Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28 Nghĩ cách để hỏi chủ nhân tại sao vẫn chưa chịch mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28 Nghĩ cách để hỏi chủ nhân tại sao vẫn chưa chịch mình

Mấy ngày nay ở công ty Trịnh Phi đều sợ hãi. Cậu luôn cố gắng làm thấp đi độ tồn tại của mình. Ở trước mặt Triệu Vũ Hiên, cậu không dám nói nhiều, tại cậu sợ chỉ sai một câu thôi là sẽ mất mạng. Trịnh Phi nhìn đồng hồ, còn một phút nữa là tan làm. Đang im lặng đếm ngược thì điện thoại của cậu lại đột nhiên đổ chuông lên.

Nhìn bên trên mới phát hiện là ông sếp của mình. Trịnh Phi run rẩy tự nói mình bình tĩnh rồi mới ấn nghe: "Tổng giám đốc, có chuyện gì không ạ?" Ở đầu dây bên kia, Triệu Vũ Hiên bình tĩnh nói năm chữa: "Tới văn phòng của tôi."

Triệu Vũ Hiên ung dung nhìn Trịnh Phi đang cúi đầu trước mặt mình, thở dài nói: "Hôm nay chủ nhân có việc bận nên không tới đón được. Vậy nên, tôi muốn dành thời gian tâm sự với cậu một chút. Hai ngày trước, cậu có thích một bài đăng trên vòng bạn bè của chủ nhân sau đó lại hủy bỏ đúng không?"

"Vâng... Nhưng việc đó, tổng giám đốc ngài có thể nghe tôi giải thích không ạ. Chuyện này thật ra, nó..."

Triệu Vũ Hiên giơ tay lên ý bảo Trịnh Phi dừng lại. Hắn nhẹ giọng nói: "Yên tâm, tôi không muốn so đo. Lần này tìm cậu thật ra là vì có một chuyện muốn cậu giúp đỡ."

Nghe thấy Triệu Vũ Hiên nói không so đo, Trịnh Phi đang định thở phào nhẹ nhõm thì nghe được vế sau. Cậu lại bắt đầu sợ hãi: "Cái này, tổng giám đốc, ngài cần tôi giúp đỡ chuyện gì ạ?"

"Bình thường cậu... Với chủ nhân có qua lại gì với nhau không?"

Trịnh Phi cảm thấy mồ hôi lạnh đã chảy ướt đẫm người mình: "Thi thoảng nói chuyện linh tinh thôi ạ. Không nói nhiều lắm, chỉ vài lần thôi. Lịch sử trò chuyện ngài cứ xem thoải mái."

Triệu Vũ Hiên lắc đầu: "Tôi sẽ không xem cái đấy. Tôi muốn cậu dùng thân phận Trịnh Phi hỏi chủ nhân vài việc."

"Hả? Thế tổng giám đốc muốn hỏi cậu La chuyện gì vậy ạ?"

Triệu Vũ Hiên hơi do dự nhưng rồi vẫn giương mắt nhìn Trịnh Phi: "Cậu hỏi chủ nhân xem rốt cuộc ngài ấy có dục vọng với tôi không mà tại sao đến giờ vẫn chưa... vẫn chưa làm tới bước cuối cùng."

Bàn tay cầm điện thoại của Trịnh Phi run lên, điện thoại suýt thì rơi xuống đất. Cậu không dám tin vào tai mình. Cậu trợn mắt nhìn sếp của mình: "Hỏi... Ngài... Ngài chắc chắn chưa?"

Triệu Vũ Hiên không thể hiện cảm xúc gì mà chỉ gật đầu. Trịnh Phi ho khan hai tiếng rồi gửi voice cho La Phong. Đầu tiên chỉ nói chuyện bình thường hai câu rồi sau đó mới vào vấn đề chính: "Cậu La, cậu với sếp có phải chưa làm tới bước cuối không."

