Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Chi Quang chắc chắn trước đây mình thích phụ nữ, nhưng khi nhìn người con trai đang ngồi xổm trong góc và nghiêm túc vẽ tranh, cậu lại có chút không chắc chắn nữa.

Hoàng Tuấn Tiệp rất xinh đẹp, là một chàng trai xinh xắn, dễ thương với khí chất đây nắng.  Anh ấy rõ ràng có vẻ ngoài của một chàng trai đây nắng, nhưng lại thích giấu mình trong góc, không muốn nói chuyện với người khác và cũng sợ hãi lòng tốt bất ngờ từ người khác.

Hạ Chi Quang nhớ rằng trước đây anh ấy không như vậy. Đây là đầu tiên họ gặp nhau sau Supernova Games. Dù lúc đó hai người không giao tiếp nhiều nhưng Hạ Chi Quang vẫn có ấn tượng với anh ấy. Anh ấy là một người anh trai xinh đẹp và rất giỏi trong các trò chơi.

Khi đó, Hoàng Tuấn Tiệp không đẹp trai như bây giờ. Nhưng khi đó, Hoàng Tuấn Tiệp lại vui vẻ và tự tin hơn bây giờ. Anh ấy luôn mỉm cười. Hạ Chi Quang luôn nhớ rằng đôi mắt của anh ấy đặc biệt đẹp khi chúng cong lại.

Lần tiếp theo họ gặp lại nhau là trong bộ phim "Trò chơi trí mạng". Hạ Chi Quang ngồi trong phòng phỏng vấn của nam diễn viên và chào hỏi các diễn viên đóng vai Lê Đông Nguyên và Đàm Tảo Tảo. Mãi đến khi căn phòng chật kín người, Hoàng Tuấn Tiệp mới đến.

Nhìn thấy căn phòng đầy người với ánh mắt tò mò đang nhìn mình, Hoàng Tuấn Tiệp trở nên khẩn trương. Anh vô thức nhéo góc quần áo, do dự nói: 

"Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn."

Đạo diễn nhìn thấy anh, nhanh chóng đi tới giải quyết ổn thỏa: 

"Đây là Hoàng Tuấn Tiệp, người đóng vai Lăng Cửu Thời, là một trong những diễn viên chính của chúng ta."

Mọi người trong phòng đều đã ổn định vị trí. Hoàng Tuấn Tiệp nhìn xung quanh và thấy chỉ còn một chiếc ghế trống. Anh chỉ có thể đi tới đó và cúi đâu xin lỗi. 

Hạ Chi Quang có chút bối rối khi gặp lại Hoàng Tuấn Tiệp sau bao nhiêu năm. Người con trai nhút nhát và ngoan ngoãn này có thực sự là Hoàng Tuấn Tiệp mà cậu biết không? Cậu ấy quan sát khi người đó đến và ngồi xuống cạnh mình. Ngay cả khi ngồi xuống, anh ấy dường như cũng cẩn thận để tránh gây ra bất kỳ tiếng động nào hoặc thu hút sự chú ý lần nữa.

Khi mọi người đã có mặt, việc giới thiệu bản thân là điều đương nhiên. Người đứng lên đâu tiên chắc chắn là Hạ Chi Quang, anh đã quen với tình huống này nên khéo léo đứng dậy vẫy tay chào mọi người: 

"Xin chào mọi người, tôi là Hạ Chi Quang, trong vở kịch tôi đóng vai Nguyễn Lan Chúc. Xin các bạn chăm sóc tôi trong những tháng tới, để chúng ta có thể trình chiếu bộ phim này một cách hoàn hảo nhất." 

Nói xong, anh nháy mắt tinh quái với mọi người, ngay lập tức biến các nhân viên bên dưới thành người hâm mộ, thu hút mọi người vỗ tay nhiệt liệt.

Hoàng Tuấn Tiệp có chút hâm mộ nhìn hắn, sao người khác có thể nói chuyện thoải mái như vậy. Chẳng mấy chốc, anh là người tiếp theo phải giới thiệu. Nhìn thấy mọi người lại nhìn chằm chằm vào mình, Hoàng Tuấn Tiệp lại bắt đâu đổ mồ hôi lưng. Anh đè nén áp lực đứng dậy, ánh mắt có chút đảo quanh: 

"Xin chào mọi người, tôi là Hoàng Tuấn Tiệp, tôi đóng vai Lăng Cửu Thời." 

