Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy bộ phim còn chưa quay xong, anh sợ rằng mình sẽ bị "quay" xong. Những người này đều là tay bợm rượu, anh đã uống say đến mức trong mắt lấp lánh sao. Tại sao Hạ Chi Quang còn hành động như người bình thường?

Thực tế không phải Hạ Chi Quang không có vấn đề, chỉ là cậu che giấu tốt hơn, chứ thực ra cậu sắp đạt đến cực hạn rồi. Cũng may mọi người chỉ chơi vui vẻ chứ không có ý định làm hai nhân vật chính say xỉn ảnh hưởng đến buổi quay phim ngày mai. 

Khi hai người ngồi xuống bắt đầu lấp đầy cái bụng, Hạ Chi Quang mới có sức nhìn những người xung quanh. Cậu lúc này chú ý đến Hoàng Tuấn Tiệp ngồi bên cạnh đang cầm đũa chỉ vào đĩa thịt bò trên bàn. 

Không gắp trúng?

Hoàng Tuấn Tiệp sửng sốt một lúc, nghĩ rằng độ cận thị của mình đã trở nên trầm trọng hơn. Sau đó, anh ấy tập trung một lúc cho đến khi xác định được vị trí và lại giơ đũa ra. Vẫn không trúng! Tiểu Hoàng cau mày, anh không hiểu nổi.

Hạ Chi Quang nhìn anh cau mày tức giận, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi lại giơ đũa lên, Tiểu Tiệp cũng vô thức đi theo đũa của người nào đó, nhìn sang chắc chắn lần này Hoàng Tuấn Tiệp có thể ăn thành công miếng thịt, cậu mới thở dài một hơi nhẹ nhõm. Bỗng đĩa thịt trên bàn được dọn đi trong giây lát.  

Hoàng Tuấn Tiệp: "..."

Hạ Chi Quang: "Phì..." Cậu nhịn không nổi nữa, sao lại buồn cười thế.

Hoàng Tuấn Tiệp phiền muộn đặt đũa xuống, lập tức mất đi cảm giác thèm ăn, ăn gì cũng không muốn ăn.

Hạ Chi Quang rốt cục xác định anh đang say rượu, phản ứng chậm hơn rất nhiều. Trông bộ dạng mềm mại vô hại của anh, Hạ Chi Quang không khỏi phải nhìn anh vài cái. Khi say, má anh đỏ bừng, mắt chớp chớp, dường như trông khá hơn trước. Dù trong làng giải trí không thiếu trai đẹp, nhưng Hạ Chi Quang cũng phải thừa nhận rằng Hoàng Tuấn Tiệp quả thực đẹp trai xuất sắc. 

Hoàng Tuấn Tiệp đang đói, buồn ngủ và hơi choáng váng, vừa định lẻn về ăn một xô mì ăn liền để ngủ thì nhìn thấy một bát cháo nóng hổi được đặt trước mặt, theo sau là một đĩa đầy rau và một ít thịt bò.

Hạ Chi Quang không biết tại sao anh để tâm đến người kế bên như vậy. Với tư cách là em trai trong nhóm, anh luôn là người được chăm sóc. Đây cũng là cơ hội hiếm có để anh chủ động quan tâm đến người khác. Có lẽ vì Hoàng Tuấn Tiệp lúc say khá buồn cười, có thể hôm nay anh cảm thấy Hoàng Tuấn Tiệp xấu hổ quá nhiều, hoặc có thể vì trước mặt là người mà cậu muốn yêu trong vài tháng tới, c ậu không thể quay mặt và già vờ không nhìn thấy.

Hoàng Tuấn Tiệp nghi hoặc nhìn chằm chằm cậu, sau đó nhìn thấy Hạ Chi Quang đưa thìa ra tới trước mặt anh: 

"Ăn nóng đi."  

Hoàng Tuấn Tiệp cầm thìa từ từ đưa một thìa cháo vào miệng, đó là món cháo trứng bảo quản yêu thích của anh, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Ăn xong nửa bát cháo, trong bụng đã dễ chịu hơn nhiều, anh quay đầu lại nghiêm túc nhìn Hạ Chi Quang nói lời cảm ơn. 

Đã trễ, quán chuẩn bị đóng cửa, từng nhóm người rời đi. Trợ lý của Hạ Chi Quang đã lái xe đợi ở cửa khách sạn. Về cơ bản, họ tản ra rất nhanh.

Vì trợ lý không đi cùng nên Lưu Hiểu Bắc không còn cách nào khác ngoài việc gọi taxi và đón Lục Mộng Lâm, người đóng vai Đàm Tảo Tảo về cùng. Anh kéo khóa áo khoác, nhìn Hạ Chi Quang và hỏi: 

"Còn cậu thế nào?"

Hạ Chi Quang chỉ vào chiếc xe đậu trên đường: "Trợ lý tới đón tôi." 

Lưu Hiểu Bắc gật đầu: "Ngày mai gặp lại!"

Hạ Chi Quang gật đầu đùa giỡn với anh một lúc. Cả hai đều là người hướng ngoại, trò chuyện được một lúc thì đã thêm WeChat để hẹn chơi game hay gì đó cùng nhau.  

