Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Trong hai tháng cuối cùng trước kì thi tuyển sinh đại học, Tiêu Chiến đã xin vào sống trong kí túc xá của trường. Việc học ở trường, học thêm, giờ tự học buổi tối khiến Vương Nhất Bác cảm thấy không hài lòng vì không có thời gian ở bên cạnh anh. Lấy lí do là chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh vào cấp ba, cậu cũng yêu cầu được xin vào kí túc xá. Mẹ Vương không ngăn cản được, đành để cậu đi. 

Vương Nhất Bác, người sống trong kí túc xá, nhận thấy rằng tình hình thực tế rất khác những gì cậu tưởng tượng. Cậu không thể ở bên Tiêu Chiến nhiều  hơn chút nào. Học sinh nội trú phải học sớm hơn và về muộn hơn học sinh bình thường. 

Tiêu Chiến đến sớm và về muộn mỗi ngày, đồng thời ra lệnh cho Vương Nhất Bác không được quấy rầy anh trong giờ nghỉ. Sau khi tan học, Tiêu Chiến không ra khỏi kí túc xá. Trường cấp 2 và cấp 3 bị ngăn cách, Vương Nhất Bác không thể đến tìm anh với thẻ học sinh của mình. 

Sau hai tuần, Vương Nhất Bác có thể đếm được cơ hội nhìn thấy Tiêu Chiến không đếm đủ trên đầu ngón tay, và một trong số đó là cơ hội gặp gỡ từ xa. Nhưng nếu nói rằng Tiêu Chiến không muốn nói chuyện với cậu thì không phải. Bất cứ khi nào Vương Nhất Bác nhắn tin cho Tiêu Chiến, chỉ cần anh không có trong lớp, Tiêu Chiến sẽ trả lời gần như mỗi giây, và có rất nhiều tin nhắn liên tiếp, anh ấy không bao giờ để cuộc trò chuyện nguội lạnh. 

Mỗi tối trước khi đi ngủ, anh sẽ gửi một tin nhắn dài cho Vương Nhất Bác, nói cho cậu biết hôm nay anh đã học được những gì, có những chuyện gì xảy ra, đôi khi sẽ hỏi ý kiến Vương Nhất Bác; tất nhiên, anh cũng quan tâm xem hôm nay Vương Nhất Bác đã ăn gì, có sai sót gì không? Có câu hỏi nào không giải được, những điểm kiến thức nào không nhớ được sẽ kiên nhẫn trả lời từng câu một. Bề ngoài thì Tiêu Chiến không khác, nhưng mọi thứ rõ ràng là khác nhau. Vương Nhất Bác có chút cô đơn, nhưng cậu tự nhủ mình phải chịu đựng một thời gian, đợi khi bọn họ kết thúc kì thi, chắc chắn họ sẽ trở lại trạng thái trước đây. 

Trong cuộc trò chuyện trước khi đi ngủ hôm đó, Tiêu Chiến gửi một bức ảnh. Vương Nhất Bác đã phóng to lên để xem, hoá ra là hướng dẫn tuyển sinh của một cuộc thi nhảy đường phố nổi tiếng. Nhìn đội hình các giáo viên hướng dẫn, Vương Nhất Bác rất phấn khích. Bobu giống như một tượng đài tồn tại trong trái tim của các vũ công trên toàn thế giới. Vương Nhất Bác chỉ mới nhìn thấy anh ấy trong các video khiêu vũ khác nhau và cậu đã bị mê hoặc. Nếu có cơ hội gặp người thật, cậu có thể đối mặt Bobu để xin lời khuyên, rủ anh ấy đi khiêu vũ... Có thể gọi đó là giấc mơ thành hiện thực. 

Tiêu Chiến hỏi cậu: "Muốn đi không? Cuộc thi xảy ra vào kì nghỉ hè, sau kì thi tuyển sinh trung học." 

