Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tuấn Tiệp đang ngồi trên ghế sofa và đọc kịch bản một cách nghiêm túc, nhưng ánh mắt của anh luôn vô thức liếc nhìn người đang lăn lộn trên ghế sofa từ nãy đến giờ... Cuối cùng anh quyết định hỏi thăm:

"Em sao vậy?"   

Thấy anh cuối cùng cũng chịu để ý mình, Hạ Chi Quang xoay người lại gần:

"Em có chút buồn chán."   

Hoàng Tuấn Tiệp lắc lắc kịch bản trong tay, nhìn cậu:

"Em đã ghi nhớ hết lời thoại ngày mai chưa?"   

Hạ Chi Quang không muốn nhìn, rõ ràng là đang rủ rê Hoàng Tuấn Tiệp, lại có người nhất quyết cùng cậu nói chuyện công việc:

"Em quên mất rồi."   

Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy kỳ lạ. Có lẽ bởi vì vẻ mặt nghi hoặc của anh quá rõ ràng, Hạ Chi Quang mỉm cười trả lời:

"Có lẽ là do trí nhớ còn non nớt của em."   

Hoàng Tuấn Tiệp lập tức không nói nên lời, anh cảm thấy không cần thiết phải nghe cậu nói gì, thế là tiếp tục đọc kịch bản, cũng lười để ý tới cậu.

Hạ Chi Quang nhịn không được gây sự:

"Đừng đọc kịch bản nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo, dọc đường tìm chút đồ ăn ngon nha."   

Hoàng Tuấn Tiệp nhắc nhở:

"Em vừa mới nhờ trợ lý mua cháo đấy."   

Hạ Chi Quang bị nhắc nhở, tựa hồ nhớ tới quả thực là như vậy, nhưng lại không có chút nào cảm thấy có vấn đề:

"Vậy để cô ấy tự mình ăn đi, sẽ giúp cô ấy tăng cân."

Cậu nói xong liền kéo Hoàng Tuấn Tiệp chạy ra khỏi cửa.  

"Này, này, khẩu trang, khẩu trang! Anh còn chưa thay giày nữa!"   

Lúc trợ lý nhận được tin tức, cô đang thu dọn đồ đạc, đồ ăn cũng sắp ship đến, khi nhìn thấy tin nhắn WeChat của Hạ Chi Quang, cô đã kìm nén cảm giác muốn bùng nổ. Từ góc nhìn của một trợ lý nhỏ bé, ông sếp mê trai của cô chỉ đang muốn nhân cơ hội đưa thầy Hoàng đi hẹn hò thôi! Sao lại báo đến cô chứ!!!

Hoàng Tuấn Tiệp lo lắng khi nhìn thấy Hạ Chi Quang hắt hơi ba lần liên tiếp:

"Em vẫn chưa bình phục hoàn toàn à? Em vẫn ra ngoài chơi được sao?"   

Hạ Chi Quang thản nhiên xua tay:

"Không sao đâu, trợ lý của em nhất định đang mắng em."   

Hoàng Tuấn Tiệp: "..."  

"Anh muốn ăn cái gì? Em đãi anh!"

Hạ Chi Quang tò mò nhìn chung quanh, cậu tới đoàn này trước đây cũng không có đi ra ngoài đi chơi, bây giờ lại bị mùi vị thức ăn mê hoặc.   

Hoàng Tuấn Tiệp cũng bị khung cảnh sôi động về đêm hấp dẫn. Sau khi nhìn xung quanh, anh đột nhiên nhìn thấy một tấm biển lớn, không khỏi nuốt nước miếng.   

Hạ Chi Quang cũng nhìn sang và choáng váng khi nhìn thấy dòng chữ màu đỏ rực "Lẩu Trùng Khánh đích thực". Làm sao cậu ta có thể quên rằng Hoàng Tuấn Tiệp là đại diện của đồ ăn cay. Bình thường, anh ấy còn cho thêm vài thìa tương ớt vào bữa ăn, chưa kể mấy ngày nay anh ấy chỉ húp cháo mà sống, quả thật quá nhạt nhẽo rồi.   

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn tấm biển rồi lại nhìn Hạ Chi Quang, miễn cưỡng nói:

"Chúng ta đi ăn chút gì đó nhẹ nhàng đi."

Hạ Chi Quang nhìn thấy khóe miệng anh chảy nước miếng, không hiểu tại sao anh lại vội vàng rời đi như vậy:

"Không muốn ăn sao?"   

