Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Tiểu Bắc bây giờ có một sở thích mới, đó là chơi game cùng Hoàng Tuấn Tiệp. Anh và Lục Mộng Lâm cũng tham gia vui vẻ, thỉnh thoảng ba người lại tụ tập với nhau.  

Hạ Chi Quang lúc đầu khá vui vẻ, nghĩ rằng Tiểu Hoàng của mình đã bắt đầu nổi tiếng, nhưng sau vài buổi quay không kiếm nổi thời gian nói chuyện với anh, cậu ấy không thể vui được nữa. Có gì hay mà chơi hoài vậy? Hạ Chi Quang khịt mũi! Trò chơi có thú vị hơn cậu ấy không?  

Trợ lý nhỏ nhìn sếp mình mắt đang đọc kịch bản, nhưng lòng bàn tay lại gần như vò nát kịch bản, không nói nên lời, tại sao muốn chơi mà không tham gia cùng bọn họ? Nhìn Hoàng Tuấn Tiệp đang mỉm cười vui vẻ giữa những người khác, trợ lý vô cùng lo lắng cho cuộc sống tình cảm của sếp mình, nếu cậu ta vẫn còn cố tình làm giá thì chắc chắn không thể quyến rũ được Hoàng lão sư.

Hoàng Tuấn Tiệp thực sự rất hạnh phúc trong những ngày này. Anh ấy có người chơi game cùng anh ấy và mọi người đều rất hòa đồng và ngưỡng mộ tài nghệ của anh. Đây là cuộc sống lý tưởng của anh ấy trên trường quay. Tuy nhiên, Tiểu Tiệp bận tâm nhìn sang Hạ Chi Quang đang ngồi cách xa mình với vẻ khó chịu.

Tại sao Hạ Chi Quang dạo gần đây trông có vẻ thờ ơ với mình?

Nghĩ vậy trò chơi trên tay không còn thú vị nữa, anh ta bực bội nhét điện thoại vào túi, sau đó nói với Lưu Tiểu Bắc rằng anh muốn nghỉ ngơi vì hơi đau mắt. Anh di chuyển chiếc ghế của mình và kéo lại bên cạnh Hạ Chi Quang:

"Em đang đọc kịch bản à?"   

Hạ Chi Quang bề ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng cậu đã vui mừng nhảy nhót rồi, Tiểu Hoàng của cậu thực sự quan tâm đến cậu. Nhưng một người đàn ông cũng cần giữ giá! Cậu phải cho Hoàng Tuấn Tiệp biết mình không phải là người dễ dỗ dành. Thế là cậu ậm ừ lạnh lùng, không có ý định nói chuyện với anh nữa.   

Thấy cậu có vẻ rất bận rộn và không muốn nói chuyện với anh chút nào, Hoàng Tuấn Tiệp không biết nên tiếp tục trò chuyện hay nên nói ít hơn để tránh làm phiền người khác? Hoàng Tuấn Tiệp có chút ngơ ngác, anh chỉ biết nếu Hạ Chi Quang chán ghét anh, anh sẽ cảm thấy đặc biệt khó chịu.   

Hạ Chi Quang nhìn chằm chằm vào kịch bản, nhưng thực ra mọi sự tập trung đều đang dồn về phía Hoàng Tuấn Tiệp.

Hoàng Tuấn Tiệp cẩn thận nhìn vào khuôn mặt của người kia, anh không biết tại sao mặc dù khuôn mặt của Hạ Chi Quang lúc này không biểu cảm, nhưng trong tiềm thức, anh biết rằng Hạ Chi Quang đang tức giận. Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy có chút khó chịu, suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu tại sao lại chọc tức người này, nhưng nếu không giải thích rõ ràng Hạ Chi Quang sẽ làm gì?   

Hoàng Tuấn Tiệp vô thức nhéo tay cậu, do dự hồi lâu, cuối cùng cẩn thận duỗi ra hai ngón tay nắm lấy góc áo của Hạ Chi Quang, cẩn thận lắc lắc.   

Hai ngón tay này thật sự bóp chặt trái tim Hạ Chi Quang. Cô trợ lý nhỏ nhìn chút nghiêm nghị yếu ớt cuối cùng trên mặt sếp thiếu điều muốn sụp độ theo từng cái lắc tay đáng yêu của Hoàng lão sư, khóe miệng cô không nhịn được nữa.   

