Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không Tên Phần 2

Sau một tháng vào Đại học, Thiên Y phát hiện, đời không như mơ. Trai đẹp thì cũng có, nhưng... Quả thật làm người khác đớn lòng.

__________________ Tôi là phân cách ngày đầu tiên đi học_________________________

Như sau khi nhận phòng kí túc chẳng hạn, cô một thân gái một mình đi ra bờ hồ dạo thì thấy một anh đẹp trai thư sinh đang ngồi bên hồ ném đá. Sáng quá,nhưng không sao, cô phải phấn đấu chứ. Thế là cô đi gần lại chào hỏi anh ta ở khoa nào mà lại ra đây một mình thế. Rồi anh ta quay lại nhìn cô, mỉm cười nhẹ nhàng như gió xuân rồi nói:

-Em mê anh rồi đúng không?

-❂.❂

-haizz. Anh biết mà. Anh vốn là một trong những soái ca hào hoa, phong độ nhất ở đây mà..............(.lược bớt 3000 từ)............

Một soái ca tự tin đến dị thường. Giờ Thiên Y phải làm gì giờ, cô không muốn nghe hắn ta nói thêm một từ nào nữa. Nhưng nên nói gì để hắn phải khiếp đảm đây( t/g: cần hắn khiếp đảm làm của nợ gì???)

A, có rồi( t/g: lơ nhau à>,,,,,,,,<)

- Sư huynh, thực ra, thì em nghe nói anh có rất nhiều kinh nghiệm ái tình, vì vậy, vì vậy,...MONG ANH CHỈ EM CÁCH THEO ĐUỔI TRẦN THANH KHOA( cúi gằm 90 độ)

1s,2s,...20s

Tượng đá đã thành cát vụn, rồi cát vụn đã thành cơn gió thoảng bay xa

Ha. Trần Thanh Khoa, nam thần nổi danh nhất đại học A, ai mà không biết được soái ca này thì lên sao Hỏa mà ở. Cô nói như thế không phải đã làm cho chàng soái ca đó tự ti chứ? Thật lòng xin lỗi anh, em cũng là bất đắc "sĩ" thôi. Xin lỗi. Nhưng, em vẫn muốn cười lắm.....

Hahaahaahaahahaha..............................HAHAHAHAHAHAHAHAHAHA...

Tiếng cười to đó, không phải của cô. Quay đầu, tiếng cười phát ra từ cái cây kia.

Còn đằng sau cây, là một người con trai rất đẹp

Anh ta có mái tóc cắt ngắn chỉnh chu vàng rực như ánh thái dương, đôi mắt cười và hàng mi dài cong vút lên như sao băng, đôi má lúm đồng tiền, đôi môi nhếch lên cười nhẹ như làn gió xuân, làn da trắng như những bông tuyết đầu mùa.... Không, tất cả những thứ đẹp nhất cũng không đủ miêu tả anh. Thiên Y cảm thấy, mấy năm học văn của cô quả thật không đủ vốn rồi. 

Rồi anh ta bước đến gần cô, nhẹ nhàng chìa tay ra. Cô cũng lơ đễnh bắt tay lại. Anh ta nói :

- Mình là Trần Thanh Khoa mà bạn đang muốn theo đuổi đây. Còn bạn?

A, giật mình quá. Cô rút tay lại. Có thể nào số mình đen đến thế không, lấy người khác làm cớ rồi lại bị người ta thấy, rồi còn bị cười. Còn là một trai đẹp a.Đầu óc, đầu óc tôi trì độn rồi.Cúi đầu, cúi đầu thấp a. Che tai, che tai a. Giờ thời tiết nóng quá nên tai đỏ rồi a. Thời tiết nóng a. Nóng á.....

- Tên mình là Thiên Y- vẫn phải giữ lịch sự mà trả lời người ta a( t/g: đừng khiến tôi khinh bỉ, bà muốn người ta nhớ tên thì có)

- Khoa gì vậy?

- khoa kinh tế

- Kí túc xá nào?

- Kí túc xá phía Đông

- Mình sẽ nhớ. Tạm biệt nhé Thiên Y

Ơ, tạm biệt nhanh thế sao? Ngẩng đầu, người đã sớm biến mất. Sao cô cứ có cảm giác bị trêu đùa vậy ta

_________________________Tôi là phân cách thực tại_________________________________

Sau hôm đó, không có gì xảy ra. Cô vẫn đi học rồi đi làm thêm ở quán cà phê ngày qua ngày. Bạn cùng kí túc xá cũng rất tốt với cô. Nhưng con đường tình duyên thì chẳng có gì khởi sắc. Cô một mối tình cũng không có. Đại học ơi, đời tôi ơi...........

