Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1

La Phong sinh ra ở nông thôn, từ nhỏ gia đình đã khó khăn, mẹ khi dẫn em em trai về thăm nhà ngoại đã một chiếc xe máy tông chết. Cha anh cũng chỉ dựa vào mấy mẫu đất, đôi khi đi làm cu li, lại còn vừa làm cha vừa làm mẹ, bón phân tưới nước tiểu để nuôi lớn hai an hem trai. Vào cuối năm La Phong học lớp tám (sơ tam), cha anh ngã bị thương, tuy rằng đối phương đã trả tiền bồi thường, nhưng ông cũng gặp phải những di trứng sau chấn thương. Cũng kể từ đó, ông không thể làm việc nặng nhọc được nữa. La Phong không muốn thấy cha mình vất vả mà anh cũng không thích học. Vậy nên, anh đã đưa ra quyết định thôi học. Ý định vừa nói ra, đã ngay lập tức bị cha phản đối. Nhưng thái độ của anh lại vô cùng kiên quyết, còn lấy lý do là em trai học tốt hơn mình không bằng mình đi làm để em trai có thể yên tâm học hành. Nói đến thằng em trai La Ngật, anh quả thật là vô cùng tự hào về cậu, từ lúc cậu bắt đầu đi học tới thời điểm hiện tại, lúc nào cũng đứng nhất trong các kỳ thi ở trường. Nhưng xem như không có lý do ấy, anh đã quyết tâm, ba anh cũng cản không được.

Bình thường vẫn giúp cha mình làm việc nhà nông, làm xong việc của mình, lại giúp người khác làm việc, cũng có thể kiếm chút tiền. Tương lai cũng cần rất nhiều tiền để em trai anh có thể tiếp tục đi học, thân thể của cha mình lại càng ngày càng yếu. Vậy nên La Phong đã quyết định sẽ không trì hoãn nữa mà đi đến thành phố lớn.

Vậy là vào năm hai mươi, La Phong đã quyết đoán mà rời quê nhà, đi tới thành phố S, ở đây đã được 6 năm, đây là năm thứ 6. Anh đã làm cho không ít công ty, tỷ như bây giờ đang công tác tại một công ty chuyển phát nhanh.

Mùa hè, dù đã bốn giờ chiều, nhưng mặt trời vẫn tỏa ánh nắng gay gắt, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng trước mắt, thật khiến người khác phải cảm thán một tiếng, không hổ là tập đoàn Triệu Thị, một trong những tập đoàn top đầu cả nước, không chỉ vậy, ngay cả trên đấu trường quốc tế cũng đứng hạng rất cao.

La Phong lắc đầu, vẫn là nên đưa hàng nhanh thôi. Anh giao hàng cho lễ tân, ký tên, sau đó ngay lập tức chạy đi.

Ở lâu trong một nơi cao cấp như này, thật khiến người ta có cảm giác mất tự nhiên.

Cưỡi lên con xe của mình, chuẩn bị đi đến nhà tiếp theo, sau khi La Phong rời đi, thì cửa thang máy mở, từ trong thang máy có hai người bước ra, đó là tổng giám đốc của tập đoàn Triệu Thị Triệu Vũ Hiên và đi theo sau thư ký của hắn, hai người đang cùng nhau nói chuyện về cái gì đó.

"Tổng giám đốc, việc hợp tác với Tề thị đã bàn tốt rồi, mấy ngày nữa cũng sẽ ký hợp đồng, tập đoàn bên đó rất xem trọng vụ làm ăn lần này. Ngày ký hợp đồng, Tề tổng sẻ đích thân ra mặt, nên ngài có muốn đi một chuyến không?"

