Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36 Nếu sếp đến xin lỗi cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36 Nếu sếp đến xin lỗi cậu



Tề Ngạo Dương vui thích ngồi trên thảm cỏ ở vùng ngoại ô ngắm cảnh nhưng Dương Giang Nguyệt và Dương Lục Tinh ở bên cạnh y lại nhíu mày cảnh giác nhìn xung quanh. Dương Lục Tinh quỳ gối bên cạnh y lo lắng: "Chủ nhân hay là chúng ta về đi. Triệu tổng đã biết ngài đứng sau Lâm Kiều rồi. Nô tài sợ hắn..." Tề Ngạo Dương không vui thò tay ra véo đầu vú sau áo sơ mi của A Tinh. Y hài lòng khi thấy Dương Lục Tinh đau đớn: "Nói lắm, tự vả miệng cho ta."



A Tinh không dám nói thêm nữa mà vội tự tát mình mười cái. A Nguyệt thấy A Tinh không khuyên được thì nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định khuyên: "Chủ nhân, Triệu Vũ Hiên đánh nhau rất tốt, nô tài chỉ sợ hai người nô tài với A Tinh không bảo vệ ngài được. Nô tài cả gan cầu xin ngài về trước được không?"



Tề Ngạo Dương thấy phiền, y tát lệch mặt A Nguyệt: "Các ngươi nghĩ ta cố tình chạy tới đây làm gì? Ta đang chờ Triệu Vũ Hiên tới. Giải quyết sớm cho xong việc đi. Chẳng lẽ các ngươi muốn ta trốn cả đời à?"



Tề Ngạo Dương mới dứt lời, Triệu Vũ Hiên đã xuất hiện trước mặt họ: "Xem ra Tề tổng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi nhỉ?"



Thấy Triệu Vũ Hiên đến, A Nguyệt và A Tinh vộ chắn trước mặt Tề Ngạo Dương. Không giống với vẻ đối mặt với cường địch của hai nô tài, Tề Ngạo Dương rất thảnh thơi: "Không phải Triệu tổng đây sao? Đã lâu không gặp. Hôm nay anh chủ động tới tìm tôi là do nhớ tôi sao?"



"Tề tổng, người đứng sau Lâm Kiều là anh đúng không? Tại sao anh lại biết đến những bức tranh của tôi?" Giọng nói của Triệu Vũ Hiên rất bình tĩnh giống như là một cuộc nói chuyện đơn giản bình thường.



Tề Ngạo Dương đưa tay lên sờ cằm, cười nói: "Tôi thật sự không ngờ rằng Triệu tổng còn là một cao thủ vẽ tranh đấy. Những bức tranh đó thật sự là sinh động như thật. Có lẽ tôi còn phải cảm ơn Triệu tổng vì đã giúp tôi biết là trên đời này có không ít chuyện lạ."



Triệu Vũ Hiên cười nhạo: "Không cần khách khí. Vậy Tề tổng cũng có thể giải đáp cho thắc mắc của tôi đúng không?"



"Thời buổi hiện tại, muốn một thứ gì đó trong máy tính của người khác đâu phải là việc khó?"



"Anh cho người hack máy tính của tôi?"



"Cũng coi là thế. Cũng đúng lúc có một cao thủ top đầu thế giới làm việc cho tôi."



Nụ cười của Tề Ngạo Dương có chút đắc ý. Biết được đáp án, ánh mắt của Triệu Vũ Hiên thay đổi. Hắn trầm giọng nói: "Tề tổng không chỉ tìm người hack máy tính của tôi, còn đặc biệt tìm một người có ngoại hình giống, chỉnh sửa khuôn mặt của cậu ta. Anh tốn nhiều sức như thế chỉ để phá đám tôi... Tề tổng trước khi làm có nghĩ tới hậu quả không vậy?"



