Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Hoàng Tuấn Tiệp tỉnh dậy, anh phát hiện bản thân đang ngủ thiếp đi trong vòng tay của Hạ Chi Quang. Hai người ở rất gần nhau. Hạ Chi Quang ôm anh chặt đến mức hơi thở của họ như hòa làm một. Anh có thể cảm nhận mùi hương dịu dàng của cậu ấy, cảm nhận từng nhịp thở nhẹ nhàng phả vào gương mặt anh, khiến người anh trở nên mềm nhũn và lười biếng.

Rất yên tâm và thoải mái.   

Tuy nhiên, tư thế này giữ lâu khiến Hoàng Tuấn Tiệp toàn thân đều không ổn, anh hơi động đậy. Hạ Chi Quang ngay lập tức siết chặt vòng tay quanh người anh, vỗ nhẹ vào lưng anh an ủi, đặt một nụ hôn khẽ lên trán anh:

"Em ở đây, yên tâm ngủ đi anh."   

Tiểu Hoàng xấu hổ không chỗ lui. Nụ hôn kia bất chợt kéo anh về những ký ức xảy ra tối qua. Chính anh là người chủ động mở lòng cho Hạ Chi Quang tiến vào, đồng thời chính anh cũng là người đồng ý kết bạn với Hạ Chi Quang, ngay cả nụ hôn trán vô cùng xúc động mà anh vô cùng tận hưởng trước khi chìm vào giấc mộng. Anh đều nhớ rõ tất cả.   

Lăng Lăng là một đứa trẻ ngốc trong chuyện tình cảm, nhưng Hoàng Tuấn Tiệp thì không. Anh không thể không nhận ra về những thay đổi trong mối quan hệ của mình với Hạ Chi Quang. Anh em tốt của nhau ai lại ngủ chung giường mỗi ngày? Ai lại thỉnh thoảng nắm tay nhau, thậm chí còn hôn lên trán người kia để an ủi? Chuyện này vốn từ lâu đã vượt qua ranh giới bình thường đó.

Hạ Chi Quang rất tốt bụng với anh, khiến anh nghiện, thậm chí không muốn buông tay.

Hoàng Tuấn Tiệp lắng nghe nhịp tim của anh, của người bên cạnh, suy nghĩ hồi lâu, anh muốn tranh thủ ôm lấy hơi ấm khó có được này. Anh cẩn thận đưa tay ra, vòng tay ôm lấy eo Hạ Chi Quang. Anh muốn hai người lại gần nhau hơn nữa, muốn ôm cậu chặt hơn nữa, như thể nhét cả bản thân mình vào lòng Hạ Chi Quang.   

Đột nhiên nhạc chuông điện thoại của Hạ Chi Quang reo lên, làm Hoàng Tuấn Tiệp giật mình, đồng thời cũng đánh thức Hạ Chi Quang đang ngủ.

Hoàng Tuấn Tiệp chột dạ, Hạ Chi Quang vừa mở mắt đã bỏ chạy, anh nhanh chóng vùi mặt vào chăn giả chết.

Đầu bên kia bất mãn chậc lưỡi nghe điện thoại, nói vài câu liền cúp máy, sau đó quay sang nhìn người đang giả vờ ngủ trên giường, cậu cúi người nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bồng bềnh mềm mại của đối phương:

"Đã thức thì dậy thôi, Tiểu Tiệp."   

Vành tai Hoàng Tuấn Tiệp đỏ lên, ôm chăn im lặng lú đầu ra nhìn cậu, có chút ngượng ngùng:

"Chào buổi sáng, Quang Quang. Mới sáng đã có người tìm em bàn việc à?"

Anh nói để giảm bớt sự xấu hổ. Hạ Chi Quang đương nhiên hiểu tâm tình của anh nên thôi trêu chọc anh.

"Đạo diễn chuyển cảnh của chúng ta sang buổi sáng, nên Tiểu Hoàng lão sư đã dậy thì nhanh lên, sau bữa sáng chúng ta phải bắt đầu làm việc."   

