Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Chi Quang cả đêm đều không ngủ ngon. Cậu cũng không có hẹn cùng ai đi ăn tối. Cậu chỉ luôn nghĩ tới sự thật Hoàng Tuấn Tiệp đã bị trầm cảm, như một lời nguyền kỳ lạ đang quay vòng trong đầu cậu từ chiều giờ.  

Vì vậy, sáng hôm sau, khi người trang điểm dùng một lớp kem che khuyết điểm dày để che đi quầng thâm trên gương mặt cậu, chị ta đã lưỡng lự rất lâu và hỏi một cách đầy nghi hoặc: 

"Hạ lão sư, tối qua anh đã nghỉ ngơi không tốt sao?"  

Hoàng Tuấn Tiệp đang ngồi ở một bên, đang xem video, sau khi nghe điều này, anh vô thức nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hạ Chi Quang, nhưng anh chợt bắt gặp đôi mắt của Hạ Chi Quang cũng đang nhìn trộm anh.  

Hoàng Tuấn Tiệp: "!!!"  

Hạ Chi Quang quay mặt đi, cười đáp: 

"Tối qua tôi bận học thuộc lòng kịch bản, xin lỗi, gần đây tôi sẽ chú ý hơn."  

Khi người trang điểm rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy mình với tư cách là bạn đồng hành nên biểu đạt chút lo lắng: 

"Tối qua anh đọc kịch bản rất muộn à?"  

Hạ Chi Quang nhìn qua với ánh mắt chết chóc: 

"Anh phải mua cà phê cho tôi!"

Hoàng Tuấn Tiệp bối rối mở to mắt.  

Vì thế khi hai nam chính ngồi cạnh nhau cùng nâng cốc uống cà phê, đồng thời đặt cốc xuống thở dài, khung cảnh thật hài hòa. 

"Ngủ không ngon còn muốn uống cà phê, cậu đang nghĩ gì thế?" 

Hoàng Tuấn Tiệp không tiếc trả tiền hai cốc cà phê, nhưng anh cảm thấy người con trai này khá là kỳ quái. Công việc bận rộn đến vậy sao, và cậu ấy còn phải nghiên cứu kịch bản vào lúc nửa đêm.

Hạ Chi Quang lại nhớ đến những lời nói hôm qua của Hoàng Tuấn Tiệp và muốn hét lên rằng tất cả là do anh, nhưng cậu không thể làm vậy và chỉ có thể giữ nó trong bụng. Thậm chí còn rắc rối hơn lần đầu yêu. Ít nhất anh cũng không mất ngủ suốt đêm vì bận nghĩ về một cô bạn gái nào đó. Hạ Chi Quang chuyển đề tài hỏi:

"Còn anh thì sao? Anh ngủ ngon không?"  

Hoàng Tuấn Tiệp nghĩ tới hôm qua đã ăn gì uống gì, sau đó vui vẻ tắt đèn đi ngủ, có chút xấu hổ nên anh đáp lại bằng giọng muỗi kêu: 

"Không được, anh cũng ngủ không ngon..." 

Tin được hông?  

Hai người nhìn nhau rồi bật cười.  

Hạ Chi Quang nhìn anh, biết anh thật sự rất vui khi được cậu chọc cười, khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn đi rất nhiều: 

"Trước đây chúng ta đã gặp nhau, anh còn nhớ không?"  

Hoàng Tuấn Tiệp gật đầu. Khi đó, anh không ngờ rằng giữa hai người lại có duyên phận sâu sắc như vậy. 

"Hoàng Tuấn Tiệp, sau này chúng ta sẽ quay phim cùng nhau thật lâu, anh nhất định phải luôn vui vẻ như vậy nha!" 

Hạ Chi Quang không biết tại sao, nhưng cậu cảm thấy mình nên cười vui vẻ như lần đầu gặp nhau. 

Hoàng Tuấn Tiệp có chút sửng sốt, anh không hiểu vì sao Hạ Chi Quang lại nói như vậy, đối với mức độ quen biết hiện tại của hai người, lời nói như vậy có chút quá thân mật, nhưng anh biết Hạ Chi Quang nói ra có chút quan tâm.  

