Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31

Buổi tối sau khi ăn cơm, Vương Nhất Bác không cho anh dọn dẹp bát đĩa, bắt anh ngồi ở phòng khách nghỉ ngơi, tự mình lo liệu việc nhà. 

Lớp bụi ban đầu trên bàn ghế đã được lau sạch. Tiêu Chiến nửa nằm trên chiếc ghế dài do mình thiết kế, nghe tiếng nước chảy và tiếng chén bát va chạm vào nhau trong phòng bếp, thuận tay lướt Weibo. Anh kiểm tra tin tức trong thành phố, người đàn ông rơi xuống sông lúc sáng cuối cùng đã được cứu và đưa đi bệnh viện, hiện tại sức khoẻ đã ổn định. Mọi thứ đều ổn, đây là một tin vui. 

Wechat của mẹ Vương Nhất Bác hiện lên: "Chiến Chiến! Cảm ơn con đã ngăn Nhất Bác lại! Dì muốn mời con đi ăn tối để đích thân cảm ơn!" 

Tiêu Chiến xấu hổ, nếu mẹ Vương biết anh đã làm thế nào để "ngăn chặn" Vương Nhất Bác.... 

Thật không thể tưởng tượng được. 

Tiêu Chiến hiểu rằng muốn ở bên Vương Nhất Bác cả đời, phải vượt qua được khảo nghiệm của mẹ Vương, và anh cũng phải sẵn sàng đối mặt với sóng gió. Nhưng ít nhất, cũng phải mất thêm một khoảng thời gian nữa. 

Anh vừa làm hoà với Vương Nhất Bác, và họ vẫn cần phải hoà hợp hơn nữa để giải quyết những rào cản do 4 năm xa cách mang lại. Khi mối quan hệ của hai người đã ổn định, sẽ tìm một ngày tốt lành khác, với thời tiết đẹp và tâm thế tốt, từ từ nói với mẹ Vương... 

Ahhhh, chỉ cần nghĩ đến cảnh đó, Tiêu Chiến đã đau đến mức sởn cả da đầu. 

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Vương Nhất Bác đi tới sau bàn, cúi người đến gần Tiêu Chiến, hơi thở từ phía trên đột nhiên bao trùm lấy anh. 

Tiêu Chiến bắt lấy tay Vương Nhất Bác. Anh đã gần ba mươi nhưng trông vẫn như một cậu bé, dễ dàng đỏ mặt và thót tim vì người mình thích đột nhiên lại gần. 

Với những ma sát này, điện thoại đã vô tình chuyển sang giao diện Weibo. Tiêu Chiến chỉ đang lướt qua những thông tin trong thành phố. Những bức ảnh anh ôm Vương Nhất Bác tại Cục Nội Vụ và nụ hôn của họ trên cầu bắc qua sông đã được một blogger đăng tải. Chuyện này lẽ ra sẽ gặp rắc rối khi bị phanh phui, nhưng điều đáng kinh ngạc là blogger này thậm chí còn ghi một dòng chữ dưới ảnh của anh và Vương Nhất Bác: Cục Nội Vụ cướp người yêu, nụ hôn ngọt ngào trên cầu, tình yêu đẹp và nhiều cảm xúc thật là kinh thiên động địa; tình cờ, một câu chuyện tình yêu kì lạ và trắc trở được dệt nên cho hai người. Các bình luận đều là "bảo vệ", "bênh vực tình yêu", "ngưỡng mộ", ... thậm chí có người còn nghi vấn "gã đàn ông cặn bã quá" đều nhanh chóng bị một nhóm nữ sinh đè xuống. Tiêu Chiến không biết nên cười hay nên khóc, nhưng Vương Nhất Bác dường như đã khám phá ra một thế giới mới, nhất định yêu cầu Tiêu Chiến đẩy sang Weibo của mình để từ từ thưởng thức. Vì vậy, rất kì lạ, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha và lướt điện thoại di động. 

Tiêu Chiến nhìn lén Vương Nhất Bác, khi thấy cậu đang xem với vẻ thích thú, trong lòng không khỏi tự nhủ: Người đàn ông này đã xảy ra chuyện gì? Ban ngày hôn anh kịch liệt như vậy, ban đêm đột nhiên lại tuân thủ luật pháp? 