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn quán cháo bên cạnh, sau đó kéo người vào đi vào:

"Lần sau anh tới ăn một mình, em không được ăn cay."   

Hạ Chi Quang nghe vậy lập tức kéo người lại:

"Đùa à? Em làm sao có thể cho anh một mình ra ngoài?" Nói xong liền kéo người về hướng ngược lại, "Đi thôi! Em cũng phải nếm thử sở thích của anh ngày hôm nay!   

Hoàng Tuấn Tiệp bị kéo loạng choạng:

"Đừng kéo Hạ Chi Quang! Giày của anh sắp rơi ra rồi!"   

Cuối cùng, hai người tìm được một phòng riêng và ổn định chỗ ngồi. Chỉ ngửi thấy mùi đồ ă đã khiến Hạ Chi Quang hắt hơi mấy cái, cuối cùng chóp mũi đỏ bừng.   

Hoàng Tuấn Tiệp vẻ mặt không chịu nổi, thận trọng hỏi:

"Em xác định muốn ăn sao? Anh sợ ngày mai em sẽ không nói được."   

Hạ Chi Quang xì mũi, sau đó duỗi ngón tay chọc vào thực đơn trên bàn:

"Muốn gọi món gì thì cứ việc kêu, em không thiếu tiền đâu!"

(Bk kím đứa bạn nào như HCQ trong thời bủi kinh tế khó khăn này đây?)

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn cậu, không khỏi mỉm cười. Nhìn thấy sự kiên trì của cậu, anh không từ chối nữa, cầm bút khoanh tròn món ăn yêu thích trong thực đơn, sau khi chọn xong thì đưa cho Hạ Chi Quang.   Hạ Chi Quang liếc nhìn thực đơn, cười nói:

"Xem ra anh vẫn là người thích ăn thịt, sao có thể thích ăn thịt mà không tăng cân?"   

Hoàng Tuấn Tiệp đổ một bát nước sôi, bắt đầu khử trùng bát đĩa của mình và Hạ Chi Quang:

"Anh từ nhỏ đã như vậy rồi, ăn bao nhiêu cũng không mập."   

Hạ Chi Quang ghen tị đến mức cầm chiếc cốc đã chuẩn bị sẵn lên, đổ nước mận vào đó:

"Còn tụi em phải kiểm soát chặt chẽ hình dáng cơ thể của mình, trước đây em không dám ăn nhiều món mình thích. Là em út trong nhóm em thường tập luyện đến nửa đêm, các anh trong đội sẽ chăm sóc em lúc vất vả và mệt mỏi, họ sẽ để lại đồ ăn khuya, trái cây và sữa chua cho em. Anh em trong đội đã chăm sóc em rất tốt. Nhìn lại quãng thời gian ấy, ngày tháng cũng trở nên ấm áp hơn."

Hoàng Tuấn Tiệp nhấp một ngụm nước mận chua, rất mát lạnh dễ chịu:

"Anh biết, các em rất nổi tiếng."  

"Nói mới nhớ, trong nhóm chúng em có một anh trai cũng là người Trùng Khánh, anh ấy rất thích ăn lẩu và đối xử với em rất tốt. Nếu có cơ hội em sẽ giới thiệu hai người với nhau. Hai người nhất định sẽ rất hợp nhau. Có thể cùng nhau ăn cơm."

Hạ Chi Quang nghĩ nghĩ, mình như vậy lại rất có duyên với Trùng Khánh, cho nên không thể có chút phấn khích.   

Hai người trò chuyện một lúc, đồ ăn mới được bưng ra, Hoàng Tuấn Tiệp dùng đũa gắp một ít thịt bò, múc lên cho vào bát Hạ Chi Quang:

"Nếm thử đi, nếu không được thì chúng ta ra ngoài ăn cái gì khác sau."   

Hạ Chi Quang không thích người khác nói rằng cậu không thể, cho nên cậu gắp một miếng thịt to lên và nhét vào miệng.

Mới đầu thì thấy không sao. Nhưng khi nhai chầm chậm, cậu cảm thấy nó cồn cào trong bụng. Cậu ném đôi đũa và nhồi nước ép việt quất như điên.   

Hoàng Tuấn Tiệp không ngừng quan sát biểu tình của cậu, thấy cậu mặt đỏ bừng, liền sốt ruột cầm cốc đưa tới:

"Mau mau, để anh kêu thêm sữa."   

