Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Chi Quang nhìn vào mắt anh, nhất thời không biết trả lời thế nào. Cậu cảm thấy bất lực. Cậu muốn giúp đỡ Hoàng Tuấn Tiệp, người đang khóc trong đau đớn, nhưng hóa ra cậu lại không thể làm gì được.   

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn Hạ Chi Quang, vào lúc này người anh có thể tin tưởng duy nhất là Hạ Chi Quang:

"Quang Quang, em có tin anh không? Anh thực sự không làm điều đó."   

Hạ Chi Quang ôm anh vào lòng, dùng ngón tay lau nước mắt cho anh:

"Em tin tất cả những gì Tiểu Tiệp nói."   

Hoàng Tuấn Tiệp mỉm cười nhẹ nhõm, như thể gánh nặng đè nặng trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng được trút bỏ. Chỉ cần Hạ Chi Quang tin tưởng anh, anh sẽ có dũng khí để đối mặt với mọi ác ý trên thế gian một lần nữa.   

Nhìn thấy người này đã hoàn toàn say ngã vào trong ngực mình, Hạ Chi Quang cởi áo khoác quấn người lại, ôm chặt Hoàng Tuấn Tiệp ngủ trong lòng, sau đó nhìn Lưu Tiểu Bắc cùng Lục Mộng Lâm đang sửng sốt:

"Tôi đưa Tiểu Tiệp về trước, mọi người ở lại chơi đi, tôi đã trả tiền rồi."   

Lưu Tiểu Bắc gật đầu, có chút do dự nhìn Hạ Chi Quang:

"Chi Quang, tôi thấy khá xấu hổ. Trước đây tôi không quen biết Tiểu Hoàng, sau khi nghe được một số tin đồn... A, thực xin lỗi."

Hạ Chi Quang cúi đầu nhìn người đang ngủ ngon lành trong ngực mình:

"Anh ấy sẽ không quan tâm đâu, Tiểu Tiệp rất mềm lòng, sẽ sớm quên đi những điều xấu người khác làm với mình, nếu người khác cho anh ấy một chút kẹo, anh ấy sẽ trân trọng nó thật lâu và dùng mọi thứ mình có để đền đáp."   

Cậu sẽ không bao giờ quên một Hoàng Tuấn Tiệp ngây ngô đứng trước xe bảo mẫu của cậu, cẩn thận đưa cho cậu gói thuốc và lo lắng cho vết thương của cậu.   

Lục Mộng Lâm là một cô gái, cô ấy rất xúc động khi nghe thấy giọng nói buồn bã của Hoàng Tuấn Tiệp và những lời an ủi của Hạ Chi Quang, nước mắt của cô không ngừng chảy xuống:

"Oaa, đừng nói nữa, sau này em sẽ đối xử tốt hơn với anh Tuấn Tiệp! Đã qua rồi, Tảo Tảo không thể làm gì để giúp đỡ, nhưng em có thể giúp anh ấy, và em sẽ mắng bất kì ai nếu họ bắt nạt anh ấy trong tương lai!   

Hạ Chi Quang bị cô nàng chọc cười:

"Được rồi, có mọi người chiếu cố anh ấy, tôi liền yên tâm."   

Hoàng Tuấn Tiệp ngủ không thoải mái, lúc say chỉ muốn quay về giường ngủ, thế là anh ngẩng đầu, nhẹ giọng nhìn Hạ Chi Quang:

"Quang Quang, anh có thể quay lại ngủ được không?"  

"Được rồi, bây giờ chúng ta trở về."

Hạ Chi Quang ôm chặt lấy anh, gần như không thèm suy nghĩ, định bế anh lên và bắt đầu đi ra ngoài.   Lưu Tiểu Bắc nhìn thấy tư thế của cậu thì sửng sốt, tiến tới ngăn cản:

"Đợi đã, đợi đã! Cậu không thể cứ như vậy đi ra ngoài được! Dù sao hai người cũng có fan, còn là thần tượng, nếu bị paparazzi chụp được cậu ôm anh ấy như thế này, thật khó để nói rõ ràng."   

