trên giường lớn mềm mại, híp híp mắt. Từ Gia Tu vẫn còn đang ngủ, lông mày kiên nghị nam tính nhưng mi mắt cong cong lại rất giống con gái. Đột nhiên, một bàn tay vòng qua ôm chặt lấy cô, người nào đó trở mình một cái.

Anh đã tỉnh rồi?

Từ Gia Tu muốn hôn Lục Già, nhưng cô nhanh chóng che miệng lại không cho. Môi của Từ Gia Tu dừng trên mu bàn tay cô, “chỗ nào đó” lập tức thức tỉnh. Chết mất thôi, không chịu khống chế gì cả.

"Không được, lát nữa còn phải đi làm. . ." Lục Già nói.

"Có mệt không, anh cho em nghỉ phép." Từ Gia Tu nói.

Lục Già vui vẻ, dí dỏm đáp lời: "Cám ơn ông chủ đã thông cảm." Chỉ có điều việc đó là không cần thiết.

Từ Gia Tu cũng cười, chôn mặt vào cổ cô hít hà: "Không phải với ai anh cũng thông cảm vậy đâu, chỉ với em thôi." Sau đó anh lại vươn tay vuốt vuốt tóc cô, vừa lòng mới thu tay lại.

Người xấu!

Từ Gia Tu đứng lên đi rửa mặt trước, Lục Già nhân lúc anh rời khỏi vội vàng bật dậy, xốc chăn lên. Cô muốn nhìn thấy “dấu vết” trong truyền thuyết kia, đúng lúc này, Từ Gia Tu bất ngờ quay lại, tựa vào một bên nhìn cô chằm chằm: "Lục Già, em đang làm gì thế?"

Lục Già ngã phịch xuống giường, lắc lắc đầu.

Từ Gia Tu nhíu mày, quyết không bỏ qua: "Tìm cái gì hả?"

Đúng vậy, có tìm, tìm . . . lạc hồng ấy. Mất mặt quá, Lục Già trực tiếp vùi mặt vào trong chăn, xin anh đừng lo cho cô nữa mà!

Sao có thể mặc kệ được chứ, Từ Gia Tu đi tới, cười hỏi: "Anh giúp em tìm nhé?"

"Không cần!" Lục Già nhanh chóng ngẩng đầu, "Em chỉ đang giúp anh gấp chăn thôi." Đúng, chính là gấp chăn!

"À." Từ Gia Tu cười khẽ hai tiếng, xoay người bước đi, được vài bước lại quay đầu lại nói: "Không cần gấp chăn đâu."

Lục Già vẫn cứ gấp chăn gọn gàng chỉnh tề, nhưng lại chẳng tìm thấy “nó” đâu cả, hu hu!

Mà.... Từ Gia Tu không hỏi cô tại sao lại thế à?

Thôi vậy!

——

Hôm nay đi làm, rất nhiều đồng nghiệp than thở sáng nay ngủ dậy thắt lưng nhức mỏi, chân thì đau. Lục Già cũng có một chút nhưng không quá nghiêm trọng. Sau đó có một đồng nghiệp lên tiếng chia sẻ kinh nghiệm: "Sau khi đi dã ngoại về chúng ta không nên nằm xuống ngủ luôn, mà phải vận động một chút thì sẽ tốt hơn nhiều đấy."

Lục Già nghe xong thì bừng tỉnh, đúng là cô và Từ Gia Tu sau khi trở về có làm một hồi vận động, à, thì chính xác là hai lần.

Buổi sáng, Từ Gia Tu bề bộn nhiều việc, còn ở lầu dưới cũng tất bật cho chạy thử chương trình. Janice đứng ở bên cạnh, Thiệu Dật Phong nhận xét một vài điểm kỹ thuật quan trọng, anh ta nói và nói, Lục Già ghi và ghi.

Lục Già tranh thủ chợp mắt một lát, khi tỉnh lại lại bắt đầu công việc. Cô còn giúp Tiểu Đạt làm một bài về quản lý tài chính, vấn đề chi phí tính toán khá rườm rà, cứ như thế Lục Già chậm rãi khôi phục lại tinh thần.

Janice hỏi Từ Gia Tu: "Lão đại, buổi chiều công bố kết quả chạy thử được hay chưa?"

"Buổi chiều tôi phải đi ra ngoài có chút việc."

Đi chỗ nào?

Buổi chiều, Từ Gia Tu xuống lầu, trên người mặc áo POLO trắng, kết hợp với quần dài màu vàng nhạt, dáng vẻ thoạt nhìn vô cùng hợp với câu ‘ngọc thụ lâm phong, thanh nhã tuấn dật’. Anh muốn đi ra ngoài? Đi đàm phán hợp đồng sao?

Từ Gia Tu bước tới hỏi Lục Già: "Công việc thế nào rồi?"

"Đã hoàn thành tương đối." Lục Già trả lời, công việc của cô hôm nay không nhiều lắm.

"Theo anh ra ngoài một chuyến."

Cô cũng phải đi sao?

Lục Già đi theo Từ Gia Tu xuống gara ngầm của tòa nhà Khoa Vũ, Từ Gia Tu dùng xe của công ty. Cô ngồi vào ghế lái phụ, tự giác thắt dây an toàn, sau đó lại hỏi: "Rốt cuộc là đi chỗ nào?"

"Đi chơi bóng." Từ Gia Tu nói, tâm tình có vẻ không tệ, còn nói đùa một câu, "Dẫn em đi trốn việc."

Lục Già nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, anh muốn dẫn cô đi trải việc đời đó hả?

Hôm nay có hoạt động của các nhân vật trong thương giới thành phố Đông Châu, địa điểm đương nhiên không là đâu khác ngoài sân Golf. Mấy năm nay, kiểu bàn chuyện làm ăn trên bàn rượu đã dần trở nên lỗi thời, mọi người có xu hướng chơi Golf bàn chuyện hợp đồng nhiều hơn. Trời xanh mây trắng, hoa cỏ tươi mát, chuyện trò vui vẻ.

Từ Gia Tu nói: "Đều là học đòi văn vẻ thôi."

Lục Già có chút thẹn thùng, nói thẳng: "Nhưng em chưa. . ." Các thứ như bóng rổ, bóng chuyền, bóng bàn, yo-yo, ngay đến khúc côn cầu cô còn chơi qua vài lần, mà chưa từng đánh Golf lần nào.

Từ Gia Tu: "Không sao, đến đó anh dạy em."

Lục Già "À, à", kỳ thực trong tiềm thức cô vẫn cảm thấy do dự, cô sợ làm anh mất mặt.

Mà thôi, cô có sắc đẹp cơ mà, sắc đẹp không đủ thì vẫn còn da mặt dày ở đây. Lục Già cười rộ lên, kéo gương chắn ở trong xe xuống nhìn nhìn, khí sắc không tệ!