Hạ Chi Quang cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần Hoàng Tuấn Tiệp chịu dỗ dành cậu, nguyện ý dành thời gian cho cậu, cậu liền sẽ hài lòng. Cậu lập tức kéo tay Hoàng Tuấn Tiệp lại, không đành lòng nhìn anh lo lắng nữa, nhìn đôi tai đỏ bừng của người đó, trong lòng mềm nhũn:

"Được rồi, em đùa anh thôi, đi chơi với bọn họ đi!"

(Có làm giá nhưng ko đáng kể, số thê nô ba ơi ba!)   

Hoàng Tuấn Tiệp cuối cùng cũng đợi cơn giận của cậu lắng xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Anh hiện tại không dám đi đâu:

"Anh không muốn chơi nữa."  

"Vậy thì chơi với em?"

Hạ Chi Quang giả vờ rộng lượng, nhưng thực ra cậu ấy chỉ muốn Hoàng Tuấn Tiệp luôn ở bên mình 24/24.  

"Được rồi..."

Hoàng Tuấn Tiệp hoàn toàn không để ý tới ánh mắt mong đợi của Lưu Tiểu Bắc và Lục Mộng Lâm, kiên quyết đi theo Hạ Chi Quang, để lại hai người im lặng kêu gào.   

Được rồi! Anh không đủ khả năng xúc phạm Nguyễn Lan Chúc trên trường quay, và anh cũng không đủ khả năng xúc phạm Hạ Chi Quang ngoài trường quay.




Cảnh quay hôm nay diễn ra suôn sẻ đến bất ngờ, đoàn làm phim tan sở sớm nên Lưu Tiểu Bắc quyết định rủ đồng bọn đi karaoke. Đương nhiên sau một ngày làm việc căng thẳng không một ai từ chối cuộc vui, ngoại trừ Hoàng Tuấn Tiệp. Nhưng có Hạ Chi Quang bên cạnh, anh cũng không còn đường mà lui.

Hoàng Tuấn Tiệp bắt đầu cảm thấy bất an ngay từ khi lên xe. Anh đã lâu không tham gia hoạt động tập thể như vậy. Quan trọng hơn là giọng hát của anh ấy thực sự không hay! Dù anh ấy có hát bài hát nào đi chăng nữa, anh ấy cũng bị chế giễu như thể đang phá hủy nó. Nếu anh ấy mở miệng và khiến mọi người cười thì sao?   

Hạ Chi Quang nhìn anh đứng ngồi không yên, lo lắng hỏi:

"Sao vậy?"  

"Hạ Chi Quang, anh có thể không hát được không? Anh có thể chỉ nghe em hát thôi được không?"

Hoàng Tuấn Tiệp không thể tượng tượng nổi cảnh mình hát bài hát với tông giọng ồn ồn ngang ngang không một thanh điệu.

"Ý anh là gì?"

Hạ Chi Quang đặt một tay lên cửa sổ xe, lười biếng đặt ngón trỏ lên trán anh, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt như đang trêu chọc một đứa trẻ.

Cô trợ lý ngồi phía trước, cẩn thận quan sát hai người phía sau qua gương chiếu hậu của ô tô, cô thích thú nhìn ông chủ của mình đang trêu đùa.  

"Tiếng hát của anh giống như một tiếng súng. Và anh lên hát trong cuộc họp thường niên của công ty, họ nói anh đứng nghiêm trong tư thế quân đội để biểu diễn."

Hoàng Tuấn Tiệp đau khổ nói. Nhưng giây tiếp theo cả xe, trợ lý và tài xế đều buồn cười, Hoàng Tuấn Tiệp muộn màng nhận ra mình vừa kể một câu chuyện cười để mua vui cho mọi người, lập tức đỏ bừng mặt chỉ biết nhìn xuống chân.  

Mèo con thật đáng yêu, Hạ Chí Quang cảm thấy thích đến mức không nhịn được ôm người vào lòng, vỗ đầu an ủi.   

Trợ lý quay lại giơ ngón tay cái lên cho cậu ta, biểu thị: "Lão đại, anh đã nhặt được một bảo bối."   

Hạ Chi Quang hất cằm nhìn cô, dù sao tâm tình cậu cũng đang vui vẻ. Nghe người khác khen ngợi Hoàng Tuấn Tiệp còn vui hơn là khen ngợi mình.   

Xuống xe còn có chút xấu hổ, anh được Hạ Chí Quang dẫn vào phòng riêng.

