Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

30. (đừng đọc làm gì)


Càng nhiều áp lực...=> Tôi càng muốn từ bỏ, muốn chơi bời

Vô tâm vô phế cũng tốt

Bất hiếu cũng chẳng sao

Có ai hiếu tôi không? Tôi là con người làm việc theo cảm tính chứ không theo 1 quy tắc nào, 1 logic nhất định nào...

Muốn từ bỏ tất cả lắm khi mà lúc tôi cần 1 bờ vai để tựa vào nhất thì lại phát hiện chẳng có ai bên cạnh mình cả...

'Gia đình_ Nơi cuộc sống bắt đầu và niềm vui không bao giờ biến mất' sao?

Đôi khi, bắt đầu được sống, được tồn tại đã là một sai lầm không  thể sửa chữa....

Gia đình.........khi mà khi tôi khóc, bố tôi đứng từ trên nhìn xuống và nói:'Tao làm gì mày khóc..?'

Khi mà ngày ngày tôi nghe những tiếng mắng, những lời mong muốn được chết của mẹ mình...?

Khi mà suốt từng ấy năm, chị tôi, anh tôi chưa từng đặt câu hỏi:'Liệu tôi có hạnh phúc?'

Cực đoan cũng được, tôi là thế đấy.........

'Bạn bè_những người luôn bên cạnh và ủng hộ bạn hết mình' sao?

Không hẳn, với tôi, đó là những kẻ đã cho tôi những nhát dao sau lưng

'chia sẻ mọi buồn vui'? haha, quả thật, khi tôi chia sẻ niềm vui với nó, nó cười

Nhưng rồi tôi đọc được những dòng chữ ấy

'Ích kỷ...'

'Không biết nó nghĩ gì...'

'Không công bằng...'

Công sức miệt mài của tôi bị nó nói chẳng ra gì, rằng cần đưa nó thành quả như 1 điều dĩ nhiên....họ....những người bạn thân chí cốt ấy.....đã cho rằng thành quả của tôi được bọn nó lấy đi là đúng, là nên làm, không cần hỏi ý kiến tôi....

Tôi giống cái bàn đạp thế sao?

Bạn bè kiểu ấy, tôi đây không cần!

Khi tôi cắm đầu cắm cổ học thì bị nói là không biết giúp mẹ

Khi mà tôi giúp mẹ nên không thể hoàn thành bài vở. Tôi bị đánh. Có ai biết không?

Khi tôi buông xuôi, tự cho mình được thoải mái, kết hợp vừa học vừa chơi => Bị mắng không lo học hành

Nói này nhé, là người sinh ra tôi, vậy mà hiểu tôi đấy sao? Nghĩ rằng tôi là loại người vì chơi quên học? Châm biếm quá ha, bạn trong lớp tôi còn hiểu quy tắc của tôi hơn người nhà!

Giờ thì tốt thôi, sao cũng được, tôi sống như nghĩa vụ, học như 1 lẽ tất nhiên, chưa bao giờ bị thụt lớp hay điểm kém, nhưng có bao giờ nghĩ đến, mục đích của tôi?

Để có tương lai tươi sáng? Lí do cũng  được đấy, nhưng, nó không phải lí do tôi cố gắng

Tôi....luôn cố hết mình học tập..chỉ là muốn... mọi người 1 lần quay lưng lại nhìn tôi, 1 ánh mắt thôi mà, chỉ 1 chút công nhận thôi mà.....Khó lắm sao?



Đây là những gì mình viết ra khi cảm xúc hỗn loạn nên có lẽ chẳng có ý nghĩa gì đâu....

....Chỉ là với mình, mình không thể giữ trong mình quá nhiều cảm xúc, nên hay xả linh tinh ra bằng nhiều cách khác nhau, mọi người thông cảm cho


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top