Nhưng, khi cô đang đau tim nhất, chán nản nhất thì Trần Thanh Khoa chủ động đến tìm cô. Lời đầu tiên cậu ta nói đã làm cô thụ sủng nhược kinh vô cùng tận, nguyên văn nó là như thế này:

- Làm bạn gái của tôi nhé

- .........................................................................

- 4 năm đại học

-..........................................................................

- Khi nào một trong 2 ta yêu người khác thì bỏ nhau cũng được

-..........................................................................(1s.2s.3s) CÁI GÌ????????????????????????????

- Tôi nói làm bạn gái tôi

- Lý do?

- Bạn gái cũ tôi muốn làm lại nhưng tôi không thích. Cô ấy bám tôi 2 tuần rồi, và còn định bám tiếp 4 năm học của tôi. Cũng vì tôi mà cô ấy mới vào đây. Làm kinh động nhiều người rồi. Cô giúp tôi được không?????/

- Được

Lần này là anh bạn Trần Thanh Khoa bất ngờ- Ê, nhanh quá vậy?

- Sao đâu- 1 ánh mắt to tròn nhìn lại- có một mối tình thời đại học với một thiếu niên tuấn tú là mơ ước của tôi mà. Giờ có cơ hội mà không cần tốn công, ai chả không muốn chứ?

- Cô,,, quả nhiên rất thú vị

- Ờ, sau này khi thích tôi anh sẽ còn thấy thú vị nữa- đáp tỉnh rụi

- Sẽ không đâu, tôi sẽ không bao giờ thích cô- anh chàng rất tự tin đáp thế

Nhưng nhiều năm về sau, Trần Thanh Khoa đã thực sự thích, rất thích Trần Thiên Y. Nhưng cô, lại đi thích một người đàn ông khác, người đàn ông đó là người sẽ đi theo cô đến hết cuộc đời này. Và Trần Thanh Khoa, mỗi khi hồi tưởng lại quãng thời gian đại học này, thường chỉ biết cười khẽ mà thôi

_____________________Tôi là phân cách ngôi kể "tôi"- Diệp Thiên Y-------------------------------

Đã một học kì rồi. Tôi đóng giả bạn gái Trần Thanh Khoa đã được một học kì rồi. Cô bạn gái theo đuôi cậu ta đã tìm đến gây sự cho tôi 1000 lần có lẻ rồi. Châm chọc rồi, mỉa mai rồi, dọa nạt rồi, bám đuôi rồi,....mọi cách rồi.

Kết quả: tôi đang cười tít mắt nhìn anh chàng no.1 trường bón cháo cho một cô nàng què chân là .tôi Cười. Cười tít mắt đấy.HAHAHAHAHAHAHHAHA

OAOAOAOAOAOAOAOAOAOAO Đau cmn tôi rồi. Nhưng đó chỉ là trong lòng, còn ngoài mặt, vẫn là vẻ mặt cười điếc không sợ súng a. Nhưng được mỹ nam quan tâm vẫn là số dzách rồi. 

Nghĩ thế, tôi vẫn một bụng thỏa mãn a. Rồi khi hắn đã ra về, tôi còn hứng chí đi dạo a.

Thế là cầm quyển sách, ra vườn, tìm một chỗ chẳng có ai rồi nhâm nhi đọc. Bất chợt tôi nghe được tiếng nói của một cô gái:

- Chu Thiên Tĩnh, anh có phải anh trai em không vậy, sao lại để mình thành ra cái dạng này được?

Trí tò mò nổi lên rồi, máu nóng nổi lên rồi. Ngó tí nào. Oa, một cô nương thật đẹp a, mái tóc bob thời thượng, nét mặt cao quý như một nàng công chúa nhỏ. Đợi, đây không phải đại mỹ nhân cùng khóa với cô tên Chu Nhược Mai sao? Còn anh chàng Chu Thiên Tĩnh, soái,,,soái quá.Mái tóc đen bóng mượt như làn suối, làn da trắng không chút tì vết nào, đôi môi mỏng đẹp đẽ nhưng hơi nhợt nhạt, đôi mắt màu đen phủ chút sương,có gì đó mệt mỏi, lơ đễnh, kiên nhẫn, nhìn xa xăm, khó hiểu,,,,,Đôi mắt đó, THẬT ĐẸP