Nhìn thấy người gật đầu, Hạ Chi Quang mỉm cười, uống hết cà phê trong cốc, chuẩn bị bắt đầu quay cảnh ngày hôm nay.  

Nội dung hôm nay kể về hai người ngủ chung một giường, sau đó Lăng Cửu Thời bị nữ quái dọa sợ và không ngừng tụng kinh. Hạ Chi Quang nằm xuống giường trước, thậm chí còn đắp chăn lên người. Sau khi nằm xuống, vỗ vỗ người đứng bên giường nói: 

"Nào, Lăng Cửu Thời, đến lượt anh."  

Hoàng Tuấn Tiệp ngoan ngoãn cởi giày, sau đó vén chăn lên và nằm xuống. Cánh tay anh đột nhiên chạm vào nhiệt độ cơ thể không phải của mình. Mãi lúc sau anh mới nhận ra rằng anh và Hạ Chi Quang lúc này ở cùng một chỗ, khoảng cách rất gần, thân thể ép sát vào nhau.  

Hạ Chi Quang quay đầu nhìn sang, liền thấy Hoàng Tuấn Tiệp đang ngồi dậy với đôi tai đỏ bừng, ngón tay vô thức đan vào nhau.  

Có rất nhiều người ở trường quay, mọi người đều không nhịn được cười khi thấy nam diễn viên xấu hổ lết ra khỏi giường và đứng trong tư thế quân đội và đang càng xấu hổ hơn.  

Đạo diễn mỉm cười vỗ vỗ vai anh, sau đó do dự một chút, liếc nhìn bốn phía, quyết định nằm xuống chăn biểu diễn mẫu. Tư thế không phải tiếp xúc quá gần gũi với Hạ Chi Quang, không tỏ ra quá mơ hồ. 


Những lời thoại trước đều rất hay, nhưng để đạt được hiệu ứng chân thực đến rợn người, đạo diễn đã cố tình không cho hai người biết trước sự xuất hiện của ma nữ. Vì vậy, khi Lăng Cửu Thời nhìn chằm chằm nữ diễn viên mặc đồ trắng với mái tóc rối bù, anh đã hét lên "Ôiiiii!!!!". Giọng nói này không hề diễn và tất cả đều là cảm xúc thật.  

Nhưng lát sau, Hạ Chi Quang vốn đã lười nhát ngồi dậy, vừa định nói kịch bản không yêu cầu phải hét to như vậy thì khi nhìn nữ quỷ, cậu bắt đầu la thất thanh: "Ahhhhhh!!"  

Đạo diễn: "......"  

Hoàng Tuấn Tiệp sợ hãi, suýt chút nữa bị thanh âm của cậu dọa sợ, cậu bất giác muốn dùng chăn bông che đầu, nhưng ai biết chăn bông chặt đến mức kéo không ra, đành phải vồ lấy người ở gần anh nhất, Hạ Chi Quang.  

Đạo diễn: "Kakaka!!" Cười sặc sụa =))  

Đèn trong phòng bật lên, hai người ôm nhau run rẩy. Đạo diễn thật sự không nói nên lời. Quả là cặp đôi ăn ý.

Phản ứng của Hoàng Tuấn Tiệp tương đối nhanh, khi nhìn thấy vẻ mặt của đạo diễn, anh lập tức không còn sợ hãi nữa, nhưng nhìn Hạ Chi Quang vẫn đang ôm mình run rẩy, anh cảm thấy có chút buồn cười, liền chọc vào cánh tay đang ôm của cậu ta. Anh siết chặt: 

"Hạ Chi Quang, không sao rồi!"  

Hạ Chi Quang không nghe anh nói, trong miệng lẩm nhẩm: 

"Tôi cũng là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, tôi cũng vậy!"  

Dù sao, cuối cùng tách cậu ta ra khỏi cơ thể anh, Hoàng Tuấn Tiệp đã đổ mồ hôi khắp người. Hai người trang điểm lại và xoa dịu cảm xúc, cuối cùng cả hai đều chọn làm khúc gỗ, gạt bỏ khoảng khắc xấu hổ vừa nãy và tập trung chuyên môn.  

Lần đầu tiên, Hạ Chi Quang cảm thấy cuộc đời còn khá dài, nhưng điều tuyệt vời hơn cả là có Hoàng Tuấn Tiệp ở bên cạnh, điều đó khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.  