Nói xong, không đợi mọi người phản ứng, anh ngồi xuống, cúi đâu. Không nói gì thêm.

Đúng như dự đoán, bầu không khí có chút trì trệ, so với phần trước, phần giới thiệu ngắn gọn và thẳng thắn này thiếu rất nhiều ý tứ. Hạ Chi Quang nhìn những người đang căng thẳng xung quanh, mỉm cười giải quyết mọi chuyện:

"Lăng Cửu Thời chúng ta đã bắt đầu nhập vai rồi sao? Tiểu sư đệ đầu gỗ?"

Khi anh ta làm ầm lên như vậy, bầu không khí đột nhiên trở nên sôi nổi và mọi người đều bật cười. 

Những người phía sau bắt đâu lần lượt giới thiệu với nhau. Hoàng Tuấn Tiệp quay đâu lại nhìn sang, đúng lúc chạm mắt với Hạ Chi Quang. Anh do dự, nhỏ giọng nói với cậu: 

"Cám ơn!"

Lúc này Hạ Chi Quang mới nhìn kỹ hơn. Anh ta vẫn có khuôn mặt ưa nhìn đó, nhưng bây giờ lại càng xinh đẹp hơn: 

"Không có gì, anh Tuấn Tiệp."

Vì đang quay phim cùng nhau nên ê-kíp đã trực tiếp đặt phòng cho các diễn viên ở một khách sạn để mọi người có thể liên lạc dễ dàng. Và vì mọi người ở đây đêu là dân thường nên không cần phải ở khách sạn cao cấp nên chúng tôi đã trực tiếp đặt khách sạn ở tâng 1 để mọi người ra vào buổi diễn dễ dàng hơn. 

Hoàng Tuấn Tiệp kéo vali đến chỗ của mình và thở phào nhẹ nhõm. Thật ra hôm nay anh không cố ý đến muộn. Bộ phim này là cơ hội mà anh ấy đã vất vả có được thông qua cuộc phỏng vấn của chính mình, nhưng công ty không nhận ra điều đó. Ban đâu họ đồng ý cử xe đưa anh ấy đến sân bay đúng giờ vào ngày hôm nay, nhưng khi đến giờ, người đại diện của anh ấy đã gọi điện và nói rằng chiếc xe và trợ lý đã được trưng dụng, anh hãy tự tìm cách đi. 

Hoàng Tuấn Tiệp từ lâu đã quen với tình trạng này. Kể từ sau vụ tai nạn, anh luôn bị công ty bỏ rơi, mặc cho bị tổn thương và bị sỉ nhục. Ngay cả trong vụ kiện cuối cùng anh ta đã thắng kiện cũng không ai quan tâm đến sự thật. Mọi người đều cho rằng anh ta là một kẻ cặn bã có hành vi xấu. Anh ta phải mất một thời gian dài mới thoát khỏi những ngày đau khổ đó. Anh ta đã tiêu hết số tiên tiết kiệm của mình để chống lại vụ kiện. Nhưng "Tôi đã lau sạch nước bẩn trên người nhưng không một ai quan tâm nữa."

Anh ta trở thành kẻ thua cuộc, trở thành kẻ cặn bã trong miệng mọi người. Sau đó, anh bị trầm cảm và không muốn ra ngoài hay giao tiếp với người khác. Nhìn thấy anh như vậy, công ty không còn nghĩ chú ý đến anh nữa. Mọi người đêu tin rằng Hoàng Tuấn Tiệp không thể đứng dậy, ngay cả anh cũng nghĩ như vậy.

Việc bộ phim này được thử vai chỉ là ngẫu nhiên. Anh cảm thấy với danh tiếng của mình, muốn có người sẵn lòng hợp tác với mình là điều không dễ dàng. Nếu không phải tiền tiết kiệm đã cạn kiệt, nếu không phải anh vẫn còn niềm đam mê với diễn xuất thì anh đã từ bỏ sân khấu để tập trung vào vẽ tranh. 