Hạ Chi Quang vốn muốn nói bản thân cây ngay không sợ chết đứng, nhưng khi nhìn người mặt đỏ bừng đang ngủ trong lòng mình, cậu bỗng nhiên cảm thấy có chút ngượng ngụng không nói nên lời. Thế là ôm người trở lại ghế sofa:

"Vậy để tôi nhờ trợ lý đến phụ, anh Bắc giúp tôi đỡ Tiểu Tiệp ra ngoài. Mộng Lâm, hãy đi cùng chúng tôi, để cho dù có người chụp ảnh, chúng ta vẫn có thể giải thích rằng đây chỉ là một bữa tiệc."   

Trợ lý vốn tối nay được nghỉ phép, nhưng cô vừa nằm trên giường đã bị Hạ Chi Quang đánh thức, cô rất muốn đánh một trận giao lưu với sếp, nhưng trong điện thoại giọng Hạ Chi Quang nghe có vẻ khẩn trương nên cô đành để dành dịp khác, rồi nhanh chóng liên lạc với tài xế và lên đường.

Một nhóm người lên xe theo đúng kế hoạch, may mắn thay, chiếc RV có rất nhiều chỗ trống, Lưu Tiểu Bắc và Lục Mộng Lâm ngồi phía trước, còn Hạ Chi Quang ngồi ở phía sau ôm Hoàng Tuấn Tiệp.   Hoàng Tuấn Tiệp đã uống quá nhiều, xe lắc lư và xóc mạnh đến mức anh bắt đầu cảm thấy buồn nôn và vùng vẫy.  

"Sao vậy anh thấy khó chịu sao?"

Hạ Chi Quang ôm anh, cũng không dám dùng sức, vội vàng gọi trợ lý:

"Lát nữa hãy mua thuốc giải rượu. Và lái xe chậm lại đi."   

Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy tư thế này thật sự không thoải mái chút nào, liền nhìn Hạ Chi Quang, nghiêm túc nói:

"Anh phải ngủ trên giường, bởi vì anh muốn nôn."   

Hạ Chi Quang bỗng nhiên đau đầu. Làm sao có thể biến thành giường được? Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng Tuấn Tiệp, cậu không thể từ chối, liền xách hai cánh tay của anh lên, để anh ngồi nghiêng trên đùi mình và ôm trọn anh trong vòng tay, sau đó nhẹ nhàng đầu Hoàng Tuấn Tiệp đặt lên vai cậu, nhìn anh thận trọng hỏi:

"Như vậy thoải mái hơn không?"   

Hoàng Tuấn Tiệp động đậy, cảm giác được, sau đó gật đầu:

"Được."  

"Được rồi, vậy anh ngủ đi, lát nữa sẽ về tới nhà."

Hạ Chi Quang thấy anh không còn khó chịu nữa, liền thở phào nhẹ nhõm, tựa như đang phục vụ tiểu tổ tông không nghe lời.   

Lưu Tiểu Bắc và Lục Mộng Lâm ngồi ở hàng đầu bị ép ăn dưa, không cần quay đầu lại cũng biết hai người phía sau lúc này trông chán ghét thế nào đối với kẻ độc thân như bọn họ.   

Những người trong xe nhất thời đều có suy nghĩ riêng, mãi đến khi đến khách sạn, bầu không khí quái dị mới kết thúc. Lưu Tiểu Bắc đỡ hộ người đi vào thang máy. Lưu Tiểu Bắc nhìn bọn họ rời đi, liền nghe thấy xa xa truyền đến giọng nói dỗ dành của Hạ Chi Quang:

"Ngoan, chúng ta tới rồi."   

Tôi không thể chịu nổi nữa, không thể nhìn vào nó nữa, thế giới của đàn ông thẳng đang tan vỡ.

Hoàng Tuấn Tiệp cuối cùng cũng đạt được mong muốn của mình và ngủ trên giường, nhưng anh ấy không buồn ngủ chút nào. Anh ấy luôn nhìn chằm chằm vào Hạ Chi Quang mà không nói gì.

