Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Mười bốn Con Cá Mặn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: pancake_1902

******************************

Bích Nguyệt không nghe ra cái gì không thích hợp, chỉ cho là chủ tử đang muốn hỏi nàng, nàng bèn một bên chải đầu, một bên trả lời: "Nghe nói trước kia có một vị quý nhân, nàng ấy trang điểm có bỏ thêm nước đào, Hoàng Thượng chỉ ngồi nói chuyện với nàng ấy có vài câu, cả người đã nổi sởi đỏ."

Người Tấn Quốc thích bỏ vào trong phấn nước son môi một ít nước trái cây, làm như vậy thì phấn nước với son môi sẽ có thể có được hương thơm ngọt của trái cây, được rất nhiều quý nữ yêu thích. 

Loại phấn nước son môi có mùi nước đào chế tác thật sự vô cùng phức tạp, ở Tấn Quốc phải nói là được hoan nghênh vô cùng, chỉ có gia đình giàu có mới có thể mua được, dân chúng thì chỉ có thể mua được một ít phấn nước hay son môi bình thường mà dùng thôi. 

Thẩm Sở Sở thưởng thức hộp sứ son môi đang nằm ở trong tay, bề ngoài hộp sứ bóng loáng trong sáng, dưới đáy hộp có một con dấu màu đỏ, nhưng đã mờ mờ không thấy rõ, thoạt nhìn chắc hộp sứ này đã đi theo nguyên chủ không ít năm. 

Bích Nguyệt thấy chủ tử nhà mình dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hộp sứ, nhịn không được khuyên giải an ủi: "Nô tỳ biết người không muốn bỏ đi hộp son môi này, từ khi người trở về tướng phủ, ngày ngày đều mang nó theo bên người. Nhưng Hoàng Thượng dị ứng với loại son môi này, nếu như lại bị người khác phát hiện, nói không chừng lại gán thêm tội danh gì đó cho người."

"Nương nương, không bằng người đem nó cất đi đi, lâu lâu lén dùng một chút cũng không sao, chỉ cần khi diện thánh không dùng là được."

Thẩm Sở Sở nhướng mày, nghe theo ý tứ của Bích Nguyệt, nguyên chủ trước khi được nhận trở về kinh thành, cũng đã có hộp son này rồi. 

Nhưng lúc trước nguyên chủ chỉ là con gái của một vị tiều phu ở thôn trang nhỏ, tiều phu nhà nghèo không có gì, chỉ miễn cưỡng đủ ăn đủ dùng, làm sao lại có thể mua cho nguyên chủ loại son môi mà chỉ có quý nhân mới dùng đến?

Hay nói là, hộp son này là do người khác tặng cho nguyên chủ?

Nếu như nguyên chủ xem vậy này như bảo bối mà mang theo, cái này giải thích được rằng người đã tặng hộp son, đối với nguyên chủ hẳn là vô cùng quan trọng. 

Nàng nỗ lực suy nghĩ một hồi lâu, cũng không nhớ ra được trong cốt truyện có phần nào liên quan đến hộp son này, mà coi như có nghĩ ra đi chăng nữa, coi như nguyên chủ có chuyện cũ gì, tất cả cũng đã là quá khứ rồi.

Thẩm Sở Sở đem hộp son thả xuống, phân phó Bích Nguyệt: "Mang bộ hoa phục mà Gia tần hôm kia tặng lại đây, bổn cung hôm nay muốn mặc nó."

Bích Nguyệt lên tiếng, liền xoay người đi sang tủ quần áo lấy bộ xiêm y. 

Tranh thủ lúc Bích Nguyệt không để ý, nàng nhanh chóng mở hộp son, dùng ngón tay chấm một chút son môi màu đỏ nhạt, bôi nhanh lên môi. 

Nhìn bóng dáng mơ hồ trong gương đồng, nàng nhấp nhấp môi, đem phần son môi tán ra đồng đều, trước khi Bích Nguyệt kịp quay lại, nàng đem cầm nắp hộp đóng lại, sau đó thả nó về chỗ cũ. 

Thẩm Sở Sở chép chép miệng, trên môi có một cỗ hương thơm nhàn nhạt, là hơi thở mật đào thơm ngọt, nàng tinh tế liếm thử, trong son môi này hình như còn có chút rượu gạo, thoáng qua liền khiến lòng có chút say. 