Kì nghỉ đúng là không vướng việc học, nhưng Vương Nhất Bác vốn là muốn đợi thêm thời gian để dính lấy Tiêu Chiến sau kì thi, hơn nữa, sinh nhật của cậu cũng trong kì nghỉ hè, cậu muốn ở bên cạnh anh.  Kể từ khi họ gặp nhau, ngày sinh nhật nào cũng trải qua cùng nhau. Vương Nhất Bác chật vật... Một bên là thần tượng Bobu, một bên là Tiêu Chiến, tất nhiên cậu sẽ rất tiếc nếu bỏ lỡ cơ hội được nhìn thấy thần tượng, nhưng nghĩ đến việc không thể gặp Tiêu Chiến ba tháng nếu tham gia cuộc thi, Vương Nhất Bác cảm thấy rằng mình sẽ chết. 

"... Không có tâm trạng." 

Tiêu Chiến trực tiếp gửi voice chat: "Này~BoBo~ Anh còn đang nghĩ chờ em thi xong mới báo cho em điều bất ngờ. Số lượng đăng kí có hạn, anh cũng nộp tiền đăng kí rồi. Hiện tại nói không tham gia, có phải là phụ tâm ý của anh không? Anh đã tiết kiệm rất lâu, tiền tết được mừng tuổi cũng cho vào đấy cả rồi." 

Giọng nói truyền trực tiếp vào tai Vương Nhất Bác qua ống nghe của điện thoại di động, có chút thân mật có chút điên cuồng, có chút gượng gạo, và có chút lười biếng giống như nằm trong chăn bông trước khi đi ngủ. Giống như bị mèo cào lên đỉnh trái tim, Vương Nhất Bác cảm thấy ngứa ngáy, sức lực lang thang trong cơ thể không có chỗ nào để trút bỏ, chỉ có thể nằm trên giường, đá hai chân lên trần nhà. Anh trai của cậu quá đáng yêu! 

Huỳnh Sơn ở giường dưới không xa lạ gì với trạng thái của Vương Nhất Bác: "Lại nói chuyện phiếm với anh trai cậu à?", sau đó lật người, tiếp tục bình tĩnh lướt điện thoại. 

Vương Nhất Bác do dự, nhưng... 

Tiêu Chiến lại gửi một tin nhắn khác: "Cơ hội thực sự rất hiếm, đừng từ bỏ~ Em sợ không có ai tổ chức sinh nhật cho mình? Đừng lo lắng, anh đã nghĩ về điều đó. Anh sẽ đến trại huấn luyện tìm em vào ngày 4. Ở lại với em lúc 12 giờ đêm và chứng kiến ngày sinh nhật lần thứ 16 của cún con. Được chứ?" 

Còn có thể không được? Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm tin nhắn wechat này, tim đập thình thịch, lồng ngực đầy kẹo bông đầy màu sắc, ngọt ngào như muốn tràn ra. Hương vị được nâng niu là hạnh phúc, và người nâng niu mình còn quan trọng hơn cả mạng sống của chính mình. 

Vài ngày sau kì thi tuyển sinh đại học, đó là kì thi tuyển sinh trung học cơ sở. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều có ý thực thi tốt, nhưng khi Vương Nhất Bác kịp thưởng thức bữa tiệc ăn mừng, cậu đã phải thu dọn quần áo và tham gia trại huấn luyện khiêu vũ đường phố ở Thượng Hải. Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến ga tàu cao tốc, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào anh. Miệng cậu bĩu ra, mắt hơi ngấn lệ, đáng thương như thể cậu sắp bị gửi đến trại trẻ mồ côi vì Tiêu Chiến vứt bỏ. Trên đường đi bị tắc đường, khi đến ga đường sắt cao tốc, Vương Nhất Bác vẫn không muốn đi vào. 

Tiêu Chiến gõ vào đầu cậu, giả vờ hung dữ và cảnh cáo: "Vương Nhất Bác, em phải báo cáo với anh trên wechat trước khi đi ngủ mỗi ngày. Có nghe thấy không!?" 