Đã gần chín giờ. Tiêu Chiến bắt đầu suy nghĩ về một câu hỏi nghiêm túc: Đêm nay anh ngủ ở đâu? 

Mặc dù Vương Nhất Bác có lẽ sẽ không nói trực tiếp với anh, nhưng ngôi nhà anh thuê trước đây là ở ngay toà nhà bên cạnh, và anh dường như không có lí do gì để tiếp tục ở đây... 

Tiêu Chiến quẹt ngón tay trên điện thoại, coi như không có chuyện gì xảy ra: "Anh bây giờ là người thất nghiệp, nhà thuê một tháng là 5.000 tệ, xem ra quá đắt." 

Vương Nhất Bác quay đầu sang một bên với một chút nghi ngờ trong mắt, nhưng không nói gì.Tiêu Chiến không còn cách nào khác, đành cắn răng tiếp tục ám chỉ: "Nhưng khu vực cộng đồng tốt như vậy, sẽ không có chủ nào cho thuê giá thấp hơn." 

Nếu Vương Nhất Bác không phải được làm bằng gỗ, có lẽ cậu ấy nên yêu cầu anh đừng lo lắng và chuyển đến đây, đúng không? 

Nhưng mà, Vương Nhất Bác nghe thấy lời Tiêu Chiến, suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Em cũng nghĩ là có đấy." 

Tiêu Chiến cong môi, giọng điệu có chút oán hận: "Là ai?" 

Lẽ nào Vương Nhất Bác sẽ nhiệt tình giới thiệu cho anh một chủ nhà trọ mới? 

Ngay khi lời nói vừa thốt ra, Tiêu Chiến đã lấy lại tinh thần khi nhìn thấy nụ cười trong mắt Vương Nhất Bác. 

Chắc chắn rồi, Vương Nhất Bác chỉ vào mình và nói: "Là em! Em không muốn tiền, nên em sẽ nhận." 

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác trêu chọc, cảm thấy ngạc nhiên, và lỗ tai của anh ấm lên một cách lặng lẽ. Vương Nhất Bác ném điện thoại đi, mỉm cười ôm lưng anh, hôn lên trán anh. Nụ hôn rõ ràng càng khiến mặt Tiêu Chiến đỏ hơn nữa. 

Vương Nhất Bác mặt đối mặt nhìn anh: "Ngày mai em đi trả phòng." 

"Những thứ anh mang về từ Bắc Kinh vẫn còn để đó. Anh phải đi lấy chúng về." 

"Hả? Không mang về quê sao?" 

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác: "Thật ra lúc đó anh nghĩ mình nên ở quê một thời gian. Sau khi em kết hôn sẽ trở về, tiếp tục làm hàng xóm với em..." Tiêu Chiến khẽ nhếch miệng, thoạt nhìn giống như hồ ly: "Anh tuỳ thời xuất hiện trước mặt em, dù sao cũng không thể để cho em thật sự quên anh." 

Vẻ mặt của Vương Nhất Bác thay đổi, và giây tiếp theo, một nụ hôn rực lửa ập đến. Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đè lên trên ghế sô pha. Nửa đêm như thế này, nếu không xảy ra chuyện gì thì quả là phi lý, đúng không? Tiêu Chiến cảm thấy chóng mặt vì những mong đợi thầm kín— 

Vương Nhất Bác đột nhiên đứng lên, gãi gãi gáy, trịnh trọng nói: "Đi giúp anh xách đồ." 

Nói rồi, cậu đi về phía cửa phòng khách. 

??? 

Tiêu Chiến chết lặng. Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của Vương Nhất Bác, làn da sau cổ lộ ra ngoài áo phông đỏ bừng. Tiêu Chiến đột nhiên bừng tỉnh, đứa nhỏ hẳn là chưa có kinh nghiệm, thực xin lỗi! Không thành vấn đề, video có nhiều như thế, là đại ca, loại chuyện này vẫn là nên do anh từ từ hướng dẫn. Mặc dù anh hoàn toàn chưa có kinh nghiệm. 

"Chờ anh, Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến xốc lại quần áo đuổi theo. 

Trong quá khứ, Vương Nhất Bác đã gắn bó với anh, nhưng trong tương lai, anh sẽ dính lấy cậu ấy. 

