Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tuấn Tiệp nằm trên giường, nhìn Hạ Chi Quang chạy vòng vòng như con thoi, lẩm bẩm:

"Thuốc cũng đã mua rồi, sao em còn chưa về?"

Hạ Chi Quang không để ý đến anh, lúc này cậu đang than phiền trợ lý Tiểu Dương của mình qua điện thoại. 

Hoàng Tuấn Tiệp cuối cùng cũng hiểu tại sao trợ lý Hạ Chi Quang thường xuyên nhìn ông chủ của cô bằng "ánh mắt tình cảm":

"Em là con gái, làm sao em có thể đi nhanh như anh được?"   

"Đúng vậy, cô đi quá lâu, đợi thuốc của cô Tiểu Tiệp sắp phát sốt rồi, nhanh lên đấy!"

Hạ Chi Quang thấy anh vẫn gãi, liền cúp máy đi tới ngồi cạnh anh:

"Ngoài cổ và cánh tay, anh còn có chỗ nào dị ứng không? "   

Vấn đề dị ứng của Hoàng Tuấn Tiệp đã không thuyên giảm trong một hai ngày nay, chỉ cần chạm vào vật nhỏ có lông, toàn bộ cơ thể anh sẽ phản ứng rất nhanh, sau đó mặt và cơ thể anh sẽ nhanh chóng đỏ lên một mảng lớn, đặc biệt đáng sợ.

Hoàng Tuấn Tiệp được đưa về phòng nghỉ ngơi, dù sao tình trạng như vậy cũng không thể quay thêm được. Hạ Chi Quang sắp xếp công việc, thảo luận với đạo diễn nghỉ phép buổi chiều để tiện chăm sóc anh.

Vừa tới phòng, tiểu bông gòn nhanh tay lẹ chân chui rúc vào trong chăn, từ chối gặp người. Thấy anh ngột ngạt trong chăn không chịu giao tiếp, Hạ Chi Quang lần mò cầm lấy bàn tay đang muốn gãi ngứa của Hoàng Tuấn Tiệp, sau đó dùng ánh mắt đau khổ vỗ nhẹ lưng anh:

"Đừng gãi, da sẽ bị trầy xước. Đau lắm anh biết không!"   

Tiểu bông gòn vùng vẫy nhưng bất lực, cam chịu thở dài và tiếp tục vùi mình trong chăn không nhúc nhích.   

Nhìn thấy anh cậu như vậy, Hạ Chi Quang vừa đau lòng vừa tức giận, cậu kìm nén rất nhiều lời muốn dạy dỗ con người này, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Hoàng Tuấn Tiệp, cậu lại nghẹn ngào không nói lên lời.   

Hạ Chi Quang không còn cách nào khác ngoài vắt một chiếc khăn và bọc nó trong nước đá. Cậu cẩn thận mở cổ áo của Hoàng Tuấn Tiệp và đặt chiếc khăn lên cổ anh. Cái cổ vốn trắng nõn giờ đã nổi đầy những chấm đỏ, thậm chí như lan ra toàn thân, Hạ Chi Quang lập tức lo lắng:

"Không được! Anh phải đến bệnh viện ngay! Nếu tiếp tục chậm trễ, người anh sẽ thành con tôm luột mất!"   

Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy cậu hoảng hốt, trong lòng càng ngứa ngáy khó chịu:

"Quen như vậy rồi, anh hiểu rõ thân thể của mình, không sao, không cần đi bệnh viện phiền phức như vậy."

Vừa nói anh vừa vén chăn lên, bịt kín cả người không để ai có thể nhìn thấy.   

Hạ Chi Quang: "..."   

Rõ ràng là Hoàng Tuấn Tiệp là người sai, thích bướng bỉnh gây sự ở đây, vậy tại sao lại có vẻ như cậu ấy mới là người phạm sai? Nhìn anh ủ rũ trong chăn, không muốn cùng cậu nói chuyện, Hạ Chi Quang lập tức đầu hàng:

"Được, được, chúng ta không đi nữa, để em xem chỗ ngứa trước đã, được không?"   