Lưu Tiểu Bắc và Lục Mộng Lâm đến trước, bọn họ vừa hát xong một bản tình ca thì cả hai vừa đẩy cửa đi vào, Lục Mộng Lâm lập tức nhanh nhẹn mời:

"Lăng ca, Nguyễn ca, đến đây! Anh thích bài nào em chọn cho!"   

Hoàng Tuấn Tiệp lập tức nhìn Hạ Chi Quang cầu cứu.

"Không sao đâu, các cậu khởi động trước đi."

Hạ Chi Quang bảo trợ lý mua đồ ăn ngon trước rồi mang đến đây. Mở túi ra, Hoàng Tuấn Tiệp ngửi được mùi thơm liền như mèo con mon men sáp lại:

"Đây là ẩm thực Tứ Xuyên?"  

"Đúng vậy, hôm nay chúng ta chỉ đi thưởng ngoạn, em có mua trà sữa anh thích nhất."

Cậu cẩn thận mở hộp cho anh, đặt hết đồ ăn thức uống trước mặt Hoàng Tuấn Tiệp, sau đó lấy đôi đũa dùng một lần ra, cẩn thận gỡ bỏ những chiếc gai gỗ trên đó, rồi đưa nó cho anh.   

Hoàng Tuấn Tiệp thích ăn xiêng cay nhất, nhưng anh ấy không dám ăn món quá nhiều calo và cay này trong quá trình quay phim vì sợ nổi mụn. Nhưng Quang Quang lại nói tối nay là đêm xả láng, kêu anh cứ thoải mái ăn uống. Chỉ một câu nói của cậu, Tiểu Tiệp đã vứt bỏ mọi trở ngại tâm lý và tập trung vào sự nghiệp ăn uống vĩ đại của mình. 

Thấy Tiểu Hoàng ăn uống vui vẻ, Hạ Chi Quang cũng bắt đầu thấy đói. Sau khi giúp anh bỏ trà sữa vào ống, cậu chuẩn bị thưởng thức bữa tối của mình, một bát cháo nhạt nhẽo.  

"Anh Nguyễn, anh có thể hát bài hát của nhóm anh được không?"

"Không, mọi người cứ tự nhiên."

Cậu gần như ngán ngẫm khi luyện tập chúng mỗi ngày và không muốn nghe nữa.  

"Được rồi."

Hát xong vài bài, giọng của Lưu Tiểu Bắc sắp biến thành một con vịt bầu, anh ta cầm cốc bia trên bàn uống một hơi hết nửa chai.   

Hạ Chi Quang cất hộp hai người đã ăn xong, cầm lấy bia hỏi Hoàng Tuấn Tiệp ở một bên:

"Em uống được không?"   

Hoàng Tuấn Tiệp gật đầu, mở ra đưa cho cậu:

"Uống ít thôi."   

Hạ Chi Quang dạo gần đây khá thích vài bài hát. Đôi khi căng thẳng, cậu ấy thích ngân nga chúng để thư giãn, vì vậy hôm nay cậu đặc biệt trình diễn chúng trước mặt mọi người, đặc biệt là Tiểu Hoàng của cậu.   

Hạ Chi Quang vừa bước lên sân khấu, Lục Mộng Lâm đã hò hét cổ vũ:

"Tiếp theo, chúng ta hãy chào đón ông chủ của Hắc Diệu Thạch, Nguyễn Lan Chúc!!!"   

Với kinh nghiệm biểu diễn nhiều năm, cậu đã không còn sợ sân khấu từ lâu. Cậu nhanh chóng chọn một bài hát mang tên Lover Boy 88. Vừa ăn xong nên cảm thấy hơi nóng, Hạ Chi Quang quyết định cởi áo khoác ngoài, thản nhiên nhấc micro lên và giọng của cậu trở nên trầm ấm hấp dẫn hơn bao giờ hết.

Ngay khi vừa bước ra, cậu đã thành công thu hút toàn bộ sự chú ý của Hoàng Tuấn Tiệp.

Wao, nghe có vẻ hay đấy!

Hoàng Tuấn Tiệp lúc này trong mắt chỉ có Hạ Chi Quang, tay cầm micro hát, eo lắc lư theo điệu nhạc, thỉnh thoảng đưa tay ra đánh nhịp, phối hợp với ánh đèn nhấp nháy trong phòng như thể cậu đang tổ chức một buổi hòa nhạc solo.   

