Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

53. Đôi mắt màu xanh ngọc [Quang Tiệp]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Chi Quang có một đôi mắt đặc biệt, tròng mắt cậu đột nhiên đổi sang màu ngọc bích vào năm cậu 6 tuổi, kể từ đó cậu đã được dặn không được để ai nhìn thấy đôi mắt khác người này của cậu, kể cả là những người thân thiết và những người cậu tin tưởng, nên sau đó cậu đã bắt đầu sống trong lời dối rằng đôi mắt cậu đột nhiên không nhìn thấy nữa, ai chữa cũng không biết nguyên do, và cậu phải dùng vải để che đôi mắt của mình lại.

Dây vải dùng để che mắt có một mặt màu đen, một mặt đỏ, được chuẩn bị trong nhà khá nhiều. Vì cậu có thể nhìn rõ ngay cả khi đeo vải, nên mẹ cậu đã thử tất cả các màu cho cậu, đến khi cậu nói rằng dây này rõ nhất, nó liền được chọn là vật sẽ đi theo cậu suốt cuộc đời.

Nhưng với một đứa bé 6 tuổi làm sao chấp nhận được sự khác người của mình. Vì thế trong một lần đi chơi, Hạ Chi Quang đã cãi lời mẹ, ở trước các bạn của mình gỡ dây vải che mắt của mình xuống cho các bạn thấy.

Thế nhưng nó khác những gì cậu tưởng tượng, thay vì các bạn tò mò, hỏi thăm cậu thì họ lại sợ hãi và la lên "Quái vật!"

Chỉ hai chữ ngắn gọn, lại như một vực thẳm nhấn chìm tâm tư trong sáng của một đứa trẻ non nớt, phá hủy đi tâm lý mỏng manh của nó không còn mảnh nào nguyên vẹn.

Hạ Chi Quang không hiểu, đứng đơ ra tại chỗ, đứng hoài như vậy tới khi những người lớn xung quanh cũng chạy đến, họ nhìn thấy đôi mắt xanh ngọc của cậu liền mắng chửi cậu không nương tình. Chẳng mảy may nghĩ rằng mình đang mắng một đứa nhỏ còn nhỏ hơn con của họ bằng những lời lẽ cay độc nhất mà họ nghĩ ra.

Đôi mắt trong veo không còn nhìn thấy ánh sáng của một đứa trẻ, giờ đây nó chợt tối tăm hơn bao giờ hết.

Hạ Chi Quang bị mọi người lôi kéo về tới nhà, họ chỉ chỏ vào mặt ba mẹ cậu, đẩy cậu về phía ba mẹ và đuổi cả nhà cậu đi, đi khỏi ngôi làng này ngay lập tức mà chẳng một lần mủi lòng thương.

Hạ Chi Quang lúc ấy sợ lắm, cậu thấy có lỗi với ba mẹ nữa. Bởi nếu cậu nghe lời, sự tình này đã chẳng thể xảy ra. Cả nhà cậu vẫn sẽ sống yên ổn ở đây mà chẳng bị một lời dè bỉu nào làm tổn thương như bây giờ.

Thân thể nhỏ nhắn của cậu được ba mẹ ôm vào lòng bảo vệ, Hạ Chi Quang nép sát vào ba mẹ, lòng càng nặng trĩu. Qua một lúc rất lâu, khi ba mẹ cam đoan sẽ rời đi, đám người náo động kia mới hài lòng quay về nhà, trước khi đi còn không quên đe dọa thêm vài câu rồi mới rời đi hẳn.

Hạ Chi Quang lúc đó mới nghe được tiếng khóc của ba mẹ, họ khóc rất nhiều, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt đã xuất hiện vài nếp nhăn. Cậu nghe được, cậu thấy có lỗi hơn nữa, cậu nghĩ chắc ba mẹ đang khóc vì sự tủi nhục cậu đã tạo cho họ, nên cậu cúi gằm mặt và chẳng dám nhìn lên.

Nhưng rồi, Hạ Chi Quang chợt hiểu lý do thật sự khiến ba mẹ khóc là gì khi thấy ba mẹ hớt hải ngồi xuống trước mặt mình.

Đứa nhỏ ở trong vòng ta ba mẹ bị xoay tới xoay lui, chỉ để xem con mình có bị thương hay không, có làm sao không. Lúc này, đứa nhỏ vẫn luôn không rơi một giọt nước mắt bỗng òa khóc nức nở, khóc không ngừng dưới sự dỗ dành của ba mẹ, khóc vì được ba mẹ thấu hiểu và yêu thương.