Sân Golf Thiên Bích Hồ của Đông Châu được xây dựng trong hai năm nằm bên cạnh núi. Nơi đây tập trung rất nhiều các khu nghỉ dưỡng vui chơi rèn luyện, Lục Già đã từng nghe nói nhưng chưa đến đây bao giờ. Quần áo cô mặc hôm nay cũng tương đối thoải mái, chỉ cần mua thêm cái mũ lưỡi trai đội vào thì cũng giống như ai. Hôm nay người đến hầu như đều là thương nhân, liếc mắt nhìn một vòng có thể thấy được rất nhiều doanh nhân thành đạt, cùng người phụ nữ ở bên cạnh họ. Lục Già vụng trộm hỏi Từ Gia Tu một vấn đề. Từ Gia Tu nói anh cũng không biết rõ lắm nhưng vẫn trả lời: "Có vài người thì đúng là vợ thật, còn một số khác thì khẳng định là giả."

Lục Già gật gật đầu, thì cô cũng là giả mà. Từ Gia Tu dẫn cô tới chiếc xe điện màu vàng, vòng qua núi mà lên.

Hai người tới không sớm, lúc lên đến nơi đã có người chờ sẵn. Bên cạnh người đó là một cô gái xinh đẹp kiều diễm, đang mỉm cười vẫy vẫy tay.

Là Tống Tuyển Hi và bạn gái của anh ta.

"Từ tổng, chúng tôi đợi anh một lúc rồi đấy." Tống Tuyển Hi cầm gậy Golf quay đầu sang nói.

"Do chúng tôi tới muộn." Từ Gia Tu cười, tiếp nhận cây gậy đánh Golf của cậu bé nhặt bóng đưa qua, tay còn lại thì kéo Lục Già đi tới.

Lục Già nhận được không ít ánh mắt nhìn chăm chú từ những người ăn mặc sang trọng xung quanh. Từ Gia Tu ôm lấy cô, lên tiếng giới thiệu: "Lục Già, người của Ốc Á, cũng là——của tôi."

Từ Gia Tu tạm dừng một chút, mọi người đều cười rộ lên.

Thế rốt cuộc cô là gì của anh? Tình nhân? Bạn gái? Hay là Ưu Nhạc Mỹ (một loại trà sữa)? Lục Già âm thầm nguyền rủa trong lòng, còn Từ Gia Tu thì vẫn thản nhiên cười, không nhanh không chậm nói thêm một câu: "Chúng tôi sẽ mời mọi người uống rượu mừng nhanh thôi."

Ai nấy đều giật mình, vội vàng nói: "Chúc mừng Từ tổng, chúc mừng cô Lục."

Lục Già nhịn không được đảo mắt mấy vòng, ai muốn gả cho anh chứ, hừ. . . Có chút vui vẻ, nhưng vẫn khẽ nhướng mày.

Đúng lúc này, Tống Tuyển Hi nhìn qua: "Từ tổng, có nhã hứng thi đấu một chút không?"

Từ Gia Tu: "Là vinh hạnh của tôi."

Tống Tuyển Hi và Từ Gia Tu đi chơi bóng, Lục Già nhìn bộ dạng chắc chắn của Từ Gia Tu, thoáng suy nghĩ, tất cả mọi việc anh đều nắm chắc trong tay rồi sao?

Mặt trời trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, nhóm phụ nữ không hẹn mà gặp đều đi ra chỗ ô lớn ngồi uống nước thư giãn. Bạn gái của Tống Tuyển Hi chủ động gọi Lục Già: "Chị Lục, chúng ta cũng ra đó ngồi đi."

Lục Già nói với Từ Gia Tu mấy câu rồi đi theo cô gái trẻ xinh đẹp này sang bên cạnh nghỉ ngơi. Đúng rồi, Lục Già còn chưa biết tên của cô ấy, cô gái tự lên tiếng giới thiệu: "Em tên là Lộ Lộ."

Lục Già: "Chào em, Lộ Lộ."

Tới lúc cả hai ngồi xuống, cô gái không còn nhiệt tình như vừa rồi nữa, ngồi một mình trên ghế nằm màu trắng tự bôi kem chống nắng và trang điểm lại. Lục Già kéo mũ lưỡi trai thấp xuống che mặt, khẽ nhắm mắt.

Cô gái này còn khá trẻ, chắc khoảng mới hai mươi. Lục Già không muốn nghe lén, nhưng vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện qua video với bạn bè của cô gái. Giọng điệu vẫn còn chút khoa trương như mấy em gái mới lớn: "Có biết hôm nay mình ra ngoài với ai không? Là Tống Tuyển Hi, Tống Tuyển Hi của Tư Tâm Đặc đấy!"

Tống Tuyển Hi. . .

Đối phương trả lời lại rất nhanh: “Wow, còn có ai nữa không?"

Cô gái quay đầu nhìn sang bên cạnh, sửa lại cách nói một chút: "Còn có Từ Gia Tu, thật sự rất đẹp trai, không hổ là nam thần nổi tiếng của trung học Đông Châu trước kia. Nhưng anh ta dẫn theo bạn gái đó, hu hu, ghét quá!"

Lục Già thư thái thả lỏng trên ghế nằm, thưởng thức đồ uống lạnh do nhân viên phục vụ mang tới. Không biết qua bao lâu, một giọng nói phổ thông có hơi uốn lưỡi vang lên bên cạnh.

"Em đang uống gì thế?"

Là Tống Tuyển Hi, anh ta đang dịu dàng hỏi bạn gái mình.

Cô gái uống một ngụm nước: "Nước trái cây gì đó, hương vị khá ngon."

"Thật không?" Tống Tuyển Hi hỏi, cười nói: "Có thể đi lấy giúp anh một ly không?"

"Không thành vấn đề."

"Thanks!"

Cô gái đứng lên, rời khỏi.

Lục Già nghiêng đầu, tiếp tục nhắm mắt, không liên quan gì đến cô. Kết quả rất nhanh, vẫn là giọng nói kia, rõ ràng gọi lên một tên Tiếng Anh.

—— "GiGi."

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

QUÃNG THỜI GIAN TƯƠI ĐẸP CỦA CHÚNG TA

45

 TrướcTiếp 

Dương Quá tử chiến Trương Vô Kị ai sẽ chiến thắng - Có thể bạn chưa biết

0.1B views

Entertainment

GiGi?

Nếu không có người gọi ra miệng thì chắc suýt chút nữa Lục Già đã quên chính mình có cái tên Tiếng Anh này rồi. Cô nâng cái mũ lưỡi trai lên, mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía Tống Tuyển Hi, không chủ động lên tiếng.