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn thời gian, thấy đã chín giờ, anh vẫn còn mặc quần áo của ngày hôm qua, có chút mùi rượu, Hạ Chi Quang ôm anh cả đêm cũng không có cảm giác chán ghét sao?

"Muộn vậy rồi?! Để anh tắm cái đã."  

Hoàng Tuấn Tiệp đứng dậy đi giày, cổ tay đột nhiên bị Hạ Chi Quang nắm lấy, quái dị quay đầu nhìn thì lại bị Hạ Chi Quang dùng sức kéo vào trong ngực. Cậu ôm anh, nhìn người trong ngực cười tinh nghịch:

"Tiểu Tiệp gọi em là gì?"   

Hoàng Tuấn Tiệp ánh mắt đảo qua, cũng không có nhìn cậu:

"Anh quên mất rồi."   

"Quên? Vừa rồi mèo con ngái ngủ nào gọi em là Quang Quang?"

"Vậy lần sau anh sẽ không gọi nữa. Từ giờ anh sẽ gọi em là Hạ Chi Quang."

Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy bực bội khi nhìn thấy bản thân luôn rơi vào thế bị động, dường như lần nào Hạ Chi Quang cũng trên cơ anh cả.

Hạ Chi Quang lập tức biết mình vừa chọc giận tiểu bông gòn, anh ấy vừa xù lông thì Hạ Chi Quang lập tức xuống nước dỗ dành:

"Được, được, em sai rồi, em chính là thích anh gọi em là Quang Quang, sau này anh có thể gọi em như vậy được không? Có được không, Tiểu Tiệp~"   

Mèo nhỏ kiêu ngạo ngẩng đầu:

"Nhìn bộ dáng của em mới sáng kìa, anh đi tắm, em đi mua bữa sáng."   

"Được."

Người được lệnh vui vẻ gọi trợ lý, không hề có chút do dự.   

Sau khi Hoàng Tuấn Tiệp dọn dẹp xong, Hạ Chi Quang còn đang tắm rửa, anh do dự đứng dậy, từ trong hành lý lấy ra một lọ thuốc, sau đó có chút lo lắng ngồi xuống ghế sô pha.   

Hạ Chi Quang lau mặt đi ra nhìn Hoàng Tuấn Tiệp đang ngồi thẩn thờ, bị anh chọc cười:

"Trợ lý sẽ mang đồ ăn lên ngay, mời tiểu Hoàng lão sư đợi thêm một lát."

Cậu nói xong chợt nhìn thấy lọ thuốc trong tay Hoàng Tuấn Tiệp, Hạ Chi Quang nghiêm túc lại.   

Hoàng Tuấn Tiệp thực sự rất căng thẳng, rất khó để bóc vết thương của mình và bình tĩnh cho người khác xem. Anh ấy sợ Hạ Chi Quang sẽ bỏ cuộc giữa chừng, và anh ấy cũng sợ Hạ Chi Quang sẽ chán anh và rời đi.   

Anh lo lắng, trong đầu lấp đầy một đống hình ảnh bừa bộn. Nhưng Hạ Chi Quang chỉ im lặng đến ngồi bên cạnh anh, sau đó cầm bình thuốc trong tay anh lên nhìn, tự nhiên đứng dậy rót một ly nước đưa cho anh.

"Uống trước khi ăn có hại dạ dày không?"   

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn cậu, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm. Sự lo lắng vừa rồi của anh căn bản là không cần thiết. Hạ Chi Quang nhất định sẽ không ghét anh:

"Cái này uống trước bữa ăn."   

"Được rồi, từ nay về sau hãy để chai thuốc này ở chỗ em. Nếu tới giờ anh cần uống thuốc thì em sẽ đi tìm anh, được chứ?"

Hạ Chi Quang luôn sợ Hoàng Tuấn Tiệp không cho phép cậu đi cùng, lén lút rút lui vào một góc để tiêu hóa nỗi buồn và cô đơn một mình, từ chối sự đụng chạm với người khác, khi đó mọi việc cậu đã làm sẽ trở nên vô ích, và anh cậu sẽ lại quay về con đường cũ.