Còn tôi, hình như tim đập hơi nhanh rồi, Hình như mắt tôi không rời được hình bóng ấy, Hinh như tôi thấy tai tôi, cả mặt tôi nữa, hơi đỏ chút. Hình như, đôi chân đang không có cảm giác của tôi cũng bắt đầu run run rồi....Hình như , hơi khác với cảm giác Trần Thanh Khoa mang lại cho tôi. Nếu nhin hắn, tôi chỉ thấy choáng ngợp vi sắc đẹp, rồi thấy tim đập chân run cũng vì đó là thói quen mỗi khi xấu hổ. Nay, chẳng có ai tác động, tôicũng,,,,Đừng nói tôi yêu sét đánh a

Diệp Thiên Y, mày phải bình tĩnh a, phải bình tĩnh...

Được rồi, tôi thừa nhận, tôi yêu người xa lạ đó rồi

Bằng chứng, sau khi cô Chu Nhược Mai đó đi xa, tôi vẫn ỏ lại nhìn người đàn ông đó. Anh ta vẫn lặng im, bất động không thanh sắc. Rồi anh ta dùng một tay che ngang tầm mắt mình. Diệp Thiên Y thấy rất rõ, có hàng nước mắt chảy xuống. 

Người ta không phải thường nói, nước mắt đàn bà, là thứ vũ khí rất lợi hại, đúng không? Vậy thì xin thưa, nước mắt đàn ông còn là thứ đáng sợ hơn.

Bởi, anh ta sẽ không khóc vì những thứ quá nhỏ bé

Anh ta chỉ khóc vì một thứ gì đó thật quan trọng với mình thôi

Và tôi, thấy tim mình nhói đau một cách kì lạ. 

Tôi biết, từ giây phút đó, tôi đã mong tôi có thể trở thành người khiến anh phải rơi lệ nhiều như thế nào. Tôi biết chứ, nhưng tôi không ngờ đến, để đổi được một giọt nước mắt của anh, tôi phải rơi nhiều lệ như vậy, Nhưng thà thế còn hơn, ít nhất tôi cũng có cơ hội. Dẫu có phải chịu đau, ít nhất, với tôi, thế còn đỡ hơn không được nhìn thấy anh trên đời này

Tôi nhận ra, chàng trai tên Chu Thiên Tĩnh kia, có một cô gái vô danh đã yêu anh rồi

___________________________Những ngày nằm viện_______________________________

Chân thì bị què, tim thì bị đau,yêu quả là gian khổ. Không chỉ thế, công sức của tôi còn bị bỏ ra một cách lãng phí. Đúng là sau khi yêu, con người hay bị bệnh điêng hành hạ. Như tôi vậy, sau khi tìm ra chân mệnh thiên tử của mình, tôi đã vác cái chân què lượn khắp cái bệnh viện này. Đến nỗi giờ tôi đi đến đâu, các y tá bác sĩ cũng sẽ ân cần mà hỏi thăm:

-Tiểu Y đấy à?

- Tiểu Y vào đây cô cho kẹo nè

- Tiểu Y ăn bánh không?

Vâng, với tính cách đức độ ngàn năm có 1 của tôi, nào có ai không yêu mến chứ. Chỉ có điều, tôi không tìm được anh chàng đó a. Thất vọng, thất vọng quá. Nhưng tôi vẫn cứ hay đi thăm thú các nơi, đến nỗi Trần Thanh Khoa phải nóng mắt:

- Diệp Thiên Y, vì tôi nên cô mới bị thế, tôi thành thật xin lỗi. Nhưng  cô có muốn xuất viện không? Muốn phải không? Vậy thì nằm im đấy cho tôi. Cô có biết cô nằm phòng này bao nhiêu không? Bà cô tôi ơi, phải nhanh khỏi chứ, túi tiền tôi đấy. Mà coi như tôi không tiếc tiền đi, nhưng còn mặt mũi tôi. Cô cứ thử cảm giác cứ vào bệnh viện là ai cũng nhìn mình chỉ chỉ trỏ trỏ đi, hay lắm luôn..........................................................................

