Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Mười Ba Con Cá Mặn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: pancake_1902

******************************

Thẩm Sở Sở hoàn toàn trở nên luống cuống, hai ngày nay nàng hơi phê phê, vậy mà lại có thể quên được thân là phi tần trong hậu cung, mỗi bước đi đều phải vô cùng cẩn trọng.

Nàng chỉ vì không muốn đi hầu bệnh, nói dối là bụng bị đau, rồi sau đó bị hắn vô ý bắt được nhược điểm này, hắn liền bắt nàng phải ăn liền hết ba cân Đông Táo. 

Nếu như nội dung trên tờ giấy này bị cẩu Hoàng Đế đọc được, dựa theo cái tính cách có thù tất báo kia, nàng chắc chắn sẽ bị lột hết nửa tầng da!

Nghĩ đến đây, nàng cũng không rảnh mà đi giả bộ làm thục nữ các kiểu nữa, Thẩm Sở Sở với không tới cánh tay hắn, đành phải ba bước cũng thành hai bước mà dùng hoa bồn để làm trợ lực hướng tới chỗ hắn mà chạy như điên. 

Tư Mã Trí làm sao có thể nghĩ được nàng lại to gan đến mức lao vào người hắn như sói đói chỉ để hủy đi cái tờ giấy đã bị vò này, hắn căn bản không kịp né tránh, đã bị nàng lao ngay vào người. 

Thẩm Sở Sở dùng cánh tay đè lại vai của hắn, mượn lực nhảy lên, một phen đoạt lấy cục giấy đang được cầm trên không trung, nhắm tới phương hướng của chậu than mà ném.

Nhìn thấy vò giấy đã bị ném vào chậu than, nàng còn chưa kịp thở phào, thì hoa bồn để dưới chân bị trượt một phát, thân mình cuối cùng cũng không thể giữ được thăng bằng, đồng tử nàng co rụt lại, theo bản năng bắt lại vạt áo hắn. 

Tư Mã Trí vốn định giúp nàng một tay, ai mà nghĩ được tay nàng lại khỏe như bò tót, túm lấy vạt áo của hắn kéo xuống, chỉ trong nháy mắt, cả hai người cùng nhau ngã xuống mặt đất.

(Editor: Ta xin lỗi vì chen ngang cơ mà tả bà Sở như đang đi thi đấu NBA vậy :)))))) Khỏe như bò tót là nguyên văn luôn nha :)))))

Thời điểm té ngã trong nháy mắt đó, nhìn cẩu Hoàng Đế càng lúc càng phóng to trước mặt, trong đầu Thẩm Sở Sở chỉ có một ý nghĩ —— cmn, đừng có mà hôn!

Dựa theo định luật của tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết, nếu như nữ té ngã, nam sẽ ôm lấy người nữ rồi lăn lăn vài vòng. 

Nếu như hai người cùng té, tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện môi chạm môi, tạo ra một vài tình cảnh xấu hổ mà lại ái muội. 

Sự thật chứng minh, Thẩm Sở Sở nghĩ nhiều rồi, chiều cao giữa hai người lệch hơn quá nửa, cho dù có té đi chăng nữa, môi của hắn cũng không thể nào mà dính được vào môi nàng. 

Đúng vậy, bởi vì nguyên nhân chiều cao, khuôn mặt tuấn tú kia của hắn chìm vào một đoàn mềm mại, nhưng cái mũi cao thẳng bị đập quá mạnh, hai hàng máu mũi liền theo hơi thở mà chảy ra ngoài. 

Thẩm Sở Sở cũng chịu không nổi, nàng đau đến mức nhe răng trợn mắt, nếu không phải do mặc đồ dày, bằng cái thân hình nặng nề này của hắn đè lên nàng, chắc chắn nàng sẽ dẹp lép. 

Nàng cảm nhận được trên ngực có cái gì đó đè nặng, ngẩng cổ nhìn lên, chỉ nhìn thấy được một cái đầu đen thùi lùi, nàng dùng tay kéo đầu hắn lên, theo bản năng dùng mắt trừng hắn vài cái. 

Hai người nhìn nhìn nhau, im lặng đến mức cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương, nếu như không nhìn đến biểu tình vặn vẹo của hai người, đây có lẽ sẽ là một cảnh tượng lãng mạn đẹp mắt. 