May mắn thay, Tiểu Tiệp của cậu đủ mạnh mẽ và rất ngoan ngoãn, chỉ cần Hoàng Tuấn Tiệp bằng lòng để cậu đi cùng, Hạ Chi Quang nhất định sẽ giúp cho anh vượt qua bóng ma tâm lý.


"Được."

Sau khi Hoàng Tuấn Tiệp gật đầu đồng ý, anh liền bị Hạ Chi Quang tươi cười ôm vào lòng xoa xoa đầu. Hai người chỉ ôm nhau như vậy là cảm thấy vô cùng thỏa mãn.   

Cô trợ lý nhỏ hiển nhiên cảm thấy bầu không khí giữa hai người đã thay đổi. Ông chủ cô luôn nở nụ cười ngu ngốc từ nãy đến giờ, hai người nắm tay nhau thật chặt từ lúc lên xe. Thầy Tiểu Hoàng thường rất ngại ngùng, nhưng hôm nay anh ấy lại rất hợp tác.

Đến phim trường, ngay khi Hoàng Tuấn Tiệp bước vào phòng thay đồ, trên bàn đã bày đầy đồ ăn nhẹ, tất cả đều là đồ ăn có hàm lượng calo cao, Tiểu Hoàng rùng mình khi nhìn thấy chúng. Đây là kiệt tác của Lục Mộng Lâm. Hoàng Tuấn Tiệp rất cảm kích nhưng cũng có chút choáng ngợp, nhìn Hạ Chi Quang cầu cứu.   

"Không sao đâu, dù sao cô ấy cũng phải trông cậy vào anh để leo rank!"

Hạ Chi Quang thực ra khá vui vẻ. Không khí trong đoàn càng hài hòa thì càng tốt cho Hoàng Tuấn Tiệp chứ sao.   

Nghe cậu nói đùa, Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều:

"Nhưng em là lão đại của Hắc Diệu Thạch, em giỏi hơn."   

"Em mạnh mẽ như vậy có ích lợi gì? Cuối cùng em cũng phải nghe lời vợ mình."

Hạ tiên sinh lập tức nhập vai Nguyễn Lan Chúc, phong thái lập tức thay đổi.   

Hoàng Tuấn Tiệp bị cậu vô liêm sỉ làm cho kinh hãi, lắp bắp nói:

"E-em, em im đi, anh nghe không hiểu em đang nói cái gì!"   

Hạ Chi Quang che giấu nụ cười xảo quyệt, ngày ngày trêu chọc Hoàng Tuấn Tiệp càng điêu luyện hơn.   

Hoàng Tuấn Tiệp ban đầu nghĩ rằng Lục Mộng Lâm đã quá khích khi tặng quà cho anh, nhưng khi đăng nhập game vào giờ nghỉ trưa, anh ấy hoàn toàn bị sốc vì hệ thống báo rằng Lưu Tiểu Bắc đã tặng cho bạn một loạt anh hùng.

Hoàng Tuấn Tiệp: "..."   

"Sao vậy?"

Hạ Chi Quang nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh, tò mò đi tới nhìn xem. Đột nhiên, cậu phát hiện gần đây độ thân thiết giữa Lưu Tiểu Bắc trong vòng bạn bè của Hoàng Tuấn Tiệp đã tăng lên đáng kể, thậm chí còn vượt qua cả mình.   

Hạ Chi Quang: "???"

Cậu đang tự tạo rắc rối cho mình à???   

Hoàng Tuấn Tiệp thấy vẻ mặt của Hạ Chi Quang đại biến, liền cẩn thận hỏi han:

"Em làm sao vậy?"   

"Sau này không được phép chơi game với Lưu Tiểu Bắc khi chưa có sự cho phép của em!"  

Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy lời này của cậu không có gì sai trái, dù sao anh cũng sẽ không phản đối lời Hạ Chi Quang nói, vì thế lập tức từ chối lời mời lập nhóm leo hạng tối nay của Lưu Tiểu Bắc, và dứt khoát mở danh sách bạn bè trả lời:

"Tôi muốn ăn tối với Quang Quang, không phải hôm nay."