Vương Nhất Bác gật đầu như giã tỏi, còn chưa kịp nói thêm gì, người dẫn đội bước đến, nhìn thoáng qua đã nhận ra Vương Nhất Bác, liền lôi kéo cậu bước vào: "Bạn học, nhanh lên, xe chuẩn bị xuất phát." Tiêu Chiến mỉm cười và vẫy tay. Vương Nhất Bác trong lòng chua xót, kể từ lần cãi vã vừa rồi, mặc dù có vẻ đã hoà giải nhưng cậu chưa từng được ôm anh trai mình. Cậu vốn định dùng lời chia tay làm lí do thích hợp để có được một cái ôm, nhưng không có thời gian. 

Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn trước khi bước vào bên trong, Tiêu Chiến đứng bất động và nhìn cậu chằm chằm. Bị giáo viên đẩy ra cổng kiểm tra an ninh, Vương Nhất Bác không còn nhìn thấy bên ngoài, không biết Tiêu Chiến đã rời đi hay chưa? Dù sao cậu cũng bắt đầu thấy nhớ anh rồi. Chỉ là không thể gặp mặt hơn một tháng, Vương Nhất Bác cảm thấy được chính mình đã nếm trải cái gì gọi là cảm giác sinh tử được viết trong sách. 

Trại huấn luyện khó hơn và phong phú hơn Vương Nhất Bác tưởng tượng, ngày nào cũng tham gia các khoá học, buổi sáng học lý thuyết về nhảy đường phố, buổi chiều thực hành các động tác khó, buổi tối tập trung xem các video khiêu vũ của các vũ công xuất sắc. Bức tranh trước mặt Vương Nhất Bác dường như mở ra một thếgiới mới. Cậu sâu sắc cảm thấy mình ngày xưa chỉ là ếch ngồi đáy giếng. 

Chỉ khi nằm nói chuyện với Tiêu Chiến mỗi ngày trước khi đi ngủ, cậu mới có thể tìm lại chính mình. Cậu kể cho anh nghe về văn hoá hip-hop, thực hiện một vài động tác mới, gặp thần thượng của mình và cả những người bạn mới trong cuộc thi. Vương Nhất Bác hưng phấn nói, hai mắt sáng ngời, Tiêu Chiến nghe xong nở nụ cười, không có một chút nóng nảy. Tiêu Chiến thích Vương Nhất Bác như vậy, một cậu bé rất giàu nghị lực. Cậu không phải là một con cá nhỏ bình thường, cậu ấy là kình ngư. Cậu ấy nên bơi trong biển lớn thay vì mắc kẹt trong thế giới nhỏ bé của anh. Tiêu Chiến dần dần hiểu những gì cô giáo Hạ nói, mặc dù, anh có chút cô đơn. 

Sau khi Vương Nhất Bác nói xong những điều muốn nói, cậu bẻ ngón tay: "Anh à, bảy ngày nữa là sinh nhật em, em có thể gặp anh rồi." 

"Ồ, em còn nhớ à? Anh còn tưởng rằng trong lòng em chỉ có nhảy nhót, đã quên từlâu rồi chứ?" 

Vương Nhất Bác nhảy lên phản bác: "Em làm sao có thể quên! Anh định thất hứa!?" 

Tiêu Chiến cười vui vẻ: "Anh đã mua vé đường sắt cao tốc rồi~" 

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng thở phào, cười he he ngớ ngẩn. Thật vậy, nhờ sức hấp dẫn của trại huấn luyện, việc chờ đợi ngày sinh nhật cũng trởnên bớt khó khăn. Nhưng điều này không có nghĩa là cậu không nhớ Tiêu Chiến, ngược lại, khi kết thúc buổi tập mỗi ngày và cạn kiệt năng lượng, khi cơ thể và đầu đều bắt đầu trống rỗng thì việc nhớ nhung lại tăng lên gấp đôi. Vương Nhất Bác hoàn toàn dựa vào tưởng tượng về việc làm thế nào để dành sinh nhật của mình với Tiêu Chiến mà ngủ thiếp đi. Hầu như ngày nào cậu cũng mơ thấy Tiêu Chiến. 