La Phong ở đầu bên kia cũng trả lời: "Vẫn chưa, Không ngờ thư ký Trịnh lại là người tò mò như thế đầy."

"Ha ha, ai mà không có tính tò mò chứ. Thế rốt cuộc có hứng thú với sếp không vậy!!"

Trịnh Phi vừa hỏi xong, Triệu Vũ Hiên đã rất sốt ruột muốn nghe câu trả lời.

"Đương nhiên là có rồi. Triệu tổng rất quyến rũ."

Nghe La Phong nói thế, Triệu Vũ Hiên mới yên lòng. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên muốn cười. Trịnh Phi lén liếc nhìn Triệu Vũ Hiên, lúc này trông hắn giống một thiếu nữ khi nghĩ tới người yêu.

"Tôi không hiểu. Triệu tổng nghe lời cậu như vậy mà cậu cũng có hứng thú với ngài ấy. Thế tại sao lại chưa làm tới bước cuối."

Bên kia, La Phong cau mày nhìn điện thoại. Kỳ lại thật, bình thường anh vẫn hỏi chuyện của Triệu Vũ Hiên với cái cậu Trịnh Phi này. Hầu như cậu đều lắc đầu không biết. Tại sao tự nhiên hôm nay lại hỏi mấy cái này.

"Vẫn chưa tới lúc đấy. Phải chờ duyên phận thôi. Mấy chuyện như này cứ để cho nó đến một cách tự nhiên đi."

Nghe được câu trả lời của La Phong. Triệu Vũ Hiên đã vội vã chưa kịp nghĩ gì mà đã nói thẳng: "Cậu hỏi chủ nhân xem phải đợi duyên phận là sao?"

Nghe được câu hỏi này của Trịnh Phi, sắc mặt La Phong lập tức thay đổi. Anh tuyệt đối không tin Trịnh Phi có lá gan lớn như này. Trịnh Phi mà hỏi như này thì chỉ có một khả năng thôi...

La Phong đen mặt, anh cố tình nói: "Chuyện này, tôi cũng không rõ nữa. Duyên phận không phải thứ cứ muốn là có được."

Rất nhanh sau đó Trịnh Phi đã trả lời: "Vậy nếu duyên phận không đến, cậu vẫn sẽ không đi đến cuối cùng với Triệu tổng à?"

La Phong cười nhạo một cái lần này anh đã chắc chắn rồi. Anh tiếp tục nói: "Đúng vậy, nếu duyên chưa tới thì tôi chưa làm tới bước cuối."

"Chỉ là cậu với tổng giám đốc gặp nhau giữa biển người rộng lớn... Lại cùng thích người kia. Cái này vẫn chưa tính là duyên phận?"

La Phong chuyển mắt, anh không trả lời nữa mà gọi điện thẳng cho Triệu Vũ Hiên. Hắn vẫn đang đợi La Phong trả lời lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình. Hắn sợ tới mức suýt nữa ném điện thoại đi. Ấn trả lời trong sợ hãi, hắn cố gắng cho giọng nói của mình bình thường nhất có thể: "Chủ nhân."

"Triệu Vũ Hiên, tại sao cái cậu thư ký của ngươi lại nhiều chuyện thế chứ. Cậu ta cứ hỏi ta tại sao lại chưa chịch ngươi. Thật kỳ lạ."

Triệu Vũ Hiên nhìn Trịnh Phi rồi vội vàng trả lời: "Vâng, đúng là rất kỳ lạ. Nô lệ sẽ dạy cho cậu ta một bài học."

"Một bài học là chưa đủ, để ta nghĩ xem... Đuổi thẳng luôn đi." Nghe thấy La Phong nói như vậy, Trịnh Phi sợ hãi. Phải biết rằng sếp của cậu luôn vô điều kiện mà phục tùng cậu La. Cậu La đã yêu cầu thì dù cho chuyện này là sếp lệnh cho mình hỏi chắc chắn cậu sẽ không được yên. Tại sao đời cậu lại khổ như vậy chứ.