***

Khi Tiêu Chiến làm việc ở Bắc Kinh, anh phụ trách một dự án phúc lợi công cộng của Hiệp hội Bác sĩ Y. Trong quá trình làm việc, anh đã gặp một giáo sư già đã nghỉ hưu nhưng khá có uy tín trong lĩnh vực y tế. Anh hỏi ý kiến giáo sư về bệnh viện huyết học uy tín và gửi trường hợp của Lâm Mộ cùng những báo cáo khám nghiệm mới nhất. Vị giáo sư già rất nhiệt tình và nhanh chóng tiến cử một bệnh viện trực thuộc Đại học Bắc Kinh, nơi có khoa huyết học số 1 cả nước, đồng thời giúp anh liên hệ với Giám đốc Phương, người giỏi nhất về chuẩn đoán và điều trị bệnh thiếu máu không tự sinh. 

Một tuần sau, Tiêu Chiến nhận được công văn từ giám đốc Phương, nói rằng với tình trạng thể chất hiện tại của Lâm Mộ, nếu muốn sinh con thành công, cô sẽ gặp nhiều rủi ro bất trắc và phải chấp nhận sự giám sát nghiêm ngặt hàng ngày của bác sĩ. Giám đốc Phương bày tỏ sẵn lòng chào đón cô và đề nghị Lâm Mộ đến Bắc Kinh càng sớm càng tốt, vì nếu chậm trễ sẽ có nhiều rủi ro hơn. 

Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác về tình hình đó, và sau đó mời Lâm Mộ đến gặp mặt tại khách sạn, dự định sẽ trực tiếp hỏi ý kiến của cô. 

Đúng giờ hẹn, Tống Giai thực sự đến cùng Lâm Mộ. Vương Nhất Bác không cảm thấy gì, nhưng hai mắt Tiêu Chiến phát sáng, anh có thể ngửi thấy mùi của một số câu chuyện. 

Tống Giai cảm thấy phải giải thích trước: "chị Lâm Mộ hôm nay đang làm tình nguyện viên ở chi nhánh thuộc bệnh viện Nhân Dân. Đi taxi từ ngoại ô không dễ, nên tôi đưa chị ấy đến đây." 

Tiêu Chiến hỏi: "Chi nhánh của bệnh viện Nhân Dân?" 

Theo như anh được biết, bệnh viện thứ ba sẽ xây dựng khoa bỏng làm khoa trọng điểm, khu chi nhánh chuyên dùng để điều trị cho bệnh nhân bị bỏng. 

Lâm Mộ giải thích: "Sau khi tôi gặp chồng mình, tôi đã chứng kiến quá nhiều thảm cảnh do hoả hoạn gây ra, vì vậy, tôi muốn làm điều gì đó càng nhiều càng tốt. Tôi học chuyên ngành y tá tại trường đại học và có thể giúp đỡ một chút." 

Tiêu Chiến thực sự ngạc nhiên. Chăm sóc một bệnh nhân bỏng là một việc rất tốn công sức cần đòi hỏi sự kiên nhẫn, chưa kể Lâm Mộ cũng từng trải qua tai nạn mất chồng do hoả hoạn. Tiêu Chiến cảm thấy rằng sự hiểu biết của mình về Lâm Mộ dường như còn nhiều thiếu sót. 

Tiêu Chiến: "Kế hoạch của bác sĩ là cô phải đến Bắc Kinh ngay lập tức và sử dụng liệu pháp miễn dịch để duy trì các chỉ số trước khi sinh, đồng thời tìm tế bào gốc tạo máu phù hợp, đợi đứa trẻ ra đời một thời gian rồi mới làm phẫu thuật." 

Phản ứng đầu tiên của Lâm Mộ vẫn không hề lạc quan: "Tế bào phù hợp... sao có thể dễ dàng như vậy." 

"Không thử thì làm sao biết được?" 

Lâm Mộ nhìn Tiêu Chiến, suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được, tôi sẽ nghe lời anh." 

"Thật tuyệt. Bệnh viện cho phép một người đi cùng, cha mẹ của cô—" 

"Không." Lâm Mộ cắt ngang. "Ba mẹ tôi vẫn chưa nghỉ hưu. Tôi không muốn họ lo lắng cho tôi. Tôi có thể thuê một y tá." 

Tống Giai, người nãy giờ không tham gia vào cuộc nói chuyện, đột nhiên lên tiếng: "Tôi sẽ đi." 