Vào cuối tháng bảy, Vương Nhất Bác nghe các học sinh khác trong trại huấn luyện nói về việc thông báo kết quả của kì thi tuyển sinh đại học. Dù biết rằng Tiêu Chiến sẽ học đại học A, nhưng cậu vẫn gửi tin nhắn cho Huỳnh Sơn, ra lệnh cho cậu ta chụp ảnh danh sách và gửi cho mình.Cả ngày huấn luyện không có thời gian nhìn điện thoại, buổi tối tắm xong ngồi trởlại trên giường, Vương Nhất Bác nhàn nhã lau tóc, cầm điện thoại, liền thấy Huỳnh Sơn gửi cho cậu một loạt dấu chấm lửng nhưng không có ảnh danh sách. 

Huỳnh Sơn: "..........." 

Vương Nhất Bác trả lời: "??? Còn những bức ảnh thì sao?" 

"............." 

"Làm gì vậy? Mau lên!" 

Huỳnh Sơn: "Sau đó thì sao, trong lòng có khó chịu không?" 

"Cậu bị bệnh à? Tôi muốn ảnh chụp! Làm sao vậy?" 

"Vậy cậu xem đi." 

Một bức ảnh hiện lên, Vương Nhất Bác nhấp vào bức ảnh gốc và phóng to bằng hai ngón tay. Cậu tìm tên Tiêu Chiến trong cả danh sách dài, nhưng .... Tiêu Chiến, đại học B. Vương Nhất Bác sững sờ chớp mắt mạnh mấy cái, sau đó nhìn lại vẫn là B. 

Tại sao? Tại sao Tiêu Chiến đỗ vào B đại? Vương Nhất Bác ngực phập phồng dữ dội. Rõ ràng anh ấy đã hứa!Cậu chưa bao giờ ép buộc anh, chính anh là người chủ động nói anh sẽ đi học chuyên ngành thiết kế tại đại học A, anh nói anh sẽ không rời đi quá xa, anh nói cuối tuần anh sẽ trở lại! 

Bàn tay đang cầm điện thoại run rẩy không kiểm soát được. 

Tiêu Chiến quyết định thay đổi lựa chọn từ khi nào? Anh ấy chưa từng nói cho cậu biết! Khoảng thời gian gần đây chợt loé trong đầu cậu, mỗi khi Vương Nhất Bác nói vềviệc đăng kí thi đại học, ánh mắt Tiêu Chiến luôn lảng tránh, và lời nói của anh cũng ngập ngừng. Mọi thứ đã có dấu vết từ lâu. Là cậu hoàn toàn không để ý tới, chính là cậu đắm chìm trong mộng tưởng do chính mình thêu dệt, chính là cậu quá tin tưởng vào lời hứa mà Tiêu Chiến trịnh trọng nói đêm giao thừa. 

Trong cái nóng bức của đêm mùa hè, Vương Nhất Bác cảm thấy chính mình rơi vào hầm băng, tay chân lạnh ngắt. Cậu cảm thấy mình là một tên đại ngốc, bị Tiêu Chiến lừa gạt. Một lời mời video hiện lên trên điện thoại, và hình đại diện của Tiêu Chiến nhảy vào mắt cậu, đốt mắt Vương Nhất Bác. Cậu không thể cử động được một lúc lâu cho đến khi điện thoại im bặt. 

Sau đó vài phút, Tiêu Chiến gửi một tin nhắn: "Anh đã gọi cho giáo viên, cô ấy nói rằng hôm nay em tập luyện quá mệt và có thể đã ngủ. Vậy anh sẽ không quấy rầy em nữa, cún con ngủ ngon." 