Nghe Triệu Vũ Hiên vâng một cái, La Phong đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Ha, kỹ thuật diễn xuất của Triệu tổng tốt ghê ha. Cho ta là thằng ngốc à. Trịnh Phi mà không được ngươi đồng ý thì nào dám hỏi như thế. Ta nói đuổi việc ngươi còn dám vâng à? Không phải ngươi ép sao?"

"Không, không phải..."

Triệu Vũ Hiên hoảng loạn phủ nhân nhưng lại bị La Phong hỏi ngược lại: "Không phải sao?"

Triệu Vũ Hiên không còn chút sức lực nào. Hắn cắm môi, thấp giọng nói: "Rất xin lỗi... Nô lệ sai rồi, cầu xin ngài tha tội."

La Phong lạnh lùng cười, cảm giác lạnh lẽo tỏa ra theo âm thanh khiến hắn run rẩy.

"Có vẻ như Triệu tổng không để chủ nhân là ta vào mắt rồi. Có vẻ như ta nên sớm biết thân biết phận một chút. Có đúng không hả Triệu tổng?"

"Không, không phải thưa chủ nhân. Đương nhiên là trong mắt, trong lòng nô lệ đều chỉ có ngài. Chủ nhân, nô lệ..." Bây giờ, Triệu Vũ Hiên không biết nên cầu xin chủ nhân tha thứ như nào. Trịnh Phi lấy một tờ giấy viết ra một chữ "khóc" rồi giơ lên cho hắn xem.

Triệu Vũ Hiên ngẩn người rồi lại hiểu ra ngay lập tức. Giọng hắn đổi thành tiếng nức nở: "Nô lệ thật sự biết sai rồi ạ. Rất xin lỗi chủ nhân. Nô lệ quá khát vọng có được ngài... Quá khát vọng có được ngài."

"Chủ nhân, nô lệ biết sai rồi. Nô lệ không nên làm như thế. Chỉ là nô lệ không khống chế được niềm khát vọng với ngài, không khống chế được mà 'muốn' ngài. Không có ngài nô lệ không chịu được. Xin chủ nhân tha cho nô lệ lần này..."

La Phong nghe tiếng khóc nức nở của Triệu Vũ Hiên. Anh thậm chí còn tưởng tượng được cảnh hắn khóc như hoa lê đái vũ(*). Không thể phủ nhận, anh mềm lòng. Vốn định sẽ mắng hắn một trận nhưng cứ thế này thì thôi, bỏ đi.

"Được rồi, đừng khóc nữa, lớn đùng thế rồi khóc nữa là ta giận đấy. Rồi lát nữa tự vả mười cái rồi ta bỏ qua chuyện này."

Nghe thế, Triệu Vũ Hiên mới cười vui vẻ. Hắn vừa lau nước mắt vừa nói cảm ơn: "Vâng, cảm ơn chủ nhân. Nô lệ hiểu rồi. Nô lệ sẽ, sẽ không, nô lệ sẽ không tò mò nữa. Nô lệ sẽ ngoan ngoãn chờ ngài. Tạm biệt chủ nhân."

Cúp máy, Triệu Vũ Hiên ổn định lại tâm tình một lúc: "Được rồi, cậu ta ca đi."

Trịnh Phi vẫn đứng im. Thấy biểu cảm bối rối của cậu, Triệu Vũ Hiên tiếp tục nói: "Ngày mai nhớ đi làm."

Nghe được lời này, Trịnh Phi mới yên tâm và rồi rời đi trong vui vẻ.

Triệu Vũ Hiên nhìn cái chữ khóc mà Trịnh Phi viết cho mình. Hắn vẫn không tin được, chủ nhân vì nghe thấy hắn khóc mà xót thay cho hắn, chủ nhân đã xót thay cho hắn...

【 tác giả muốn nói: 】

Tưởng cấp Trịnh Phi xứng cái cp ha ha ha ha

Chú thích:
(*):Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top