Và còn dài, dài nữa, dài mãi. Và tôi, cứ buồn ngủ nữa, buồn ngủ mãi,,,,,,Mệt thật

- Rồi rồi. Tôi biết cậu lo tôi như thế nào rồi- Muốn ngủ quá rồi- nhưng giờ bệnh nhân cũng cần tĩnh dưỡng,phiền bạn ra ngoài chút đi- vẻ mặt tôi, rất hòa hoãn rồi đấy, cậu thử cố ý gây sự xem

- Hừ, cố mà nằm nghỉ đi- nói rồi bạn nam thần đó tự ý đóng cửa cái phịch rồi cũng đi. Yên tĩnh rồi, ngủ thôi vậy. Trẻ con, đúng là nóng tính

Rồi tôi ngủ, rồi nằm mơ. Tôi lại mơ thấy anh ấy, thấy anh ấy khóc lặng lẽ. Rồi lại giật mình tỉnh dậy. Đây là lần thứ 2 tôi mơ thấy giấc mơ này rồi, lòng tôi, lại càng đau rồi

___________________________1 tuần sau________________________________________

Cái chân đau đã khỏi hẳn. Tôi xuất viện. Với một anh bạn trai rực rỡ làm nao lòng bất kì cô gái nào và một thân hình hoàn chỉnh, Tại sao tôi lại nói anh bạn kia trước rồi mới đến bản thân mình...Haizz, có lẽ lòng tự kiêu của tôi hơi cao rồi. Mà bỏ đi, bạn trai chỉ là nhất thời, chân mệnh thiên tử mới là vĩnh hằng, Với 1 đôi chân lành lặn nhất, tôi quyết chí bừng bừng đi khắp mọi ngóc ngách để tìm kiếm. 

Sau một tháng, tôi giảm được 2 kg

Đáng lẽ tôi phải vui, nhưng đau lòng thay, Trần Thanh Khoa lâu lắm mới đi cùng tôi một buổi cho nó đỡ buồn và có chút không khí, đồng thời cũng để vui chơi( nhưng theo lời hắn nói, là để bảo vệ tôi. Tôi lúc ấy:Không còn gì để nói, quyết thành tượng đồng) . Vậy mà hắn cũng giảm được 1 cân. Nhưng khi hắn gặp tôi, hắn còn oán tôi :

- Cậu xem, vì phục vụ cậu mà tôi thành cành củi khô nè!

Giọng hắn the thẽ, từ phục vụ còn nói rất "nhẹ nhàng" ngay trước cổng trường giờ cao điểm. Hôm sau, tôi thành người nổi tiếng hoan dâm vô độ

Tại sao, tôi là con gái mà

Tại sao không phải hắn mà là tôi, nếu bình thường, con trai mới là người sẽ bị truy cứu chứ?OTZ Ông trời ơi, chân mệnh thiên tử của con mà nghe được thì sao. Nếu thế, con làm sao thành người nhà họ Chu được.

A, khoan, họ Chu, Chu Nhược Mai, anh trai,...

Tiên nữ của lòng tôi. Chu Nhược Mai, tớ thích cậu vô cùng

Nhưng tớ không thể yêu cậu, không thể hỏi thăm cậu, tiếng thơm của tớ đã bị ô uế rồi. Tớ không thể để mất hình ảnh được nữa. Vì vậy, vì vậy...

Tớ đành dõi theo cậu từ xa vậy

- Bộp

Một phát trúng ngay đỉnh đầu tôi

- Làm gì mà cười như điên dại vậy?- tình yêu màu nắng của nữ xinh toàn trường là đây

-Kệ tôi. À mà Tiểu Khoa nè, cậu biết Chu Nhược Mai không?

- Đương nhiên

- Ai vậy?

- Là kẻ khiến cậu phải bó chân ý

- Ờ....................................................................mà CÁI GÌ CƠ?

-Ơ- Trần thanh Khoa trố mắt nhìn tôi- Cậu không biết à?

Tôi có biết bằng thánh ý. Cô ta hăm dọa tôi bằng điện thoại với tin nhắn kiểu: Vào ngày X/X/X, nếu bạn không chia tay XXX thiXXXX, , dọa dẫm tôi bằng một cái mặt nạ nửa đen nửa trắng, ban đêm xuất hiện trước mắt tôi làm trò hề: dọa ma trẻ con, làm tôi gãy chân bằng quyền lực và địa vị cao thâm( nói thẳng ra là đàn em). Mà đàn em gì toàn một lũ ngu

Hôm đấy, thực chất là đêm đó, tôi đang đi trên đường phố phẳng lặng thì nghe trong gốc cây tiếng bàn tán thầm thì

- Ê mày, hôm nay cô chủ lại khóc rồi, vừa khóc vừa kêu tên Trần Thanh Khoa, thật tội nghiệp

Chú em, chú biết lựa đề tài đấy, chị đang rảnh mà gặp chú em, tốt quá.