Sau đó Hoàng Tuấn Tiệp mới phát hiện ra rằng cậu bé to lớn quay lưng về phía mình có bờ vai rộng như vậy, thậm chí mặc áo len cũng không khó để nhận ra rằng cậu ta có một thân hình hoàn hảo nhờ tập thể hình lâu dài. Cậu hát một bản tình ca một cách dịu dàng và trìu mến, khiến Hoàng Tuấn Tiệp vô thức tự hỏi. Đó có thể là ai? Hoặc nó được hát cho ai?   

Anh đang chìm trong suy nghĩ cho đến khi người mà anh đang nhìn chằm chằm đột nhiên quay lại nhìn anh. Trong lúc nhất thời, một tia sáng ấm áp chiếu vào mặt Hạ Chi Quang, anh liền nhìn thấy ánh mắt của Hạ Chi Quang cũng chỉ tồn tại mỗi bóng hình anh.   

Tim anh đập rất nhanh, như muốn nhảy ra ngoài, lúc này Hạ Chi Quang đi tới, dừng lại trước mặt anh và hát mấy câu cuối cùng.

"~ Vì em nghĩ rằng một ngày nào đó chúng ta có thể nằm cùng nhau, xem cùng một bộ phim và nghe cùng một bài hát ~ "   

Khi tiếng nhạc kết thúc, Lục Mộng Lâm phát ra một tiếng hét fangirl. Hoàng Tuấn Tiệp choáng váng và chưa kịp phục hồi, chai bia trong tay đã bị bóp nát. Hạ Chi Quang đến gần anh, cúi xuống và khóa người ở dưới cậu. Cậu gần đến nỗi Hoàng Tuấn Tiệp thậm chí còn vô thức nín thở, gần đến nỗi anh có thể nhìn thấy hai nốt ruồi xinh đẹp dưới mắt của Hạ Chi Quang, gần đến mức anh cảm thấy lo lắng đến mức run rẩy:

"H- Hạ Chi Quang?"   

Hạ Chi Quang im lặng nhìn anh, vẻ mặt cậu hoàn toàn không thể hiểu được, cho đến khi Hoàng Tuấn Tiệp căng thẳng cắn môi trong tiềm thức, Hạ Chi Quang cuối cùng cũng chậm rãi đưa tay ra và lấy điện thoại di động ra từ khe hở trên ghế sofa nơi anh đang ngồi. Có một cuộc gọi vừa bị cúp máy.   

Hoàng Tuấn Tiệp không dám thở cho đến khi nhìn thấy cậu ta cầm điện thoại bước ra ngoài. Trông anh ta như người bị thiếu oxy đã lâu. Anh không hiểu tại sao mình lại căng thẳng như vậy khi đối mặt với Hạ Chi Quang? Rõ ràng chỉ là hát mà thôi, Hoàng Tuấn Tiệp, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?   

Anh ta ngồi đó ngơ ngác, thậm chí đỏ mặt đến mức sợ người khác nhìn thấy mình. Hoàng Tuấn Tiệp thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lục Mộng Lâm và Lưu Tiểu Bắc lại cãi nhau và không có thời gian để nói chuyện với anh. Đầu óc anh bây giờ hỗn loạn, anh chỉ có thể nhớ đến Hạ Chi Quang và đôi mắt đẹp của cậu.   

Uống mấy ngụm bia lạnh, khí nóng trên mặt hạ xuống, Hạ Chi Quang vẫn đang ở bên ngoài nghe điện thoại. Hai người còn lại đã bắt đầu tranh giành micro. Thế là anh ấy lặng lẽ lướt mạng, chờ Hạ Chi Quang quay lại.   

Lướt qua Douyin đã lâu nhưng người vẫn chưa quay lại. Hoàng Tuấn Tiệp từ chối lời mời hát song ca của Lưu Tiểu Bắc. Anh ta chán đến mức muốn sắp gục ngã đến nơi.

Bất chợt lúc này WeChat vang lên, là tin nhắn từ người đại diện.   

Nói chính xác thì tâm trạng của Hoàng Tuấn Tiệp bắt đầu xấu đi ngay khi nhìn thấy tin tức về người đại diện của mình. Anh ấy không muốn đối mặt với nó, nhưng anh không thể làm gì khác. Hoàng Tuấn Tiệp phải dành một thời gian dài chuẩn bị tinh thần trước khi mở WeChat.   

