Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Hạ Hạ của anh (2719 chữ)

Thời gian trôi qua rất nhanh. Chớp nhoáng một cái, mùa hạ ở thành phố T đã kết thúc.

Mùa thu ở thành phố T từ hồi đó đến nay vẫn không hề thay đổi. Nếu như mùa thu ở những nơi khác là sự se se lạnh, thì cái lạnh ở thành phố T lại rất khác. Gần như giống với cái lạnh của đầu mùa đông.

Đó là lý do vì sao Hạ Ninh dù đã mặc lớp áo bông khá dày vẫn không ngừng run rẩy đi bên cạnh Lục Mân.

Hạ Ninh và anh có chuyến nghiên cứu và khảo thị trường bên ngoài. Hạ Ninh cũng không thể hiểu được Lục Mân khảo sát cái gì, cả ngày chỉ luẩn quẩn quanh mấy tiệm game trong thành phố, lần nào cũng đứng nhìn tầm năm mười phút, còn không thèm vào trong ngồi một lát.

Mỗi lần đứng nhìn cổng cùng Lục Mân, Hạ Ninh vẫn thường nhớ về thời gian qua. Càng nghĩ lại càng tức. Hạ Ninh vẫn luôn nghĩ công việc trợ lý của mình sẽ kết thúc sớm vì cô hoàn toàn tin vào thực lực của bản thân mình. Nhưng hoàn toàn không phải như thế, đã nhiều tháng trôi qua, chức vụ của cô vẫn chỉ là một tên trợ lý nhỏ bé bên cạnh Lục Mân.

Mỗi lần nói chuyện này cho Lục Mân, anh lại đem nguyên một tập hồ sơ giày và dõng dạc "Làm trong một ngày, nếu một ngày mà xong thì được thăng cấp"

Cô ... muốn chửi bậy.

Hồ sơ không nhiều, chỉ có duy nhất một cuốn. Thế nhưng một cuốn của Lục Mân lại bằng mười cuốn bình thường. Quả nhiên chỉ là gian thương lấy công việc đè chết trợ lý.

Suy nghĩ một lúc, thấy anh rời khỏi, Hạ Ninh cũng luống cuống theo sau, được một đoạn không chịu được nữa, cô hét toáng lên "Lục Mân tôi không làm nữa tôi muốn nghỉ việc"

Lục Mân đang chăm chú quan sát liền dừng lại, quay đầu về phía sau nhìn Hạ Ninh. Nhìn một chút rồi bật cười. Đi nhanh về phía cô.

Anh cởi áo khoác của mình khoác lên cho cô "Nhìn em như con rùa rụt cổ, mới chỉ mùa thu thôi em đã không chịu nổi rồi sao"

Thấy anh phớt lờ lời nói của mình, Hạ Ninh nhíu mày cau có hất bỏ áo "Lục Mân tôi muốn nghỉ việc, anh không nghe gì sao"

Lục Mân xoa đầu cô "Em lại lên cơn gì nữa, nghỉ việc cái gì, hợp đồng đã kí em không thể hủy được"

Mặt Hạ Ninh liền nghệch ra. Hợp đồng gì? Cô đã từng kí cái hợp đồng khốn nạn gì đâu.

Nghĩ gì làm nấy, Hạ Ninh liền phản lại luôn "Anh đừng có mà nói linh tinh, tôi với anh đâu có kí cái hợp đồng quỷ quái gì"

Lục Mân vẫn cười nhẹ nhàng. Thế nhưng gương mặt lại rất đáng ghét. Điều này làm cô càng tức hơn "Anh cười cái mẹ gì, mau nói tõ ràng ra xem"

Lục Mân mở điện thoại đưa cho Hạ Ninh một tấm ảnh.

Hạ Ninh nhìn rất kỹ. Chữ Bản Hợp Đồng Trợ Lý rất to ở giữa. Nhìn xuống đúng là chữ ký của Hạ Ninh. Cô nhìn đi nhìn lại quả nhiên là chữ của mình "Này, ai cho anh quyền giả chữ ký của tôi, tôi chưa từng kí cái hợp đồng trợ lý trợ lú gì hết, lừa người"

"Em dám chắc chắn đây không phải chữ ký của em?"

"Đúng, một nghìn phần trăm, nếu như tôi là người ký sao tôi không biết chứ hả"

"Quả thật là em không nhớ gì hết, thôi không nói cái này nữa, dù sao cũng không có quyền nghỉ việc, mau mau lên xe chúng ta đi khảo sát tiếp" Lục Mân vòng ra bên kia mở cửa xe chui tọt vào trong.