Khi Hạ Chi Quang chuẩn bị lên xe, anh nhìn thấy Hoàng Tuấn Tiệp ở trong góc. Anh ấy thực sự say rượu, đang co ro dựa vào gốc cây và bắt đầu ngủ gật, thậm chí không ai để ý đến anh ấy. Anh cau mày đi về phía trước hỏi: 

"Anh Tuấn Tiệp, trợ lý của anh ở đâu?"  

Hoàng Tuấn Tiệp sửng sốt một lúc lâu mới nghe thấy có người gọi mình. Anh khó khăn mở mắt ra và nhìn thấy Hạ Chi Quang gần đến mức Hoàng Tuấn Tiệp nhìn thấy hai nốt ruồi của anh: 

"Hạ Chi Quang, cậu có nốt ruồi."  

Hạ Chi Quang cau mày, không biết tên say rượu này rốt cuộc đang nói cái gì, đành phải hỏi lại: 

"Trợ lý của anh đâu?" 

Lưu Hiểu Bắc và Lục Mộng Lâm lúc này cũng đi tới: 

"Anh ấy say rồi à?" 

Hoàng Tuấn Tiệp lắc đầu nhìn Hạ Chi Quang, chuẩn bị trả lời vấn đề của hắn: 

"Trợ lý không tới, là mượn."  

Hạ Chi Quang vừa nghe đã biết chuyện gì đang xảy ra. Tuy không biết nhiều về chuyện xảy ra lúc đó, nhưng cậu cũng biết rằng Hoàng Tuấn Tiệp vừa mới trở nên nổi tiếng nhờ "Khởi động lại" sau một khoảng thời gian biệt tích. 

Thật ra, công ty của Hạ Chi Quang cũng không mấy lạc quan về bộ phim này khi cậu mới nhận lời. Ngay cả người đại diện và trợ lý của cậu cũng lo lắng đến mức không ngủ được sau khi nghe tin bạn diễn là Hoàng Tuấn Tiệp. Nhưng kịch bản này hay quá, Nguyễn Lan Chúc cũng vậy. Hoàn hảo! Hạ Chi Quang chỉ là sau khi đọc kịch bản đã bị hắn hấp dẫn sâu sắc, thế là trái ngược với ý kiến của mọi người: 

"Nếu không đóng được Nguyễn Lan Chúc, tôi nhất định sẽ hối hận." 

Trợ lý lo lắng đến đau đầu: 

"Anh ơi, danh tiếng của Hoàng Tuấn Tiệp thật sự không tốt lắm." 

"Thế thì đã sao? Nguyễn Lan Chúc yêu Lăng Cửu Thời, nhưng tôi sẽ không yêu Hoàng Tuấn Tiệp. Tệ nhất là sau này chúng ta sẽ không tiếp tục mối quan hệ làm ăn!" 

Lời nói này tự tiện thốt ra, để sau này cậu và  trợ lý bị vã mặt.

"Vợ, cục cưng, Tiểu Tiệp, ngoan! Cho ôm một cái đi mò!" Hạ Chi Quang mở cửa cầu xin. 

"Nhanh! Mau đưa lão đại của các người đi, tôi thật sự bị cái này não yêu đương này làm cho nhứt đầu!" 

Đương nhiên, đây là câu chuyện sau đó. Lúc này Hạ Chi Quang chỉ là có chút không kiên nhẫn, bởi vì hôm nay người này tâm tình không tốt, nếu tiếp tục như vậy, liệu bọn họ có thể thành công quay xong bộ phim này? Ngay cả việc giao tiếp đơn giản với mọi người cũng có một số vấn đề rồi.  

Lưu Hiểu Bắc biết hoàn cảnh của Hoàng Tuấn Tiệp, anh đã theo dõi toàn bộ sự việc, ấn tượng của anh về Hoàng Tuấn Tiệp không thực sự tốt, nhưng anh sẵn sàng chịu đựng vì họ ít có cảnh quay chung.   

Là các diễn viên trong cùng một đoàn, họ không thể bỏ mặc anh. Lưu Hiểu Bắc vừa định kéo người lên xe của mình thì nhìn thấy Hạ Chi Quang, sắc mặt đen tối, nắm lấy cánh tay của Hoàng Tuấn Tiệp, rồi kéo anh ta ra xe với khuôn mặt bất mãn.  

Trợ lý xuống xe nhìn thấy ông chủ đang dìu Hoàng Tuấn Tiệp, ánh mắt tối sầm: 

"Lão-lão-lão đại, lão đại?"  

Hạ Chi Quang tức giận nói: 

"Sao không mở cửa?"  

Trợ lý nhỏ vỗ trán nhanh chóng xuống xe mở cửa, sau đó anh và ông chủ cùng nhau đưa người đó ngồi vào ghế sau, Hạ Chi Quang cũng ngồi vào. 

Trợ lý nhìn thấy tâm tình ông chủ không tốt, cũng không dám lên tiếng, ngồi trong xe, dọc đường cũng không dám thở quá lớn.  