Thấy cậu nói nhỏ nhẹ, Hoàng Tuấn Tiệp bất đắc dĩ vén một góc chăn lên, dùng ánh mắt mèo con nhìn Hạ Chi Quang:

"Quang Quang, đây là công việc của anh, anh không muốn vì lý do cá nhân ảnh hưởng đến việc quay phim."   

Hạ Chi Quang nghe xong lập tức tức giận, giơ tay vén chăn lên đánh vào mông người nọ:

"Đúng vậy! Diễn viên nên diễn kịch hay, nhưng ai bảo anh liều mạng? Anh không thể lên tiếng nói với bọn họ bản thân bị dị ứng với lông mèo sao? Anh không thể nói với em để chuẩn bị thuốc chống dị ứng uống đề phòng sao, Hoàng Tuấn Tiệp?"   

"Ừ, anh biết lỗi rồi~"

Hoàng Tuấn Tiệp bị đánh choáng váng. Trong tiềm thức, anh lùi lại để che mông.

"Anh đang trốn tránh điều gì? Em chỉ muốn anh nhớ bài học này. Em đã nói với anh nhiều lần anh nên coi trọng cơ thể của mình nhưng anh lại không làm như vậy."

Hạ Chi Quang cũng biết, Hoàng Tuấn Tiệp tính tình này là do cậu nuông chiều gây ra. Hạ Chi Quang nguyện ý chiều chuộng anh, nhưng anh cậu cũng phải học cách trân trọng thân thể của mình, nếu cậu không còn ở bên cạnh, ai sẽ quan tâm săn sóc anh đây?

Hoàng Tuấn Tiệp lúc này mới cảm thấy có chút áy náy, nhưng không nhiều:

"Lần sau anh sẽ nhớ kỹ."

Nói xong, anh cố ý dời vị trí ra xa Hạ Chi Quang, sợ cậu lại hứng lên sẽ tát anh lần nữa.   

"Lần sau còn muốn làm nữa không? Nếu không nói trước cho em thì đợi mông nở hoa đi!"

Hạ Chi Quang tuy lời lẽ đe dọa nhưng cánh tay lại vươn ra, ôm trọn người kia vào lòng, đồng thời cẩn thận đắp chăn lại:

"Cố lên, lát nữa bôi thuốc sẽ bớt khó chịu thôi."   

Hoàng Tuấn Tiệp tựa vào vai Hạ Chi Quang, cảm thấy chán nản:

"Thật ra anh rất thích các loại động vật nhỏ có lông này, đáng tiếc chỉ có thể nhìn từ xa, không thể chơi đùa với chúng."   

"Anh thích mèo con hay chó con?"

Hạ Chi Quang thấy anh không thoải mái, đành phải chủ động khơi dậy chủ đề, chuyển hướng sự chú ý của Hoàng Tuấn Tiệp.   

"Ừ... cả hai đều thích, nhưng anh thích nhất là chú chó con. Nó ngoan ngoãn và biết cách gần gũi với mọi người."

Hoàng Tuấn Tiệp có thể vì luôn cảm thấy bất an nên đặc biệt thích cảm giác được ai đó ở bên, quan tâm thủ thỉ. Trong những năm tháng chán nản nhất của mình, Hoàng Tuấn Tiệp thực sự muốn nuôi một con vật nhỏ để bầu bạn, nhưng do bệnh dị ứng, anh đã bị hạn chế rất nhiều. Anh ấy chỉ có thể nhìn chúng từ xa qua cửa kính trong cửa hàng thú cưng.   

Hạ Chi Quang mỉm cười xoa đầu an ủi. Hai người đang chim chuột thì trợ lý vội vàng mở cửa bước vào. Sau khi nhìn thấy tư thế mơ hồ của hai người trên giường, cô đột nhiên dừng lại, ngơ ngác quay người lại:

"Sếp, thuốc tới rồi."   

Hạ Chi Quang lại quấn người vào chăn, sau đó xoay người xuống giường:

"Dùng như thế nào?"   

"Cái này là trước ăn, bây giờ có thể đưa cho Hoàng lão sư, cái này dùng để xoa chỗ ngứa."

