Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

115.

1151. Anh chính là biển rộng còn em là vì sao nhỏ mong manh, không muốn điều gì cao cả, chỉ muốn dùng tất cả những gì bản thân có chiếu rọi trái tim anh. Chỉ vì khoảng cách hai ta quá xa, em chẳng thể nào tiến đến mà chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn. Hai ta là cả khoảng trời nhưng khoảng cách tiến gần lại quá đỗi mong manh.

[Hạ Lam]

1152. Đừng hỏi tôi tại sao lại yêu người ấy, có hàng vạn người tại sao lại chọn người không yêu mình. Bởi nếu tôi biết tại sao, tôi chắc chắn sẽ chọn không yêu người ấy.

[Diêm]

1153. Đây không phải là lời tạm biệt mà đây là lời cảm ơn. Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong cuộc đời và cho tôi niềm vui. Cảm ơn cậu đã đáp trả lại sự chân thành của tôi. Cảm ơn vì những kỷ niệm ấy. Nhưng hơn hết, cảm ơn cậu đã cho tôi thấy rằng sẽ đến lúc tôi có thể để cậu rời đi...

[Họa Y]

1154. Thanh xuân của tôi vì có anh mà trở nên rực rỡ, có gì phải hối hận chứ, nếu được quay lại thời điểm ban đầu thì câu trả lời của tôi vẫn như bây giờ: vẫn thích anh, vẫn yêu anh một cách cuồng nhiệt.

[Mẫn Lam]

1155. Tháng năm nào có biết dừng lại đâu, mà thời gian lại chầm chậm lưu luyến, dần dần, dần dần, rồi thời gian cũng sẽ chẳng bịn rịn nữa, nụ cười của anh tựa hạt tuyết trắng, khẽ khàng rơi nơi đáy lòng tôi, rồi dần dần, dần dần, in dấu nơi năm tháng qua.

[Mễ Mễ]

1156. Cánh diều ấy của tôi...
Gã cho bầu trời xanh thẳm kia mất rồi.

[Sưu tầm]

1157. Tôi không nhớ hôm đó cậu mặc áo màu gì, cũng không nhớ hôm đó trời nắng hay mưa. Tôi lại không nghĩ rằng hôm đó tôi lại thích cậu...

[Cỏ]

1158. Vị trí hai ta dành cho nhau tựa như mây và biển, nhìn thì rất yên bình nhưng chẳng với tới nhau. Nếu không thể bên nhau, việc gì phải cưỡng cầu?

[Tang nhiễm]

1159. Ta là biển, người là trời. Chính là người ở cao đến nỗi ta gần như không với tới, người đẹp đến nỗi trong mắt ta chỉ phản chiếu mỗi người. Ta muốn xoa dịu đi trái tim người, nhưng lại không biết càng lún sâu nước biển càng lạnh, muối lại càng chà xát vào những tổn thương mà người vẫn chịu. Cho nên ta đành giấu kín tâm tư, đem mọi thứ khóa lại, chỉ có thể nhìn người trên cao kia, mỉm cười.

[Lạc Tư Trầm]

1160. Ngôi sao bảo tôi mệt rồi, bạn đừng cầu nguyện nữa.
Cậu ấy bảo cậu ấy mệt rồi, để lại mình tôi.

[Câu Chuyện Của Lầu 18]

(Ảmh: Vương Tuấn Khải)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top