Căn phòng đột nhiên im ắng. Vương Nhất Bác ngỡ ngàng nhìn sang Tiêu Chiến, anh chỉ cúi đầu và mỉm cười, như thể không hề ngạc nhiên. 

Người ngạc nhiên nhất chính là Lâm Mộ. Cô trợn tròn mắt nhìn Tống Giai: "Anh đang nói... cái gì vậy?" 

"Anh nói, anh sẽ cùng em đi Bắc Kinh." Tống Giai nhìn thẳng Lâm Mộ, "Anh muốn chăm sóc cho em." 

Cả hai không nói nên lời. 

Tiêu Chiến ra hiệu cho Vương Nhất Bác, kéo cậu ra khỏi khách sạn, để lại không gian cho Tống Giai. 

Họ đi dọc theo đại lộ về nhà. 

Vương Nhất Bác thở dài: "Em thật sự là nhìn không ra." 

"Em quá chậm." Tiêu Chiến cười, "Tuy nhiên, thật tốt là Lâm Mộ bằng lòng đi Bắc Kinh." 

Vương Nhất Bác dừng lại: "Tại sao anh lại... tốt với cô ấy như vậy?" 

Có một chút buồn trong giọng điệu của cậu. 

Tiêu Chiến giật mình, quay đầu dùng hai tay nhéo nhéo mặt Vương Nhất Bác: "Vương Nhất Bác, em tự sờ lương tâm của mình xem, anh làm như vậy là vì cô ấy sao? Hả? Hơn nữa, ai gần như đặt cả cuộc đời của anh vì cô ấy? Ai?" 

Vương Nhất Bác cười toe toét. 

Tiêu Chiến ôm mặt Vương Nhất Bác và nói một cách nghiêm túc: "Anh chỉ mong rằng có thể làm được điều gì đó để em bớt cảm thấy có lỗi với cô ấy."

Ánh mắt Vương Nhất Bác loé lên và cậu cụp mắt xuống. 

Tiêu Chiến biết rằng cảm giác tội lỗi của Vương Nhất Bác có thể không được giải quyết hoàn toàn trong một thời gian ngắn, nhưng nó không quan trọng. Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác lên, đan các ngón tay vào nhau và dẫn cậu về phía trước. Nếu tạm thời không giải quyết được, hãy để thời gian giải quyết. Dù sao đi nữa, anh sẽ luôn ở bên cạnh cậu ấy. 

***

Ngày tháng trôi qua, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác sống chung dưới một mái nhà, hầu như dành toàn bộ thời gian bên ngoài công việc của Vương Nhất Bác để gắn bó với nhau. Khi Vương Nhất Bác đi làm, Tiêu Chiến sẽ thảo luận về kế hoạch tương lai với Sở Kiều, và việc thành lập studio cũng bắt đầu tiến hành. Mọi thứ đang đi đúng hướng, ngoại trừ... 

Tiêu Chiến phải quan tâm, anh và Vương Nhất Bác đã trở lại với nhau được một tháng, nhưng anh vẫn ở trong phòng ngủ thứ hai của nhà Vương Nhất Bác và không được vào phòng ngủ chính. Quan trọng hơn, Vương Nhất Bác đã không có thêm bất cứ hành động nào. 

Nhưng thực ra họ vẫn hôn nhau hàng ngày, không chỉ một lần. Chỉ cần hai người ở nhà, Vương Nhất Bác cho dù có bận việc gì, chỉ cần Tiêu Chiến trêu chọc một chút, cậu sẽ luôn đặt xuống chuyện đang làm mà tiến đến hôn anh. Nếu bắt được Vương Nhất Bác nhàn rỗi thì càng không thể tin được, một nụ hôn kéo dài nửa giờ là chuyện thường. Mỗi lần Tiêu Chiến bị hôn, hai chân đều trở nên mềm nhũn, quên mất cả việc chủ động tấn công. 

Lòng tự trọng của Tiêu Chiến đã bị tổn hại rất nhiều. Vương Nhất Bác không có hứng thú với anh sao? Làm sao có thể như thế được!? 