Triệu Vũ Hiên không nói gì, hơi nhíu mày, Tề thị, khác hoàn toàn với tập đoàn của mình. Triệu thị là từ thời ông nội của Triệu Vũ Hiên bắt đầu phát triển đi lên. Còn Tề thị lại là gia tộc truyền thừa trăm năm, không những vậy, một số người cũng nói là ngàn năm, lời đồn đãi rất nhiều, không biết là thật hay giả. Nhưng có thể khẳng định rằng, từ lúc Triệu Vũ Hiên tiếp quản Triệu thị tới nay, vẫn chưa phải là đối thủ, vài lần cũng có đối đầu Tề thị, đều bị rơi vào thế hạ phong (thế yếu hơn). Lần hợp tác này, vừa lúc có cơ hội, quen biết với Tề tổng của Tề thị.

"Tổng giám đốc? Ngài có đi ký hợp đồng với Tề thị không ạ?"

Nhẹ nhàng gật gật đầu: "Tề tổng của tập đoàn Tề thị, tôi đã sớm muốn gặp rồi."

Hoàn thành xong công việc ban ngày, còn buổi tối, La Phong làm nhân viên phục vụ ở quán bar, không phải ngày nào cũng tới, mà chỉ là vào hai ngày tối cuối tuần. Quán bar này cũng không tầm thường, những người tới đây chơi hầu như đều khá có tiền, chỉ cần khách cao hứng, là có thể có thêm tiền boa. Trước đây có thể tới đây làm phục vụ là bởi vì anh có vẻ ngoài xuất chúng, hơn nữa đây cũng là nơi được một người bạn giới thiệu, bằng không, anh muốn vào cũng không được.

Nhưng làm gì có cái gì là hoàn toàn được lợi, ở đây, thi thoảng cũng có không ít khách hàng "nhiệt tình" thái quá, ví dụ như bây giờ.

"La Phong, em cuối cùng cũng tới rồi, hai ngày nay không thấy em lần nào đó nha, cố tình trốn tránh anh đúng không."

Người nói lời này Trần Đông, là khách quen ở quán bar này, cũng có thể gọi là kim chủ. Vừa nghe lời này, La Phong lập tức mang lên khuôn mặt tươi cười: " Anh Trần, sao anh lại nói như thế? Anh biết là tôi chỉ tới đây vào tối thứ bảy với chủ nhật thôi mà, còn nữa sao tôi lại phải trốn tránh anh chứ!"

"Ồ? Không trốn tránh anh?" Trần Đông cầm chén rượu trong tay, nhẹ giọng nói: "Tuần trước em không tới, không thì thế này đi, tôi mời em uống một chén, cho tôi chút mặt mũi đi được không?"

" Này, anh Trần tha tôi đi mà, anh cũng biết, tửu lượng của tôi rất kém mà, một ly này, tôi còn uống không nổi."

Nghe được lời cự tuyệt, Trần Đông cũng không giận, cười cười vẫn không nói gì, ngược lại là một người bạn của gã lên tiếng: "La Phong, chậc chậc chậc. Cậu vẫn không biết vẫn không biết tâm ý của Đông tử hả, tháng sau cậu ta phải kết hôn rồi, bây giờ điều cậu ấy tiếc nuối nhất hiện tại chính là khi còn độc thân, không thể uống một chén cùng với cậu đó, coi như là nể mặt mũi của người sắp kết hôn mà uống với cậu ấy một ly đi, bằng không, bằng không, chúng ta mỗi người ở đây hai bình tím hương? Cậu thấy sao?"

Rượu tím hương là một trong những loại rượu đắt nhất ở quán bar này, cũng là loại ngon nhất, nghe được tin Trần Đông sắp kết hôn, La Phong cũng là ngoài ý muốn. Tuy anh không quá hiểu biết về chuyện nhìn mặt đoán tâm tư, nhưng nhìn vào thái độ Trần Đông đối xử với mình, anh cũng đoán ra được, gã là đồng tính luyến ái, nhưng hiện tại,Trần Đông lại kết hôn, dựa vào dáng vẻ không vui của gã, đây chắc là đến từ áp lực của phía gia đình...