"Tắm rửa xong, anh không buồn ngủ sao?"

Hạ Chi Quang ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn người không biết bản thân đang say.  

"Quang Quang, anh muốn kể cho em nghe một câu chuyện."

Hoàng Tuấn Tiệp nằm nghiêng, nhìn Hạ Chi Quang quyết định nói cho cậu biết bí mật đã đè nén bấy lâu nay trong lòng.   

Hạ Chi Quang biết anh muốn nói gì, cậu cởi giày đi ngủ, nằm ở bên cạnh Hoàng Tuấn Tiệp, xoay người nhìn vào mắt anh:

"Được, anh muốn nói gì cứ từ từ nói đi, em đang nghe đây."  

"Quang Quang, bạn gái trước đây của anh, thật ra lúc đó anh không thật sự yêu cô ấy, anh chỉ đơn giản gặp một cô gái cảm thấy tốt, cảm thấy hợp nhau, nhưng tụi anh luôn mơ hồ và chưa xác nhận mối quan hệ. Cô ấy cho rằng anh còn trẻ, còn sự nghiệp, rằng anh chưa thật sự quyết tâm nên không muốn tiến thêm. Lúc đó anh đã chờ đợi, nghĩ rằng chỉ cần chân thành với mọi người thì sẽ có thể gây ấn tượng với người mình thích, nhưng rồi anh đã gặp cô ta."

Hoàng Tuấn Kiệt bất giác rùng mình khi nghĩ đến những ngày tháng đau khổ, rồi anh nắm chặt góc áo của Hạ Chi Quang.   

Hạ Chi Quang biết anh sợ liền ôm chặt anh, tựa cằm lên trán anh an ủi:

"Em ở đây, anh ơi, em sẽ luôn ở bên cạnh anh."   

Hoàng Tuấn Tiệp túm lấy góc áo trên ngực Hạ Chi Quang, anh cảm thấy không còn gì khiến anh sợ hãi khi ôm người này thật chặt như vậy.

"Cô ta đã chụp ảnh anh và bạn gái ôm nhau. Khi đó, sự nghiệp của anh mới tốt lên thôi. Anh không dám mạo hiểm, cũng không dám để lộ người mình thích trước mặt mọi người nên bối rối và thực sự bí mật gặp mặt thỏa thuận với cô ta."  

"Sau khi cô ta nhìn thấy anh, cô ta ngang nhiên nói rằng bản thân rất thích anh và muốn ở bên anh. Anh nghĩ cô ta thật buồn cười và vô lý! Nhưng anh và bạn gái đã cãi nhau về cô ta, và lần đó tụi anh cũng đã chính thức chia tay."

Hoàng Tuấn Tiệp nắm chặt tay và đề cập đến con người đã trở thành cơn ác mộng của anh suốt mấy năm qua.

"Thời gian sau, cô ta còn tồi tệ hơn nữa. Cô ta tìm người biết lịch trình riêng tư của anh, thậm chí còn đe dọa bạn gái anh. Anh không thể chịu đựng được nữa nên anh định kiện cô ta nhưng cô ta lại đe dọa sẽ nói với công ty về mối quan hệ vốn bịa đặt của anh và cô ta. "

Hoàng Tuấn Tiệp nhớ rằng trong thời gian đó, anh ấy ngày nào cũng nhận được những cuộc gọi quấy rối không ngừng, cũng như những tin nhắn được gửi từ nhiều số khác nhau, còn có những bức ảnh anh ấy và bạn bè đang ăn uống. Giống như người đó đã lấp đầy cuộc đời anh bằng những chiếc máy ảnh xuyên thấu khắp nơi.  