Vào đêm ngày 5 tháng 9, trong đầu Tiêu Chiến nói rằng hôm nay nhất định phải quan hệ tình dục. Trước khi đi ngủ, Vương Nhất Bác đã hôn Tiêu Chiến ở cửa phòng ngủ thứ hai và nói lời chúc ngủ ngon với anh. Tiêu Chiến quyết định vứt bỏ bộ mặt của mình đi, khi Vương Nhất Bác định buông anh ra thì anh chủ động dính chặt, giữ chặt lấy cậu không buông, hôn lại càng sâu. Vương Nhất Bác chỉ sững sờ một chút, sau đó liền ôm chặt lấy eo anh, nhiệt tình đáp lại, hô hấp cũng dần trở nên nặng nhọc. Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác đến phòng ngủ chính, và trước khi anh trở nên choáng váng, anh đã thành công đẩy cậu lên chiếc giường lớn trong phòng. Nhưng ngay sau đó, không biết vì lí do gì, Tiêu Chiến lại phát hiện ra mình bị Vương Nhất Bác lật xuống giường, hôn đến mức cả người anh như muốn bốc cháy. 

Dục vọng gần như nuốt chửng Tiêu Chiến, nhưng Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại, chống người lên, nhìn Tiêu Chiến với vẻ mặt phức tạp, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, như thể cậu đang cố gắng điều khiển thứ gì đó. 

Điều này làm Tiêu Chiến rất bối rối. Cơn tức giận ngoài ý muốn đột nhiên dâng lên, cuối cùng không kìm được: "Vương Nhất Bác, em không được sao?" 

Vương Nhất Bác đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tiêu Chiến, bao phủ anh như một tấm lưới vô hình. 

Tiêu Chiến nhìn thấy ham muốn trần trụi và không hề che đậy gì trong mắt cậu, và cảm thấy rằng anh là một con mồi bị bắt. 

Vương Nhất Bác đưa tay ra, lướt ngón tay qua mặt Tiêu Chiến, rồi véo cằm anh. "Anh nói lại lần nữa?" Giọng điệu từ tính đầy khêu gợi trong đêm đen. 

Da đầu Tiêu Chiến tê rần, không có chỗ nào trốn tránh, lắp bắp nói: "Anh, cái kia...em vừa mới nói cái gì?" 

Vương Nhất Bác trịnh trọng nói: "Tiêu Chiến... Em sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng. Nếu anh không muốn thì cứ đẩy em ra." 

Tim Tiêu Chiến đập như trống, anh nuốt nước bọt và dũng cảm ôm lấy cổ Vương Nhất Bác. 

Nhưng trên thực tế, chính tay Tiêu Chiến đã kích thích Vương Nhất Bác. Hai mắt anh đầy ánh trăng, nước lấp lánh, trong đó ẩn chứa một cái móc câu mạnh mẽ nhất, chỉ cần Vương Nhất Bác nhìn anh, cậu không muốn làm gì khác, chỉ muốn đụ anh. 

Điều tiêu hao ý chí nhất trong cuộc đời của Vương Nhất Bác có lẽ là chịu đựng được việc không làm Tiêu Chiến, hoặc không yêu Tiêu Chiến. 

Khi van được phép mở, con quái vật của sự thèm muốn đã không thể đóng lại được nữa. 

Vương Nhất Bác vội vàng cúi người hôn lên môi Tiêu Chiến. Để tránh cho anh trốn thoát, cậu dùng hai tay trói chặt đầu anh, dùng hết sức quấn lấy đầu lưỡi anh, ăn một cách thèm thuồng. Tiêu Chiến chỉ có thể cầu xin thương xót, sức lực trong cơ thể liên tục bị lấy đi, môi và lưỡi đều nhanh chóng bị hút đến tê dại, lúc này mới nhận ra nụ hôn tưởng chừng khẩn trương và khốc liệt kia lại không hề có chút dịu dàng thận trọng nào của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến choáng váng vì nụ hôn, và toàn thân anh tê liệt như bị điện giật. Vương Nhất Bác cuối cùng cũng buông cái miệng đáng thương của anh ra, đứng dậy bật đèn. 

Quầng sáng màu vàng ấm áp tản ra, cơ thể Tiêu Chiến co rút vì xấu hổ: "Sao lại bật đèn?" 

Vương Nhất Bác dựa vào anh, mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến như có lửa: "Em muốn nhìn anh..." 

Mặt Tiêu Chiến vốn đã nóng, lúc này lại càng thêm thẹn thùng, vội vàng che mặt lại. 

