Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tuấn Tiệp thực sự không thích uống thuốc.   

Lúc anh còn nhỏ, khi bị bệnh phải uống thuốc, mẹ anh sẽ cầm cốc nước đuổi theo sau mông, dỗ ngọt vài lần thì mới may ra dụ được anh. Nhưng sau đó, anh ấy phải uống thuốc thường xuyên hơn, thậm chí còn học cách tự hành hạ bản thân bằng cách nuốt thuốc mà không uống nước. Anh ghét nó, và đó là cách anh thể hiện sự chán ghét của mình.  

Bác sĩ khuyên anh nên học cách kiềm chế cảm xúc, uống thuốc đúng giờ và cuối cùng anh sẽ khỏi bệnh từ từ. Anh đã làm điều gia đình mong muốn, vậy tại sao anh vẫn không vui? Tại sao họ vẫn không vui?   

Hạ Chi Quang vẫn luôn ở bên cạnh anh, nhìn anh nhỏ ngủ trong lòng mình.

Chuyện của Hoàng Tuấn Tiệp không hề đơn giản như cậu nghĩ. Nếu chẳng may làm sai điều gì thì có thể sẽ phản tác dụng và gây hại thêm cho anh ấy. Đúng lúc anh đang không biết nên giải quyết thế nào thì đạo diễn gọi điện.   

Hạ Chi Quang lặng lẽ đứng dậy, lẻn vào phòng tắm rồi mới trả lời:

"Xin chào, đạo diễn Bành."   

"Tiểu Hạ, sức khỏe của em thế nào rồi? Em và Tuấn Tiệp đã khỏe hơn chưa?"   

Hạ Chi Quang chợt nhớ tới trước kia đạo diễn đã cố ý nhắc khéo với cậu, lời nói của ông lúc đó đều là ẩn ý, ông chắc chắn biết chân tướng sự việc.

"Giám đốc, tôi có chuyện muốn trực tiếp hỏi ông."

"Vừa đúng lúc, ta cũng có chuyện muốn cùng cậu thương lượng, dịch bệnh thật sự nghiêm trọng, cho dù hai ngươi dương tính đầu tiên, nhưng hiện tại những người còn lại trong đoàn cũng không qua khỏi, bây giờ ta thật sự không tìm nổi người nào không có dấu hiệu sốt!"

Đạo diễn không nói nên lời, không biết phải làm sao, biết mình bị xui xẻo khi khởi máy trong giai đoạn này, nhưng chả lẽ ông không xứng có được một ngày quay phim suông sẻ sao!  

Hai diễn viên chính trông cũng rất mới mẻ, không biết liệu bộ phim này có thần kỳ trở thành hit với dàn diễn viên mới toanh này không?   

Hạ Chi Quang cũng có chút không nói nên lời, không biết là do đạo diễn xui xẻo hay là cộng hưởng giữa cậu và Hoàng Tuấn Tiệp quá mạnh.   

"Các cậu cũng biết chủ đề của bộ phim này, hơn nữa nguyên tác quá nổi tiếng. Bản thân việc làm lại của chúng ta đã khơi dậy sự tức giận của rất nhiều người hâm mộ nguyên tác, vì vậy chúng ta không nhận được nhiều đầu tư cho bộ phim này, thực sự thiếu thốn thời gian và tiền bạc. Phía bên tôi đều đã bàn bạc kỹ với trợ lý đạo diễn và yêu cầu những người còn khỏe đang nghỉ ngơi sẽ quay lại tiếp tục quay phim. Chúng ta phải chạy đua với thời gian để cứu vãn bộ phim". Đạo diễn biết rằng quyết định của mình là mạo hiểm, nhưng thực sự ông không còn cách nào khác.   

Hạ Chi Quang nhanh chóng hiểu được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, trong số các diễn viên trong bộ phim này, anh là người duy nhất có phần nổi tiếng, không thể trì hoãn hơn nữa:

"Tôi hiểu ý ông, tôi không phản đối. Hãy đợi đến ngày mai. Hôm nay Tuấn Tiệp và tôi sẽ nghỉ ngơi thật tốt."   

Đạo diễn biết hai đứa trẻ này là người hiểu chuyện nên nghe Hạ Chi Quang nói ra lời này, sau khi giải thích ngắn gọn vài câu, liền cúp điện thoại, không làm phiền bọn họ nữa.   

Lúc Hạ Chi Quang trở về phòng, Hoàng Tuấn Tiệp vẫn đang ngủ ngon lành, có lẽ là bởi vì hôm nay anh uống thuốc, trên trán luôn mồ hôi, hoàn toàn ngủ không yên giấc. Hạ Chi Quang vặn chiếc khăn lau mồ hôi cho anh, sau đó rót một cốc nước đặt ở cạnh giường, cậu lại nằm xuống bên cạnh anh ngủ.   

