Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

"Gặp gỡ là duyên phận, không có đúng và sai, tốt và xấu. Duyên đến hết lòng trân trọng, duyên tận sẽ tự phân li. Sức mạnh của con người là tiến về phía trước, dù bất cứ giá nào. Dù thế nào, có người đến thì cũng có người đi, đừng vì một ai đó mà lỡ cả một nhịp thanh xuân của chính mình"

[ Thanh Xuân Để Dành]

Sau này em sẽ hiểu, cả đời chỉ cần có một người vừa nhìn thấy mặt đã muốn bật cười ở bên.

"Có một con phố mang tên định mệnh. Định mệnh của sự chia li, định mệnh của sự bắt đầu mới. Chỉ là con phố ây không nên nhớ cũng không được quyền quên."
--
via Tiểu Băng

Cuộc đời con người vốn có nhiều cái giật mình, và một trong số đó là cái giật mình thảng thốt khi ta đánh rơi những cái vốn tin rằng sẽ mãi mãi bên cạnh. Người đời thường nói, chỉ đến khi mất đi, ta mới biết rằng mình đã có. Có lẽ vì vậy nên có những người đã được sắp xếp đến bên cuộc đời, chỉ để ta biết rằng cái giá của nuối tiếc chỉ được đánh cược trong một giây ta hờ hững.

Cảm xúc là thứ không thể bất biến theo thời gian. Mà thời gian, suy cho cùng, không phải là thứ có thể đem ra để thử nghiệm, nhất là trên những thứ nghĩ thôi cũng đã đoán được kết cục. Vẫn biết sẽ có ngoại lệ, nhưng ngay chính bản thân từ "ngoại lệ" đã không đủ tin cậy để bám víu vào.

Để một người đi qua cuộc đời, suy cho cùng vẫn luôn là một điều đáng tiếc, dù họ có mang đến cho chúng ta điều tồi tệ thế nào đi chăng nữa. Một bàn chân đi qua, thì kỉ niệm vẫn còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn và cả niềm vui vẫn ở đó, dù thời gian có đi dài đến bao nhiêu…

Biết nói thế nào
về một mối quan hệ không tên…
Và những nhớ quên chông chênh ngày trở gió?
Lẽ nào yêu thương chỉ như là hoa cỏ
Nên cứ ngại ngần
câu bày tỏ cần nhau?

Biết chẳng là gì.
Nhưng thi thoảng vẫn thấy đau
khi không phải “đến sau”, cũng đâu nào “đến trước”,
chỉ là nợ duyên - đã cùng nhau sánh bước
một đoạn đường mà tất cả đều không tên…

Biết làm thế nào khi một ngày người không còn muốn ở cạnh bên,
ta lại chẳng có danh phận gì để nói lên câu níu giữ?
Yêu thương muôn đời vẫn như là phép thử
Và chúng ta đa phần, không thể vượt qua…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top