Tống Tuyển Hi ngồi xuống chiếc ghế nằm màu trắng mà bạn gái anh ta vừa ngồi, hai mắt hẹp dài, khuôn mặt anh tuấn, dưới ánh vàng rực rỡ của buổi chiều có vài phần chói mắt. Anh ta mỉm cười với cô, chẳng biết cố ý hay vô tình hỏi: "GiGi, thung lũng Thiên Lộc của Đông Châu thực sự có cái cây cổ thụ hình dáng kỳ dị sao?"

Cái gì? Lục Già dường như nghe không rõ nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh trong trẻo, khuôn mặt nõn nà nhẵn nhụi dưới ánh nắng mặt trời giống như trân châu tản ra ánh sáng lung linh nhàn nhạt. Tống Tuyển Hi thoáng ngẩn người, chỉ thấy diện mạo của Lục Già hiện giờ so với trí nhớ đẹp hơn rất nhiều. Trước kia Lục Già độc lập thông minh, mềm mại hoạt bát, tràn ngập sức sống; bây giờ cô còn có thêm một loại hương vị mê người, là vì Từ Gia Tu sao?

Đối với câu hỏi của Tống Tuyển Hi, Lục Già vẫn nằm im không nhúc nhích, qua một lúc lâu mới mở miệng: "Chẳng lẽ Tống tổng không biết, mỗi cây đều có một sinh mệnh riêng, hình dạng khác nhau, trong mắt từng người lại mang dáng vẻ khác biệt?"

Tống Tuyển Hi nở nụ cười: "Tôi chỉ muốn tìm em để tới được cái cây đó thôi."

"Tống tổng không tìm được nó à?" Lục Già nhớ tới Từ Gia Tu từng nhắc tới vận may gì đó, tiếp tục đáp lời, "Xem ra vận khí của Tống tổng thực không tốt."

Tống Tuyển Hi dường như bị cô làm cho á khẩu, nhất thời không nói gì.

Lục Già thả lỏng người, cũng cảm thấy lời nói của mình có chút khó nghe. Nhưng cô cực kỳ không thoải mái với giọng điệu của Tống Tuyển Hi khi nãy, cái kiểu cố ý thăm dò còn mang theo khiêu khích cao ngạo, đúng là khiến người ta khó chịu. Về chuyện cái cây ở thung lũng Thiên Lộc, Lục Già nhớ đó là khi cô và các đồng nghiệp đến nhà máy gia công Đông Nam Á của Tống Tuyển Hi làm công tác thẩm tra. Cô ở đó tổng cộng năm ngày, công việc không quá nhiều, mọi người còn có thời gian đi thăm quan ngắm cảnh một ngày. Đúng lúc Tống Tuyển Hi cũng có mặt ở đấy, thuận tiện mời các cô ăn tối trong một nhà hàng nổi tiếng với việc dùng cây cổ thụ làm trụ chính, tán cây sinh trưởng ngay trên nóc nhà hàng như một chiếc ô khổng lồ. Sau khi nghe cô nói với một đồng nghiệp nữ rằng thung lũng ở Đông Châu có một cái cây kỳ dị khá đặc biệt, Tống Tuyển Hi cảm thấy có hứng thú, còn nói nếu có cơ hội thì nhất định phải tới Đông Châu nhìn xem sao.

Không ngờ anh ta đến thật.

Nếu không phải do đã phát sinh một số chuyện thì có lẽ cô có thể tận tình đối đãi với Tổng tổng với tư cách là chủ nhà, dù sao có thể “kết bạn" với một người có thân phận như anh ta, cũng có thể coi đó là “vinh hạnh” của cô!

Lục Già có chút đau đầu, cô nhìn về triền núi phía xa, bầu trời trong xanh, thảm cỏ xanh biếc như nhung, cây cối xum xuê, từng bông hoa trên ngọn cây như những ngọn lửa nhỏ, khoe sắc rực rỡ. Khung cảnh trước mặt như một bức tranh sơn dầu muôn màu muôn vẻ. Từ Gia Tu quay lưng về phía cô, thân hình cao to thẳng tắp, bên cạnh còn có mấy người đàn ông. Sau đó, Từ Gia Tu xoay người lại, đưa mắt nhìn về bên này.

Lục Già nhìn anh nở nụ cười, không biết anh có nhìn thấy hay không.

Tống Tuyển Hi cũng như có như không nhìn Từ Gia Tu ở phía bên kia, thoáng trầm mặc rồi mở miệng nói: "Lục Già, có thể em chưa biết, tôi và Từ Gia Tu sắp trở thành bạn hợp tác làm ăn."

Lục Già cầm cốc đồ uống trên bàn lên, uống một ngụm, bình tĩnh suy nghĩ.

Tống Tuyển Hi khẽ thở dài, như là cố ý giải thích cho cô nghe: "Tôi không ngờ em lại trở thành bạn gái của Từ Gia Tu, lần trước gặp nhau ở khách sạn thực khiến tôi bất ngờ. Tôi không biết em quen với Từ Gia Tu, nhưng tôi vẫn chúc mừng em, Từ Gia Tu thực sự rất ưu tú, đây cũng là nguyên nhân khiến tôi lựa chọn hợp tác làm ăn với anh ta."

"Cám ơn." Lục Già nhìn thẳng về phía trước, đối với lời chúc phúc của Tống Tuyển Hi cô chỉ tỏ vẻ biết ơn một cách lịch sự.

Tống Tuyển Hi bất đắc dĩ cười cười, còn nói: "Trước kia tôi và em có một chút hiểu lầm không thoải mái cho lắm, hi vọng điều đó sẽ không làm ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa tôi và Từ tổng."

Lục Già quay đầu lại: "Tống tổng, là anh suy nghĩ nhiều thôi. Trước kia tôi và anh chẳng có hiểu lầm gì cả. Về chuyện có thoải mái hay không thì nó đã kết thúc ngay tại thời điểm tôi rời khỏi phương Bắc rồi."

Rất xa, Từ Gia Tu thong thả bước tới chỗ Lục Già. Nhưng có người còn xuất hiện nhanh hơn, đó là cô bạn gái xinh đẹp cầm cốc đồ uống về cho Tống Tuyển Hi: "Tự em chọn vị đấy."

Tống Tuyển Hi mỉm cười tiếp nhận cốc nước trái cây: "Cám ơn em."

"Uống ngon không?"

"Rất ngon."

". . ."

Lục Già cảm giác lỗ tai của mình sắp mọc gai rồi, mà kể ra với một "doanh nhân thành công” như Tống Tuyển Hi, bên cạnh có vài người phụ nữ cũng là chuyện bình thường, thậm chí mỗi lần đi đàm phán hợp tác là lại có một người phụ nữ khác nhau, thỏa mãn các loại nhu cầu xã giao trong công việc. Trước kia một đồng nghiệp nam ở công ty cũ của cô còn nói đùa rằng, bây giờ muốn đánh giá tài sản của đàn ông có tiền thì phải tính cả những người phụ nữ của anh ta vào nữa. Lúc đó cô còn nghĩ, nếu thực sự tính như vậy thì chắc không phải là tài sản cố định đâu, mà phải là tài sản lưu động mới đúng.