Hoàng Tuấn Tiệp cất quần áo, nghĩ về bữa tiệc tôi nay và lặng lẽ thở dài. Anh ấy không muốn đi, lại sợ bị chê trách vì thiếu hòa đồng. Hơn nữa, sau này cả nhóm sẽ ở bên nhau nhiều tháng. Anh ấy phải từ từ thích nghi và tự mình ra ngoài. 

Địa điểm ăn tối rất gần. Hoàng Tuấn Tiệp bắt taxi và nhanh chóng đến nơi. Khi anh mở cửa phòng riêng thì mọi người đã ổn định xong cả rồi. Vốn dĩ anh muốn tìm một góc kín đáo ngồi ăn vài miếng rồi mới rời đi, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình:

"Anh Tuấn Tiệp, lối này!"

Hạ Chi Quang nhìn thấy anh, vội vàng vẫy tay, sau đó ngồi xuống, suýt chút nữa muốn bật cười. Trốn xa như vậy? 

Hai người còn chưa kịp ngồi xuống nói chuyện thì đã có người bưng ly rượu tới uống cùng Hạ Chi Quang, dù sao ở bàn này Hạ Chi Quang là người tương đối nổi tiếng.

Hoàng Tuấn Tiệp ngẩng đâu phát hiện không có người để ý tới mình, anh thở phào nhe nhõm, sau đó cầm đũa bắt đâu ăn. Sau một chuyến đi dài trong ngày, anh thậm chí còn chưa ăn một miếng nào và anh đã đói lắm rồi.

Hạ Chi Quang uống mấy ly rượu, trong lòng có chút nóng rát, từ khóe mắt vô tình nhìn thấy Hoàng Tuấn Tiệp đang trốn ăn vui vẻ. Sao người con trai này lại ăn như một con hamster nhỏ vậy? Ngoài ra, trong dịp này, anh ấy không nâng ly chúc mừng đạo diễn mà bắt đâu ăn một mình. Cậu không biết liệu anh ấy thực sự quá nhút nhát hay vì cảm thấy tự tin rằng mình sẽ hoàn thành tốt vai diễn.

Hoàng Tuấn Tiệp tưởng mình có thể trốn thoát một cách suôn sẻ nhưng cho đến khi đạo diễn cùng ai đó tới, những suy nghĩ vui vẻ của anh đều tan vỡ vì phải uống rượu mời. 

Khả năng uống rượu của anh thực sự tệ. 

Một đám người đi tới, anh không khỏi trốn đi, lén lút nhìn đạo diễn kéo Hạ Chi Quang khen ngợi hồi lâu, sau đó vỗ vỗ vai cậu ấy, nói ra đủ loại nhận xét tốt. Cốc uống xong, đạo diễn mỉm cười nhìn Hoàng Tuấn Tiệp, đến lượt anh rồi.

Hoàng Tuấn Tiệp nuốt nước bọt, cầm cốc lên uống hết trong một ngụm. Sau đó, anh nghẹn ngào, mặt đỏ bừng và ho một lúc lâu. 

Đạo diễn thấy anh uống xong, mỉm cười cầm cốc đi đến chỗ Lưu Hiểu Bắc. 

Hoàng Tuấn Tiệp vốn tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng một nhóm người bao gồm trợ lý đạo diễn, biên kịch... đã tràn lên bao vây anh và Hạ Chi Quang, trong lòng anh đột nhiên có chút sợ hãi. Sợ mình say rượu sẽ biến thành trò cười, lại sợ uống quá nhiều sẽ bị đau bụng, vô thức nhìn xung quanh, thấy không ai có thể giúp được mình ngoại trừ Hạ Chi Quang, người sẵn sàng uống rượu và có tửu lượng tốt. 

Hoàng Tuấn Tiệp cười khổ, anh chỉ có thể hy vọng hôm nay mình có thể giả vờ tốt và không làm gì quá xấu hổ. Trên đời này ngoại trừ cha mẹ anh sẽ không có ai yêu thương anh và thương cảm cho anh đâu. 

Lúc này, Hoàng Tuấn Tiệp không thể ngờ rằng khi vở kịch sắp kết thúc, người mà anh cho rằng chỉ là đồng nghiệp lại kiên quyết bảo vệ anh sau lưng và ngạo mạn tuyên bố với mọi người: 

"Tiểu Tiệp không biết uống rượu. Tôi sẽ uống thay anh ấy, hãy để anh ấy ăn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top