Cuối cùng, do kế hoạch tài tình của đạo diễn nên cảnh này được quay rất nhanh, chỉ cần quay vài góc là có thể vượt qua. Tuy nhiên, Hạ Chi Quang phát hiện Hoàng Tuấn Tiệp luôn có cảm giác kỳ lạ nhìn mình, thậm chí khóe miệng cũng co giật để nén cười. 

Quang Quang đang rất tức giận! Rõ ràng là cậu bị Hoàng Tuấn Tiệp cười nhạo, phải có người mua cho cậu một cốc cà phê khác!  

Ngày quay phim trôi qua rất nhanh, Hạ Chi Quang trở về phòng tắm rửa, cậu làm khô tóc và bắt đầu nghiêm túc đọc kịch bản. Một lúc sau, cậu cảm thấy đầu mình bắt đầu choáng váng. Thầm nghĩ có thể mình đã bị cảm lạnh nên cậu nhanh chóng lau khô tóc, nhanh chóng ghi nhớ lời thoại của ngày mai rồi đi ngủ sớm.  

Mãi đến nửa đêm Hạ Chi Quang tỉnh dậy vì nóng bức, cảm thấy trán đổ mồ hôi, cậu mới phát hiện mình bị sốt. Tiếc là trong phòng không có thuốc cảm nên cậu phải nhắn tin WeChat cho trợ lý để yêu cầu chuyển thuốc cho mình vào sáng mai. Đang soạn tin nhắn WeChat được nửa đường thì anh ấy chợt ngồi dậy. 

Có khi nào mình bị dương tính?  

Ngày hôm sau, người trợ lý vội vàng gửi cây test đến, trái tim của Hạ Chi Quang lập tức chùn xuống ngay khi làm test, và đúng như dự đoán, cậu thực sự đã mắc bệnh Covid-19. Hạ Chi Quang ấy đã gọi cho giám đốc và sau đó tự cô lập mình một cách có ý thức.  

Chẳng mấy chốc, tin Hạ Chi Quang dương tính đã truyền khắp cả đoàn, mặc dù mọi người đều lo lắng nhưng không ai dám đến gần phòng cậu vì sợ bị nhiễm bệnh, cậu cũng không muốn làm phiền người khác.

Khi Hoàng Tuấn Tiệp nhận được tin, đoàn làm phim đã bắt đầu tăng cường quản lý. Khi anh ấy quay phim trở về và đi ngang qua phòng của Hạ Chi Quang, anh ấy luôn cảm thấy khó chịu nên đã gửi tin nhắn WeChat nhưng gần như không chờ được phản hồi. Anh ý thức được Hạ Chi Quang nhất định đang gặp vấn đề.  

Anh nhanh chóng tìm trợ lý của Hạ Chi Quang, lấy được thẻ phòng, tay xách loại thuốc đặc trị định giao trực tiếp cho Hạ Chi Quang thì bị trợ lý của cậu ấy ngăn lại: 

"Anh Tuấn Tiệp, anh không sợ sao? Hạ Chi Quang đang bị nhiễm bệnh đấy!"  

Hoàng Tuấn Tiệp nhún vai: 

"Đừng sợ, sốt nhiều nhất mấy ngày liền sẽ khỏi thôi."  

Trợ lý nhỏ nhìn anh, cảm thấy anh có vẻ khác với lời đồn. Anh thực sự là loại người ích kỷ được nhắc đến trên mạng. Làm sao một người như vậy có thể quan tâm người khác đến vậy?  

Hạ Chi Quang sốt cao choáng váng, không dám nhìn điện thoại, lúc tỉnh lại khát nước đến mức phải bám vào tường tự mò đến bàn. Đang cố gắng chống lại cơn chóng mặt để đứng vững rót nước uống thì cậu lại bàng hoàng phát hiện đôi tay của mình đang run rẩy đến mức không nhấc nổi ấm nước. Cậu có chút cáu kỉnh thì đột nhiên có một bàn tay xinh đẹp đưa ra đỡ ấm nước lên và đổ đầy nước cho cậu. Khuôn mặt Hoàng Tuấn Tiệp mơ hồ hiện lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top