Hôm nay tại sân Golf này, có mấy người là tài sản cố định, mấy người là tài sản lưu động đây?

Rốt cuộc Từ Gia Tu cũng đi tới, vươn tay kéo cô đứng dậy, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Nghỉ ngơi đủ chưa, có thể ra chơi cùng với bạn trai em không?"

Anh còn cần cô để cùng bồi đắp tình cảm cơ đấy, cuối cùng cũng nhớ tới cô rồi. Lục Già đặt đồ uống trong tay xuống, đứng ở bên cạnh anh.

Từ Gia Tu ôm lấy cô, nói với Tống Tuyển Hi: "Tống tổng, chúng tôi đi trước, không quấy rầy anh nữa."

Ánh mắt của Tống Tuyển Hi dời từ bạn gái nhìn qua hai người, gật gật đầu. Mà có vẻ như Từ Gia Tu quá nổi bật, Lục Già thấy cô bạn gái mà Tống Tuyển Hi dẫn đến ngày hôm nay không ngừng đưa mắt nhìn anh. Aizz! Lục Già nhìn nhìn Từ Gia Tu, Từ Gia Tu hồn nhiên không để ý, trực tiếp dẫn cô rời đi.

Anh cố ý lại đây dẫn cô đi là sợ cô nhất thời không tìm được cớ gì để rời khỏi à? Dọc theo thảm cỏ uốn lượn đi lên trên, Lục Già hỏi Từ Gia Tu một vấn đề: "Anh với Tống tổng hợp tác với nhau rồi sao?"

Từ Gia Tu bước đi nhàn nhã: "Tống Tuyển Hi nói cho em biết?"

Lục Già trực tiếp gật đầu: "Chỉ nói là có khả năng hợp tác."

Từ Gia Tu nhận lấy cây gậy Golf dành cho nữ từ tay nhân viên phục vụ, sau đó đưa cho cô, nói: "Khoảng thời gian trước bọn anh ở Bắc Kinh có từng bàn bạc qua, đúng là có dự định hợp tác."

Dự định?

Từ Gia Tu dạy Lục Già chơi Golf, cô chơi cũng tạm được. Từ Gia Tu nhận xét: "Lục Già, em đang đi cày giữa trưa đấy hả?"

Nói ai đi cày giữa trưa thế? Lục Già liếc mắt, có ai đi cày mà tư thế đẹp được như cô không? Cô thực hiện động tác đánh bóng giống như trên TV, chẳng lẽ sai rồi? Từ Gia Tu tới gần sửa lại tư thế cầm gậy của Lục Già, hai tay thật tự nhiên vòng quanh ôm lấy cô, may là Từ Gia Tu tay dài chân dài, cũng không đến mức quá gò bó. Sau đó cô dựa theo mấy điều cần chú ý của anh, rất nhanh phát gậy đánh bóng thành công.

"Thông minh." Từ Gia Tu cười như gió xuân quất vào mặt, ánh mắt nhìn cô như ngầm khen ngợi ‘trẻ nhỏ dễ dạy’.

Lục Già cũng có chút đắc ý, khuôn mặt tươi cười nói: "Thì ra học đòi văn vẻ cũng không khó lắm."

"Đúng thế, đánh đàn với dệt vải cũng không khác nhau nhiều đâu." Từ Gia Tu vừa nói vừa dẫn cô đổi sang vị trí khác, tiếp tục nói về chuyện của Tống Tuyển Hi, "Lần này Tống Tuyển Hi tới tìm Ốc Á hợp tác là mang vốn đến đầu tư."

"Bao nhiêu. . ." Với thói quen nghề nghiệp, đối với tiền nong Lục Già tương đối mẫn cảm.

Từ Gia Tu nói một con số.

Lục Già há miệng thở dốc, có bị dọa một chút, thấy bộ dạng thản nhiên như không của Từ Gia Tu thì còn kinh ngạc hơn. Cơ cấu cổ phần của Ốc Á được tạo thành không quá phức tạp, nên nếu nhận thêm đầu tư thì sẽ ảnh hưởng đến người có số cổ phần lớn nhất; nhưng đối với một công ty đang trong quá trình phát triển mà nói, được đầu tư và không được đầu tư có khác biệt cực xa. Quan trọng nhất là Tống Tuyển Hi có thể đầu tư vào Ốc Á, điều này chứng tỏ anh ta đang muốn phát triển một hạng mục lớn ở đây. Nếu Ốc Á không chấp nhận thì đương nhiên Tống Tuyển Hi sẽ đi tìm một đối tác khác, đến lúc đó hai bên tất yếu phải cạnh tranh, hơn nữa còn là cạnh tranh khốc liệt.

So với sự khiếp sợ của Lục Già, lực chú ý của Từ Gia Tu vẫn đặt vào việc dạy cô đánh Golf, giọng điệu không khác gì huấn luyện viên: "Lục Già, giữ vai của em song song với mục tiêu, chỉ cần hơi khuỵu đầu gối xuống thôi. . . Này, không cần cong đến mức đấy đâu, em muốn quỳ xuống trước mặt anh đó hả?"

A a a a! Còn chơi đùa vui vẻ được như thế này cơ mà, Lục Già dùng sức vung gậy, không cẩn thận liền đánh hụt. Từ Gia Tu cầm gậy của mình lên, đánh quả bóng mà cô để lại, một gậy là trúng, vô cùng đẹp mắt.

Đánh một gậy này đến chính Từ Gia Tu cũng cảm thấy có chút sửng sốt, chẳng lẽ là do có bạn gái đang đứng bên cạnh nên mới xuất thần như vậy?

Lục Già không ngờ trình độ của bạn trai nhà mình lại cao đến thế, đủ tiêu chuẩn đi dự thi quốc tế rồi. Cô tò mò hỏi: "Từ Gia Tu, anh học đánh Golf từ khi nào vậy?"

Từ Gia Tu hơi cong môi một cái: "Cái này còn cần học à?"

Lục Già: ". . ."

Từ Gia Tu mặt mày giãn ra, chậm rãi nói: "Hồi nhỏ có cùng người lớn trong nhà chơi vui vài lần, sau này sang Mỹ học thì có đi chơi với bạn, rồi biết đánh thôi. Chơi Golf quả thực không khó, chẳng phải em vừa mới chơi cũng đã làm rất tốt rồi à?"

Đánh hụt cũng rất tốt sao? Mà kể ra quá trình trưởng thành của cô và anh khác nhau thật đấy, cùng là người Đông Châu, mà hồi nhỏ cô chỉ có thể chơi ốc sên trong vườn hoa của trung học Đông Châu, còn anh thì được ở đây chơi Golf rồi.

