Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20. Trong cái rủi có cái may

Sau một hồi suy nghĩ kĩ càng, cuối cùng quan cũng đưa ra quyết định.

"Thằng Quốc có tội là chủ mưu, phạt nó 30 roi, còn lúa thóc của bà con thì phải đền bù lại. Cũng may kho của làng chưa bị cháy, chưa có thiệt hại nên không tính làm chi, nhưng phạt thêm 10 roi để răn đe. Đem về nhà ông bà hội đồng nhốt bảy ngày để nó sám hối."

"Còn thằng Tèo, bây tiếp tay cho người xấu, phạt bây 20 roi, nhốt bây ba ngày để làm gương cho kẻ khác, bà con có đồng ý không."

"Đồng ý, đồng ý." bà con hả hê có, đau buồn có, nghi vấn có nhưng cũng phải đồng ý với quyết định của quan. Phạt thằng Quốc trước, tới lượt thằng Tèo, thằng Được với thằng Bầu í ới đòi quan đổi cho tụi nó đánh, với lí do mấy anh lính nãy giờ phạt thằng Quốc mệt rồi. Sức người chứ phải sức trâu đâu mà không mệt. Khoảnh khắc thằng Được với thằng Bầu chạm tay vào cây roi, tụi nó nhìn thằng Tèo với nụ cười hệt như quỷ sai đi đòi mạng, tiếng thét của thằng Tèo vang rộng khắp sân đình.

Mọi chuyện xong xuôi, thằng Quốc về nhà bị nhốt ở cái chòi phía sau vườn.
Cậu út nhìn mình mẩy nó bầm dập mà khóc sưng cả mắt. Thằng Quốc thấy cậu khóc thì xót lắm.

"Mình nín đi mình, nín đi em thương. Mình khóc sưng mắt hết rồi, em xót lắm mình ơi."

"Huhu sao số em khổ dữ vậy hả Quốc, bị người ta hại như vậy, bây giờ anh biết làm sao để minh oan cho em đây chứ."

"Em chỉ cần mình tin em là được, chỉ cần mình thương em, tin em thì em đã mãn nguyện rồi mình à, em chỉ cần mỗi mình thôi."

"Để tối anh nói chú Đẹt lén mở cửa cho anh vô với em nha."

"Dạ, anh cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt nha. Có bảy ngày hà, rồi em ra với anh mà, thôi anh vô nhà nghỉ đi."

Cậu Mẫn nhất quyết không đi, làm thằng Quốc năn nỉ muốn gãy lưỡi luôn mới chịu. Tới tối chú Đẹt đưa chìa khóa cho cậu Mẫn. Vừa mở cửa ra là cậu nhào ngay vào lòng thằng Quốc rồi. Cậu ôm chặt lấy nó mà khóc. Thằng Quốc đau lòng vỗ nhẹ lên tấm lưng bé nhỏ của cậu, tiện tay đóng lại cái cửa chứ để người khác dòm ngó thì không hay. Nó áp đôi bàn tay to lớn vào khuôn mặt giàn giụa nước mắt của cậu, ngón tay cái miết nhẹ lên gò má nõn nà của cậu muốn xua đi những giọt nước mắt buồn đau. Cậu của nó, người thương của nó kể cả khi khóc cũng rất xinh đẹp, nhưng nó lại mê luyến nụ cười xinh đẹp của cậu hơn. Nó nhẹ mỉm cười, trán nó chạm vào trán cậu đầy trân quý.

"Xinh đẹp của em, đừng khóc nữa nào, hãy nhìn thật sâu vào mắt em này. Em chỉ cần mỗi anh thôi, em không quan tâm việc họ thích hay ghét em đâu, được chứ. Vì họ có sống cả đời với em đâu mà."

Nhờ thằng Quốc năn nỉ một hồi mà cậu mới nín khóc. Nó để cậu ngồi trên chân nó, tay ôm sát cậu vào lòng. Nói mãi cậu mới nín, mà năn nỉ cậu vô nhà ngủ đi thì cậu đâu có chịu về đâu, ở đây chỉ có rơm lót thôi, nó sợ cậu bị ngứa nữa. Da cậu mỏng và dễ dị ứng như vậy sao mà ngủ chỗ này được.

"Nè, nghe em đi mà, ở đây ngứa lắm, mai anh nổi sải thì em biết làm sao."

"Hưm ~~~ không chịu đâu, anh muốn ngủ ở đây với em hà, không vào nhà đâu." nói rồi cậu còn vùi mặt vô ngực nó dụi dụi, rồi lại rướn lên hôn vào cằm của nó. Nhìn người mình thương nũng nịu trong lòng mình như vậy, ai mà nỡ từ chối cho được. Hết cách nó đành lấy tạm cái mền mà anh Đực cho nó hồi chiều, trải xuống cái ổ rơm, bản thân nằm lên trước, sau đó cho cậu nằm nghiêng xuống, một nửa trên người nó, một nửa dưới ổ rơm. Làm vậy cho cậu đỡ tiếp xúc với rơm một chút, cũng làm giảm sự ngứa ngáy hơn.

