Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3. Nó là người của tao

Dì Tư xếp cho thằng Quốc cái buồng sát vách nhà trên để khi cậu út cần thì cậu gọi là nó nghe liền. Cái buồng cũng khá rộng, có một cái giường tre, một bàn một ghế cũng làm từ tre, một cái tủ con con đóng từ gỗ tạp nhạp để đựng đồ. Nó để cái túi con con vào trong tủ. Cái túi đựng mấy bộ đồ đầy miếng vá của nó và vài đồng xu mà nó tích góp được. Nằm xuống giường, nó cảm thấy thật thoải mái, lâu rồi nó không có được chỗ ngủ tử tế như thế này. Đêm nay nó sẽ được ngon giấc, có một cái buồng kín gió, một chiếc giường tre chắc chắn, một chiếc chiếu mềm mại, một cái mền ấm áp. Nó nằm đó suy nghĩ bâng quơ về tương lai rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Gà gáy canh năm*, mọi người trong nhà lục đục dậy làm công việc. Thằng Quốc cũng dậy theo, ra sau nhà súc miệng rửa mặt rồi cùng mọi người làm việc nhà. Dì Tư thấy nó dậy sớm liền hỏi.

"Bộ bây ngủ không được hay sao mà dậy sớm dạ Quốc?"

"Dạ con ngủ ngon lắm dì, tại con quen rồi hồi ở chợ con dậy sớm lắm."

Nghe thằng Quốc nói mà dì Tư thấy chạnh lòng. Tội nghiệp thằng nhỏ, hồi ở chợ nó ngủ ở sạp của người ta, khuya phải dậy sớm trả chỗ cho người ta buôn bán. Nó sợ người ta chửi người ta đánh nó.

"Thôi cũng lỡ dậy rồi, bây nấu nước gội đầu cho cậu út đi, nướng mấy trái bồ kết lên rồi bỏ vô nồi nấu sôi lên là được."

"Dạ, con làm liền." nó ngoan ngoãn nghe dì Tư nói rồi làm theo, cậu út gội bồ kết, hèn chi tóc cậu đen mà mượt quá trời. Nó nhớ lại cái đầu của nó, tóc tai thì cứng ngắc xơ xác như xơ mướp vậy.

Phụ mọi người làm việc một hồi thì trời cũng sáng, trong nhà ai ai cũng dậy hết, ông bà hội đồng thì ngồi uống trà nói chuyện, cậu hai thì kêu anh Đực anh Đen rinh phụ cậu mấy cái nia thuốc ra sân phơi, cậu ba thì đi vòng vòng thăm ruộng. Duy chỉ có cậu út là chưa thấy dạng. Bây giờ là giờ mẹo rồi mà cậu còn chưa dậy nữa hả ta.

Thấy thằng Quốc cứ đứng tòng ngòng cầm bó đũa mà không chia ra, chị Mến mới kêu nó.

"Quốc, Quốc, Quốc"

"Hả, dạ chị Mến kêu em."

"Ừa, mày làm gì đứng tòng ngòng ở đó vậy, sao chưa chia đũa nữa."

"Dạ tại em không thấy cậu út đâu hết, em có cần chia đũa cho cậu không chị."

"Em khỏi chia phần cậu út, mấy ngày thứ bảy, chủ nhật vầy cậu tới giờ thìn mới dậy." Chị Mến nói rồi lo tất bật dọn cơm sáng lên cho nhà chủ, sáng nay chị Mến nấu cháo cua cho bữa sáng. Mùi thơm của nó làm thằng Quốc thèm thuồng.

Nó thấy chị Mận đậy nắp tô cháo cẩn thận, rồi bọc trong mấy miếng vải dày xong mới để vô cũi bếp. Thì ra chị để dành cho cậu út. Người làm cũng được ăn giống vậy, mà mỗi người chỉ có một tô, thằng Quốc ăn rồi mà vẫn còn thèm.

Như lời chị Mến nói, cậu út dậy khi sắp qua giờ tỵ đến nơi. Cậu nhăn ghê lắm, sáng sớm mà cậu đã nhăn nhó rồi. Mà nói sáng sớm cũng không đúng, mặt trời lên muốn cháy mông rồi cậu mới dậy mà cậu còn nhăn. Dĩ nhiên là nó nói thầm trong bụng rồi chớ có dám nói ra đâu.

Nó bưng tô cháo trong cũi ra cho cậu  mà nó cứ dòm lom lom cái tô cháo. Báo hại cậu mới ăn được hai muỗng phải ngước lên chửi nó.

"Mày đừng có nhìn tao nữa, mày nhìn tao ăn không có được."

"Dạ" thằng Quốc ủ rũ, dạ thì dạ nhưng nó vẫn đứng đó, lâu lâu lại lén nhìn tô cháo của cậu. Hết cách cậu nạt nó lần nữa.

"Mày đi lấy cái chén, cái muỗng đem lại đây cho tao."

Nghe cậu nạt nó hoảng quá, lơ mơ đi lấy mà không biết cậu kêu lấy để làm gì. Cậu nhận cái chén từ nó, tay thoăn thoắt chia cho nó một chén cháo đầy. Cậu kêu nó ngồi xuống ăn chén đó đi. Nó cứ sợ sệt mà nhìn cậu. Cậu bực quá nạt nó lần nữa.

"Tao kêu mày ăn, không ăn tao đem cho con Phèn nhà bác Bảy ăn."

Nghe cậu dọa, thằng Quốc sợ quá, lật đật ngồi xuống ăn chén cháo. Hạt gạo mềm dẻo, nước cua đồng nó ngon thiệt là ngon, ngọt thiệt là ngọt. Thằng Quốc ăn mà không có lời nào diễn tả được độ ngon của nó. Một chủ một tớ cứ ngồi đó xì xụp ăn cháo, ăn xong lại gần tới giờ cơm trưa nữa rồi.