Hoàng Tuấn Tiệp kỳ thật có chút tỉnh táo, nhưng động tác và phản ứng vẫn có chút chậm chạp. Anh biết Hạ Chi Quang đưa anh về, anh cũng có thể cảm giác được Hạ Chi Quang có chút không vui. Ai lại muốn có hợp tác với một bạn diễn có tiếng xấu như mình. Hôm nay anh đã gây ra bao nhiêu phiền toái cho Hạ Chi Quang, anh thật sự cảm thấy áy nái, quyết định không nên lên tiếng. 

Hạ Chi Quang nhìn Hoàng Tuấn Tiệp tựa đầu vào cửa sổ xe mà không nói một lời. Cậu ấy không biết anh ấy đã tỉnh hay chưa, nhưng hôm nay cậu cũng rất mệt mỏi, và cậu thực sự không muốn giả vờ làm người tốt nữa.

Cứ như vậy, bọn họ vẫn im lặng cho đến khi trở về khách sạn, Hạ Chi Quang xuống xe trước, đang định đón Hoàng Tuấn Tiệp thì phát hiện anh đã tỉnh lại và đã xuống xe.  

Cả hai không nói gì cho đến khi vào thang máy và bước vào phòng, họ mới nhận ra rằng hai phòng nằm cạnh nhau. Đây có lẽ là sự sắp xếp có chủ ý của giám đốc.  

Hạ Chi Quang lấy thẻ phòng ra mở cửa, nhưng cậu vẫn nhịn không được, vừa định nói cái gì, liền nghe được Hoàng Tuấn Tiệp nói: 

"Cám ơn cậu Hạ Chi Quang."  

Hạ Chi Quang quay người lại, nhìn thấy đôi mắt anh đỏ hoe, chán ngán nói: 

"Hôm nay anh đã nói cám ơn ba lần."  

Hoàng Tuấn Tiệp biết hôm nay biểu hiện của mình không tốt, không khỏi ngẩng đầu lên: 

"Tôi sẽ cố gắng điều chỉnh bản thân, nhất định sẽ quay phim thật tốt."

Nói xong không đợi câu trả lời liền mở cửa rồi đi vào.  

Hoàng Tuấn Tiệp đóng cửa lại, trực tiếp ngồi xuống đất, cảm thấy mũi có chút đau nhức: 

"Nếu tửu lượng tốt hơn chút, mình cũng sẽ không làm phiền người khác uống rượu thay."

Hạ Chi Quang tắm rửa xong nằm trên giường, trong đầu tràn ngập bộ dáng vừa rồi của Hoàng Tuấn Tiệp. Cậu phát hiện hôm nay mình để ý quá nhiều đến người này. Cậu cảm thấy hơi mềm lòng và bắt đầu suy ngẫm về bản thân, có lẽ khuôn mặt của cậu quá mức lạnh lùng.

Nhưng Hạ Chi Quang đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại, đó là đường link do trợ lý gửi đến.  

Trợ lý: "Sếp, đây là toàn bộ câu chuyện về sự việc của Hoàng Tuấn Tiệp năm đó, tôi vẫn đề nghị anh đừng đến gần anh ấy quá."   

Hạ Chi Quang ban đầu không muốn ăn dưa, nhưng lần này cậu không hiểu sao vô thức mở bài đăng, cuối cùng cậu cũng đọc hết bài viết và nghe các đoạn ghi âm, trái tim rối bời và tội lỗi của cậu đột nhiên biến mất.  

Chắc chắn không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Liệu Hoàng Tuấn Tiệp có thể đóng tốt vai Lăng Cửu Thời không? Anh ấy có hiểu tình yêu là gì không? Hạ Chi Quang thậm chí còn cảm thấy không đáng khi vừa nãy mới cảm thấy có lỗi với Hoàng Tuấn Tiệp. Quên đi, tốt hơn hết là không nên liên lạc gì ngoài công việc. Bây giờ cậu chỉ hy vọng sau khi quay phim sẽ không liên lạc với anh ấy nữa. 



Tác giả có điều muốn nói:

Mọi thứ chỉ là tạm thời, nếu cậu dành thời gian cho anh ấy, cậu sẽ dần dần phát hiện ra Hoàng Tuấn Tiệp là ai, cậu sẽ dần dần tìm ra sự thật của sự việc năm đó và dần dần sẽ yêu một bông gòn như vậy. 

Nhưng mục đích của bài viết này là - yêu người cũng giống như trồng hoa.

Việc bên cạnh nhau sẽ dần chữa lành những vết sẹo của bé bông sau khi bị  mưa gió vùi dập, giúp bé thích nghi với môi trường mới, kết bạn với nhiều người hơn, giúp bé rửa sạch nước bẩn và đặt niềm tin vào con người nhiều hơn. Tóm lại bông gòn về sau sẽ ổn thôi, còn cậu sẽ là người chữa lành cho em bé bằng tình yêu chân thành và nồng nhiệt nhất.

Cậu nhận ra sở thích đặc biệt của mình nên đã dám đứng trước mặt anh, dũng cảm nói lời yêu thương anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top