"Sao anh lại nói như thế, nếu tháng sau anh Trần kết hôn, tôi đương nhiên là phải chúc mừng!" Anh nhận lấy ly rượu từ trong tay trần Đông sau đó uống một hơi hết sạch: "Anh Trần, chúc anh và chị dâu, sống đến đầu bạc răng long, hạnh phúc mỹ mãn."

Nghe được lời chúc phúc này, khóe miệng Trần Đông hiện lên một tia cười khổ, nhưng không biết nói gì chỉ gật đầu, trả lời: "Cảm ơn!"

Đến khi La Phong rời khỏi quán bar, trời cũng đã về khuya, anh vốn là người không có tửu lương, chỉ mới uống một ly, cả người đã trở nên choáng váng.

Cưỡi trên con xe điện của mình, La Phong dùng sức lắc đầu khiến cho mình trở nên tỉnh táo hơn. Anh phải đi nhanh để về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi làm nữa, tuy rằng có chút không tinh táo, nhưng cũng may, trên đường không có chiếc xe nào nữa cả. Vậy mà, vào chính lúc anh đang thấy mình thật may mắn, anh đã bị một chiếc xe đụng phải.

Triệu Vũ Hiên bước xuống từ trên xe, trên mặt không hề có sự hoảng loạn khi tông trúng người khác, mà ngược lại còn có một sự không kiên nhẫn. Chiều nay sau khi ký hợp đồng xong với tập đoàn Tề thị, gặp được Tề tổng, tuy là quá trình vô cùng thuận lợi, hơn nữa lần hợp tác này với Tề thị, cũng sẽ nâng tập đoàn của hắn lên một bước mới, trở thành một trong những tập đoàn trong nước có thể sánh với Tề thị.

Mà điều khiến hắn bận tâm nhất chính là ánh mắt của Tề Ngạo Dương, tổng giám đốc đương nhiệm của Tề thị, tuy rằng đã che dấu rất kỹ, nhưng ánh mắt đó vẫn bị Triệu Vũ Hiên nhìn ra. Chính là ánh mắt khi thợ săn phát hiện ra con mồi.

Mình bị Tề Ngạo Dương nhìn bằng ánh mắt như thế, làm Triệu Vũ Hiên không thể ngủ yên. Trong lúc hắn đang lái xe loạn lên trên phố lại không ngờ tới sẽ đụng trúng La Phong.

Hắn đang định gọi người đến xử lý, nhưng khi nhìn kỹ bộ dạng của La Phong. Triệu Vũ Hiên lập tức sửng sốt, tim đột nhiên dập loạn lên, miệng há ra thở dốc, không nói lời nào.

Sau khi bị đâm, La Phong có chút ngây người, cảnh tay đau vô cùng, có vẻ như là gãy xương rồi. Cũng may là tốc độ xe của đối phương không nhanh, mình cũng đi chậm, bằng không, cái mạng nhỏ này của mình cũng không còn.

Ngẩng đầu nhìn người đâm mình không làm gì chỉ đứng đấy sững sờ, trong lòng lập tức bùng lên một ngọn lửa giận: "Này, anh bị ngu à, còn không mau đưa tôi đến bệnh viện! Muộn một chút rồi tay tôi phế luôn thì sao."

Triệu Vũ Hiên cuối cùng cũng có phản ứng, vội vàng nâng người lên xe, thắt đai an toàn lại, ngay sau đó lập tức lái xe đi, rồi còn gọi điện cho thư ký, sai y chuẩn bị sẵn bác sĩ. Xong xuôi mới chuyên tâm lái xe được, mà tốc độ cũng rất nhanh.

"Này, anh đi nhanh quá, tôi không muốn lại đụng thêm người nữa đâu."

Triệu Vũ Hiên không trả lời, mặt vẫn rất nghiêm túc lái xe, tốc độ không giảm bớt, ngược lại còn có chút xu hướng tăng lên, La Phong cạn lời, người này có khi nào là tên điên không!