Hạ Chi Quang uống mấy cốc việt quốc và cả một bình sữa mới thấy khá hơn. Nhìn chiếc nồi màu đỏ, cậu thực sự không có dũng khí giơ đũa ra, đôi mắt nhỏ trông thật đáng thương.   

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn trán cậu đổ mồ hôi, lấy tờ giấy ra đưa cho:

"Được rồi, đừng cố gắng nữa, người không thường xuyên ăn cay sẽ cảm thấy khó chịu trong bụng nếu ăn quá mạnh. Anh ăn nhanh rồi ra ngoài ăn cháo với em nhé."   

Hạ Chi Quang bị ăn cay đến mức cảm thấy môi mình hơi sưng lên, sau đó nhìn Hoàng Tuấn Tiệp đang ăn thịt với vẻ ngưỡng mộ:

"Bây giờ em cảm thấy có thể ăn cay cũng là một kỹ năng."   

Hoàng Tuấn Tiệp mỉm cười nhìn cậu:

"Anh mới bảo gọi món lẩu uyên ương mà em không nghe lời."   

Hạ Chi Quang lắc đầu:

"Em không dám gọi món lẩu uyên ương khi đi ăn với anh trai trong nhóm. Anh ấy nói đó là sự xúc phạm đến người Trùng Khánh, và em không muốn làm vậy với anh Tiểu Hoàng, hehe."

Hạ Chi Quang thành thật đợi Hoàng Tuấn Tiệp ăn xong món lẩu, sau đó hai người sang nhà bên cạnh uống cháo, sau khi no nê thì trời đã tối nên quyết định đi dạo một lát. Sau đó, hai người trở về phòng thay nhau tắm rửa rồi cùng nhau nằm trên giường xem lại kịch bản.   

Sau khi sửa lời thoại xong, Hoàng Tuấn Tiệp ngáp vài cái, rưng rưng nước mắt nhìn Hạ Chi Quang:

"Anh muốn bàn bạc một chuyện với em."   

Hạ Chi Quang đặt kịch bản xuống giường, sau đó xuống giường rót một ly nước đưa qua:

"Sao vậy? Uống nước đi, ăn nhiều đồ cay sẽ khô cổ."  

"Hôm nay anh nghĩ chúng ta gần như ổn rồi. Anh nghĩ anh nên dọn đi."

Hoàng Tuấn Tiệp thực ra cũng không biết mình đang chần chừ vì điều gì. Rõ ràng là anh ấy nên dọn đi sớm, theo logic mà nói thì anh ấy luôn gây phiền toái cho Hạ Chi Quang.   

Hạ Chi Quang hồi lâu không lên tiếng, giữa hai người đột nhiên im lặng, cậu không biết nên nói cái gì, bởi vì trong tiềm thức cậu muốn hỏi Hoàng Tuấn Tiệp rằng chúng ta như bây giờ không tốt hay sao. Họ có thể chăm sóc lẫn nhau và giúp đỡ lẫn nhau.   

Hồi lâu, nhìn Hoàng Tuấn Tiệp ánh mắt lo lắng, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu:

"Được, ngày mai em giúp anh thu dọn."   

Hoàng Tuấn Tiệp gật đầu, nằm xuống một lúc rồi ngủ thiếp đi, để lại Hạ Chi Quang trằn trọc hồi lâu, không biết tâm lý của cậu lúc này thế nào, dù sao nghe được Tuấn Tiệp sắp chuyển đ, cậu cảm thấy khó chịu.   

Cậu không hiểu mình đang cảm thấy khó chịu vì điều gì, hai người đàn ông ở chung không tiện, giường cũng không lớn, có khi phải cách xa nhau để gọi điện thoại. Vậy tại sao cậu lại cảm thấy không vui? Tại sao cậu vẫn muốn anh ở lại? Tại sao cậu không muốn Hoàng Tuấn Tiệp rời xa bạn? Hạ Chi Quang không hiểu nổi, nửa đêm trằn trọc, cảm thấy cổ họng đặc biệt khó chịu, liền nhẹ nhàng đứng dậy uống một ly nước.   

Cho đến khi vô tình chạm vào khối u sưng tấy trên cổ, Hạ Chi Quang bỗng nhiên sắc mặt chùn xuống, trong lòng có dự cảm không tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top