Lục Già nói ra suy nghĩ của mình cho Từ Gia Tu nghe, anh bật cười: "Vừa hay hồi nhỏ anh cũng rất thích ốc sên."

Buổi chơi Golf kết thúc, Lục Già, Từ Gia Tu, cùng Tống Tuyển Hi và bạn gái của anh ta ngồi trên một chiếc xe điện đi xuống núi. Lục Già dần dần hiểu ra, đại khái là Từ Gia Tu thực sự có ý hợp tác với Tống Tuyển Hi, hôm nay thương giới Đông Châu tụ hội, anh cùng Tống Tuyển Hi thi đấu tại sân bóng, bề ngoài thì giống như đang chơi bóng đơn thuần, nhưng thực tế là hai bên đang muốn hợp tác như trong lời đồn.

Tống Tuyển Hi và Từ Gia Tu bắt tay tạm biệt, sau đó, Tống Tuyển Hi duỗi tay về phía Lục Già. Lục Già bắt tay lại, Tống Tuyển Hi buông tay, ôm bạn gái của mình, thoải mái hỏi: "Ở Đông Châu có nơi nào thích hợp cho nam nữ dùng cơm không?"

"Chúng tôi thường hay nấu cơm ở nhà." Từ Gia Tu đưa ra hai tấm danh thếp, "Đây là hai nhà hàng mà cả tôi và Lục Già đều thích."

"Được." Tống Tuyển Hi cười cười, "Cám ơn, tạm biệt."

Từ Gia Tu: "Tạm biệt."

Lục Già và Từ Gia Tu rời đi, tài xế của Tống Tuyển Hi cũng lái xe tới. Tài xế xuống xe mở sẵn cửa sau cho anh ta, cô gái bên cạnh mặt mũi rối rắm, ngẩng mặt lên hỏi: "Tống tổng, lát nữa chúng ta đến nhà hàng Nam Thụ hay là Kross?"

"À.” Tống Tuyển Hi sửa lại cổ áo, nói với tài xế, "La Tùng, lát nữa cậu đưa. . ." nói đến đây, Tống Tuyển Hi dừng lại một chút quay sang hỏi, "Tiểu Lộ đúng không?"

Cô gái ngơ ngác khẽ gật đầu: "Vâng."

. . .

Phù! Lục Già ló mặt ra ngoài cửa sổ xe, thở mạnh một hơi, rốt cục cũng kết thúc. Cô cẩn thận suy nghĩ một vấn đề: Việc Tống Tuyển Hi muốn đầu tư vào Ốc Á, tuy rằng cô có kinh ngạc nhưng không đến mức cho rằng Tống Tuyển Hi là vì cô nên mới hợp tác với Từ Gia Tu, cô nào có giá trị tới vài triệu chứ. Tống Tuyển Hi nói có chút ngoài ý muốn, là chuyện cô trở thành bạn gái của Từ Gia Tu, nhưng việc Tống Tuyển Hi tìm Ốc Á hợp tác chẳng phải là chuyện ngoài ý muốn gì. Mấy năm nay ngành kỹ thuật điện tử của Đông Châu dẫn đầu cả nước, Ốc Á lại là công ty có thực lực, phát triển cạnh tranh nhất khu Cao Tân; nếu cô mà là Tống Tuyển Hi, cũng sẽ tìm Từ Gia Tu hợp tác. Còn nếu cô là Từ Gia Tu thì sao, sẽ tiếp nhận cơ hội này chứ?

Sẽ.

Đây là đáp án của cô.

"Từ Gia Tu, chuyện của Tống Tuyển Hi, anh tính như thế nào?" Lục Già ngồi trong xe quay sang hỏi bạn trai.

Đáp án của Từ Gia Tu rất đơn giản: "Thích thì chơi, không phải cân nhắc."

Xì! Lục Già phụt cười, cô và anh đúng là không nói ra miệng cũng trùng ý tưởng. Kỳ thực việc này cũng chẳng phải là chuyện xấu, nếu là công ty khác thì chắc đã vui mừng cười đến rớt răng hàm rồi. Có đôi khi công ty phát triển phải mượn sức gió Đông mới thắng chắc được, Ốc Á muốn đưa ra thị trường quốc nội trong thời gian ngắn thì Tống Tuyển Hi quả thực là người đầu tư tốt nhất.

"Từ Gia Tu, tài sản hiện tại của anh là bao nhiêu?" Lục Già đột nhiên hỏi một vấn đề khá là thiếu não.

Từ Gia Tu nở nụ cười: "Em còn không rõ nữa à?"

Cô nghiêng đầu, vừa thấy hài lòng lại có chút cảm khái, Lục Già toàn tâm toàn ý tin tưởng Từ Gia Tu, Từ Gia Tu chắc cũng toàn tâm toàn ý tin tưởng cô. Nếu về sau Từ Gia Tu và Tống Tuyển Hi thiết lập quan hệ hợp tác thì có phải cô nên thẳng thắn nói cho rõ ràng hay không. Nhưng .... quả thực có một số việc cô nói không nên lời.

Không không không, càng nói càng loạn, vốn dĩ không có quan hệ gì, tự dưng nói ra lại có chút mập mờ. . .

Lục Già dựa lưng vào ghế ngồi bằng da, dừng một chút rồi trực tiếp nói thẳng: "Từ Gia Tu, trước kia em và Tống Tuyển Hi đã từng quen biết."

"Kít ——" Tiếng bánh xe đột ngột phanh gấp ma sát với mặt đường.

Từ Gia Tu đã dừng xe lại.

Lục Già nhìn về phía Từ Gia Tu. Ặc? Đôi mắt xinh đẹp của Lục Già mở to kinh ngạc; có nhất thiết, có nhất thiết, có nhất thiết phải làm vậy không??!

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

QUÃNG THỜI GIAN TƯƠI ĐẸP CỦA CHÚNG TA

46

 TrướcTiếp 

Dương Quá tử chiến Trương Vô Kị ai sẽ chiến thắng - Có thể bạn chưa biết

0.1B views

Entertainment

Đã xảy ra chuyện gì?

Từ Gia Tu mở cửa xe. Vừa rồi trong đầu Lục Già chỉ nghĩ đến chuyện Tống Tuyển Hi đầu tư vào Ốc Á, thế nên không nhìn thấy tình hình giao thông phía trước. Đến khi nhận ra, cô cũng nhanh chóng tháo dây an toàn rồi ra khỏi xe. Bên tai truyền đến mấy tiếng mèo kêu rên rỉ yếu ớt, cô lần theo âm thanh đi tìm, cúi xuống gầm xe thấy một con mèo hoa nhỏ, đôi mắt ươn ướt đáng thương đang run rẩy.