"Công ty hạn chế quyền tự do của anh và buộc anh phải từ bỏ người mà anh thích, anh đã chấp thuận và vì vậy anh đã cầu xin công ty giúp anh giải quyết việc này, nhưng người đại diện của anh cho rằng đó không phải là vấn đề lớn và nói rằng sẽ giải quyết bằng tiền. Nhưng kết quả cuối cùng bọn anh lại chọc tức một kẻ điên, và như em đã biết chuyện gì xảy ra tiếp theo."

Đúng vậy, cô ta bịa ra những câu chuyện ngẫu hứng chỉ để nhận được sự ủng hộ và thông cảm từ cư dân mạng. Anh đột nhiên bị mọi người gọi là kẻ cặn bã, thậm chí còn trở thành kẻ lừa đảo tình cảm khốn kiếp.

Anh không thể tự giải thích được. Công ty khẩn trương yêu cầu anh đưa ra tuyên bố xin lỗi, nhưng điều đó cũng không giúp anh dọn sạch nước bẩn. Ngay cả tuyên bố mơ hồ mà công ty đưa ra cũng tương đương với việc chấp nhận những điều khủng khiếp này. Khi đó, Hoàng Tuấn Tiệp cuối cùng cũng hiểu rằng anh đã trở thành kẻ bị ruồng bỏ, và không bao giờ có thể đứng dậy được nữa.  

"Anh không dám ra ngoài, anh trốn ở nhà, không dám lướt Internet, chỉ có thể thu mình trong căn phòng nhỏ để có cảm giác an toàn. Sau này, anh bắt đầu có khuynh hướng... tự làm đau bản thân, bởi vì những cơn đau thực sự khiến anh quá đau khổ tuyệt vọng. Anh không ăn được, ngửi thấy mùi đồ ăn đều phát nôn.  

Sau đó là mẹ anh, mẹ anh đã khóc năn nỉ anh, và nói phải ở lại đấy để giúp anh tỉnh lại. Sau đó anh quyết định không làm những điều tổn hại đến gia đình nữa. Vì vậy, anh bắt đầu đi khám bác sĩ, bắt đầu uống thuốc, sau đó từ từ thoát ra khỏi cái bóng ma trong quá khứ.

Đây là đoàn làm phim hạnh phúc nhất mà anh từng tham gia, Quang Quang. Bởi vì ở đây có em!"

Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy cái tên Hạ Chi Quang thực sự đúng, cậu ấy là ánh sáng cứu rỗi anh, khiến anh cảm thấy an toàn và ấm áp.   

Hạ Chi Quang không thể chịu đựng được nữa, nước mắt không ngừng rơi, cậu đau khổ đến mức gần như chết lặng. Tất cả những lời nói của Hoàng Tuấn Tiệp dường như hàng vạn con dao cứa vào trái tim đang rỉ máu của cậu. Cậu uất ức nghẹn ngào vì sao bản thân lúc đó không thể ở bên cạnh anh, không thể ôm anh vào lòng như bây giờ.  

"Quang Quang, đừng khóc."

Hoàng Tuấn Tiệp đưa tay lau nước mắt, an ủi người bên cạnh.  

"Tiểu Tiệp, không sao đâu. Em ở bên cạnh anh, em sẽ cùng anh chữa khỏi bệnh. Em có thể ở bên anh được không?"

Hạ Chi Quang nắm tay anh, đan ngón tay họ vào nhau rồi áp lên khuôn mặt như đang nâng niu trân bảo quý giá nhất trên đời, gương mặt đầy tình cảm hỏi anh.  

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn cậu, nghiêm túc hỏi:

"Vậy em sẽ không rời bỏ anh sao?"  

"Không bao giờ, chỉ cần anh cần em, em sẽ luôn bên anh."

Hạ Chi Quang cũng nghiêm túc nhìn anh, hứa hẹn cả đời:

"Tiểu Tiệp, cho phép em ở bên anh, có được không?"   

Hoàng Tuấn Tiệp mỉm cười nhìn cậu, cuối cùng buông bỏ hết thảy đề phòng cùng cẩn thận:

"Được."   

Nghe được lời hứa của anh, Hạ Chi Quang cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười cúi đầu hôn nhẹ lên trán anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top