Đã là ngày thứ hai, Hoàng Tuấn Tiệp tỉnh lại, cổ họng khô khốc, không khỏi ho khan, cũng may Hạ Chi Quang đặt một cốc nước ở bên giường cho anh uống để bớt khó chịu. .

Thấy cơn ho của anh đã dịu đi, Hạ Chi Quang cẩn thận vỗ nhẹ vào lưng anh:

"Thấy dễ chịu hơn chưa?"   

Hoàng Tuấn Tiệp cười có lỗi với cậu:

"Thật xin lỗi đã quấy rầy em ngủ."   

Hạ Chi Quang cảm thấy không vui khi thấy anh luôn vô thức xin lỗi cậu. Rõ ràng họ đang ở trong một mối quan hệ cùng chia sẻ vui buồn, nhưng tại sao người này lại luôn có vẻ xa lạ đối với cậu.   

Hoàng Tuấn Tiệp thấy Hạ Chi Quang cau mày không lên tiếng thì trong tiềm thức trở nên căng thẳng. Anh luôn rất nhạy cảm với nhiều thứ, đặc biệt là cảm xúc của người khác.   

Nhìn thấy anh căng thẳng, Hạ Chi Quang muốn tự vả vào đầu mình, tại sao cậu lại phải tranh cãi với anh khi biết anh có tính cách như vậy? Cậu đành phải vỗ về anh nhỏ, bảo anh ấy hãy thư giãn:

"Đạo diễn lúc đó đã gọi điện cho em, bảo ngày mai chúng ta cùng nhau quay lại quay phim."   

Hoàng Tuấn Tiệp dở khóc dở cười khi nghe nói vậy. Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy chuyện như vậy, bệnh nhân dương tính đến làm việc và về nhà nghỉ ngơi như không có gì.   

"Em biết anh cũng sẽ có suy nghĩ giống em. Nhưng em biết anh cũng muốn bộ phim này được nhiều người yêu thích hơn, nên không cần hỏi em cũng biết anh sẽ đưa ra quyết định giống em, phải không nào?"

Hạ Chi Quang biết rằng Hoàng Tuấn Tiệp là một người rất tận tâm, chắc hẳn đã phải nỗ lực rất nhiều để hiểu thấu đáo nhân vật Lăng Cửu Thời. Cậu cũng phải nỗ lực hơn nữa để theo kịp Hoàng Tuấn Tiệp, họ mới có thể thể hiện bộ phim này một cách hoàn hảo được.   

Hoàng Tuấn Tiệp mỉm cười và gật đầu. Anh thực sự rất vui mừng khi được vào đoàn làm phim này, và... gặp được Hạ Chi Quang. Đây có lẽ là quyết định đúng đắn nhất của anh.   

Đến trường quay, đạo diễn cảm thấy mối quan hệ của hai nhân vật chính đã có một bước tiến vượt bậc. Ừm... ông nên nói gì đây? Họ đột nhiên trở nên thân thiết hơn rất nhiều!

Ông ta thực sự có thể nhìn thấy Hạ Chi Quang trong ống kính, người tình nguyện trèo xuống giếng đầu tiên, cẩn thận đỡ lấy Hoàng Tuấn Tiệp. Không phải cậu ta không tự nhiên khi diễn những cảnh gay cấn này sao, ai cũng thấy rõ trong buổi chụp ảnh đôi Hạ Chi Quang rụt rè như thế nào. Lần này cậu tự yêu cầu xuống trước, sau khi xuống, cậu tự ôm lấy eo Hoàng Tuấn Tiệp, nhẹ nhàng, nâng niu như sợ đứa trẻ này sẽ ngã.

Trợ lý đạo diễn ở một bên cũng không nói gì, bởi vì xem ra những hành động nhỏ này rất phù hợp với tính cách nhân vật, hiệu quả lại tốt đến không ngờ.   

Sau khi đạo diễn hét lên "Cắt", Hoàng Tuấn Tiệp bối rối quay lại nhìn Hạ Chi Quang:

"Trong kịch bản không có phần này mà?"   

Hạ Chi Quang đương nhiên biết là không có trong kịch bản, nhưng Hoàng Tuấn Tiệp sáng sớm tỉnh lại, lại bắt đầu sốt, điều này khiến cậu thực sự bất an:

"Không sao, em chỉ là tùy cảnh ứng biến mà thôi, dù sao Nguyễn Lan Chúc cũng đã bắt đầu coi trọng Lăng Lăng của anh ấy vào lúc này phải không?   

