Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

Nhận ra cái sai của mình là tốt, nhưng không phải lúc nào cách sửa sai tốt nhất cũng là cố chấp quay lại con đường cũ để tẩy xóa những gì mình đã làm, chắp vá bằng những điều bản thân nghĩ rằng sẽ giúp duy trì và tiếp tục mỗi quan hệ "như chưa hề có cuộc chia ly". Nhất là khi giờ đây người yêu cũ của mình đã có một người khác, là khi đau lòng nhưng phải chấp nhận sự thật rằng họ đang hạnh phúc rồi, mình chỉ còn là quá khứ của họ thôi...

Dẫu biết rằng cuộc đời này lắm nỗi nghiệt ngã nhưng ta chưa bao giờ nghĩ nó sẽ vận vào ta như thế này. Sự dày vò lương tâm và tận cùng của nỗi đau khi bị người khác không còn trân trọng, đó là điều vô cùng buồn bã trong một mối quan hệ tưởng chừng như là tất cả đối với mình.

...Rồi tôi tự an ủi mình thôi, đừng cố rượt đuổi mình trong những giấc mơ dài đầy mong đợi... đừng để mình trì hoãn ai cả... Hãy cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên như vốn dĩ nó đã là như vậy rồi... chênh vênh... chếnh choáng chi hả mình...

Rốt cục, thì chúng ta vẫn chỉ là những vị khách vãng lai trong cuộc đời của nhau, chỉ cần không liên lạc, chỉ cần không còn muốn gặp mặt nhau mỗi khi từ nơi xa trở về... thế là lãng quên, thế là từ thân thuộc, giờ bỗng chốc lại trở về điểm xuất phát mang tên Người Dưng.

Có những lúc, có những chuyện, có những câu nói, mình đã cầu nguyện cho mình được quên đi, nhưng rốt cuộc nó vẫn ở đó, khó ở vô cùng.
Có lẽ mình vẫn còn sân si lắm, chưa an nhiên được nhiều, nên cứ mặc cả trả giá với cuộc đời vậy đó.

Sức tàn phá của thời gian kinh khủng, nhưng sức tàn phá của những câu từ gây tổn thương nhiều khi còn kinh khủng hơn. Nó cứ ở đó, làm cách nào cũng không quên được.

Những ngày này cô ấy dễ buồn hơn
Vì cô ấy mang tâm hồn nhạy cảm
Cần chút niềm vui ngọt ngào nhưng đơn giản
Như được nép vào ai bình thản ngắm dòng người...

Những ngày này cô ấy muốn được lười,
Ngủ quên hết thời gian trôi ngoài cửa.
Đói bụng rồi bỗng có người dọn bữa,
Ăn no rồi lại trốn nấp trong chăn...

Những ngày này tay cô ấy lạnh căm,
Ai đó nói rằng vì cô đơn nên vậy.
Cô ấy thích một người đưa tay ôm lấy,
Để gió ngoài trời lạnh mấy cũng tan nhanh...

Những ngày này cô ấy mặc phong phanh,
Để người khác mắng mình, rồi chăm sóc.
Cô ấy sẽ giả vờ tủi thân và khóc,
Nhưng trong lòng sẽ hạnh phúc bao nhiêu...

Những ngày này cô ấy muốn được yêu...

#Duphong

Ai cũng có góc khuất của riêng mình - nơi mà không một người nào có thể chạm được. Đừng đánh giá một người nào đó qua cách họ thể hiện với thế giới bên ngoài.

Những người luôn mang lại niềm vui và giỏi an ủi người khác mới chính là những con người cô đơn trong ngôi nhà tâm hồn của mình.

Những người ít nói lại là những người suy nghĩ nhiều.
Những người luôn cố gắng tỏ ra bất cần mới chính là những người thật sự biết quan tâm..
St

Cô đơn nhất không phải là một mình lạc lõng giữa phố xá đông người, không phải một mình dùng bữa trong căn phòng chật hẹp, cũng không phải chuyện một mình đi ngủ hàng đêm; mà là khi làm bất cứ việc gì cũng khiến bản thân nhớ-đến-người đã không còn ở bên cạnh ta nữa.

Đừng bảo tâm trạng không tốt thì nên làm thế này thế kia để giải tỏa. Bởi những lúc như thế vốn đã chẳng thiết tha làm chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top