Tề Ngạo Dương thấy Triệu Vũ Hiên thay đổi cũng lùi lại phía sau một bước: "Anh rất lợi hại, tốc độ cũng rất nhanh. Nhưng có lợi hại bằng súng, có nhanh bằng súng không?" Cùng lúc đó, A Tinh và A Nguyệt đã lôi hai khẩu súng lục ra nhắm về phía Triệu Vũ Hiên.



Hai người A Tinh và A Nguyệt không chút do dự nhắm vào Triệu Vũ Hiên mà nổ súng. Triệu Vũ Hiên xoay người một cái, tránh được hai viên đạn. Chỉ mấy giây sau hắn đã xuất hiện trước mặt hai người. Hắn nhấc chân đá rơi hai khẩu súng lục.



Ánh mắt Triệu Vũ Hiên mang theo tàn nhẫn và bạo ngược. A Nguyệt và A Tinh biết hắn cái gì cũng làm được. Súng đã rơi, họ cũng ngay lập tức đánh về phía Triệu Vũ Hiên. Nhưng chưa đầy hai chiêu đã bị Triệu Vũ Hiên đạp ngã xuống đất. Không biết hai người đã bị đánh chúng chỗ nào mà cả người họ không có chút sức lực nào, cũng không thể đứng dậy được.



Thấy Triệu Vũ Hiên tới gần mình, không thể phủ nhận rằng Tề Ngạo Dương có chút sợ. Hai tên phế vật kia đã có súng rồi mà vẫn bị đánh bại.



Triệu Vũ Hiên cầm một con dao nhỏ trên tay, kề sát lên cổ Tề Ngạo Dương, cười lạnh nói: "Đây là hậu quả, tôi sẽ khiến anh phải trả giá bằng cả tính mạng."



Cổ Tề Ngạo Dương đã bị thương. Mặc dù trong lòng đang rất hoảng loạn nhưng mặt y vẫn không có biểu cảm gì: "Triệu Vũ Hiên, anh là người thông minh, anh sẽ không giết tôi. Anh biết rõ giết tôi anh cũng sẽ phải trả một cái giá lớn."



Dương Giang Nguyệt thấy chủ nhân nhà mình vẫn chưa chịu thua thì vội mở miệng: "Triệu tổng, chủ nhân chỉ đùa vui với ngài mà thôi, không phải ngài cũng thấy trò đùa này thú vị sao? Chuyện này nên kết thúc ở đây rồi."



"Anh cảm thấy đây chỉ một trò đùa sao?" Triệu Vũ hiên không nhìn A Nguyệt mà chỉ nhìn chằm chằm Tề Ngạo Dương.



"Đây có phải một trò đùa hay không quyết định bởi ngài. Triệu tổng cũng không muốn cậu La bị làm sao đúng không."



Nghe xong lời này, Triệu Vũ Hiên mới chuyển mắt về hướng A Nguyệt: "Anh đang uy hiếp tôi sao?"



"Không phải uy hiếp mà là nhắc nhở. Ngay cả khi ngài có thể bảo vệ được an toàn của mình và cậu La, vậy người nhà của cậu ấy thì sao? Bạn bè của cậu ấy? Ngài chưa chắc có thể bảo vệ hết những người đó. Vậy nên, Triệu tổng à, theo ngài đây có phải một trò đùa không."



"Ha ha đúng là một trò chơi thú vị." Nói xong, Triệu Vũ Hiên hung hăng chém một nhát vào cánh tay của Tề Ngạo Dương: "Tề tổng, lúc này mới có thể cười được này. Còn nữa, cái trò đùa nhàm chán như này, đừng bao giờ chơi lại lần nữa."



La Phong đã trở về được hơn một tuần. Bây giờ cũng đúng mùa thu hoạch. Anh về cũng có thể giúp bố một chút việc nhà nông.



Buổi tối hôm nay, La Phong nằm trên giường sau một ngày làm việc vất vả. Nhưng anh lại mãi không ngủ được mà cứ ngơ ngác nhìn trần nhà. Đột nhiên điện thoại di động vang lên. Thế mà lại là tin nhắn của Trịnh Phi.