Hoàng Tuấn Tiệp thấy cậu nói thật đúng, không biết tại sao mặt anh luôn có chút nóng, vô thức đưa mu bàn tay sờ lên trán, lẩm bẩm:

"Anh lại sốt cao rồi sao? "   

Trợ lý Hạ Chi Quang nhìn thấy cơ hội, vội vàng chạy tới, xé miếng dán hạ sốt đưa cho anh:

"Hoàng lão sư, cậu đeo nhanh lên! Điều này sẽ khiến cậu thấy thoải mái hơn."   

Hoàng Tuấn Tiệp kỳ lạ nhìn người này. Ủa, cô không phải là trợ lý của Hạ Chi Quang sao? Làm sao cô có thể bỏ qua nghệ sĩ của chính mình mà đi chăm sóc người ngoài trước?   

Có lẽ bởi vì vẻ mặt nghi ngờ quá rõ ràng, trợ lý vội vàng xua tay:

"Không sao, không sao đâu."   

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn thấy Hạ Chi Quang nháy mắt cười với mình, cũng không nghĩ nhiều.   

Bệnh nhân quá nhiều, đạo diễn không thể đẩy nhanh tiến độ quay phim quá nhanh, gần đến giờ ăn tối nên phải để mọi người nghỉ ngơi trước đã.   

Hạ Chi Quang nói với trợ lý của mình rằng công ty đã sắp xếp một cuộc họp khẩn cấp và đã rời đi cách đây mười phút. Hoàng Tuấn Tiệp đột nhiên cảm thấy có chút trống rỗng. Không phải trước đây anh đã quá quen với việc không có bạn bè bên cạnh rồi hay sao? Tại sao anh lại cảm thấy có chút khó chịu?   

Những hộp cơm trưa do đoàn làm phim cung cấp quả thực vẫn khó nuốt như mọi khi. Nhìn thứ xanh xanh trong bát thật sự không có cảm giác thèm ăn chút nào, nhưng nếu không ăn thì không còn sức lực, cảnh quay buổi chiều chắc chắn sẽ bị trì hoãn. Sau khi suy nghĩ, anh quyết định ăn trước và sẽ gọi cho mình một bát cháo nóng cho cử chiều sau khi buổi quay kết thúc. Hoàng Tuấn Tiệp bắt đầu ăn ngon lành sau khi tự tẩy não bản thân.   

Hạ Chi Quang đi tới, ngồi đối diện anh:

"Anh định ăn gì?"   

Hoàng Tuấn Tiệp chớp mắt bối rối, sau đó đưa cơm cho cậu ta. Hạ Chi Quang nhìn thấy thức ăn màu xanh lập tức chán nản đặt cơm sang một bên rồi nắm lấy tay người đó rời đi:

"Thật quá đáng cho một người bệnh. Tệ quá, chúng ta đi ăn món gì ngon đi."   

Hoàng Tuấn Tiệp nhai đồ ăn trong miệng bị lô đi, thật ra anh không chú trọng việc ăn uống đến vậy đâu, nhưng Hạ Chi Quang lại nói sẽ dẫn anh đi ăn đồ ngon, khiến anh có chút tò mò:

"Hạ Chi Quang, đang đi đâu vậy?"   

Hạ Chi Quang đưa người lên xe của mình, người trợ lý đã đợi sẵn ở bên cạnh, trong xe có một chiếc bàn ăn nhỏ gấp gọn. Hoàng Tuấn Tiệp nhìn nhanh và thấy đó đều là những món ăn yêu thích của anh. Lúc đó, cảm giác thèm ăn mà anh đã dần mất đi sau khi nhìn thấy hộp cơm trưa bắt đầu quay trở lại.   

Hạ Chi Quang đưa đũa cùng bát cho anh, thấy anh có chút do dự xấu hổ khi ngồi xuống, trực tiếp đưa tay kéo người tới:

"Chúng ta đều là bệnh nhân, nên được ăn ngon mà."   

Hoàng Tuấn Tiệp biết anh đang chiếu cố cho mình nên cảm kích cảm ơn mọi người và không khách sáo nữa, tự mình cầm thìa húp canh.   

Hạ Chi Quang ngồi ở bên cạnh anh nói:

"Ăn tối xong, trên xe của em ngủ một giấc đi, anh còn đang sốt."   

Hoàng Tuấn Tiệp không có tâm trí ăn ngủ ở đây, liền vừa ăn vừa xua tay cự tuyệt:

"Không được, Hạ Chi Quang."   

Hạ Chi Quang mấy ngày nay gần như đã hiểu được tính tình của anh nhỏ nhà mình, nhìn thấy anh cự tuyệt, cũng đã nghĩ tới biện pháp đối phó:

"Cứ coi như Nguyễn Lan Chúc đối xử tốt với Lăng Cửu Thời đi."