Vương Nhất Bác bật ra một tiếng cười từ trong cổ họng, liếm và hôn cổ Tiêu Chiến, sau đó đi xuống ngực của anh, ngậm lấy quầng vú của anh, và dùng lưỡi lưu lại trên đầu vú anh một cách tham lam. 

"Hả!?" Cảm giác không quen thuộc khiến Tiêu Chiến căng thẳng lên, cánh tay theo bản năng muốn bảo vệ lồng ngực của mình, nhưng Vương Nhất Bác một tay dễ dàng nắm lấy, tay còn lại có thể thoải mái an ủi đầu vú bên kia. 

Đó là lần đầu tiên Tiêu Chiến bị đối xử như vậy, và cảm giác đau nhói trong ngực khiến anh không thể chịu nổi. Tiêu Chiến không khỏi ưỡn ngực, nhưng anh không biết rằng điều này sẽ đưa hai núm vú mỏng manh và tinh xảo vào gần miệng Vương Nhất Bác hơn. 

"Ưm... đợi đã, đợi một chút!" 

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ vô tội và có chút đau lòng: "Anh không thích em đối xử với anh như thế này sao?" 

Mặt Tiêu Chiến nóng đến mức bốc khói, làm sao có thể trả lời loại câu hỏi này!? "Không, không, anh chỉ là, anh chỉ là không quen..." 

Tiêu Chiến nóng lòng muốn ngất đi như thế này. 

"Vậy thì cứ từ từ làm quen." 

Vương Nhất Bác liếm núm vú của anh rồi miễn cưỡng rời đi. Bàn tay đang đặt bên ngực bên kia từ từ trượt xuống trong khi anh không chú ý. Côn thịt của Tiêu Chiến đang đứng thẳng, và một chút chất nhờn từ phía trong thấm ướt quần lót của anh. Vương Nhất Bác cầm lấy bộ phận sinh dục của Tiêu Chiến, lôi ra khỏi quần lót, giữ nó trong tay, ngẩng đầu lên bên tai Tiêu Chiến thì thầm nói: "Anh hai... Em muốn nếm thử anh." 

Tiêu Chiến rất đau lòng trước tiếng gọi "anh hai" của Vương Nhất Bác. Từ khi anh quay lại, Vương Nhất Bác chưa bao giờ gọi anh như vậy, nên anh không hiểu Vương Nhất Bác đang muốn nếm cái gì. 

Cho đến khi anh cảm nhận được bàn tay của Vương Nhất Bác đang vuốt ve nhẹ nhàng trên côn thịt của mình. Đại não của Tiêu Chiến nổ tung. Côn thịt co giật kích thích trong tay Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác nhận được tín hiệu, mỉm cười, di chuyển đến hai chân của anh, cúi xuống và từ từ ngậm vào miệng. 

"A~!" Cảm giác hồi hộp quá khích khiến Tiêu Chiến bất giác kêu lên. Anh vội vàng lấy tay che miệng lại, cảm thấy phát ra âm thanh như vậy thật đáng xấu hổ. Tiếng rên này rơi vào tai Vương Nhất Bác như một liều thuốc kích dục mạnh khiến cậu vui vẻ. Chính là cậu khống chế khoái cảm của Tiêu Chiến. Chỉ có cậu mới khiến Tiêu Chiến phát ra âm thanh như vậy. 

Vương Nhất Bác đẩy đầu gối của Tiêu Chiến ra, để anh dang rộng hai chân ra, một tay đỡ tiểu Chiến đang cương cứng, cúi đầu xuống sâu hơn, dùng môi mút mạnh, liên tục ấn lưỡi lên gân xanh trên bề mặt, dùng đầu lưỡi ấn vào lỗ nhỏ phía trên, liếm đi. Khoái cảm tích tụ như thuỷ triều. Tiêu Chiến dần dần cảm thấy mình sắp chết, vội vàng đứng dậy định đẩy Vương Nhất Bác ra, nhưng cậu ngoan cố không chịu buông ra, ngược lại còn đẩy sâu hơn vào cổ họng. 

"Không~ Thực sự không~ Ahhhh!" 

Lại thêm một đợt bú liếm nhanh chóng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không thể kiềm chế được nữa, anh bị choáng ngợp bởi khoái cảm và bắn vào trong miệng Vương Nhất Bác một cách run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top