"Cậu La, bao giờ thì cậu mới làm lành với sếp vậy. Mấy ngày nay không khí xung quanh sếp rất thấy đấy."



La Phong trợn mắt trả lời: "Không làm lành nữa. Vỡ hết rồi."



"Hả? Tại sao lại vậy, nghiêm trọng đến thế sao? Bình thường tình huống như này chắc chắn sếp sẽ đến xin lỗi cậu."



"Đừng nghĩ vậy, không có chuyện đó đâu. Sếp cậu để lại cái mạng này là tôi đã phải cảm ơn trời đất rồi." La Phong có thể nghĩ tới chuyện có thể dạo này tâm trạng Triệu Vũ Hiên không tốt, chắc Trịnh Phi ăn mắng không ít rồi.



"Đến thế sao? Ông Trời oi, xin ông nhanh bảo sếp làm lành với cậu La đi. Một ngày tôi phải ăn tám trận mắng đấy."



"Đừng than Trời nữa. Không lành được nữa đâu." La Phong nhỏ giọng than thở, Trịnh Phi thảm thật.



"Tôi nghĩ mọi chuyện cũng đâu tới mức đó. Nếu sếp tới xin cậu tha thứ, cậu đồng ý, mọi người vui mừng, tôi được cứu vớt."



La Phong lại trợn mắt: "Phải nói mấy lần nữa, vỡ nát rồi. Cậu bỏ ý nghĩ rằng sếp cậu sẽ tới làm hòa đi."



"Không phải tôi nói nếu sao? Mấy ngày nay tôi toàn thấy sếp ngây người nhìn ảnh cậu với ánh mắt thâm tình thôi. Chắc chắn sếp sẽ tới tìm cậu."



La Phong nghĩ có thể là Triệu Vũ Hiên xem ảnh của thứ hàng giả kia. Có lẽ Trịnh Phi không nhận ra mà anh cũng lười giải thích, anh đành trả lời: "Rồi rồi rồi, chỉ cần sếp của cậu tới xin lỗi tôi, tôi sẽ tha thứ, được chưa? Nhưng tôi cũng phải nói lại lần nữa là sếp cậu sẽ không tới xin lỗi đâu."



"Rồi để xem ai đúng. Tình cảm của sếp với sâu như thế nhất định là không muốn bỏ cậu đâu."



"Rồi rồi rồi, cậu nói thâm tình thì thâm tình. Không nói chuyện nữa, tôi đi ngủ đây."



"Được rồi, cậu nghỉ ngơi sớm nhá."



Trịnh Phi buông điện thoại xuống, lau mồ hôi trên trán: "Tổng giám đốc, cậu La nói chỉ cần ngài đến thì cậu ấy sẽ trở về cùng ngài."



Triệu Vũ Hiên rối rắm ngồi trên sô pha: "Chuyển tiếp cho tôi lịch sử trò chuyện của cậu và chủ nhân rồi tan làm đi."



Trịnh Phi thở phào. Không nói thêm lời nào nữa mà chuyển lịch sử cho Triệu Vũ Hiên rồi ra về, không làm chậm thêm một giây nào.



Triệu Vũ Hiên nhìn lịch sử trò chuyện của Trịnh Phi và chủ nhân thì đôi mắt đỏ lên. Tại sao hắn lại bị lừa dễ dàng như vậy. Lại còn nói nhiều lời quá đáng với chủ nhân. Quá đáng nhất chính là hắn còn đánh chủ nhân một cái. Nhất định là chủ nhân rất đau. Tại sao hắn lại có thể... Tại lại như thế.



【 tác giả tưởng lời nói: 】



Kỳ thật A Hiên trong lòng mới là thống khổ nhất, hắn so bất luận kẻ nào đều thống khổ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top