Mặc kệ là như thế nào, họ vẫn an toàn đến bệnh viện. Mới bước vào lại lập tức bị một đám bác sĩ vây xung quanh, tiến hành đủ loại kiểm tra, cánh tay anh cũng không bị gãy xương, chỉ là bị thương ngoài da một chút, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ tốt hơn. Mà đợi chuyện này kết thúc, trời cũng đã sáng, đã 6 giờ hơn rồi.

La Phong liếc mắt nhìn Triệu Vũ Hiên, người đang cúi đầu đứng trước giường bệnh, bộ dạng trông như đang chờ ai đó mắng. Nhưng hiện tại, tâm tình anh đang rất bực bội, cũng không rảnh mà để ý đến hắn. La Phong lấy di động ra gọi cho cấp trên của mình, xin nghỉ rồi nói rõ tình huống lúc này, và treo máy luôn kể từ lúc lão sếp bắt đầu móc mỉa trào phúng.

Nhìn kẻ đầu sỏ gây nên sự tình này, anh lập tức sôi máu: "Này, từ lúc đụng phải tôi đến giờ, anh vẫn chưa nói lời nào, giờ còn đứng đây làm gì? Làm thần giữ cửa à, nói gì coi."

Thấy thái độ hung hăng của La Phong, thân thể Triệu Vũ Hiên run lên, cắn môi, do dự nói: "Tiền thuốc men cậu cứ yên tâm, tôi sẽ trả hết, còn vì bị thương mà chậm trễ công việc, tôi cũng sẽ bồi thường mọi thiệt hại."

Sì, nhìn thái độ này của đối phương, đúng là rất tốt rồi, không chỉ tiền thuốc men lại còn bồi thường thiệt hại do chậm trễ công việc, xem ra người này không tiền!

"Oa, người có tiền, nếu tôi nhớ không nhầm, từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, ngài đây vẫn chưa nói một câu xin lỗi nào đi! Dù có là người có tiền thì vẫn nên nói lời xin lỗi trước! Còn nữa, tôi đây lỗ tai không được tốt lắm, thỉnh ngài gì đó lớn tiếng một chút!"

Triệu Vũ nghe được lời nói khiêu khích này của La Phong, không hề tức giận ngược lại còn gập người hướng về phía La Phong, nói một câu thành thực xin lỗi.

Điều này, thái độ độc này, thực sự làm cho La Phong sửng sốt, không diễn tả được bằng lời. Anh nhìn Triệu Vũ Hiên đang cong eo, xấu hổ nói: "Không, không sao, anh đừng cúi người như thế, mau đứng lên đi, tôi thật sự nhận không nổi."

Nghe được câu này của La Phong, Triệu Vũ Hiên mới đứng thẳng người lên, ánh mắt lại dừng ở cánh tay bị thương của anh, hắn cau mày lại.

Trong lúc nhất thời, gian phòng rơi vào im lặng, La Phong không nói gì, Triệu Vũ Hiên cũng thế, bầu không khí vô cùng xấu hổ.

"Khụ, cái kia, anh hẳn là một đêm cũng không ngủ rồi, tôi bây giờ cũng không sao, anh mau đi nghỉ ngơi, dưỡng sức chút đi!"

Triệu Vũ Hiên lập tức lắc đầu: "Tôi không mệt."

"Anh không mệt nhưng tôi mệt, anh trai này! Anh cứ đứng ở đấy sao tôi nghỉ ngơi nổi!" La Phong cảm thấy cạn lời rồi, người này tại sao thoạt nhìn thì rất thông minh, nhưng cứ mở miệng ra là biến thành gã ngốc như vậy.

Nghe La Phong nói xong, Triệu Vũ Hiên mới phản ứng lại, xin lỗi liên tục rồi mới chậm rãi bước ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top