Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Tuấn Tiệp thực sự không muốn đến, nhưng buổi chụp ảnh vừa rồi của cả hai thật sự là quá xấu hổ. Anh vẫn nhớ rõ ánh mắt do dự của nhiếp ảnh gia và vẻ mặt không chịu nổi của đạo diễn.  

Hoàng Tuấn Tiệp ở cửa suy nghĩ hồi lâu, đi tới đi lui vài lần, cuối cùng quyết định nói chuyện với Hạ Chi Quang. Họ có quá nhiều cảnh quay chung và cơ bản là sẽ ở cùng nhau suốt. Nếu hai diễn viên chính không có được phản ứng hóa học như đạo diễn mong muốn, anh nhất định sẽ bị đoàn phim bỏ rơi. Chờ đợi suốt hai năm, cuối cùng anh cũng không thể từ bỏ cơ hội này. Ngay cả khi Hạ Chi Quang thực sự ghét anh ấy, trong quá trình quay phim vẫn phải hoàn thành tốt vai diễn.  

Đạo diễn thấy Hoàng Tuấn Tiệp chủ động tới, lập tức vui vẻ kéo người vào, sau đó nói với Hạ Chi Quang: 

"Tốt, hai người giao lưu nhiều hơn, lát nữa các cậu hãy tự giải bày những gì mình muốn nói." 

Trợ lý vẫn chưa thoát khỏi bầu không khí từ nãy đến giờ, liền phải cùng đạo diễn ra ngoài, nhường chỗ cho hai nhân vật nam chính vẫn còn đang lúng túng.  

Ngay khi mọi người rời đi, cả căn phòng đột nhiên trở nên im lặng. Thấy anh vẫn đứng, Hạ Chi Quang chủ động vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ra hiệu cho anh ngồi xuống.  

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn chiếc ghế sofa nơi Hạ Chi Quang đang ngồi, rồi nhìn chiếc ghế đẩu nơi trợ lý vừa ngồi, quyết đoán chọn ngồi trên chiếc ghế đẩu cách xa Hạ Chi Quang để tránh quá gần và gây khó chịu.

"Hạ Chi Quang, ta nghĩ chúng ta cần nói chuyện." 

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn cậu, quyết định đọc lại toàn bộ bản thảo anh vừa viết ra trước khi vào phòng.

Hạ Chi Quang gật đầu, cậu cũng cảm thấy trạng thái này không đúng, cậu căn bản không có cách nào tập trung chuyên môn. Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên phải gán ghép CP với người khác, vậy tại sao khi đến lượt Hoàng Tuấn Tiệp cậu lại cảm thấy khó xử như vậy. 

"Hạ Chi Quang, tôi biết đây có thể là lần đầu tiên cậu đóng phim thể loại này, hoặc có thể là vì cậu lần đầu yêu một người con trai trong phim nên cảm thấy ngượng ngùng, hoặc đơn giản là cậu không cảm thấy muốn cùng tôi quay phim." Hoàng Tuấn Tiệp cúi đầu, ngón tay vô thức đan vào nhau.  

Hạ Chi Quang cau mày, theo bản năng muốn phản bác, nhưng người cúi đầu lại không hề ý thức được điều đó, tiếp tục lẩm bẩm: 

"Việc của tôi tôi biết rõ. Mặc dù mọi người ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng không hẳn là không bận tâm, đúng không? Nhưng Hạ Chi Quang, cậu có thể bỏ qua Hoàng Tuấn Tiệp mà chỉ yêu Lăng Cửu Thời không? Cậu có thể coi đó là công việc mà cậu phải làm không? Và mọi thứ sẽ kết thúc sau khi bộ phim này quay xong." 

"Tôi không thể mất công việc này, cũng không thể để gia đình lo lắng cho mình nữa. Tôi cũng muốn đứng vững trở lại." 

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn Hạ Chi Quang với ánh mắt gần như cầu xin.  