Dương Hải cầm trong tay sọt than Hồng La, Tiểu Đức Tử đi theo sau hắn, trong lòng ôm một hộp Đông Táo, hai người đi vào Vĩnh Hòa Cung, liền nhìn thấy trường hợp không phù hợp miêu tả cho trẻ em. 

Hoàng Thượng cữu ngũ chí tôn của bọn họ, đem Sở Quý Phi đè ở trên mặt đất, thậm chí còn không thèm cởi áo của nàng ra, đã đem khuôn mặt cao quý vùi vào ngực nàng......

Cánh tay Dương Hải run lên, vội vàng lôi kéo Tiểu Đức Tử thối lui, nhưng Hoàng Thượng đã kịp ngẩng đầu lên, nhìn thấy họ. 

Chưa bao giờ nhìn thấy Hoàng Thượng lật thẻ bài phi tần nào, nói như vậy có nghĩa là Hoàng Thượng nghẹn sắp hỏng rồi, nhìn xem máu mũi cũng đã chảy rồi kìa, Tiểu Đức Tử ở trong lòng thầm nghĩ. 

Tư Mã Trí hít một hơi thật sâu, ánh mắt lạnh băng nhìn Thẩm Sở Sở, vốn tưởng rằng dạo gần đây bởi vì có gian phu nên nàng đã thu liễm lại chút ít, ai mà ngờ hiện tai gan nàng còn to hơn trời, dám đi đoạt đồ với hắn. 

Hắn vừa rồi chỉ kịp nhìn lướt qua vài chữ trên tờ giấy, hình như là "ngọc thu lập phong tiền", mà ngọc thụ thường chỉ là chỉ mỹ nam tử ngọc thụ lâm phong.

Vậy cái vò giấy kia tất nhiên sẽ là thơ tình mà nàng viết tặng cho gian phu, bằng không nàng cũng sẽ không phản ứng lớn đến vậy, không màng đến việc mạo phạm long uy mà lao đến đoạt lấy. 

Xem ra Sở Quý Phi đã có một đoạn thời gian dài chưa được gặp gian phu, nếu không làm sao tâm tình lại có thể ngứa ngáy khó nhịn, nhịn không được mà phải miêu tả dáng hình gian phu để mà tưởng niệm. 

Thẩm Sở Sở bị hắn nhìm chằm chằm đến mức nổi hết cả da gà nên rụt rụt đầu lại, ngực nàng bị đâm cho một phát đau quá, nhưng nàng cũng không dám duỗi móng ra xoa, rốt cuộc thì cẩu Hoàng Đế vẫn còn đang đè lên người nàng. 

May mắn là nàng phát dục tốt, nếu là cái dáng người cup A như Gia tần, bị hắn va một phát như vậy, chỉ sợ sẽ đem đồi núi hùng vĩ đè thành đồng bằng bồn địa. 

Dương Hải thấy tránh không khỏi, cũng may là hắn không trốn, thân hình cúi xuống đi ra khỏi cột đỏ, run run rẩy rẩy nâng Hoàng Thượng dậy. 

Tư Mã Trí đứng dậy, phủi phủi bụi ở trên người, hắn híp mắt gắt gao nhìn chằm chằm Sở Quý Phi, chỉ thấy nàng co người lại giống như con chim cút ngồi ở đó, tựa như mới vừa rồi hắn làm chuyện khinh nhục với nàng.

"Ái phi làm vậy là sao đây?" Hắn vươn ngón tay xương khớp rõ ràng, nhẹ nhàng chà đi vết máu ở trên người. 

Thẩm Sở Sở thật cẩn thận bò dậy, sau đó quỳ xuống bên chân hắn, nàng dùng khóe mắt liếc nhẹ sang vò giấy đã bị thiêu đốt sạch sẽ ở trong chậu than, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. 

Dù sao cũng đã đốt hết, đây chính chết không đối chứng, tiếp theo nàng chỉ cần tùy tiện bày ra vài cái cớ để đem việc này lừa gạt qua là được. 

Thẩm Sở Sở dùng thanh âm thành khẩn để nói: "Thần thiếp từ nhỏ thân thể bệnh tật ốm yếu, dưỡng phụ bởi vậy nên đã vì thần thiếp cầu một đạo bùa hộ mệnh, nhưng thời hạn chỉ có thể dùng là bảy năm, thời gian đến phải đem nó thiêu hủy, bằng không sẽ rước lấy những điều không may mắn."