Hạ Chi Quang gật đầu ghi nhớ, nhanh chóng lấy thuốc ra sau đó lấy cốc của mình đưa cho Hoàng Tuấn Tiệp:

"Uống thuốc trước đi."   

Nhìn anh ngoan ngoãn uống thuốc, Hạ Chi Quang lấy bông gòn bắt đầu chuẩn bị thuốc mỡ bôi ngoài:

"Anh ngồi dậy, em bôi thuốc lên cổ anh."   

Hoàng Tuấn Tiệp suy nghĩ một chút, sau đó có chút không hiểu:

"Quang Quang, bộ quần áo này không tiện lắm, anh thay đồ ngủ có được không?"   

Hạ Chi Quang nghĩ nghĩ, quay người, tàn nhẫn nói với trợ lý:

"Cô có thể rời đi."   

Trợ lý chỉ muốn hộc máu. Có thể nói lý hơn được không sếp? Cô ấy dường như biến thành một kẻ biến thái, luôn thèm muốn vẻ đẹp của Tiểu Hoàng lão sư vậy, đến mức Hạ Chi Quang giấu anh ấy như giấu bảo bối!   

Hạ Chi Quang hoàn toàn không cảm nhận được sự oán giận của trợ lý. Giờ đây, ánh mắt của cậu ấy đều hướng về Tiểu Hoàng mong manh, yếu ớt đang cần được chăm sóc.   

So với Hạ Chi Quang, Hoàng Tuấn Tiệp biết điều hơn:

"Được, cảm ơn em, anh chuyển tiền thuốc cho em, sẵn tiện một phong bao đỏ! Thật sự làm phiền em rồi."   

Cô trợ lý nhỏ lập tức muốn khóc, cảm giác được quan tâm này thật tốt, quả nhiên chỉ có vợ của ông chủ mới biết quan tâm đến trợ lý cô đây:

"Không, Hoàng lão sư, ông chủ của em sẽ trả."   

Hạ Chi Quang mở cửa, hận không đuổi người đi càng nhanh càng tốt:

"Em có thể đi rồi."   

Trợ lý không dám nói một lời, liền ôm đồ bỏ chạy, sợ bị Hạ Chi Quang mất kiên nhẫn.   

Hoàng Tuấn Tiệp rất xấu hổ:

"Quang Quang, tại sao em lại bắt nạt cô ấy? Tiểu Dương đã giúp anh rất nhiều, anh nên cảm ơn cô ấy."   

"Không, em sẽ trả vào tiền lương của cô ấy như một khoản tiền thưởng thêm. Được rồi, đừng lo lắng. Điều quan trọng bây giờ là anh. Đi thay quần áo và em sẽ bôi thuốc cho anh."

Hoàng Tuấn Tiệp nghe được những lời này mới thở phào nhẹ nhõm. Anh có thể nợ Hạ Chi Quang, nhưng không thể nợ người khác. Bởi vì Hạ Chi Quang là một trong những người nằm trong vòng an toàn của anh ấy, một người mà anh hoàn toàn có thể tin tưởng.   

Hai người đều là nam nhân, bình thường thay quần áo rất tùy ý, Hoàng Tuấn Tiệp cởi quần áo ném sang một bên. Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ người bên cạnh, anh có vẻ hơi xấu hổ:

"Sao vậy Quang Quang?"   

Hạ Chi Quang cười lắc đầu:

"Không có việc gì, anh nằm xuống đi."   

Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy cậu có chút kỳ quái. Tuy nhiên khi nhìn thấy nụ cười ngây thơ của cậu, anh cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều, liền ngoan ngoãn ngồi xuống giường chờ Hạ Chi Quang đến bôi thuốc.   

Hạ Chi Quang bước lại, cậu gần như không thể cầm chặt được chai thuốc mỡ trong tay. Hoàng Tuấn Tiệp lúc này đang mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, vì bôi thuốc mỡ nên thắt lưng áo không được buộc chặt và toàn bộ vai của anh ấy bị lộ ra ngoài. Đôi chân thon dài trắng nõn đến mức Hạ Chi Quang có thể nhìn thấy mấy ngón ngân hồng hào của anh. Không biết là vì ngượng ngùng hay là căng thẳng, Hạ Chi Quang dùng tay ôm một góc nệm, cho dù không dám nhìn thẳng vào mặt anh, nhưng Hạ Chi Quang biết lúc này Hoàng Tuấn Tiệp quyến rũ đến nhường nào.