Hạ Chi Quang thấy vậy tâm tình có chút động. Hoàng Tuấn Tiệp vẫn mặc áo sơ mi kẻ sọc, đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu. Đây không phải là Lăng Cửu Thời của cậu, Lăng Lăng của cậu hay sao? Anh ấy đang đáng thương cầu xin cậu, cậu sao có thể nỡ từ chối?  

Hạ Chi Quang hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Hoàng Tuấn Tiệp, nhìn hắn dưới ánh mắt mong đợi, cuối cùng gật đầu nói: "Được."  

Người con trai vừa rồi có đôi mắt đỏ hoe đột nhiên nở một nụ cười. Đôi mắt đẹp đẽ vốn luôn có chút buồn bã kể từ lần đầu gặp nhau cuối cùng cũng hiện một nụ cười tươi. Sau đó anh ấy bỗng ngại ngùng mở to mắt nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt   

Giống như một con mèo... Hạ Chi Quang trong lòng thầm mắng nhẹ.  

Sau đó cậu lấy điện thoại di động ra và nói với Hoàng Tuấn Tiệp: "Vậy chúng ta có nên thêm WeChat trước không?"

"Ồ ồ ồ, đúng rồi, tôi quên mất." Hoàng Tuấn Tiệp nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, chủ động đưa mã QR cho cậu.  

Hạ Chi Quang nhìn anh sau khi thêm WeChat, sau đó gõ tên "Lăng Cửu Thời" trong ghi chú. Hoàng Tuấn Tiệp cũng ghi chú "Nguyễn Lan Chúc", rồi mỉm cười lấy lại điện thoại.  

Hạ Chi Quang suy nghĩ một lúc: 

"Để chúng ta nhập vai tốt hơn, từ nay về sau tôi sẽ gọi anh là Lăng Cửu Thời. Tôi sẽ hoàn toàn trở thành Nguyễn Lan Chúc yêu Lăng Cửu Thời, và tôi cũng cần sự hợp tác của anh."  

Đương nhiên Hoàng Tuấn Tiệp đồng ý, đây chính là điều anh mong muốn nhất: 

"Được, Lan Chúc."  

Hai người đạt được đồng thuận, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. 

Tuy nhiên, mỗi lần Hạ Chi Quang nhìn lại người vợ chậm nhịp đến đáng thương của mình, anh đều muốn quay ngược thời gian và tán cho bản thân  mấy bạt tay vì cái ý tưởng tồi tệ này. Kết quả là, dù có khuyên nhủ hay đối xử tốt với anh ấy như thế nào, Hoàng Tuấn Tiệp cũng cảm thấy là do cậu không thể rời khỏi vai diễn, thậm chí còn mỉm cười vỗ vai cậu nói: "Tại sao tự nhiên em lại diễn xuất tốt như vậy kể cả không đang tham gia chương trình vậy?"  

Đương nhiên, Hạ Chi Quang lúc này vẫn chưa biết những cú tát tương lai, cậu vẫn đang chăm chỉ chụp ảnh tĩnh của cặp đôi.  

Cảnh mà đạo diễn yêu cầu là cảnh hai người ra khỏi cửa ngồi trên ghế sofa cảm động, Lăng Cửu Thời và Nguyễn Lan Chúc vừa thoát chết. Nguyễn Lan Chúc và người yêu nhìn nhau một cách trìu mến, Lăng Cửu Thời cũng đáp lại bằng ánh mắt sâu sắc như vậy.  

Lúc nãy mới bàn bạc thì không sao, nhưng khi đang luyện tập, Hoàng Tuấn Tiệp lại có chút khẩn trương, vô thức muốn tránh xa tầm mắt của Hạ Chi Quang. Đột nhiên, tay anh bị người lặng lẽ nắm giữ, vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Chi Quang.  