"Hôm qua là thời hạn bảy năm, thần thiếp vốn định đem bùa này đi thiêu, nhưng thời điểm sao chép [Kinh Kim Cương] quá mê mẩn, nên đã đem việc này quên mất. Thần thiếp sợ là bùa này sẽ đem đến những điều không may mắn cho Hoàng Thượng, lúc này mới quýnh lên mạo phạm đến người, còn thỉnh Hoàng Thượng thứ tội!"

Thẩm Sở Sở vô cùng đáng thương nhìn nhìn hắn, trong lòng thầm than, nàng thật là quá thông minh rồi, cái loại cớ vớ vẩn như thế này mà cũng có thể nghĩ ra được. 

Tư Mã Trí nhìn Thẩm Sở Sở đang giương khuôn mặt đáng thương kia ra, nếu không phải do hắn nghe được tiếng lòng của nàng, thiếu chút nữa là đã tin mấy lời nói bậy đó. 

Xảy ra chuyện này, trong lòng hắn càng chắc chắn hơn việc nàng có gian phu, nàng bày hết trò ma quỷ này đến trò ma quỷ khác, hắn tiếp tục hỏi xuống cũng không có ý nghĩa gì nữa, tóm lại nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ nói lời thật. 

Hắn cảm thấy mũi lại nóng lên, máu mũi đỏ thắm lại tiếp tục chảy xuống, Dương Hải nghĩ muốn đưa khăn lụa cho hắn lau, hắn lại đưa tay ra cự tuyệt. 

"Khăn lụa trẫm ban cho ái phi đâu?" Tư Mã Trí mặt không biểu tình hỏi. 

Khuôn mặt Thẩm Sở Sở mang theo khó xử: "Thần thiếp không nhớ rõ đã đặt ở đâu......"

Nói giỡn, nếu cái khăn lụa phiên bản giới hạn kia đã nằm ở trong tay nàng, hắn nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện lấy nó trở về. 

Tư Mã Trí nheo lại con ngươi, thấp giọng cười không chút để ý: "Ném, hủy hoại, tổn hại ngự tứ chi vật, chính là đại bất kính, ấn tội là trảm đầu."

Thẩm Sở Sở vội vàng từ trong ống tay áo lôi ra khăn lụa bằng tơ tằm, từ kẽ răng rặn ra hai tiếng cười: "Thần thiếp đột nhiên nhớ lại, mới vừa rồi lo lắng sẽ làm dơ khăn của người, nên đã cất đi."

Tư Mã Trí bình tĩnh cong lưng, tiếp nhận khăn từ trong tay nàng, làm trò trước mặt nàng, động tác chậm rãi đem khăn tay xé thành hai nửa, sau đó cuốn lại nhét vào trong mũi. 

Thẩm Sở Sở: "......"

Cẩu nam nhân! Phí phạm của trời là muốn bị sét đánh chết!

Khăn lụa tơ tằm phiên bản giới hạn của nàng!!! Lại bị hắn dùng để lau mũi......

Thấy thâm thái của nàng sắp hỏng mất, tâm tình của Tư Mã Trí cũng sảng khoái hơn được một chút, hắn đem cái khăn tay đã nhiễm máu mũi ném vào trong chậu than, sau đó nhận lấy khăn lụa từ trong tay Dương Hải để lau đi vết máu sót lại. 

Hắn liếc liếc mắt nhìn hộp đồ ăn ở trong lòng Tiểu Đức Tử, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Thẩm Sở Sở: "Dương Hải, ngươi lưu lại cùng với Sở Quý Phi, tất nhiên là xem nàng đem Đông Táo ăn hết sạch sẽ, xong việc mới được quay về Dưỡng Tâm Điện."

"Nếu bệnh của Sở Quý Phi vẫn không tốt, ngày mai không thể tham gia cung yến được, trẫm bắt ngươi để hỏi!" Hắn trầm ngâm một lát, bổ sung thêm một câu. 

Dứt lời, Tư Mã Trí liền khoanh tay rời đi, một khắc cũng không muốn lưu lại trong Vĩnh Hòa Cung. 