Hai bên thái dương của Vương Nhất Bác nhảy dựng lên vì tức giận. Giọng điệu của anh ấy vẫn bình thường, quan tâm và ân cần. Trong một thời gian dài như vậy, Tiêu Chiến vẫn như bình thường, không ai biết sự thay đổi lớn như vậy đã ấp ủ trong lòng anh. Khi nào anh ấy sẽ nói với mình? Hoặc anh ấy không bao giờ nghĩ rằng cần phải đưa cho mình bất kì lời giải thích nào? Vương Nhất Bác đột nhiên nhận ra, ồ nói trắng ra, cậu chỉ là hàng xóm của Tiêu Chiến. Cậu lấy đâu ra tự tin rằng cậu là người quan trọng nhất trong lòng Tiêu Chiến? 

Vương Nhất Bác ngã xuống giường, trái tim bị bóng tối nuốt chửng. 

Trong nhiều ngày, Tiêu Chiến không liên lạc được với Vương Nhất Bác. Cậu ấy không nghe điện thoại hay trả lời wechat, giống như biến mất khỏi thế giới. Tiêu Chiến quá lo lắng rằng đã có chuyện xảy ra với cậu, vì vậy, anh chỉ có thể gọi điện cho giáo viên dẫn đội. Cô giáo nói rằng Vương Nhất Bác vẫn tham gia lớp học bình thường, Tiêu Chiến không tin, cho đến khi giáo viên gửi video trực tiếp, anh mới yên tâm một chút. 

Vì sao Vương Nhất Bác cố tình phớt lờ anh? Tiêu Chiến cảm thấy quá lo lắng và nhờ giáo viên yêu cầu Vương Nhất Bác nghe điện thoại. 

Anh nghe thấy giáo viên hét lên: "Vương Nhất Bác, anh trai cậu đang tìm cậu." 

Giọng trầm ấm của Vương Nhất Bác truyền đến từ xa: "Tôi không có anh trai." 

Cô giáo khó hiểu: "Vậy thì...?" 

Vương Nhất Bác: "Chỉ là hàng xóm thôi. Tôi không nghe đâu, phải đi tập đây." 

Cô giáo xin lỗi rồi dập máy. Tiêu Chiến sửng sốt. Chỉ là hàng xóm thôi. Giọng nói lạnh lùng của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến không quen, đương nhiên anh không tin đây là điều Vương Nhất Bác muốn nói, nhưng anh vẫn cảm thấy cổ họng mình bị một lưỡi dao sắc bén cứa vào, giết chết anh trong một nhát. Cậu ấy... liệu có phải đã từ người khác biệt được anh đỗ đại học B không? 

Tiêu Chiến hoảng sợ không kiểm soát được, anh đã định nói với Vương Nhất Bác khi gặp mặt trong vài ngày tới, xin lỗi và xin cậu thông cảm. Và bây giờ, anh cảm thấy rằng Vương Nhất Bác sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. 

Sau khi lớp học nhảy kết thúc vào buổi tối đêm mùng 4, Vương Nhất Bác không trở về kí túc xá mà ở trong phòng tập nhảy tiếp. Bạn học với Vương Nhất Bác không giữ được, đã ngã xuống sàn và thở hổn hển. 

"Cậu có chuyện gì thế? Cả buổi tối chưa hề nghỉ ngơi?" 

Vương Nhất Bác sắc mặt u ám, tập trung luyện những động tác khó, dù cơ thể đã kiệt sức nhưng cậu không thể dừng lại, một khi dừng lại thì tim cậu sẽ bị bóp nghẹt và đau đớn. 

Một bóng người xa lạ lẻn vào phòng khiêu vũ không một tiếng động, đứng dựa vào bức tường bên cạnh không một tiếng động. 

Bạn học là người đầu tiên phát hiện ra, vội vàng đứng dậy, nhìn chằm chằm: "Người này là ai? Anh ấy trông thật sự rất đẹp trai." 