Hạ Chi Quang nắm tay anh, hơi cúi người nhìn vào mắt Hoàng Tuấn Tiệp. Một đôi mắt nghiêm túc, ẩn nhẫn biết bao tình cảm đang  chăm chú nhìn anh, giây tiếp theo, anh nghe thấy Hạ Chi Quang gọi: "Lăng Lăng."

Gần như ngay lập tức, Hoàng Tuấn Tiệp được anh đưa vào vai, nhìn vào ánh mắt trìu mến của cậu, anh đột nhiên cảm nhận được tình yêu sắp bộc phát từ Lăng Cửu Thời vào lúc này, nên vô thức gọi anh: 

"Lan Chúc!"  

Cùng với tiếng đèn nhấp nháy và tiếng reo hò hào hứng của đạo diễn, bức ảnh tĩnh vật khiến mọi người xấu hổ cả ngày nay cuối cùng cũng đã hoàn thành thành công.  

Hạ Chi Quang lập tức buông anh ra, Hoàng Tuấn Tiệp cũng tỉnh lại, sau đó ý thức được bọn họ đã vượt qua khảo nghiệm, liền vui vẻ nhìn những người xung quanh: 

"Hạ Chi Quang, cậu thật lợi hại!" Hoàng Tuấn Tiệp hết sức khen ngợi.   

Người được khen cố gắng kìm nén khóe miệng đang nhếch lên, nhưng nỗ lực của cậu ta không thành công, đành phải mỉm cười, khiêm tốn nói với anh:

 "Chúng ta từ nay hãy giữ nguyên cảm giác này và tiếp tục làm việc chăm chỉ."

 "Được!" Hoàng Tuấn Tiệp ngoan ngoãn gật đầu, tựa như đang nghe theo sự sắp xếp của cậu.  

Sau khi công việc hoàn thành, đạo diễn yêu cầu họ về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai phim sẽ chính thức bắt đầu. Hai người thật sự mệt mỏi, định quay lại ăn chút gì rồi đi ngủ sớm, khi phim chính thức bắt đầu thì không thể nghỉ ngơi như vậy được.  

Hạ Chi Quang thấy Hoàng Tuấn Tiệp lại muốn bắt taxi nên nói có thể đưa anh ấy về.  

Không ngờ Hoàng Tuấn Tiệp lại xua tay từ chối: 

"Anh về nghỉ ngơi cho tốt, tôi bắt taxi về được."  

Hạ Chi Quang thấy anh từ chối, liền gật đầu lên xe, vừa lái xe đi, điện thoại di động của cậu vang lên tin nhắn WeChat của Hoàng Tuấn Tiệp.  

Lăng Cửu Thời - Cảm ơn bạn vì ngày hôm nay và tôi hy vọng chúng ta có thể  hợp tác vui vẻ trong tương lai!  

Hạ Chi Quang lịch sự trả lời WeChat, sau đó nhắm mắt lại và suy nghĩ, lời nói hôm nay của đạo diễn là có ý gì? Tại sao Hoàng Tuấn Tiệp, người đã tiếp xúc với cậu mấy ngày nay, không có vẻ như đang lừa dối cảm xúc của người khác? Chuyện gì đang xảy ra vậy? 


Tác giả có điều muốn nói:

Hạ Chi Quang bây giờ vẫn đứng hơi xa khi nói chuyện với Tiểu Miên Miên. Hạ Chi Quang tương lai sẽ luôn nắm chặt tay Tiểu Miên Miên, ngồi xổm trước mặt anh, dịu dàng nói với anh: "Cục cưng đừng sợ, mọi chuyện đều đã có em lo." 


Góc tâm sự của Editor: 

Quá mệt mỏi! T chờ đến ngày Hạ Chi Quang bị vả mặt lắm rồi! (ಥ﹏ಥ)

Hạ Chi Quang tương lai: Làm ơn, tôi cầu xin cậu! Đừng tự đào thêm hố cho mình nữa!!! ヽ (`Д')ノ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top