Ba mẹ cậu đau lòng ôm lấy đứa nhỏ nhà mình, tự hỏi không biết kiếp trước đã làm gì sai để giờ con họ phải khổ thế này. Một đứa nhỏ ngây ngô không nên bị người đời khinh miệt như vậy mới đúng.

Cảm xúc ấy có lẽ quá mãnh liệt, đến mức khi đang ở trong vòng tay ấm áp của ba mẹ, Hạ Chi Quang bất chợt cảm nhận được ba mẹ tự trách, cậu liền ôm ba mẹ dụi dụi, cười cười trấn an. Sau đó dùng ba mẹ dọn đồ rời đi nơi khác.

Cả nhà đi hết một chặng đường dài, tìm được một thôn khác cách đó rất xa, ngày họ vừa tới còn được người dân giúp đỡ rất nhiều, thấy cậu đeo vải bịt mắt càng thương cảm phụ giúp dựng nhà nhanh hơn, để cả nhà có nơi trú mưa tránh nắng sống qua ngày.

Hạ Chi Quang đến nơi ở mới, nhớ về lần ở thôn cũ nên không bao giờ dám tháo miếng vải xuống, trở nên trầm tính hơn rất nhiều.

Kéo dài mãi như vậy, cho đến một ngày, trong thôn lại có một hộ gia đình khác đến. Đó cũng là lần đầu cậu gặp một người chấp nhận cậu.

Ngày đầu họ đến, họ đã đi chào hỏi, con trai của họ ở trước mặt cậu giới thiệu mình tên Hoàng Tuấn Tiệp, lớn hơn cậu 2 tuổi, giọng nói nghe như đang hát vậy, rất trong, nghe rất hay, Hạ Chi Quang rất thích.

Từ ngày hôm đó, cả hai cùng nhau vui chơi, đi học, anh cũng hỏi về mắt của cậu, cậu thật thà kể anh nghe, anh cũng không hỏi thêm gì. Giúp cậu đi đường hay hái trái cây cho cậu ăn mà chẳng ngại nhọc nhằn.

Mãi đến một hôm, cả hai ở trong vườn đi loanh quanh, Hạ Chi Quang bị một cành cây mới mọc dài vướng vào vải che mắt, kéo nó mắc lại trên cành cây.

Lúc ấy Hạ Chi Quang sợ lắm, dùng tay che mặt mình lại không cho anh nhìn thấy. Cậu sợ anh cũng sẽ xem cậu là quái vật, sẽ ghét cậu, không chơi với cậu nữa, sẽ đuổi cậu đi như những người ở thôn cũ.

Đứa nhỏ 10 tuổi lần nữa bị ký ức đau khổ năm 6 tuổi vùi dập, run rẩy ôm mặt mình không buông, sợ sệt nghe từng bước chân tiến lại gần mình. Có điều cậu không nghe thấy anh nói gì cả. Cậu chắc chắn anh đã nhìn thấy đôi mắt của mình. Nhưng tại sao anh không nói gì?

Hạ Chi Quang thấp thỏm ngồi thừ ra, không dám nhúc nhích, không dám nhìn người vẫn đang tiến lại gần mình. Tới khi có một bàn tay đặt lên tay mình, cậu liền căng thẳng muốn bỏ chạy ngay lập tức.

"Em đừng chạy! Mắt em đẹp như vậy, anh còn chưa nhìn rõ đâu." Có lẽ do biết cậu đang nghĩ gì, Hoàng Tuấn Tiệp vừa níu tay cậu, vừa nói theo kiểu vỗ về, vừa là khen cậu khiến cơ thể Hạ Chi Quang cứng đờ.

Anh ấy vừa khen mắt mình đẹp sao?

Hạ Chi Quang như không tin vào tai mình, vô thức buông lỏng tay. Hoàng Tuấn Tiệp mừng rỡ, nhẹ nhàng kéo tay cậu xuống, chạm vào gò má của cậu, nhìn thật kỹ đôi mắt xanh ngọc rồi reo lên "Quang Quang, mắt của em lấp lánh lắm, thật sự rất đẹp đó nha."

A? Hạ Chi Quang ngơ ra, trong đầu không biết đang xác nhận điều gì, khóe mắt cay cay rơi lệ, nhưng trên môi là một nụ cười hạnh phúc, cũng là nụ cười hồn nhiên vốn có của một đứa trẻ đúng nghĩa.

Có lẽ bị đuổi đi như vậy, cũng không đến nổi tệ.

Có phải may mắn của em không đến là vì để tích đủ để gặp được anh phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top