"Không lên, không lên, nhất định không lên, tôi không làm nữa" Hạ Ninh khoanh hai tay dậm chân giận dỗi quay chỗ khác. Không thèm nhìn vào anh.

Lục Mân phì cười vì thái độ giận của Hạ Ninh "Em không làm cũng được, nhưng phải bồi thường hợp đồng"

"Bao nhiêu?"

"Cũng không nhiều lắm, em có thể xem trong bản hợp đồng"

Hạ Ninh lục lại. Hai mắt trợn tròn, cẩn thận đếm từng số 0 một, đảm bảo rằng mình không nhìn thừa số nào.

"Hợp đồng trợ lý làm gì mà mất nhiều tiền như thế, anh đừng có ngậm máu phun người"

Lục Mân ngó đầu ra ngoài cười tươi "Đúng là một bản hợp đồng trợ lý bình thường không mất nhiều tiền bồi thường như thế, nhưng mà bản hợp đồng của em thì thời gian có chút dài nên số 0 của bản này phải nhiều hơn một chút"

"Một chút con khỉ nhà anh, thời gian 20 năm, có khác gì tôi đang đem mình bán cho anh chứ"

"Hết cách thôi, giấy trắng mực đen, chữ ký của em to như vậy cũng không trốn được"

"Này Lục Mân, tôi thật sự ...."

***

"Tiểu Tình Nguyện, anh đưa tôi đi đâu thế hả"

"Đưa em về nhà, em nói em muốn về cơ mà"

"Lừa người hết, đây không phải nhà tôi"

"Nhà của anh"

"Lưu manh, sao lại đưa tôi về nhà của anh, tôi phải về, mẹ của tôi còn đang đợi tôi về"

"Mẹ em nói khuya rồi đi đường không tốt, bảo anh đưa em về nhà anh cho gần"

....

Cuộc hội thoại bỗng nhiên chạy ngang não của Hạ Ninh. Nhớ lại đêm hôm ấy, cô là người đề nghị việc làm một bản hợp đồng nhỏ. Cô cũng nhớ chính tay mình đã kí vào. Ngẫm nghĩ lại càng tức "Làm sao anh có thể để tôi kí trong khi say rượu chứ, thật không công bằng"

"Em đề nghị, tôi làm theo, có gì mà không công bằng, bây giờ em chọn lên xe hay giao tiền bồi thường"

Hạ Ninh ấm ức ụp cái điện thoại vào mặt Lục Mân. Sau đó mở cửa lên xe.

***

"Đây chẳng phải đường đến bar lần trước sao" Nhận thức được đường đi có chút quen thuộc, Hạ Ninh quay ngắt đầu về phía anh "Lục Mân, anh dừng xe lại cho tôi"

Từ cái lần trước vào bar với hai con người này, Hạ Ninh đã từ bỏ ngay cái ý định trở vào đó một lần nữa.

Tội lỗi. Thật quá là tội lỗi rồi.

Cô cảm thấy bản thân mình mỗi lần say rượu xong đều sẽ trở thành nữ cầm thú đi cưỡng hiếp nam nhân khác.

Nghe xong, Lục Mân liền đạp phanh xe "Em lại lên cơn gì nữa"

"Anh lại định đưa tôi vào bar chứ gì, tôi nhất quyết không vào, đừng có ép người"

Lục Mân bật cười. Từ khi nào cô gái trước mặt anh lại sợ vào bar đến thế.

Đó là từ khi gặp anh.

"Vào bar nghiên cứu, tuyệt đối không uống tẹo rượu bia nào, em yên tâm"

Bỗng nhiên mặt Hạ Ninh đỏ bừng bừng như lửa thiêu.

"Không vào, có chết cũng không vào"

****

Sau một hồi đấu tranh, kết quả cô vẫn phải thua anh. Đau lòng bước vào bar quen thuộc cùng người đàn ông quen thuộc.

Quả nhiên, Hạ Ninh không phải uống rượu, Lục Mân đều giúp cô uống hết tất cả. Thế nhưng tửu lượng của anh lại rất tốt.

Suy nghĩ một lúc lâu Hạ Ninh mới chợt nhớ, Lục Mân vì thế nào mà lại uống nhiều như thế. Dạ dày sẽ không bị ảnh hưởng chứ?

Cuối cùng mấy ly cuối đều lọt hết vào bụng của cô. Hạ Ninh ngay mấy phút sau liền hối hận.

