Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

La Phong lui về phía sau một bước, không phải vì sợ mà bởi vì, khi Triệu Vũ Hiên hôn lên giày thì anh bỗng có một loại khoái cảm kỳ lạ, chuyện này thật không bình thường.

" Triệu, Triệu tổng, ngài đang trêu tôi đúng không, tôi chỉ là một người bình thường, ngài đừng làm tôi sợ, đứng lên trước rồi nói."

" Không, không phải nói đùa, cũng không dọa ngài, mỗi câu nô lệ nói với chủ nhân đều rất nghiêm túc."

Nghiêm túc? Địt con mẹ nó nghiêm túc, ngay cả xưng hô cũng đổi luôn rồi. Anh đã từng nghe nói có một số những người giàu sẽ có những sở thích đặc biệt, không ngờ mình lại gặp phải. Bây giờ thì nói dễ nghe đấy nhưng nếu sau này Triệu Vũ Hiên chơi chán rồi, chắc chắn mình sẽ chết.

Chỉ là, Triệu Vũ Hiên đã đề nghị chơi cái trò này với mình... Mình đã biết bí mật của hắn, nếu từ chối, chỉ sợ không sống qua được đêm nay. Đã vậy chi bằng thương lượng một chút với Triệu Vũ Hiên.

Anh ngồi xổm xuống, nhìn Triệu Vũ Hiên đang quỳ trên mặt đất: " Triệu tổng, anh xem, chúng ta thương lượng một chút. Ngài muốn tôi chơi trò này cùng ngài, tôi sẽ chơi nhưng nếu có một ngày ngài chơi chán rồi, thì tôi chỉ xin ngài có thể tha cho tôi một cái mạng, được không? Thật sự, miệng của tôi rất kín, sẽ không nói bí mật này ra bên ngoài."

Thân thể Triệu Vũ Hiên run rẩy, cúi đầu, hắn biết, hiện tại, hắn hiện tại không thẻ làm cho chủ nhân tin mình được, chi bằng, cứ làm như chủ nhân nói, về lâu về dài, chủ nhân sẽ tự hiểu ý của mình.

" Cái này, xin ngài yên tâm, nô lệ sẽ không bao giờ làm tổn thương ngài, dù nô lệ có phải chết, ngài cũng sẽ tuyệt đối an toàn."

"Không cần tỏ rat rung thành, tôi tin, tôi tin."

" Chủ nhân, ngài đi làm một ngày chắc chắn rất mệt rồi, ngài nghỉ ngơi một chút đi, nô lệ sẽ...."

Triệu Vũ Hiên chưa nói xong câu này thì di động của La Phong vang lên, là Doãn Tín gọi: "À! Tao xuất viện rồi, không làm sao cả, tao rất khỏe, muốn bao à? Coi như mày còn có lương tâm, được, gặp ở chỗ cũ."

La Phong cụp máy rồi mới chợt nhớ ra, ở đây còn có một vị vẫn đang quỳ: "Tôi đi ra ngoài có việc một lúc, anh cứ tự nhiên!"

"Vâng, chủ nhân, nô lệ chờ ngài trở về."

Triệu Vũ Hiên quỳ ở đó một lúc, xác định La Phong đã đi mới chậm rãi đứng lên. Hắn nhìn nhà cửa bừa bộn, mày nhíu lại, đi tới phòng bếp, mày nhíu còn chặt hơn, cuối cùng, hắn hướng tới phòng ngủ, đang định đẩy cửa, bỗng có chút do dự, phòng ngủ của chủ nhân, không được cho phép..... Có nên gọi điện xác nhận trước không?

Chủ nhân nói cứ tự nhiên, chắc là không cần đâu, sau vài phút suy tư, Triệu Vũ Hiên đẩy cửa vào, nhìn phòng ngủ hắn không nhíu mày nữa mà trực tiếp mở tủ quần áo ra. Nhìn thấy đống quần áo cũ nát trong tủ, hắn lẳng lặng thở dài, hốc mắt hơi đỏ lên, trước kia chủ nhân đâu có khổ như này, ăn mặc đều là đồ tốt, còn có mình hầu hạ, nếu mình tìm được chủ nhân sớm hơn thì tốt biết mấy.

La Phong đi ăn cơm với Doãn Tín cũng phải đến hơn nửa đêm. Nói là là ăn cơm chứ thực ra hai người chỉ ăn xiên bẩn ở mấy quán ven đường rồi ngồi ở đấy tám chuyện. Đúng hơn là nghe Doãn Tín kể khổ. Gã nói trong nhà mình gọi điện đến đòi tiền, mẹ gã lại phát bệnh, cần phải phẫu thuật, Doãn Tín vừa gửi tiền về cho gia đình thì bạn gái lại muốn chia tay, mẹ nó chứ, sau khi phẫu thuật cũng cần tiền, trong tay gã bây giờ cũng không còn tồn tại cái gì gọi là tiền nữa rồi. Nhà gã lại đòi tiền, anh cũng thật hết cách, anh và Doãn Tín cùng xuất thân là dẫn quê, không có bằng cấp gì, chỉ có thể làm cu li, kiếm không được nhiều tiền.