Vương Nhất Bác phớt lờ anh, tiếp tục tập nhảy, nhưng khi xoay vòng lần thứ hai, ánh mắt của cậu bắn ra cửa.--- 

Hơi thở của cậu như bị nghẹn lại, nhịp tim hỗn loạn, bước chân rối như tơ vò, rồi ngã mạnh xuống. 

"Nhất Bác!" 

Bạn học còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng tuấn tú nọ đã lao tới như một mũi tên, đầu tiên là nhấc thân trên của Vương Nhất Bác lên xem xét, sau đó cúi người nhẹ nhàng xoay cổ chân cậu, ánh mắt đầy lo lắng. 

Bạn học: "Đây là...?" 

Vương Nhất Bác tránh khỏi tay Tiêu Chiến, đứng lên: "Là hàng xóm." 

Tay Tiêu Chiến đông cứng lại một lúc, anh cũng từ từ đứng lên. 

Bạn học kinh ngạc nhìn hai người, cả kinh nói: "Hàng xóm???? Hàng xóm mà làm ra chuyện này, cậu cho rằng chúng ta từ nhỏ không có hàng xóm sao?" 

Tiêu Chiến quay đầu nói với bạn học: "Bạn học, cậu về trước được không? Tôi muốn cùng Vương Nhất Bác nói vài câu." 

Bạn học tinh thần phấn chấn, Tiêu Chiến là một nam nhân tuấn tú, giọng điệu ôn hoà, nhưng không biết vì sao lại có cỗ uy nghiêm khó cưỡng. Bạn học nhìn lại Vương Nhất Bác, gương mặt vẫn lạnh lùng không chút biểu cảm, nhưng cậu ta vẫn nhận ra được ánh mắt "xuống đi, đừng làm phiền chúng tôi." Vì vậy, cậu ta bỏ chạy và đóng cửa phòng khiêu vũ cẩn thận. 

Chỉ có hai người, đứng lặng lẽ. 

Vương Nhất Bác đứng im, nghiêng đầu không nhìn Tiêu Chiến, áp lực quanh người rất kinh khủng, dường như cậu đang thực sự tức giận. 

Tiêu Chiến có chút lấy lòng nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nói: "Cún con..." 

"Đừng có gọi tôi như vậy!" Vương Nhất Bác dùng sức giãy dụa, lui ra khỏi người Tiêu Chiến, "Anh cũng đừng nói chuyện với tôi." 

Tiêu Chiến liếc nhìn cậu, mím chặt môi không nói nên lời.

"Anh đi đi, tôi còn phải tập nhảy."

"... Anh đã hứa tổ chức sinh nhật cho em. Anh đã đặt một nhà hàng bên ngoài và làm bánh..." 

Tiêu Chiến lấy ra một thùng carton được đóng gói rất tinh xảo từ chiếc túi lớn của mình và đưa cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác tức giận đẩy ra, nhưng Tiêu Chiến lúc này đang cầm không chặt, chiếc hộp văng ra ngoài, đập xuống đất lăn mấy vòng. 

Sắc mặt Tiêu Chiến thay đổi, giọng nói lộ ra một chút không kiên nhẫn: "Em làm sao vậy!?" 

Vương Nhất Bác ban đầu cảm thấy có chút áy náy khi nhìn thấy chiếc bánh rơi xuống, nhưng câu hỏi thiếu kiên nhẫn của Tiêu Chiến đã thêm một nắm củi vào ngọn lửa nóng giận của cậu đang trên đà mất kiểm soát. 

"Tôi làm sao vậy? Tôi cho anh tới sao? Anh nhất định muốn tới? Hả?" 

"Anh biết em giận anh, cho nên hảo tâm xin lỗi, em nhất định phải làm thế này sao?" 