Cái tên đối tác khốn nạn của Lục Mân không ngờ lại bỏ thuốc cô. Hại Hạ Ninh sống chết trong nhà vệ sinh.

Mà người bị hại nặng nhất hóa ra lại là Lục Mân. Làm gì có chuyện kinh khủng nào hơn việc một CEO hàng đầu YPJ lại đi bước vào nhà vệ sinh nữ vác một cô gái ra bao giờ.

"Lục Mân, tôi sắp không chịu nổi rồi, anh làm gì làm lẹ lẹ một chút, tôi không muốn lịch sử lặp lại đâu"

Lục Mân chỉ biết cười và thở dài "Em ngốc lắm, ly rượu đó rõ ràng có sủi bọt, trách là trách thao tác của em quá nhanh anh muốn cản cũng không kịp"

***

Hạ Ninh ngồi khoanh tay ngay ngắn trước ngực, nghiêm túc nhìn Lục Mân, dõng dạc "Lục Mân, hai chúng ta phải nói chuyện nghiêm túc một chút"

Nhìn tư thế uy nghiêm của Hạ Ninh, Lục Mân cố gắng nhịn cười "Được, nói chuyện nghiêm túc"

"Chúng ta cần phải xác định rõ ràng mối quan hệ một chút"

"Xác định như thế nào?" Lục Mân nhíu mày

Hạ Ninh nuốt nước bọt, ho nhẹ vài cái rồi nói to nhưng có chút ngượng ngập "Chúng ta quan hệ ngoài ý muốn 3 lần, đều là do men rượu và thuốc kích thích mà thành" Đến đây Hạ Ninh lại càng ngập ngừng hơn "Tôi và anh là quan hệ cấp trên cấp dưới, anh là sếp còn tôi là nhân viên, 2 chúng ta còn đang độc thân, ít ra cũng không thể xếp vào loại cặp kè kia".

Lục Mân không biết cô vòng vèo xuôi ngược nãy giờ rốt cuộc là có ý gì liền chau mày "Em đang muốn khẳng định điều gì?"

"Người ta nói quá tam ba bận, tuy tôi với anh đêm qua đã là lần 3, nhưng tôi nghĩ vẫn có thể kiểm soát được, chúng ta... không nên xảy ra những lần tiếp theo". "Vì thế tốt nhất chúng ta ít gặp nhau lại. Có hai trường hợp, một là anh hãy đuổi việc tôi, hai là"

Lời nói bị nuốt trọn. Giọng nói anh nhẹ nhàng vang lên "Hay là chúng ta yêu nhau đi"

Hạ Ninh tuyệt đối không thể nghĩ đến trường hợp anh sẽ nói như vậy, liền nhất thời đơ tại chỗ.

"Lựa chọn này không phải rất thích hợp sao?"

Câu hỏi khiến Hạ Ninh bừng tỉnh, hai má đỏ hồng gắt gao "Hợp con khỉ nhà anh, tôi đang bảo anh nói chuyện nghiêm túc cơ mà?" Nói xong liền vơ lấy li nước bên cạnh để hạ nhiệt.

Lục Mân cười như không cười nhìn thẳng mắt cô "Hạ Ninh, tôi đang nói chuyện rất nghiêm túc, làm vợ của tôi, em sẽ không chịu thiệt thòi gì"

Nghe xong suýt nữa hại cô sặc.

Cái gì mà câu trước bảo yêu nhau. Câu sau đùng một cái lại thành làm vợ rồi.

Choáng váng quá.

"Tôi cứ nghĩ em rất thoáng trong việc quan hệ trên giường nên không để ý tới. Nhưng nếu em đã bận tâm như vậy thì không sao, tôi sẽ cho em một thân phận chính đáng để tiếp tục lên giường với tôi" Ngừng một lúc, Lục Mân liếc qua cô "Thật không thể đoán được em là người không thích 'ăn cơm trước kẻng' đấy"

Tạm thời không nghe vế trước, Hạ Ninh chỉ bật lại vế sau "Sao anh lại nghĩ tôi không phải loại đó chứ hả"

"Thì qua 3 lần, biểu hiện của em rất tốt, phối hợp lại quá nhiệt tình, không giống bị ép buộc cho lắm" Lời nói qua miệng anh tuôn ra một cách rất thản nhiên.

Cái thái độ ấy làm cô tức đến mức muốn chửi thề.