Doãn Tín nói chuyện này với anh không phải vì muốn vay tiền, gã biết, nhà La Phong cũng rất thiếu tiền, gã chỉ muốn có một người để nói chuyện. Gã mà không nói ra, chắc sẽ nghẹn chết mất mà La Phong cũng không làm được gì nhiều ngoài việc an ủi mọi thứ rồi sẽ tốt hơn.

Khi La Phong về nhà đã gần 12 giờ đêm, bước đến cửa, não anh mới chợt nhảy số, trong nhà còn có một người nữa, có lẽ Triệu Vũ Hiên đã đi rồi, ông bà tổ tiên phù hộ, Triệu tổng, ngài tốt nhất là không ở đây!

Những thật sự thì, Triệu Vũ Hiên không chỉ chưa đi mà hắn vẫn còn đang dọn nhà! Nên khi đẩy cửa, La Phong đã vô cùng choáng váng, đây là căn phòng mà anh đã ở suốt mấy tháng đấy ư? Quá ngăn nắp, đi vào nhìn mặt bàn, nhìn đến phòng bếp, thật là sạch con mẹ nó sẽ!

Tất cả là Triệu Vũ Hiên làm? Ai! Triệu Vũ Hiên đâu rồi? Đột nhiên nghe được tiếng vang trong phòng ngủ, La Phong lập tức đi vào, Triệu Vũ Hiên đây rồi, chỉ là đang xảy chuyện gì?

"Triệu Vũ Hiên, anh đang làm gì!"

Triệu Vũ Hiên đang quay mặt vào trong tủ quần áo, nghe được tiếng của La Phong, mới biết anh đã về.

Vội vàng buông quần áo trong tay ra, quy quy củ củ quỳ xuống: "Chủ nhân đã trở về, rất xin lỗi chủ nhân, nô lệ vẫn chưa dọn dẹp sạch sẽ, ngài chờ một lát, chắc chỉ mười phút nữa là xong."

"Không phải, ngươi này cái gì tình huống aanh đang làm cái gì!" La Phong nhìn Triệu Vũ Hiên cất quần áo mới vào trong tủ: "Quần áo của tôi đâu hết rồi? Còn nữa, tủ giường đâu? Chạy đi hết rồi à?"

" Chủ nhân, quần áo của ngài đều cũ rồi, nô lê đã mang cất đi, cả tủ và giường cũng vậy đều đã cho người mang cất hết, định đến khi ngài trở về thì sẽ dọn dẹp xong căn phòng này, ngài thấy sao!"

"Tôi... Tôi nên cảm ơn ý tốt của anh mới đúng!" La Phong cố nén tức giận, lạnh lùng nói: "Ai cho ngươi vứt hết đồ của ta đi như thế?"

Bị giọng nói của la Phong dọa cho giật mình, hắn nhẹ nhàng mở miệng: "Chủ nhân, trước khi đi ngài đã nói cứ tự nhiên." Càng về sau, âm thanh của hắn càng nhỏ.

"Ta nói cứ tự nhiên?" La Phong cười: " Nghe lời thật đấy, nếu bây giờ ta nói ngươi đi, đừng bao giờ đến tìm ta nữa, thì ngươi cũng sẽ nghe sao?"

"Nô lệ... Sẽ làm theo mọi mệnh lệnh của ngài, nhưng mệnh lệnh này thì không!"

"Thật, nói dễ nghe ghê, Triệu Vũ Hiên ngươi nói ta nghe coi, ngươi vứt hết quần áo của ta đi rồi, thì mai ta biết mặc cái gì đi làm?"

"Chủ nhân, nô lệ có mua cho ngài giày và quần áo mới, ngài xem, chưa kịp cất đi, nhưng tất cả đều dựa vào số đo của ngài mà mua đó."

La Phong liếc mắt nhìn, không thấy nhãn hiệu liền đưa tay sờ chất liệu: "Triệu tổng, đại nhân vật như ngài với tôi không hề giống nhau? Những bộ quần áo xa hoa này của ngài, tôi mặc không nổi."

" Chủ nhân, ngài yên tâm, nô lệ đã dặn dò Trịnh Phi rất rõ ràng, hình thức của quần áo đều phải càng bình thường càng tốt, mấy bộ này đát nhất còn chưa đến một vạn (*), còn tháo hết mác xuống, người nào không rành, chỉ cần không sờ vào thì sẽ không biết!"

(*):1 vạn tệ sấp xỉ 35.460.600,70 VNĐ =))

Nghe lời nói này đi, là tiếng người sao? Đắt nhất CHƯA ĐẾN một vạn? Nghe cái ngữ khí này, La Phong bình thường băng qua bao nhiêu dãy phố, hơn trăm tệ còn chưa có, đừng nói...