"Tôi có cần anh xin lỗi không?? Tiêu Chiến, anh cho rằng chỉ cần anh xin lỗi, cả thế giới sẽ tha thứ cho anh, cho nên anh nói thay đổi là thay đổi, điều đã hứa cũng cho chó ăn, bởi vì anh nghĩ rằng chỉ cần xin lỗi sẽ giải quyết mọi vấn đề, mọi chuyện như chưa từng xảy ra, tôi phải vui vẻ nói với anh rằng không sao cả? Anh quá tự cao tự đại!" 

Tiêu Chiến xoa xoa lông mày, mệt mỏi cả một ngày đột nhiên ùa đến: "Vương Nhất Bác, chúng ta đừng cãi nhau được không? Anh tới đây tổ chức sinh nhật với em." 

Vương Nhất Bác đến gần anh, những cảm xúc kìm nén trong nhiều ngày xé mở, sự tức giận và bất bình biến thành ác quỷ, cậu muốn xé nát mọi thứ xung quanh thành từng mảnh. 

"Anh nói muốn đi đại học A sao? Anh nói sẽ không rời bỏ tôi sao? Tôi vẫn luôn tự mãn với cả thế giới, cuối cùng hoá ra anh chỉ xem tôi là trò cười?" 

"...Mặc dù đại học B xa hơn, chúng ta vẫn có thể thường xuyên gọi wechat, và anh sẽ trở lại trong kì nghỉ đông và hè." 

"Anh còn muốn dỗ tôi! Thật khác với lời anh nói, anh chỉ cố nói dối tôi mà thôi!"

Tiêu Chiến hít sâu, chậm rãi thở ra, chỉ muốn kết thúc trận chiến thấu tim này ngay lập tức. 

"... Vương Nhất Bác, em đừng ngây thơ như vậy được không, chúng ta vĩnh viễn không thể ở bên nhau như bây giờ. Em nên lớn lên đi." 

"Tôi thật ngây thơ? Tiêu Chiến, rốt cuộc anh cũng nói thật rồi! Trong lòng anh, tôi là người hàng xóm ngây thơ suốt ngày chọc phá anh. Anh đã muốn gạt bỏ tôi từ lâu rồi, đúng không? Mẹ tôi nói đúng. Sau khi học đại học, anh sẽ bận rộn với việc hẹn hò, và anh sẽ không có thời gian để nói chuyện với tôi, nếu anh quá thân thiết, tôi sẽ quấy rầy việc hẹn hò của anh, đúng không?" 

Tiêu Chiến giật mình khi nghe những lời này, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác, đôi mắt từ từ đỏ lên. 

Vương Nhất Bác cả người mất lí trí, không để ý tới vẻ mặt của anh, cảm xúc của cậu biến thành vết máu, cậu liều mạng nhào về phía Tiêu Chiến:

"Nếu đã vậy, anh đi đi! Tôi rõ ràng không muốn nói chuyện với anh, anh còn đến liếm mặt làm gì? Tại sao anh lại đến đây!?" 

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến đẩy mạnh ra, sau đó lùi lại vài bước trước khi đứng vững. 

Tiêu Chiến nhặt chiếc túi trên mặt đất và bỏ đi mà không quay lại. 

Vương Nhất Bác giật mình, ngã quỵ xuống khi bóng lưng anh biến mất, và ngã xuống đất. Như nhớ ra điều gì, cậu dùng tay và chân trườn về phía hộp bánh và mở ra, chiếc bánh đã bị biến dạng nhưng vẫn còn nhìn rõ hoa văn trên bề mặt, đó là một đôi sư tư và thỏ nhỏ đang nắm tay nhau cười một cách vui vẻ. 

12 giờ đêm, Vương Nhất Bác tròn 16 tuổi. 

Chỉ là từ nay về sau cậu sẽ ở một mình vào mỗi dịp sinh nhật trong cuộc đời dài đằng đẵng. 

Vương Nhất Bác ôm gối khóc mờ mịt trong căn phòng khiêu vũ cực lớn trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top