Hạ Ninh lườm nguýt anh một cái, sau đó mới đề cập đến vế vấn đề chính "Tôi không cần một cái thân phận gì hết, tôi cũng không có nhu cầu làm vợ anh hay tiếp tục lên giường với anh, cái tôi cần là tự do, là con người trước đây vô lo vô âu"

Lục Mân giật mình "Ý em là Hạ Ninh trước khi mất trí nhớ"

"Bản chất của con người vốn sẽ không thay đổi, tôi nghĩ tôi của trước đây và Hạ Ninh bây giờ có lẽ không khác Hạ Ninh của ngày xưa"

Lục Mân thở phào "Nếu như tôi nói người mà Hạ Ninh ngày đó thích và người trước mắt em cùng là một người, em có tin không"

Đến lượt Hạ Ninh bàng hoàng. Sao có thể như vậy được.

Có thể là không phải.

Nhưng tại sao lại không thể là phải.

Lần gặp mặt vào đợt tuyết giữa hạ.
Những câu hỏi của anh trong quán bar.
Cả việc mẹ cô luôn thích anh một cách vô điều kiện.
Chiếc dây đỏ đeo trên tay cô bé trên bức hình gia đình trong văn phòng của anh.
Ngay cả việc anh luôn xuất hiện trong tầm mắt của mình.

Bỗng dưng nước mắt từ đâu lăn xuống, tự nhiên tại sao nhìn anh cô lại có cảm giác đau lòng như thế.

Lục Mân liền lau nước mắt cho cô "Khuya rồi, em ngủ một chút, ngày mai có cuộc họp kéo dài 8 giờ, ngủ lâu một chút ngày mai mới không mệt mỏi"

Hạ Ninh níu tay anh lại "Lục Mân, anh nói lại lần nữa, cô gái đứng cạnh anh trong bức ảnh đó có phải là tôi không, anh có quen biết tôi phải không"

Anh lặng nhìn cô. Anh rất muốn gật đầu với cô, sau đó ôm cô vào lòng như ngày tháng ấy. Nhưng lại sợ cô nhớ lại, kí ức khoảng thời gian ấy sẽ làm cô trở về như trước, một cô gái luôn tràn đầy tâm sự, đôi mắt ngập tràn bi thương.

Lục Mân chọn cách né tránh, không trả lời cô, ép cô nằm xuống giường, đắp chăn cho cô. Mỗi thao tác đều rất khẽ, như sợ sẽ làm tổn thương cô.

Hạ Ninh nhất quyết không yên "Tôi không ngủ đâu, vì thế đừng dài dòng nữa, anh chỉ cần gật hay lắc thôi"

"Hạ Hạ, em phải luôn ghi nhớ đều này, câu nói của một người không quan trọng, quan trọng là em có hoàn toàn tin tưởng người đó hay không thôi" Lục Mân ngồi xuống, chỉnh lại mái tóc của Hạ Ninh, ôn nhu mở lời "Em... có tin tưởng tôi không"

Sự ôn nhu này vừa lạ lại vừa quen, khiến tâm trạng cô nhưng rơi vào hư không, không thể nào điều khiển được bản thân mình. Cho đến khi bị cuốn vào nụ hôn nhẹ nhàng của anh, cô vẫn không thể điều khiển được, để yên cho người đàn ông này dẫn mình đi vào nơi khoái lạc nhất.

Nụ hôn kết thúc, người Hạ Ninh như bị nó thiêu chảy, cả thân thể mềm nhũn dựa vào lồng ngực vững chắc của anh "Tôi mệt rồi... vì thế hãy trả lời nhanh đi"

"Hạ Hạ, anh quay về rồi, đừng rời xa anh nữa, được không?" Giọng anh có chút nghẹn ngào.

Một câu nói chứa cả miền ký ức. Anh thật sự là người mình từng yêu sao?

Hạ Ninh không biết nữa. Nhưng có một điều cô chắc chắn "Nếu như chàng trai này trong quá khứ không thể từ bỏ, vậy thì hiện tại nhất quyết sẽ không buông"

Hạ Ninh lười biếng gật đầu đại, sau đó liền ngủ say trong lòng anh.

"Em nhất định phải buông bỏ quá khứ, anh nhất định sẽ bảo vệ được em. Hạ Hạ của anh, mong cho em sẽ mãi hạnh phúc...." Lục Mân đặt nhẹ lên môi cô một nụ hôn, rồi cươi nhẹ nhàng tiếp tục câu nói lúc nãy "... bên cạnh anh"

♡♡♡♡

"Cục dân chính, anh bị hâm à"

Hết chương 8.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top