Buổi chiều thằng Quốc được bà dẫn đi chợ trên thị trấn, cậu út cũng đi theo. Thôn họ ở liền kề thị trấn nên đi xe có chút là tới chợ rồi. Vì đây là chợ huyện nên người ta bán buôn nguyên ngày, ở chợ nhỏ của thôn người ta chỉ bán buổi sáng thôi vì còn lo chuyện đồng áng. Bà đưa nó vô tiệm vải, mua cho nó ba bộ đồ mai sẵn, thêm hai khúc vải lụa nữa để về đưa thím Năm - thợ may có tiếng trong vùng may đồ cho cậu út. Bây giờ gần sang mùa mưa, nóng nực vô cùng.

Thấy bà hội đồng còn nấn ná ở lại tiệm vải xem mấy người thợ may đồ. Cậu út liền kéo thằng Quốc đi dạo chợ. Hôm nay má cậu mua cho thằng Quốc 1 bộ màu xanh da trời, một bộ nâu đất và một bộ tím than. Còn bây giờ nó đang mặc đồ cũ hồi nhỏ của anh Đực, cái áo màu nâu đã sờn vai. Cậu ít khi được đi chợ lắm, vì nhỏ giờ cậu yếu, bà sợ cậu ra chợ thấy gì hốt nấy, ăn vào lại đau bụng đau dạ nữa thì khổ.

Cậu dạo quanh chợ, thấy người ta bán gì cũng nghía qua xem thử. Cậu nhìn người ta nướng bánh tổ ong, thơm nức mũi, cậu mua liền hai cái. Cái bánh nó mềm mềm, ngọt béo ăn mà ghiền luôn mà cậu ăn có nửa cái, còn bao nhiêu thì đưa cho thằng Quốc. Thằng Quốc cũng thiệt thà, cậu đưa thì nó cầm chứ không dám hó hé gì. Thấy nó cứ cầm mà không ăn, cậu thở dài nói với nó.

"Cho mày đó, mày ăn đi. Má tao có hỏi thì mày nói tao mua cho mày chớ tao không có ăn nghe chưa."

"Dạ cậu" Thằng Quốc nghe vậy mừng lắm, vừa ăn vừa đi theo cậu, cậu mua nhiều bánh lắm, nào là bánh tiêu, bánh bò, bánh còng bánh cam, cốm dẹp,... Nó cười tít mắt, nào giờ nó có được ăn nhiều bánh ngon như vầy đâu. Mỗi cái cậu của nó thử có chút xíu à, rồi cậu cho nó hết luôn.

Đang ăn thì thằng Quốc bị đứa nào chọi làm muốn phun miếng bánh bò trong miệng. Cậu với nó quay lại thì bắt gặp một đám trẻ con loi nhoi, trong đó thằng cầm đầu là thằng Sửu, nhà nó ở cuối thôn của cậu. Nó theo má nó lên đây bán hàng, dần dà nó trở thành đại ca mấy đứa nhỏ ở đây.

"Ê Quốc mày có đồ ăn ngon mà không chia cho tụi tao hả."

"Sao...sao tui phải chia chớ." thằng Quốc trả lời, giọng nó run run lí nhí trong cổ họng.

"Á à thằng này nay ngon, mày tin tao đấm bể họng mày không thứ con hoang"

Thằng Sửu hăm dọa thằng Quốc, cậu đứng im nãy giờ mà sôi máu với nó. Cậu kéo thằng Quốc ra sau mình, ngón tay trắng nõn của cậu chỉ thẳng vào thằng Sửu.

"Mày có tin tao nói cha má tao đòi ruộng nhà mày lại không hả, hai năm rồi nhà mày chưa trả tiền thuê ruộng cho nhà tao đó. Tao nói cho mày biết, thằng Quốc kể từ giờ phút này là người của tao, mày dám động tới nó tao kêu thằng Đực thằng Đen tới dỡ nhà mày nó, mày nghe chưa thằng kia."

Thấy cậu nổi giận đùng đùng tụi trẻ cũng co rúm lại. Cha má tụi nó dạy đừng có chọc giận người nhà ông hội đồng Văn. Vì ông là người ơn của người dân huyện này. Mấy đứa trẻ cúm núm rồi chạy biến đi, chỉ còn thằng Sửu đứng đó. Nó đứng cả buổi trời nới lí nhí mở miệng xin lỗi cậu, cũng như xin lỗi luôn thằng Quốc. Cậu ậm ừ cho qua rồi kêu nó đi đi. La nó nãy thì hăng lắm mà sao giờ cậu mệt quá. Thằng Quốc thấy vậy nó đỡ cậu đi chầm chậm lại tiệm vải để nói bà hội đồng về nhà, cậu út thấy không khỏe trong người.

*một đêm chia ra 5 canh, canh 5 tương đương từ 3 tới 5 giờ sáng.
*Giờ mẹo 5 tới 7 giờ sáng, giờ thìn từ 7 giờ tới 9 giờ sáng. (Mình tìm hiểu trên Google đấy ạ)

Xin lỗi các bạn nhiều vì các bạn đã yêu thương mình mà mình để các bạn chờ lâu. Thật ra dạo này mình rất bận và áp lực, mong các bạn sẽ luôn yêu thương mình và fic này nhé. Bộ này mình chỉ định viết vừa ngọt ngào pha chút hài hước thôi, không quá ngược đâu. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình, thời gian tới mình khá bận, mình sẽ cố gắng ra chap mặc dù hơi lâu keke nhưng mình không drop fic đâu.

18/07/22
#Biển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top