Dương Hải tiếp nhận hộp đồ ăn trong tay Tiểu Đức Tử, ý bảo Tiểu Đức Tử đi về trước hầu hạ Hoàng Thượng, đợi đến khi mọi người đều rời đi, hắn mới đem hộp Đông Táo đổ lên cái đĩa nhỏ tinh xảo. 

"Nương nương, sắc trời cũng không còn sớm, ngài dùng xong Đông Táo, lão nô mới có thể quay trở về Dưỡng Tâm Điện phục mệnh."

Thẩm Sở Sở vỗ vỗ đầu gối đầy bùn đất, từ trên mặt đất bò dậy, thời đại phong kiến này thật là muốn mạng người, động cũng không được động mà còn phải quỳ, quỳ đau hết cả đầu gối. 

Nàng ngồi lại trên trường kỷ, nhìn cái đĩa có hơn hai mươi trái Đông Táo, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cái đĩa nhìn qua chắc chắn không thể nào là ba cân được. 

Rốt cuộc Đông Táo rất trân quý, lời nói của Hoàng Thượng chắc chỉ là giận nhất thời, nàng dựa theo ý tứ này ăn xong thì ổn rồi. 

Thẩm Sở Sở đem trái Đông Táo cuối cùng trên đĩa ăn xong, nhịn không được ợ một tiếng: "Bổn cung đã ăn xong rồi, làm phiền Dương công công đã phải chờ lâu."

Dương Hải cười cười, từ trong hộp đồ ăn lại mang thêm một đĩa Đông Táo khác ra: "Nương nương, vẫn còn hai đĩa Đông Táo, người cứ ăn từ từ, lão nô chờ được."

Thẩm Sở Sở: "......"

Ăn đến trái cuối cùng, nàng cảm giác cổ họng giống như bị kim đâm, mật ở trong Đông Táo quá ngọt đến mức lòng nàng hoảng hốt, dạ dày trong bụng lạnh lẽo. 

Nàng đành phải một bên ăn, một bên lặng lẽ đem Đông Táo giấu vào trong tay áo, có thể ăn ít đi được hai quả thì ăn ít đi hai quả. 

Dương Hải đối với hành động của Sở Quý Phi cũng là mắt nhắm mắt mở, Hoàng Thượng tuy rằng nói hắn phải đứng đây giám sát Sở Quý Phi, nhưng trước khi đi lại bồi thêm một câu, ngày mai Sở Quý Phi cần phải tham gia cung yến. 

Nếu Sở Quý Phi ăn hết chỗ này rồi hỏng bụng, cung yến ngày mai chắc chắn không thể nào đi được. 

Bởi vậy Hoàng Thượng dặn hắn lưu lại Vĩnh Hòa Cung, không phải là để hắn nhìn chằm chằm Sở Quý Phi ăn hết chỗ Đông Táo này, mà là lưu hắn lại làm tác dụng uy hiếp, miễn cho trí nhớ của Sở Quý Phi không dài, lần sau lại giả bệnh gạt Hoàng Thượng. 

Dựa theo tính tình của Sở Quý Phi, tự nhiên sẽ không bao giờ ngoan ngoãn ăn hết ba cân Đông Táo này, cho nên hắn chỉ cần đối với mấy cái động tác nhỏ của Sở Quý Phi làm như không thấy, không cần thiết phải một hai bắt nàng ăn hết. 

Xem như là vừa ăn vừa giấu, Thẩm Sở Sở cũng không thể tải nổi, nàng đem quả Đông Táo cuối cùng ăn xong, lại ợ thêm một phát, sau đó đem cái đĩa Đông Táo đưa cho Dương công công: "Ăn, ợ......, ăn xong rồi."

Dương Hải tiếp nhận cái đĩa, đem hết đồ vật cất lại vào hộp đồ ăn, thu thập xong tất cả, trước khi rời đi, vẫn ôn thanh quay lại nói với nàng: "Hoàng Thượng để bụng nương nương, đó là phúc phận của nương nương, cung yến ngày mai, thỉnh nương nương không nên đến trễ."