Vậy nên, Từ Gia Tu phanh gấp xe lại là vì nó, con mèo hoa nhỏ không biết từ đâu lao ra này. Cô và Từ Gia Tu từ sân Golf Thiên Bích Hồ đi ra, một đường vòng núi đi xuống, con mèo này chắc là mèo hoang rồi.

Lục Già nhìn về phía bạn học Từ vừa gây ra chuyện, Từ Gia Tu lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, đưa ra phương án giải quyết: "Để anh ôm nó ra ngoài trước đã."

Lục Già gật gật đầu, ngồi xổm xuống quan tâm nói: "Cẩn thận một chút."

"Ừ." Từ Gia Tu không nói thêm nữa, chẳng cố kỵ gì nằm sấp xuống, chậm rãi vươn tay về phía con mèo nhỏ trong gầm xe. Sở dĩ Từ Gia Tu không chuyển động xe lên phía trước là lo nếu khởi động máy sẽ làm con mèo nhỏ sợ hãi, chẳng may chạy loạn lên lại bị thương.

Từ Gia Tu suy nghĩ khá chu đáo, nhưng mèo nhỏ căn bản không dám tới gần anh. Lục Già cũng cúi đầu xuống nhìn, nhớ lại trước kia cô từng nuôi Ăn Trộm và Chột Dạ, nghĩ nghĩ thế nào liền học theo tiếng mèo, kêu lên mấy tiếng. Meo meo meo một lúc, con mèo nhỏ phía dưới cũng "bắt được tín hiệu".

"Meo —— meo —— meo —— "

Từ Gia Tu ngoái đầu nhìn lại nhìn cô, thần sắc trở nên nhu hòa, có tác dụng sao?

Đương nhiên là có tác dụng. Một lúc lâu sau, mèo nhỏ thực sự chậm rãi lại gần Từ Gia Tu, Từ Gia Tu thuận lợi đưa được nó ra khỏi gầm xe.

Từ Gia Tu đứng lên kiểm tra sơ qua một lượt, Lục Già đứng bên cạnh hỏi: "Có nghiêm trọng không?"

"Không nghiêm trọng lắm, chắc là bị gãy xương." Từ Gia Tu trả lời, "Lát nữa đến bệnh viện thú ý khám xem thế nào." Anh rất chán ghét sự phiền toái này, nhưng sự tình là do anh mà ra, chung quy cũng không thể quăng nó đi để nó tự sinh tự diệt.

Lục Già đương nhiên là đồng ý: "Được."

Sau đó, cô muốn bế lấy con mèo nhỏ từ trong tay Từ Gia Tu nhưng anh không đưa cho cô, lý do là, "Nó là mèo hoang, không được tiêm vắc-xin phòng bệnh, trước tiên em đừng chạm vào nó. À đúng rồi, cốp xe có cái hộp giấy nhỏ, em cầm ra đây cho anh."

"Được. . ."

Mọi chuyện được giải quyết. Ngồi vào trong xe một lần nữa, Lục Già phát hiện ra khuỷu tay của Từ Gia Tu có vết trầy nhỏ, chắc có từ lúc chống tay cúi xuống gầm xe rồi. Từ Gia Tu nói vết thương này chẳng đáng kể gì, Lục Già mềm lòng, sức quyến rũ của đàn ông thường rõ nét nhất vào lúc khiến phụ nữ cảm thấy tin cậy và yên tâm. Trước kia cô có một đồng nghiệp nữ có tính cách mạnh mẽ thích một đồng nghiệp nam có tính cách chất phác rất nhiều năm, cũng chỉ bởi vì trong một lần công tác đi về đêm, đồng nghiệp nam xuống xe nhặt hết mấy viên gạch nằm giữa đường gọn vào một chỗ, hành động nhỏ này giúp các xe đi sau không vấp phải gạch nữa. Tuy chẳng phải là chuyện to lớn đáng ca ngợi gì, nhưng nó lại mang theo sức mạnh thâm nhập vào lòng người, ấm áp và tốt đẹp.

Chỉ có điều, Từ Gia Tu hoàn toàn không có ý định nhận nuôi con mèo này, ý của anh là sau khi chữa khỏi cho nó thì sẽ đem tặng cho người khác hoặc đưa tới trung tâm chó mèo hoang để người ta chăm sóc nó.

Ở bệnh viện thú y, Lục Già dán băng cá nhân lên vết trầy ở khuỷu tay Từ Gia Tu. Từ Gia Tu nói cũng không sai, nuôi mèo hoang không tốt cho lắm, "Ăn Trộm” và “Chột Dạ” chính là ví dụ tốt nhất.

Hai người ngồi chờ ở bệnh viện thú ý cho tới khi màn đêm buông xuống, đây là bệnh viện của người mà Từ Gia Tu quen, cách nhà họ Từ rất gần. Trong nhà anh cũng có nuôi một con chó, thỉnh thoảng rảnh rỗi anh lại dẫn nó đến đây tiêm.

Mèo nhỏ bị thương tạm thời nằm ở bệnh viện thú ý. Lục Già và Từ Gia Tu cùng đi ra ngoài, Từ Gia Tu nhìn cô nói: "Lát nữa vào thẳng nhà anh, chúng ta ăn chút gì đó nhé."

Hả?

Lục Già trả lời đặc biệt anh dũng: "Được!"

Từ Gia Tu vỗ vỗ đầu cô, nhịn không được cười lớn, chẳng phải đã gặp mặt hết rồi sao.

Sau đó, Từ Gia Tu lại ghé mắt nhìn qua, nhàn nhạt hỏi: "Lúc trước ở trong xe, em đã nói với anh cái gì, trước kia em từng quen biết Tống Tuyển Hi?"

Lục Già nhìn lại bạn trai: "Công việc của em trước kia có từng đến công ty của Tống Tuyển Hi làm công tác thẩm tra, từng có tiếp xúc. . ." Cô vẫn không muốn nói nhiều, có một số việc thanh giả tự thanh, nói nhiều ngược lại có vẻ như đang chột dạ. Đây cũng là lý do mà lúc trước cô không nhắc về Tống Tuyển Hi với Từ Gia Tu, Tống Tuyển Hi đã coi như không biết cô thì cần gì cô phải “khai ra” mình với Tống tổng có "dây dưa". Nếu không phải Tống Tuyển Hi muốn đầu tư vào Ốc Á thì cô đã cho thẳng anh ta vào thùng rác não bộ, một nhát quét sạch rồi.

"À?" Từ Gia thoáng ngây người một lát, dắt tay cô rồi hỏi: "Lục Già, em cảm thấy Tống Tuyển Hi như thế nào?"

Lục Già thành thật trả lời: "Là một người đàn ông thành công, có lý tưởng có thực lực. . . còn đào hoa nữa. Cứ nhìn cô gái anh ta dẫn đến hôm nay là biết."