Bích Nguyệt cầm hoa phục đi tới, nàng một bên giúp chủ tử nhà mình mặc quần áo, một bên ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài: "Nương nương, canh giờ không còn sớm, không bằng chúng ta đến Khải Tường Cung chờ, không nên đến muộn."

Khải Tường Cung nằm gần Dưỡng Tâm Điện. Nói chung là sau khi Hoàng Thượng lật thẻ bài, sẽ có một ma ma chuyên phụ trách việc giúp phi tần tắm gội, sau khi tắm xong phi tần sẽ trần truồng chui vào một cái chăn bông, thái giám sẽ đem đống chăn bông này nâng vào bên trong Dưỡng Tâm Điện để chờ thị tẩm. 

Cho nên cung yến thường được tổ chức tại Khải Tường Cung, để tiện sau khi cung yến đi qua, Hoàng Thượng có thể lật thẻ bài sủng hạnh phi tử. 

Thẩm Sở Sở cười khẽ một tiếng, đêm nàng sẽ bị dị ứng, cẩu Hoàng Đế nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện dễ chịu. 

Buổi tối không phải hắn muốn lật thẻ bài của Gia tần, sau đó cùng Gia tần cộng độ xuân tiêu* sao?

* Cộng độ xuân tiêu: Cùng nhau trải qua một đêm xuân. 

Bây giờ để cho cẩu Hoàng Đế dính một thần sởi hồng, đầu chó thành đầu heo, xem hắn còn có hứng thú để mà sủng hạnh Gia tần được hay không.

Thẩm Sở Sở không nhanh không chậm duỗi tay sửa sang lại búi tóc, được Bích Nguyệt nâng hạ, bình tĩnh hướng đến bộ liễn nằm ngay ngoài điện. 

Thời gian đi khoảng chừng một nén nhang, bộ liễn liền ngừng lại ngay trước cổng Khải Tường Cung, bộ liễn của nàng còn chưa hạ, đã nhìn thấy được thân ảnh của Gia tần ngoài điện. 

Có vài vị nữ tử mặc hoa phục, vây quanh bên người Gia tần nói giỡn, vẻ mặt Gia tần cùng các nàng ngượng ngùng nói gì đó, các nàng kia liền phát ra âm thanh hâm mộ cùng kinh ngạc. 

Thẩm Sở Sở đối với vấn đề mà các nàng nói hoàn toàn không có hứng thú, nhưng nàng đã quay lại với quỹ đạo của cốt truyện, tiếp theo nhất định phải dựa theo nguyên tác để mà diễn kịch. 

Nàng chậm rì rì hạ bộ liễn, chậm rãi đi đến gần Khải Tường Cung, Gia tần vừa thấy nàng, liền vội vàng hướng nàng hành lễ: "Tần thiếp thỉnh an nương nương."

Mấy nữ tử ở bên cạnh nàng ta, cũng cùng Gia tần hành lễ, hướng Thẩm Sở Sở thỉnh an. 

Thẩm Sở Sở cong môi cười: "Đang nói chuyện gì sao? Đều cười vui vẻ đến vậy, nói cho bổn cung nghe thử xem nào."

Các nàng hai mặt nhìn nhau, lại không có một ai lên tiếng, người ở đây, ai mà không biết Sở Quý Phi ái mộ Hoàng Thượng đến bao nhiêu?

Nghe nói hai ngày trước Sở Quý Phi bởi vì việc Gia tần nhiễm bệnh, bị Hoàng Thượng trách phạt sao kinh hết một đêm, sau đó Hoàng Thượng lại ban thưởng thêm không ít cho Gia tần, thật khiến cho người khác ghen tị. 

Gia tần mới vừa rồi nói về việc Hoàng Thượng ban thưởng cho nàng, còn muốn mang Đông Táo mà phiên quốc tiến cống phân cho các nàng nếm thử, tự nhiên là các nàng muốn chạy đi nịnh bợ Gia tần. 

Phi tần mỗi người các nàng đều xuất thân là từ danh môn thế gia, nhưng tại nơi thâm cung này, ai được Hoàng Thượng sủng ái, đó mới là người thắng cuộc, các nàng hiện chỉ có thể trái lương tâm mà đi lấy lòng Gia tần. 