"Đắt nhất, chưa tới một trăm vạn đúng không? Bộ đắt nhất đâu?"

Triệu Vũ Hiên không nghĩ La Phong sẽ phản ứng như thế, cẩn thận trả lời: "Vâng, bộ đắt nhất là 3000(**) nhân dân tệ!"

(**): 3000 NDT sấp xỉ 10.792.722,6=))

Tốt, quá tốt, bộ đắt nhất là 3000 tệ, cộng tất cả quần áo của anh lại cũng không bằng.

"Đơn giản nhất là bộ nào?"

Triệu Vũ Hiên cầm lấy một bộ quần áo, trông rất đơn giản, một cái áo cộc tay, một cái quần jean, La Phong cầm lấy, nhìn nhìn cũng không nghĩ là nó lại đắt như thế.

" Triệu tổng, ngài nhanh bỏ hết đống quần áo này đi, tôi sẽ lấy bộ này, còn lại bỏ hết, còn nữa, thỉnh ngài trả lại hết giường tủ lại đây cho tôi."

"Chủ nhân, giường và tủ quần áo trước đấy của ngài đều quá cũ rồi, nài cứ coi như đó là bồi thường cho việc lần trước nô lệ tông phải ngài được không? Còn quần áo, xé hết nhãn hiệu đi rồi, không thể trả lại, hơn nữa, tất cả đều dựa trên kích cỡ của ngài mà mua, bỏ đi sẽ rất lãng phí."

"Giường và tủ quần áo chuyển qua chuyển lại đúng là khá khó khăn, nên chỗ này ta nhận, nhưng quần áo thì không, lãng phí là việc của ngươi, không liên quan đến ta."

Triệu Vũ Hiên cúi đầu xuống, cắn môi, không nói gì, đột nhiên, ánh mắt La Phong sáng lên: "A, tôi có cách này, chỗ quần áo này mang đi bán hết, chủ ý này là của tôi, nên đến lúc kiếm được tiền rồi, chúng ta chia nửa?"

Bán? Triệu Vũ Hiên sửng sốt, tại sao chủ nhân lại nghĩ ra cái này chứ?

" Chủ nhân nói bán thì bán bán đi nhưng tiền kiếm được tôi không lấy, ngài cầm hết, coi như là bồi thường thiệt hại tinh thần!" Thanh âm của Triệu Vũ Hiên nghe có vẻ rất rầu rĩ, không tình nguyện.

La Phong ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm hắn, thầm than một câu, Triệu Vũ Hiên thật đẹp trai rồi mới nói: "A, tổng giám đốc Triệu, tối ngày mai hai chũng ta cùng đi bán!"

"Chủ nhân bào đi, nô lệ sẽ đi."

La Phong cười, thật ngoan, rồi đúng dậy, đá đá người vẫn còn đang quỳ trên mặt đất: " Được rồi, đừng ở yên đó nữa, ngày mai ta còn phải đi làm, sau khi ta rửa mặt xong phải dọn dẹp xong chỗ này, rồi ngươi cũng về luôn đi."

"Chủ nhân, nô lệ không về...."

"Hả? Không đi? Ngươi còn muốn ngủ ở đây nữa! Nhà ta không có chỗ cho ngươi ngủ đâu!"

"Không cần chủ nhân!" Triệu Vũ Hiên cầm một cái thảm lên, ôm trong ngực, cười tủm tỉm: "Nô lệ ngủ ở trên mặt đất là được rồi!"

"Ngươi..." La Phong cạn lời, loại người này thật tùy tiện: "Muốn ngủ thì lăn ra ngoài đừng có ngủ trong phòng ta." Nói xong thì quay người đi.

Đêm khuya yên tĩnh, Triệu Vũ Hiên nằm ở trước cửa phòng của La Phong, khóe miệng dần dương lên một nụ cười: "Thật tốt quá, chủ nhân!"

La Phong ngáp một cái, ra khỏi phòng, nghe thấy trong phòng bếp có động tĩnh, ngay sau đó, Triệu Vũ Hiên từ đó đi ra, nhìn thấy anh thì ánh mắt sáng lên, đặt đồ trong tay lên trên bàn, quỳ xuống sát đất, bò đến bên chân anh, hôn lên mu bàn chân: "Chào buổi sáng chủ nhân! Nô lệ đã chuẩn bị xong bữa sáng cho ngài."

Vừa nhìn thấy Triệu Vũ Hiên, bỗng nhiên, tầm mắt La Phong có chút mơ hồ, anh có cảm giác, mình đã trải qua cảnh tượng này vô số lần, bóng dáng của hắn cũng trở nên mơ hồ, trong thoáng chốc, anh cảm tưởng như mình có thể thấy được Triệu Vũ Hiên đang mặc cổ phục, quỳ gối bên chân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top