"Đào hoa?" Từ Gia Tu không ủng hộ ý kiến này, "Anh ta không đào hoa, người đào hoa phải là Diệp Ngang Dương mới đúng, lần nào cũng đều có cảm tình, tới nhanh đi cũng nhanh. Còn với Tống Tuyển Hi, phụ nữ không thiếu nhưng cũng chẳng là gì cả."

Thật vậy sao, Lục Già không có cách nào phản bác; sở dĩ Từ Gia Tu phân tích triệt để như vậy là vì đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất sao? Lục Già phát ra một tiếng thở dài rất nhẹ.

"Sao lại thở dài?"

"Buồn nha. . . Nếu sau này anh cũng như vậy thì làm thế nào." Lục Già nghĩ gì nói nấy. Mặc dù nói như vậy, nhưng cô vẫn rất tin tưởng vào Từ Gia Tu. Nếu Từ Gia Tu thích thì những cô gái có quan hệ với anh đã kín hết ba vòng trường trung học Đông Châu rồi. Cô và anh thật vất vả mới ở chung một chỗ nhau, Lục Già ăn vạ ôm lấy Từ Gia Tu, "Anh phải quý trọng em đấy, bằng không em sẽ —— "

Từ Gia Tu hạ mắt cười khẽ: "Bằng không em sẽ làm gì?"

Lục Già nói không nên lời, rời khỏi anh ư? Vẫn là nên vẫy đuôi lấy lòng thì hơn. Khi yêu thương một người, thì chúng ta giống như được mặc thêm một lớp áo giáp; có thể dễ dàng bị thương nhưng cũng có thể vì đối phương mà không hề nao núng, sợ hãi.

Cô nghĩ, nếu về sau thực sự có một ngày như vậy, Từ Gia Tu không quý trọng cô thì khẳng định là do cô không tốt. Có một loại tin tưởng, cô tin anh sẽ vượt qua chính mình.

Biệt thự của nhà họ Từ nằm ở gần bờ hồ, Janice nói nhà của Diệp Ngang Dương cũng ở đó, rất nhiều người có tiền của Đông Châu đều ở khu này. Gia cảnh của Từ Gia Tu khẳng định là không tệ, ba là kỹ sư cao cấp, bên đằng ngoại hằng năm đều có chia lợi nhuận, cho dù không phải hào môn đại phú đại quý thì tuyệt đối là giai cấp trung lưu khá giả.

Cô và Từ Gia Tu đột nhiên về đây ăn cơm, đã qua bữa tối rồi, mẹ Từ và dì giúp việc lại phải vào phòng bếp. Lục Già cực kỳ bối rối, ba Từ ngăn không cho cô đi hỗ trợ: "Khó có được khi tới nhà ăn một bữa cơm, cháu cứ ngồi nghỉ là được rồi."

Lục Già đỏ mặt, Từ Gia Tu ngồi trên ghế gỗ trong phòng khách, gọi Kim Mao mà nhà nuôi ra giới thiệu cho cô biết. Kim Mao cao lớn nhìn thấy Từ Gia Tu thì vô cùng vui vẻ, nhảy nhót không ngừng.

Từ Gia Tu nhìn Lục Già, sau đó vỗ vỗ tay, hướng dẫn Kim Mao biểu diễn cho cô xem, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cười vui vẻ. Một Từ Gia Tu như vậy, không phải là nam thần của trung học Đông Châu, cũng không phải là ông chủ đầy hào quang của Ốc Á, mà chỉ giống như một cậu nhóc đẹp trai đơn thuần.

Đàn ông vĩnh viễn đều có một mặt trẻ con như thế, Từ Gia Tu cũng không ngoại lệ.

Lục Già chơi cùng Kim Mao của nhà họ Từ một lúc, Từ Gia Tu vuốt ve đầu của nó, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Xem ra nó rất thích em, giống anh."

Lục Già vui ơi là vui, cô cũng rất thích Kim Mao, còn thích anh hơn nữa.

Mẹ Từ và dì giúp việc đã làm xong một bàn đồ ăn. Từ Gia Tu dẫn Lục Già tới toilet rửa tay, còn cẩn thận ấn nước rửa thay giúp cô, thay cô kỳ cọ, vừa làm vừa nói: "Rồi, rửa tay rửa tay, ăn cơm ăn cơm."

Biểu hiện thật tốt, Lục Già nhịn không được kiễng chân lên thơm một cái vào mặt bạn trai, ánh mắt tràn đầy vui vẻ.

Từ Gia Tu, sao anh lại đối xử tốt với em như vậy.

Em đã là người của anh rồi, đương nhiên anh phải đối xử tốt với em chứ. Từ Gia Tu không biết những người đàn ông khác đối xử với người họ yêu như thế nào, nhưng đối với Lục Già, anh chỉ nghĩ muốn thương cô, yêu cô, đau lòng thay cô. Khi làm việc tại Ốc Á anh không thể biểu hiện ra rõ ràng, trong nhà trọ lại có Janice như cái bóng đèn to treo lủng lẳng trên cao. Hiện tại anh và bạn gái đã ở trong nhà mình, đương nhiên muốn thân thiết hơn một chút, huống chi, hai người cũng đã làm chuyện “vợ chồng” hết rồi.

Lục Già và Từ Gia Tu đi ra ngoài ăn cơm, mẹ Từ và dì giúp việc ăn ý liếc mắt nhìn nhau cười. Cái đó, liệu hai người có nhìn thấy cảnh vừa rồi không?

Đồ ăn của nhà họ Từ thực sự rất ngon, đúng là không biết làm thế nào lại dưỡng ra được Từ Gia Tu không có tính kén ăn, soi mói. Mẹ Từ nói: "Tiểu Tu, con phải thường xuyên dẫn tiểu Lục về ăn cơm đấy, biết không? Không thể hiểu nổi mấy thứ nấu trong cantin của công ty con, đó là thức ăn cho người sao?"

Từ Gia Tu gắp một ít thức ăn vào trong bát của Lục Già, đầu cũng không ngẩng lên trả lời mẹ Từ: "Hiện giờ chúng con hầu như đều tự nấu ăn, rất tốt đó mẹ."

"À à." Mẹ Từ phụt cười, hai người bắt đầu nói đến một số vấn đề trong cuộc sống. Đảo mắt lại nghĩ đến một chuyện, "Tiểu Tu, con không thể ngày nào cũng để tiểu Lục nấu cơm cho ăn được, hiện tại không được, về sau cũng không được, mẹ cho tiền để các con thuê người giúp việc, có được hay không?"

Được hay không? Từ Gia Tu nhìn về phía Lục Già, ánh mắt cười đùa, hỏi ý kiến.

Lục Già vô cùng xấu hổ, kỳ thực mỗi lần hai người cùng nhau nấu cơm, đều là do Từ Gia Tu ra tay vào bếp. Mặt khác, sao cô lại có cảm giác như mình đã là nàng dâu của nhà họ Từ vậy nhỉ?