Sở Quý Phi luôn luôn đối đầu với Gia tần, cũng phải là chuyện ngày một ngày hai. 

Một người được nuôi dạy bởi tiều phu thô bỉ, là thiên kim thật có được nhà mẹ đẻ bối cảnh cường đại, một người là kim chi ngọc diệp tướng phủ nuôi lớn, thiên kim giả được Hoàng Thượng sủng ái, người nào các nàng cũng không thể trêu vào. 

Nếu là nói sai một vài lời chọc một trong hai người Sở Quý Phi và Gia tần, sau này ngày tháng trong cung, chỉ sợ không được tốt. 

Gia tần giống như không cảm giác được bầu không khí xấu hổ này, nàng dặn dò nô tỳ ở bên người lấy ra một hộp đồ ăn, sau đó từ trong lấy ra vài đĩa Đông Táo nhỏ phân cho mọi người.

Nàng mang đĩa Đông Táo nhiều nhất, đưa cho Thẩm Sở Sở, tiếng cười êm ái nói: "Hoàng Thượng thưởng cho thần thiếp hai cân Đông Táo phiên quốc tiến cống, hương vị ngọt ngào ngon miệng...... A, nhìn trí nhớ của thần thiếp này, nương nương cũng được phân nửa cân Đông Táo, tất nhiên là đã ăn qua rồi."

Nghe thử xem, bạch liên nói chuyện mang theo hơi thở ngữ khí trà xanh, đầu tiên là nói Hoàng Thượng thưởng cho nàng ta hai cân Đông Táo, sau đó lại bồi thêm một câu nương nương cũng được phân nửa cân. 

Ngoài mặt nhìn như nàng ta vô cùng hảo tâm chia sẻ Đông Táo với nàng, thật ra là đang cố tình khoe khoang Hoàng Thượng sủng ái nàng ta như thế nào, thuận lợi dùng việc này chọc giận nàng một phen. 

Đúng rồi, Hoàng Thượng vì Gia tần phạt nàng sao chép kinh thư, lại ban thưởng cho Gia tần không ít thứ tốt, nàng nghĩ không ra mấy việc này, vậy thì Gia tần đành dùng Đông Táo để nhắc nhở nàng nhớ tới. 

Rốt cuộc lấy cái tính tình gắt gỏng ương ngạnh của nàng, sao có thể đối với lời nói của Gia tần mà thờ ơ được?

Thẩm Sở Sở giơ tay liền đem cái đĩa ở trên tay Gia tần hất đổ, Gia tần giống như chịu phải kinh hách, dưới chân nhất thời đứng không vững, lui về sau hai bước, sau đó té lăn quay trên mặt đất. 

Nàng lười nhác nhấc lên con ngươi, nhịn không được cười nhạo một tiếng. 

Kỹ thuật diễn của Gia tần thật sự có phần vụng về, nàng hất đổ là cái đĩa táo, tay cũng còn chưa thèm duỗi ra để đẩy người, hay Gia tần thật sự cho rằng nàng ta là con lật đật, chạm vô một phát là té bên này té bên kia. 

Các vị phi tần vội vàng nâng Gia tần dậy, trong đó có vị Hoàn tần khá thấp nhíu mi nói: "Gia tần tỷ tỷ là hảo tâm phân Đông Táo ra tặng cho mọi người, sao Quý Phi nương nương lại có thể làm như vậy?"

Thanh âm của Hoàn tần không tính là nhỏ, dẫn đến việc toàn bộ người ở trong điện đều quay đầu lại phía các nàng mà nhìn. 

Mọi người nhìn thấy Đông Táo rơi đầy ở trên đất, còn có Gia tần đong đầy nước mắt, tuy rằng ngoài miệng bọn họ không dám nói gì, nhưng trong ánh mắt nhìn Thẩm Sở Sở lại không hẹn mà có vài phần khinh thường. 

Sở Quý Phi này không được sủng thì thôi đi, còn cả ngày đi ỷ thế hiếp người, đơn giản chỉ bởi vì Hoàng Thượng không có ở đây, bằng không nàng cũng chẳng dám động thủ với Gia tần. 

Quả nhiên là người đi theo mãng phu lớn lên, nhất cử nhất động đều lộ ra thô lỗ với dã man, căn bản là một trời một vực so với tính tình dịu dàng hào phóng của Gia tần. 