Sau khi nhấn gửi, anh ấy dứt khoát offline.   

Tiểu - đang mong chờ hồi âm - Bắc nhận tin liền đứng hình: "..."

Này, ít nhất hãy trả lại quà cho tôi chứ người anh em!!!   


Hai người ăn xong nghỉ ngơi một lúc, sau đó chuyên tâm vào buổi chiều quay phim. Lăng Cửu Thời đã thành công vượt qua cánh cửa đầu tiên và quay trở lại hiện thực để "giao lưu thân mật" với Lật Tử. Đoàn làm phim đã sớm tìm thấy một chú mèo dễ thương và thân thiện với máy ảnh và gửi nó đến để phát triển mối quan hệ với Hoàng Tuấn Tiệp.   

Hoàng Tuấn Tiệp vừa nhìn ánh mắt liền sáng lên, anh liên tục do dự nhưng không nhịn được đưa tay ôm mèo con vào lòng dỗ dành. Nó lập tức tìm chỗ thoải mái nép vào vòng tay của Hoàng Tuấn Tiệp.   

Cứu với, dễ thương quá đi!

Hoàng Tuấn Tiệp rất thích ôm tiểu miêu, bóp chân nó, sờ sờ miếng thịt, sau đó cười cười chạy tới chỗ Hạ Chi Quang:

"Nhìn xem, có đáng yêu không?"   

Hạ Chi Quang nhìn con mèo rồi nhìn anh, và gật đầu lia lịa.

Tiểu Hoàng của cậu thật sự đáng yêu quá mức cho phép mà! (Hai cái con ngừi này...)

Ngày sau, Hoàng Tuấn Tiệp tiếp tục vui vẻ ôm mèo con và quay hai cảnh quan trọng, nhưng sau đó có chuyện xảy ra. Ngày thứ hai, anh ấy bắt đầu ngứa ngáy không thể kiểm soát và mặt anh ấy bắt đầu đỏ lên. Anh bị dị ứng với lông mèo.

Lúc này, anh khó chịu đến mức cảm thấy như cơ thể đang phát sốt. Anh xấu hổ nhìn quanh trường quay, sau đó nhớ ra hôm nay Hạ Chi Quang không có ở đây, và hôm nay họ cũng không quay phim trong cùng một trường quay. Do dự một lát, Hoàng Tuấn Tiệp quyết định nhịn xuống, đợi cảnh quay kết thúc mới mua thuốc.   

Vì thế anh yên lặng đi đến góc tường, cầm điện thoại lên, chuẩn bị chuyển sự chú ý để quên đi sự khó chịu. Nhưng khi mở WeChat, anh phát hiện Hạ Chi Quang đã gửi cho anh mấy cái tin nhắn, đều là quan tâm lo lắng cho anh.   

——Em ở cạnh trường quay của anh. Nếu anh cần gì, hãy gửi tin nhắn WeChat cho em, Tiểu Tiệp.   

——Anh có muốn uống trà sữa không, Tiểu Hoàng?   

Tiểu bông gòn chớp chớp mắt, anh cảm thấy cảm động, nhất là lúc này bản thân đang rất khó chịu, cảm xúc càng trở nên yếu đuối hơn. Anh hấp tấp gửi cho cậu một tin nhắn WeChat báo cáo tình hình hiện tại của mình.   

Sau khi gửi tin nhắn, Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy nhẹ nhõm hơn, ngồi xổm tại chỗ, thấy đầu hơi choáng váng. Anh cho rằng Hạ Chi Quang chắc sẽ không đến vì cậu đang quay phim, nhưng anh lại có cảm giác mơ hồ rằng Hạ Chi Quang nhất định sẽ đến.   

Đột nhiên, trường quay ồn ào yên tĩnh lại, Hoàng Tuấn Tiệp tò mò đứng dậy, bị ai đó kéo vào trong ngực, mùi nước hoa quen thuộc khiến anh muốn rơi nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top