Từ Gia Tu và mẹ Từ trò chuyện với nhau, tuy rằng không nhiều nhưng Lục Già vẫn thấy thực hâm mộ. Cô đột nhiên nhớ tới mẹ của mình, năm đó khi thi Đại học xong, cô đến nhà dì cả chơi. Dì cả nói cho cô biết, di ngôn mấy ngày cuối cùng của mẹ cô chỉ có tiếc nuối. Tiếc rằng không thể nhìn cô lớn lên, không thể tiếp tục quản lão Lục uống ít rượu đi. Sau đó còn nói nếu có người thích hợp thì phải hỗ trợ lão Lục đi bước nữa; tiếp đến nhất định phải chọn cho cô một nhà chồng thật tốt, mẹ chồng phải là người hiền lành, như vậy cô sẽ không phải chịu uất ức. Mẹ ruột mất, về sau kết hôn sinh con, còn có mẹ chồng quan tâm, chăm sóc. . .

Mẹ Từ cũng gắp thức ăn cho cô, Lục Già có chút nghẹn ngào, nhanh chóng vùi đầu vào ăn, cảm giác nước mắt chảy ngược vào bên trong thực quản, thức ăn trộn lẫn với nước mắt mằn mặn.

Về phần lão Lục, giáo sư Giang khẳng định là người thích hợp rồi.

Thật ra, trước khi thi Đại học, cô không thực sự thích giáo sư Giang, đại khái là sợlão Lục sẽ bị cướp đi. Cô nghĩ phải thay mẹ bảo vệ tình yêu và tình thân, suy nghĩ thật ấu trĩ. Mỗi khi giáo sư Giang đối xử tốt với cô, cô đều cảm thấy bà ấy có rắp tâm khác. Có một số việc, sau khi trưởng thành thì mới suy nghĩ cẩn thận được, trước kia cô không hy vọng lão Lục và giáo sư Giang có thân thiết gì, nhưng hiện tại thì chỉ hận không thể thay hai người chuẩn bị hôn lễ.

Rời khỏi nhà họ Từ, gió mát đêm hè nhẹ nhàng thổi tới, từng cột đèn đường mang phong cách Châu Âu sáng lên từng cái. Từ Gia Tu hỏi có phải lúc ăn cơm cô nhớ tới điều gì hay không? Lục Già nhất thời không nhịn được, xoay người ôm lấy anh. Cô vùi mặt vào lồng ngực của bạn trai, lẳng lặng ôm một hồi.

. . . Tha thứ cho em, Từ Gia Tu.

Không phải cô cố ý chống chế cãi ngang, cũng không phải cô cố ý không thẳng thắn thành khẩn, mà chỉ là vì hiện tại tất cả mọi việc đều quá tốt, cô không muốn phải mạo hiểm, dù chỉ là một chút. Cô càng không hi vọng, bởi vì quan hệ giả dối hư ảo của cô và Tống Tuyển Hi mà làm ảnh hưởng đến phán đoán của anh, khiến Ốc Á mất đi số vốn đầu tư lớn.

Cô không có sai, chỉ là cô quá lo lắng mà thôi.

. . .

Ốc Á cùng Tư Tâm Đặc của Tống Tuyển Hi xác định hợp tác, kế tiếp Từ Gia Tu sẽ có mấy buổi đàm phán chính thức. Lục Già tặng cho bạn trai một món quà, là một bộ tây trang có giá năm con số. Tây trang của Từ Gia Tu không nhiều, chỉ có một hai bộ, đều là của mẹ Từ mua cho anh. Với tư cách là bạn gái, đương nhiên cô nên mua cho anh một bộ. Một số tiền không nhỏ, Janice thấy vậy liền phát biểu ý kiến: "Lục Già, tôi với cô ở chung lâu như vậy, bây giờ mới phát hiện ra cô là tiểu phú bà đó nha. "

‘Tiểu phú bà’ thì chưa tới nhưng đúng là có chút tích lũy. Mấy năm nay tiền lương nhận được không tệ, mỗi lần đầu tư cũng thu được số lợi nhuận nhất định, số tiền tích lũy được hẳn là có thể . . chịu một nửa tiền nhà nếu cô và Từ Gia Tu kết hôn.

Ừm, đúng, cô muốn cùng Từ Gia Tu kết hôn, cô muốn gả cho anh.

Lục Già có chút đắc ý nho nhỏ, còn không quên nhắc nhở Janice: "Đúng rồi, số cổ phiếu tôi nhờ cô mua lần trước, hôm nay nhớ bán ra luôn nhé."

Janice: "Không thành vấn đề."

Lục Già trở về trung học Đông Châu một chuyến, cô đã mua quần áo cho Từ Gia Tu thì cũng không thế bất công mà quên mất lão Lục được. Vậy mà lão Lục vẫn oán giận cô từ ngày có Từ Gia Tu thì chẳng còn biết đường về nhà nữa.

"Gần đây con bận mà." Lục Già kéo cánh tay của lão Lục, cô có nói dối đâu, đúng là gần đây Ốc Á có rất nhiều việc. Vài hạng mục đồng thời tiến hành, Lục Già ngoài việc là kế toán của Ốc Á thì vẫn còn là phó đội trưởng của “Thập Quang”, quả thực chả mấy khi rảnh rỗi. Thời gian tới hẳn là còn bận rộn hơn nhiều.

Lão Lục nhìn quần áo mà cô mua cho ông một lượt rồi nói: "Mua đồ hàng hiệu thế này, là tiền lương của con tăng hay là tiền của con rể ba thế?"

Dừng! Lại còn con rể cơ. . .

Trong ví của cô thực sự có thẻ của Từ Gia Tu nhưng cô không có dùng. Còn về tiền lương thì.... Lục Già khoa tay múa chân nói: "Đúng là có tăng một chút ạ."

"Thích nhé. "

Lần hợp tác này của Ốc Á và Tư Tâm Đặc, song phương đều phải mời kế toán của văn phòng luật sư đến thẩm tra lại một lần nữa, thẩm tra chuyên nghiệp, thuế cũng phải kiểm toán rồi báo cáo cụ thể ra từng mục. Là kế toán của Ốc Á, Lục Già cũng phải phối hợp với công tác kiểm tra, quá trình khá rườm rà, cũng may là các mục của Ốc Á đều rất rõ ràng.

Ốc Á mời văn phòng luật nổi tiếng nhất của Đông Châu. Luật sư cùng đoàn kế toán viên cao cấp của Tư Tâm Đặc cũng sắp đến đây.

Tống Tuyển Hi vẫn mời đội ngũ kế toán từ công ty cũ Lục Già từng làm việc, vậy người tới lần này sẽ là ai?

Là người quen cũ sao?

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#lụcgia