Thẩm Sở Sở mặc kệ người khác nghĩ về nàng như thế nào, nàng nhìn thấy cái đĩa Đông Táo kia đã muốn phun ra, coi như nguyên cốt truyện không phát triển như vậy, nàng cũng sẽ hất cái đĩa bay thật xa. 

Tối hôm qua nàng một đêm không ngủ, đều bởi vì ăn Đông Táo, đừng nói là nhìn thấy, bây giờ nàng nghe thấy hai chữ "Đông Táo" cũng cảm thấy buồn nôn. 

Nàng mắt lạnh nhìn Gia tần đang đẫm lệ, sau đó cong môi cười với Hoàn tần: "Bổn cung làm gì?"

Hoàn tần theo bản năng nói tiếp: "Người mới vừa rồi hất đĩa Đông Táo, còn đẩy ngã Gia tần tỷ tỷ......"

Thẩm Sở Sở mị mị con ngươi: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy bổn cung đẩy ngã nàng ta?"

Hoàn tần vừa muốn nói chuyện, Gia tần liền đè tay nàng ta lại: "Mới vừa rồi là do tần thiếp đứng không vững, không có quan hệ cùng Quý Phi nương nương, canh giờ không còn sớm, mọi người vẫn là nên tiến điện chờ Hoàng Thượng đi."

Nghe được lời Gia tần nói, mọi người đang ở bên xem diễn đều cảm thán Gia tần rộng lượng, rõ ràng bị ủy khuất, lại còn muốn giúp Sở Quý Phi một điều nhịn chín điều lành, quả thực quá thiện lương rồi. 

Thẩm Sở Sở ở trong lòng trợn trắng mắt, Gia tần thật sự là diễn tinh, cẩu Hoàng Đế không ở đây cũng muốn diễn kịch cho phi tần cung nhân xem, chỉ sợ người khác không biết mình lương thiện. 

Mọi người ở đây, đều bị quang hoàn của nữ chính chiếu sáng, đôi mắt làm như rớt lạch cạch xuống đất, thị phi tốt xấu cũng không phân biệt được. 

Đặc biệt là cái vị Hoàn tần kia, tự cho là quan hệ tốt với Gia tần, cùng Gia tần xưng hô vài câu tỷ muội, sau đó ở trong lòng đắc chí. 

Chỉ hy vọng ngày sau lúc bị Gia tần hãm hại chết không nhắm mắt, vẫn có thể giống như ngày hôm nay thân mật khắng khít gọi Gia tần một tiếng tỷ tỷ. 

Thẩm Sở Sở lắc lắc đầu, dẫn đầu đi vào Khải Tường Cung, mới vừa đi vào, liền thoáng nhìn thấy Hoàng Quý Phi đứng bên bàn gỗ, thoạt nhìn Hoàng Quý Phi đã sớm tới Khải Tường Cung, chờ ở trong điện được một lúc rồi. 

Nội điện bày biện một cái bàn tròn bằng gỗ rất lớn, ước chừng khoảng hơn hai mươi người có thể đồng thời ngồi vào cùng nhau dùng bữa, trên bàn được trải một cái khăn vuông, trước bàn được đặt một cái long ỷ mạ vàng, nơi đó là vị trí chuẩn bị cho Hoàng Đế. 

Các vị phi tần phải ngồi ở nơi nào, đều đã được chú ý, thông thường là dựa theo phân vị mà ngồi xuống. 

Giống như Hoàng Hậu là ngồi ở bên phải Hoàng Thượng, sau đó đến Hoàng Quý Phi ngồi vào vị trí ở bên trái, những vị trí còn dư lại ấn theo phân vị từ lớn đến nhỏ mà ngồi xuống. 

Nhưng hiện giờ Hoàng Thượng vẫn chưa lập hậu, bởi vì vậy Hoàng Quý Phi ngồi vào bên tay trái Hoàng Thượng, Quý Phi ngồi ở phía bên phải. 

Hoàng Quý Phi từ sớm đã ngồi xuống vị trí bên trái điêu long ý mạ vàng kia, Thẩm Sở Sở vừa muốn hướng đến bên trái mà đi, nô tỳ Gia tần liền dành trước đi qua, đem một cái đệm lông thỏ mềm đặt ở bên trên ghế phải của Thẩm Sở Sở. 