——Hoàng Tuấn Tiệp, ngày mai hãy quay lại công ty. Anh Cao đã đầu tư vào một bộ phim mới. Đi xem thử.   

Hoàng Tuấn Tiệp đặt cốc bia trên tay xuống cạnh bàn, vừa rồi mặt anh nóng bừng, nhưng lúc này anh lại có cảm giác như rơi vào hầm băng từ đầu đến chân.   

Hạ Chi Quang thật sự đi giải quyết công việc, đợi đến khi cùng người đại diện trao đổi xong, đã hơn bốn mươi phút, cậu có chút lo lắng cho Hoàng Tuấn Tiệp, liền cúp điện thoại, đi vào phòng riêng. Cậu mở cửa, vẫn còn nghe thấy tiếng hát của Lưu Tiểu Bắc. Cậu không quan tâm nhìn họ vui vẻ, cậu chỉ nhìn thấy người còn lại đang ngồi trên ghế sofa cúi đầu.  

"Sao vậy? Đang suy nghĩ gì vậy?"

Hạ Chi Quang ngồi ở bên cạnh, nghiêng người xem biểu tình của anh, kết quả một hồi lâu Hạ Chi Quang lại lo lắng gọi tên anh:

"Tiểu Tiệp?"

Hoàng Tuấn Tiệp vẫn không nhúc nhích, đầu cúi xuống, thân thể khẽ run lên.

Hạ Chi Quang con mắt nheo lại trong chốc lát, đưa tay ôm lấy mặt Hoàng Tuấn Tiệp, cúi đầu cẩn thận nhìn anh. Hoàng Tuấn Tiệp sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt có chút lơ đãng, xem ra đã uống quá nhiều. Hạ Chi Quang theo bản năng nhìn vào bàn, sắc mặt đột nhiên tối sầm. Hoàng Tuấn Tiệp thực sự đã uống năm chai bia mà không nói một lời.  

"Sao lại uống nhiều như vậy? Hả?"

Lo lắng khiến cậu khó chịu, Hạ Chi Quang bất giác tức giận lớn tiếng.  

"Hạ, Hạ Chi Quang?"

Hoàng Tuấn Tiệp say rượu nhìn chằm chằm cậu, miễn cưỡng nhận ra cậu.  

"Là em, sao anh uống nhiều như vậy? Em đã đồng ý cho anh uống nhiều như vậy sao? Em một lúc không có ở đây là anh không nghe lời sao?"

Hạ Chi Quang ngữ khí thật sự không tốt, trong mắt Hoàng Tuấn Tiệp nó thậm chí còn tệ hơn cả lần đầu tiên họ gặp nhau khi vào đoàn.  

"Nói! Chuyện gì xảy ra vậy?"

(Ối anh ơi bình tĩnh, Tuấn Tiệp cảm thấy sợ hãi!)

Hạ Chi Quang thấy anh cứng đầu, thường ngày nhìn như tính tình rất tốt, mềm mại như bông, nhưng bây giờ lại có đủ loại bướng bỉnh.

Hoàng Tuấn Tiệp bị kéo mạnh đến mức ngước mặt lên nhìn cậu và thì thầm điều gì đó.   

Hạ Chi Quang nghe không rõ giọng nói của anh liền cầm micro lên hô to:

"Im lặng!"   

Lúc này Lưu Tiểu Bắc và Lục Mộng Lâm mới nhận ra có điều gì đó không ổn, họ nhanh chóng ngừng chơi và tắt nhạc, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.  

"Sao vậy? Anh nói gì vậy? Nói lại đi."

Động tác của Hạ Chi Quang trở nên nhẹ nhàng hơn, giọng điệu vô thức trở nên dỗ dành hơn, khiến Hoàng Tuấn Tiệp chớp mắt, rơi mấy giọt nước mắt.   

Hạ Chi Quang lúc này đã hoàn toàn hoảng sợ, nhanh chóng dùng tay lau nước mắt cho anh:

"Sao vậy anh ơi? Đừng khóc. Nếu có ai bắt nạt anh thì hãy nói cho em biết, có được không Tiểu Tiệp?"

Hoàng Tuấn Tiệp bị sự dỗ dành của cậu làm cho hàng phòng ngự trong lòng hoàn toàn sụp đổ. Tất cả những gì anh có thể nhìn thấy trong mắt chỉ là người con trai đang nhìn anh trìu mến:

"Quang Quang, làm sao để chứng minh anh chưa từng làm điều đó? Tại sao không một ai tin anh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top