-Này, hay chúng ta xử con hồ ly luôn bên cạnh thằng chó má ấy cho cô chủ vui đi- tên thứ 2 tiếp lời

Chú em, sao các chú em mới nói cau thứ 2 mà tay chị đã nắm thành quả đấm thế này. Thây kệ, coi như vì câu chuyện ngắn ngủn các em kể, chị cũng xin tặng một món quà đáp lễ vậy

Thế là, tôi bắt chước lại cái trò dọa ma đầy hài hước mà bọn chúng dành tặng tôi. 

- ÒA

-Maaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Một cái chân xô vào chân tôi làm tôi ngã sõng soài ra đất. Rồi chẳng biết chúng kiếm cây gậy ở đâu, cứ thế nắm tịt mắt mà nhằm chân tôi tung chưởng

Khi Trần Thanh Khoa đến, mặt hắn đen như đít nồi. Mặt tôi cũng đầy hắc tuyết và lệ nhòa khóe mi. Hắn không nói gì, chỉ trân trân nhìn tôi và cái chân đã bị thạch cao bịt kín

- Đừng nói chuyện này với ai. Nói ra cô không sợ mất mặt thì tôi cũng chẳng còn mặt mũi ra đường

Không cần cậu dạy,hứ

OTZ, tôi thực chẳng muốn nhớ. Mà nhớ rồi thì tôi lại chẳng còn dũng khí đi nhờ vả Chu Nhược Mai nữa

Thế là năm nhất của tôi đã trôi qua như thế đấy

Sang năm 2, tôi lại có dũng khí đi hỏi Chu Nhược Mai thì nghe tin cô ấy đã đi du học bên Paris xa lắc xa lơ rồi

Rồi năm 3, năm 4 lại trôi qua. 

Tôi vẫn giữ một tình yêu thủy chung cho người tôi yêu 

Trần Thanh Khoa thì ngày càng trì độn, dần trở thành tâm thần phân liệt

Tỉ như này, khi tôi khoe với cậu ta bài kiểm tra 99 điểm của tôi( khụ khụ, nói thật, tôi học cũng được phết). Ban đầu cậu ta vỗ đầu tôi như một con cún, cười hết sức dịu dàng và nói: giỏi lắm, Rồi mắt cậu ta mở lớn, giống như có gì đó rất kinh hoàng vậy. Cậu ta đẩy tôi ra, hét lên:"CÚT ĐI" rồi lại tự mình cút đi rõ nhanh. Nhưng tôi vẫn thấy, tai cậu ta có những điểm đó rất đáng ngờ

Nếu tôi không nhận ra, tôi sẽ là đứa ngu nhất dải thiên hà

Thế là tôi nói với cậu ta những suy tư trong lòng tôi, nói cậu ta đừng thích tôi, tôi đã trao tim cho người khác rồi. Cậu ta im lặng không nói.

Tôi đã uống hết một cốc cà phê

Cả người cậu ta run run, bắt đầu màn diễn Quỳnh Dao nhất tôi từng được thấy

- Nếu...nếu...em thích...chàng...thì sao?

Một đôi mắt đẫm lệ ngẩng lên nhìn tôi. ( một đôi môi đang cố bặm lại để tránh xung huyết vì cười cũng ngẩng lên nhìn tôi nốt)

Giây phút đó, tôi muốn tìm một cái lỗ mẻ mà chui xuống, NOW

____________________________________________________________________-

Sau lần chân thực đấy của tôi, hắn cười suốt

Sau lần chân thực đấy của tôi, tôi câm nín suốt

Sau lần chân thực đó của tôi, tôi cắt đứt mọi ảo tưởng hắn thích tôi 

Sau lần chân thực đấy của tôi, tôi thề với trời tôi mà thích hắn tôi sẽ đi đầu xuống đất

______________________________________________________________________

Nhưng căn bản cuộc sống của tôi vẫn như cũ a. Mọi thứ vẫn rất đẹp a

Tôi đã nhận được bằng tốt nghiệp a

Tôi phải đi xem mắt a

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Mẹ tôi ơi, có cần tôi vừa mới ra trường đã bắt tôi đi như vậy không?

Tôi mới 23 tuổi a

Nhưng lời mẹ là vương đạo. Tôi vẫn phải bước vào con đường xem mắt như một bà cô ế chồng ý. Và thường những bà cô ế chồng hiếm có kết cục tốt được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top