Hiện giờ thời tiết rét lạnh, tham gia cung yến ở Khải Tường Cung phải tốn đâu đó ba bốn canh giờ, vì tránh cho các vị phi tần nhiễm lạnh bởi thời gian dài ngồi trên mặt ghế, cung nữ của các vị phi tần trước tiên đều sẽ chuẩn bị một cái đệm mềm mại ấm áp. 

Nô tỳ Gia tần đem cái đệm đặt như vậy, ý tứ chính là Gia tần muốn ngồi tại đó. 

Không kịp đợi Thẩm Sở Sở nói chuyện, Bích Nguyệt đã cau mày tiến lên, đây là việc mà nô tỳ Gia tần làm, nếu để cho chủ tử nhúng tay, chỉ sợ không hợp quy củ. 

Bích Nguyệt đi đến bên người nô tỳ kia, đè lại cánh tay đang sắp xếp đệm mềm, nàng còn chưa kịp mở miệng, nô tỳ kia liền mang theo bộ mặt thống khổ thất thanh kêu lên. 

Nàng bị dọa lùi về sau một bước, nô tỳ kia trong mắt lóe lên một tia độc ác, lặng yên không tiếng động ở bên dưới phần khăn trải bàn to rộng, vươn chân cản Bích Nguyệt lại. 

Bích Nguyệt thậm chí còn chưa kịp phản ứng, thân mình đã mất thăng bằng, đột nhiên ngã về phía sau, cả cơ thể đập mạnh vào bàn tròn, một bầu rượu từ bên trên đổ ục ục xuống đệm lông thỏ mềm mại, chỉ một lát cả đệm đều là rượu. 

Biến cố này khiến mọi người sợ ngây người, Thẩm Sở Sở vội vàng sai người đỡ Bích Nguyệt dậy, trong lòng đầy nghi hoặc, trong nguyên văn cũng không có đoạn cốt truyện này, nàng mới vừa rồi cũng không có làm cái gì ảnh hưởng đến cốt truyện, sao tự dưng cốt truyện lại thay đổi rồi?

Gia tần bước nhanh đến bên nô tỳ của mình, nhìn thoáng qua nàng ta, sau đó hồng hồng mắt ủy khuất nói: "Đệm mềm lông thỏ này là do Hoàng Thượng vừa mới ban thưởng cho tần thiếp vào ngày hôm trước, tần thiếp vốn định để cho nương nương ngồi thử một lần, nương nương nếu không thích thì cứ nói thẳng, vì sao lại có thể hủy hoại ngự tứ chi vật được?"

Nghe được lời Gia tần nói, Thẩm Sở Sở sửng sốt, hóa ra Gia tần lại tự mình thiết lập bẫy nàng, từ lúc vừa rồi nàng ở ngoài điện đánh đổ đĩa Đông Táo, Gia tần đã bắt đầu tính kế nàng.

Mới vừa rồi nô tỳ kia giành trước một bước mang đệm mềm đặt lên chỗ ngồi của nàng, là cố ý muốn cho các nàng hiểu lầm rằng Gia tần muốn ngồi ở vị trí đó.

Sau đó mặc kệ là Bích Nguyệt hay là nàng tự mình tiến lên, nô tỳ kia đều sẽ cố ý khiến cho các nàng làm dơ đệm mềm, sau đó Gia tần liền có thể ném lên trên đầu nàng tội danh tổn hại ngự tứ chi vật. 

Không kịp đợi nàng mở miệng biện giải, giọng nói lanh lảnh của thái giám liền truyền đến từ ngoài điện: "Hoàng Thượng giá lâm ——"

Tác giả có lời muốn nói: 

Tư Mã Trí: Đến, trẫm xem xem, lại là tên hề nào dám ở ngay trước mặt trẫm nhảy nhót đây?

******************************

Tui lại ngoi lên rồi đây các nàng ạ :))))))

Tui nhìn mấy nàng cmt mà thương quá nên cứ cố lết cho thêm một chương. Tự dưng vừa edit vừa nhớ câu: "Hình như tôi chiều các em quá nên các em hư đúng không." :))))))))

Đọc truyện vui vẻ nhớ <3 <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top