Hoàng Tuấn Tiệp không thể nói được gì nữa, nếu anh là Hoàng Tuấn Tiệp, anh đương nhiên sẽ không dám chấp nhận lòng tốt của Hạ Chi Quang, nhưng nếu anh là Lăng Cửu Thời, thì hắn sẽ có Nguyễn Lan Chúc, người yêu hắn nhất thế gian.   

Thấy anh không phản đối, Hạ Chi Quang nháy mắt với trợ lý, để anh nằm ở ghế sau xe ngủ sau khi ăn xong. Bởi vì anh còn đang sốt, Hoàng Tuấn Tiệp ăn xong có chút buồn ngủ, Hạ Chi Quang nhìn người này ngủ say, sau đó nói với trợ lý:

"Đi với tôi một chút."   

Lý Thanh là thành viên đoàn giúp phân phát hộp cơm mỗi khi đến giờ ăn, hắn gần như kiệt sức, may mắn thay hôm nay không có nhiều người nên hắn có thể về khách sạn nghỉ ngơi sớm. Trong lúc đứng đợi thang máy, hắn siết chặt cánh tay đau nhức vì phải mang theo bữa trưa đóng gói hàng ngày, và lấy điện thoại di động bắt đầu lướt qua Douyin trong lúc rảnh rỗi. Khi cửa thang máy mở ra, hắn vừa nhìn điện thoại vừa bước ra ngoài, chợt thấy có người đang đứng trước cửa phòng mình. Người vừa nhảy múa nhiệt tình trên màn hình điện thoại hắn đang xuất hiện trước cửa phòng.   

Lý Thanh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn cậu, không nhịn được hưng phấn nói:

"Hạ lão sư, anh tìm tôi có chuyện gì?"   

Hạ Chi Quang trong mắt chán ghét nhìn người kia:

"Anh không biết tại sao?"   

Lý Thanh dừng lại, trong lòng có chút rõ ràng, nhưng hắn lại không thể tin được!   

Hạ Chi Quang nhìn vẻ mặt của người kia liền biết hắn là chủ mưu đứng sau mọi chuyện:

"Tôi đã nói với đạo diễn Bành, anh có thể rời khỏi đoàn làm phim."   

Lý Thanh vừa nghe tin mình bị mời rời đi, lập tức lo lắng:

"Hạ lão sư! Tôi chỉ vì anh mà đấu tranh thôi. Tôi là fan của anh. Làm sao anh có thể diễn xuất với một người như Hoàng Tuấn Tiệp?"   

"Người như anh ấy? Anh là loại người gì mà có tư cách nói người khác như vậy? Anh chỉ dùng quyền lực ít ỏi của mình để bắt nạt người khác. Anh còn nói mình là fan của tôi, đây có phải là cách tôi bắt nạt người khác không?"

Nghĩ đến những gì Hoàng Tuấn Tiệp phải ăn vào những ngày qua, cậu trở nên tức giận!

Lý Thanh biết mình sai lầm, vội vàng khóc lóc cầu xin tha thứ, Hạ Chi Quang chỉ lạnh lùng nhìn hắn:

"Anh thu dọn đồ đạc rời đi đi. Ngoài ra, sau khi ra ngoài không được phép nói năng lung tung, đặc biệt nếu anh dám nói một lời nào không tốt về Hoàng Tuấn Tiệp, tôi sẽ phát toàn bộ đoạn ghi âm vừa rồi!"

Nói xong, cậu lấy điện thoại ra lắc lắc, không nhìn hắn nữa mà rời đi.   

Sau khi Hạ Chi Quang quay lại, cậu đưa cho trợ lý một phong bì lớn màu đỏ rồi quay lên xe. Hoàng Tuấn Tiệp vẫn đang ngủ. Cậu cẩn thận ngồi bên cạnh anh, đưa tay vén tóc mái của anh lên, dùng mu bàn tay cảm nhận nhiệt độ của anh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng vì sốt, trong mắt anh bất giác có một chút dịu dàng:

"Tiểu Tiệp, ngủ ngon."






Góc tâm sự của Editor:

Thật ra, bạn tác giả bị một độc giả bắt lỗi về cách bạn í đề cập đến "vết nhơ" của Tiểu Hoàng trong truyện, nên mấy ngày qua chán nản không muốn viết nữa. Nhưng thật đáng buồn khi cpf chúng ta đều đang nói về fanfic chứ ko hề kể một sự thật nào khác ngoài đời  (-_-;)

Cứ tưởng bản drop luôn bộ này rồi. May là mấy fen động viên, năn nỉ và... Chương mới lên sàn rồi nè, mời mọi người ghé "ăn cơm" nhó! ヽ(^o^)丿

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top