Hạ Chi Quang ngồi ở bên cạnh anh, nhúng bông gòn vào thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên cổ trước. Thuốc mỡ có chút lạnh, Hoàng Tuấn Tiệp hơi co rúm người lại, nắm chặt gối hơn, ngón tay trở nên trắng bệch.   Thấy anh căng thẳng, Hạ Chi Quang đột nhiên nghĩ đến trêu chọc anh, thay vì dùng tăm bông, cậu nhúng ngón tay vào thuốc mỡ, nhẹ nhàng xoa xoa xương quai xanh của người trong lòng.   

Tiểu bông gòn trở nên khẩn trương, Hạ Chi Quang cười hắc hắc, cúi người nắm tay anh, ngón tay đan vào nhau:

"Thế nào, lạnh không?"   

Tai Hoàng Tuấn Tiệp bị hơi thở Hạ Chi Quang thổi đến đỏ bừng, anh đưa tay đẩy cậu ra, nhưng lại bị giữ chặt không thể động đậy:

"Đừng nhúc nhích, vẫn chưa xong mà."

Nói xong, cậu nhéo nhéo bộ ngực đang hé mở của anh, chiếc áo choàng tuột từ từ đến thắt lưng, Hạ Chi Quang nhìn thấy một nốt ruồi ở eo, vô cùng gợi cảm.

Hạ Chi Quang có chút khát nước, cổ họng khô khốc. Bỗng nhiên cậu có ý nghĩ muốn cúi đầu hôn chiếc nốt ruồi đặc biệt xinh đẹp này. Nhưng khi Hạ Chi Quang ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt không chút nghi ngờ, cậu chỉ có thể cười khổ một tiếng.

Sợ anh bị cảm lạnh, Hạ Chi Quang không dám trì hoãn nữa, cẩn thận bôi thuốc cho anh. Sợ anh ngứa ngáy khó chịu, cậu nhẹ nhàng thổi vào chỗ đỏ, để cho Hoàng Tuấn Tiệp bớt khó chịu.

Hoàng Tuấn Tiệp nghe cậu nói xong, anh liền cố gắng đứng phắt dậy, lại bị Hạ Chi Quang giữ lại:

"Đừng nhúc nhích, anh sẽ cọ vào chăn đấy."   

Hoàng Tuấn Tiệp toàn thân hơi run lên, anh lén lút quay đầu nhìn Hạ Chi Quang đang lau tay với đống thuốc mỡ nhơm nhớp.   

Hạ Chi Quang xong việc liền cầm chăn nhẹ nhàng đắp cho anh:

"Ngủ đi."

Nói xong cậu liền lên giường nằm ở bên cạnh Hoàng Tuấn Tiệp, ôm anh nằm nghiêng ngủ,

"Ngủ một giấc sẽ ổn thôi."   

Hoàng Tuấn Tiệp gật đầu nhắm mắt lại, ngửi thấy mùi nước hoa của Hạ Chi Quang, anh rất nhanh liền ngủ thiếp đi.   

Hạ Chi Quang nghe được tiếng thở đều đặn của anh vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng, bởi vì chỉ một lúc sau, anh phát hiện mặt Hoàng Tuấn Tiệp cũng bắt đầu đỏ bừng, cả người anh cũng đỏ lên. Thấy tình hình không ổn, cậu bắt đầu tìm kiếm sự giúp đỡ từ đội ngũ y tế chuyên môn hơn - đăng yêu cầu trợ giúp khẩn cấp trên weibo.

Ngay sau đó cậu nhận được lời đề nghị từ người hâm mộ của mình và nhanh chóng xem xét kỹ lưỡng từng giải pháp.   

Đột nhiên, trên điện thoại hiển thị tin nhắn WeChat, là Long Đan Ny.  

---Chi Quang, vài ngày nữa hãy quay lại, tôi có chuyện muốn nói với cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top