Nó nhìn cậu một hồi rồi cúi đầu xuống hôn cậu. Nụ hôn không nhuốm chút ham muốn nào. Nó hôn một cách từ tốn, mút lấy môi trên của cậu một cách nhẹ nhàng. Nó nâng niu cậu như đang nâng niu một kẹo quý giá, ngậm trong miệng lại sợ tan. Cứ thế nó lấy tay cho cậu gối đầu suốt cả đêm. Đến tờ mờ sáng thì nó đánh thức cậu dậy để cậu đi vô nhà tránh người ta sinh nghi.

Ròng rã suốt bảy ngày trời, ngày nó được thả ra theo đúng lệnh của quan thì cũng là ngày nó đau đớn nhất. Nhìn người mình yêu thương lại chung chăn gối với kẻ khác, tim nó như vỡ ra làm trăm mảnh. Nó cố nhặt những mảnh vụn ấy ghép lại. Nhưng nó lựa chọn tin cậu. Dẫu có ra sao nó cũng tin cậu.

Chuyện cậu út nhà ông hội đồng bị bắt quả tang ngủ với cậu cả Quý làm cả làng chấn động. Họ như không tin vào tai mình. Người thông minh người ta thương xót cho nhà ông hội đồng, ăn ở hiền nhơn mà cứ gặp họa. Còn kẻ ngu dốt, đố kỵ thì lấy đó làm hả hê. Vì chuyện này mà sáng nào người ta đi chợ cũng ầm ĩ bàn tán. Chị Mận, chị Mến đi chợ cũng chạy như trối chết, chứ không người ta lại kéo lại hỏi chuyện. Chuyện sốc nữa là chú Hai, lang y có tiếng trong làng bắt mạch cậu út lại bảo cậu có thai, nay cũng gần hai tháng, khớp với thời gian cậu cả Quý đến nơi này. Miệng đời họ cứ thi nhau chửi rủa cậu không nên nết, quen với thằng Quốc lại còn đi lang chạ với cậu cả Quý. Bây giờ ông bà hội đồng chỉ còn cách gả cậu út cho cậu cả Quý thôi. Mấy ngày nay cậu út không chịu ăn uống gì, thằng Quốc cũng thơ thơ thẩn thẩn. Ngày đó cậu chỉ hỏi nó "em có tin anh không?" và câu trả lời của nó là "em có". Nhưng được gì khi sức ép của quan trên, của người làng, của phong tục lễ nghi bắt cậu phải rời xa nó.

"Cốc cốc."

"Mẫn, là anh hai nè, anh vô nha."

Cậu hai nói rồi đẩy cửa vô luôn, không chờ có sự đồng ý của cậu út. Cậu út nằm trên giường, gương mặt xanh xao không có tí sức sống nào.

"Bây giờ anh bắt mạch cho em nghen."

"Xong rồi đó, tới cô đi."

"Dạ cậu hai."

"Dạ tôi bắt xong rồi cậu."

"Anh làm gì mà cần tới hai người bắt mạch vậy hả anh?"

"Ủa Quốc đó hả, em vô đây hồi nào vậy?"

"Dạ em mới vô, em canh mọi người đi ra coi ruộng hết em mới dám vô đây."

"Ừ, em vô đúng lúc lắm, anh có chuyện muốn nói với hai đứa đây."

"Mẫn, em về đây mấy tháng rồi hả Mẫn?"

"Dạ gần bốn tháng."

"Ừ, còn thằng Quý ở đây mấy tháng rồi?"

"Dạ gần hai tháng."

"Ừ, bảo em có bầu với nó, mà bầu hơn ba tháng còn thằng tác giả của cái bầu thì mới tiếp xúc chưa được hai tháng. Hỏng lẻ em của anh biết hứng gió từ dưới Bạc Liêu để chữa rồi chờ người lên nhận hả. Anh kêu cô này là tại vì cổ là con của lang y ở gần dưới quê ngoại mình, anh sợ em không tin anh nên mới kêu cổ."

"Vậy là đứa nhỏ là con của em hả anh?"

"Ừ, thằng Mẫn hứng gió chữa đó, đã vậy mà bây còn hỏi anh, khờ quá à Quốc."

"Dạ hì hì."

Nhìn hai đứa nhỏ vui mừng, người làm anh hai như anh cũng vui theo. Kéo nhẹ cô lang y ra khỏi buồng để không gian lại cho hai ông bố trẻ.

"Cảm ơn cô đã giúp tôi nha, đây cô cầm lấy đi, coi như tôi biếu cô một ít mua quà cho mấy đứa nhỏ ở quê."

"Dạ thôi, giúp được cậu là tôi vui rồi, thôi tôi đi nha cậu, để không thôi tôi lại trễ phà."

"Vậy cô cầm mà làm lộ phí đi đường."

"Thôi tôi đã nói là không nhận rồi mà, cảm ơn ý tốt của cậu hai."

Nói rồi cô đội cái nón lá lên, quải cái giỏ lên vai rồi đi te te ra hướng thị trấn. Cậu hai nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn mà mỉm cười, không biết ơn này bao giờ mới trả được.

28/04/23.
#Biển.
Vừa mới viết xong đăng cho mấy bà đọc, thấy tui thương mấy bà chưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top