Lời này của hắn là nhắc nhở nàng, ngày mai không cần phải giả bệnh đi trốn cung yến, đến lúc đó lại chọc giận Hoàng Thượng, không chừng nàng lại phải chịu lăn lộn thêm một lần nữa. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Sở Sở trắng bệch, trên mặt nàng cảm kích cười cười với Dương công công, trong lòng đã đem tổ tông mười tám đời của cẩu Hoàng Đế hỏi thăm qua một lần. 

Cái loại phúc phận này ai thích thì đến mà lấy, nàng nhận không nổi!

Dương Hải đi rồi, Thẩm Sở Sở một đêm không ngủ được, dạ dày ăn quá nhiều nên phát trướng, ở trong sân đi bộ hơn nửa ngày cũng không thấy tiêu hóa được hết đống Đông Táo đã ăn. 

May mắn là nguyên chủ vốn đi theo tiều phu sinh hoạt, ngày thường vốn phải làm một ít việc nàng để kiếm sống, lại ăn ngũ cốc khô để mà lớn lên, thân mình so với mấy vị tiểu thư mềm mại khỏe hơn rất nhiều, lúc này may mắn mới không có bị tiêu chảy. 

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Sở Sở đem theo hai cái quầng theo ở dưới mắt xuống giường, cả đêm qua nàng gần như không ngủ, lúc trời tờ mờ sáng tuy rằng người mệt rã rời, nhưng nàng lại không dám ngủ nhiều.

Ngày hôm qua Dương công công đã nhắc nhở nàng, nếu hôm nay nàng đến trễ, chỉ sợ cẩu Hoàng Đế sẽ lại ghi thù sau đó lăn lộn chết nàng. 

Cung yến ước chừng là khoảng giờ Thân bắt đầu, cũng chính là khoảng từ ba giờ cho đến năm giờ chiều, hiện giờ đang là mùa đông, ban ngày tương đối ngắn, tới khoảng năm giờ chiều là mặt trời đã lặn. 

Nghe Bích Nguyệt nói, Hoàng Thượng vào khoảng tầm giờ Thân sẽ xuất hiện, bởi vậy các vị phi tần muốn phải đến đó sớm hơn một canh giờ để chờ, hơn nữa lại phải trang điểm chải chuốt một phen, ngay từ sáng sớm nàng đã phải chuẩn bị. 

Từ sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, tâm không đặt ở hậu cung, cả ngày vội vàng việc chính sự, mỗi lần cung yến đều là ăn một bữa cơm sau đó vội vã rời đi, chưa bao giờ lật thẻ bài bất cứ một vị phi tần nào để ngủ lại. 

Nhưng lần này thì không giống vậy, Thẩm Sở Sở nhớ rõ nguyên văn, sau khi nguyên chủ dị ứng phấn hoa bị nâng đi, cẩu Hoàng Đế liền lật thẻ bài của Gia tần, đêm buông xuống liền lưu lại Dưỡng Tâm Điện, ngày sau ban thưởng như nước chảy cuồn cuộn về phía Trường Xuân Cung của Gia tần. 

Cốt truyện đã trở lại với quỹ đạo vốn có, Thẩm Sở Sở cũng không quá cao hứng, ngày hôm qua cẩu Hoàng Đế lăn lộn nàng như vậy, hôm nay tình nhân của cẩu Hoàng Đế lại muốn lăn lộn nàng tiếp, chẳng lẽ đời trước nàng thiếu đôi cẩu nam nữ này cái gì hay sao?

Nàng rầu rĩ không vui tiện tay cầm một hộp son từ trên bàn trang điểm, vừa muốn mở ra, lại nghe thấy Bích Nguyệt thấp giọng ngăn lại: "Nương nương, ngài trăm triệu lần không được lấy cái này ra sử dụng, son môi này có thêm nước đào, Hoàng Thượng dị ứng với đào."

Hai mắt Thẩm Sở Sở sáng rực, khóe miệng gợi lên một tia cười quỷ dị: "À, vậy sao?"

Tác giả có lời muốn nói: 

Thẩm Sở Sở: Một dũng sĩ chân chính, là phải có gan đi tìm đường chết :)

******************************

Tada lại là ta đây! Chương trước ta đăng xong có bạn nhắn nói chờ ta lâu rồi. Ta nghe xót quá nên hôm nay đăng thêm một chương. Mong các nàng vui vẻ tuần mới nha.

Ta có edit chỗ nào đọc tối nghĩa cứ cmt lại, ta sẽ sửa sau. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top