Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Chiếc xe chở ba người dừng chân ở một biệt thự đồ sộ. Tôi bĩu môi: sớm muộn Hàn Quốc này không còn đất ở vì mấy toà lâu đài của đám nhà giàu...
"Sân nhà" của Ngô gia được trang trí rất hoành tráng với vườn hoa rộng mênh mông trồng những loài hoa quý hiếm và đài phun nước hình Lân Sư ở chính giữa. Chỉ một từ thôi: xa xỉ.
Trong khi bản thân đang trầm trồ thì cả ba người đã đến thảm cỏ rộng lớn, nơi tổ chức tiệc.
  Ồ, đúng là bữa tiệc của giới thượng lưu. Khắp nơi được trang hoàng đẹp đẽ, khách mời ai ai cũng ăn mặc lộng lẫy, giống như đây là buổi trình diễn thời trang chứ không phải bữa tiệc sinh nhật. Tôi cảm thấy mình như gà giữa bầy hạc, bao nhiêu tự tin vốn có xưa nay của tôi bị đống xa xỉ này đánh bay đâu hết rồi.
  Lạp Tử Du nói gì đó với Ngô Thế Huân rồi kéo tay tôi tới chỗ Ngô phu nhân- Châu Khiết Quỳnh.
- Bác Ngô, sinh nhật vui vẻ! - Lạp Tử Du híp mắt cười duyên với Ngô phu nhân. Hôm nay bà là người nổi bật nhất, toàn thân toát lên vẻ đoan trang mà sang trọng. Tuy nhiên, tôi biết rằng đằng sau lớp mặt nạ của bà ta là con người toan tính, vì cái chết của nữ phụ, bà ta cũng góp phần làm nên.
- Ôi, Tử Du đấy à, cảm ơn con. Lạp phu nhân thật có phúc khi có đứa con chu đáo như con.- Ngô phu nhân cười cười thân thiết vỗ tóc cô ta.
- Lạp phu nhân? Chỉ là một ả tiểu tam ước vọng trèo cao từ bao giờ đã được gọi là Lạp phu nhân? Thật không biết xấu hổ! Xin lỗi nhưng Lạp phu nhân đã qua đời lâu rồi!- Tôi buông lời đay nghiến Liễu Hoà Anh- mẹ kế của tôi.
  Liễu Hoà Anh hiển nhiên nghe thấy lời vừa rồi, sắc mặt trở nên trắng bệch. Cũng phải thôi, tôi đã đụng đến nỗi lòng của bà ta. Mặc dù đã vào nhà họ Lạp, bà ta vẫn chưa được danh ngôn chính thuận là Lạp phu nhân, tuy vậy, mọi người cũng ngầm cho rằng Liễu Hoà Anh chính là nữ chủ nhân của Lạp gia. Nhưng có tôi ở đây rồi, tôi sẽ không để cho điều này xảy ra.
Ngô phu nhân nghe thấy lời châm chọc mới để ý đến sự hiện diện của tôi. Mặt bà ta hết trắng lại đen:
- Lạp Lệ Sa, tôi nhớ là không có mời cô tới đây! Tại sao hôm nay cô lại mặt dày xuất hiện?
Tôi cười khẩy:
- Không biết ai mặt dày đâu! Nếu không phải con trai bác và cô em gái đến tận nhà nài nỉ tôi thì tôi cũng không thèm tới đây đâu! Tôi đang tự hỏi họ sắp chuẩn bị trò vui gì mà cất công mời tôi đến tận đây?- Nói xong còn cố ý liếc Lạp Tử Du. Lạp Tử Du sắc mặt thoáng bối rối, nhưng rất nhanh lại khôi phục:
- Chị! Sao chị lại nói vậy? Em đưa chị tới đây là để thân thiết hơn với bác Ngô thôi mà. Dù sao chị cũng là vị hôn phu của anh Thế Huân, sớm muộn cũng là người Ngô gia. Vả lại, em với bác ấy có giao tình không tệ..., em nghĩ bác sẽ nể mặt em mà chấp nhận chị...!-Ý bảo là cô ta còn được lòng Ngô phu nhân hơn là vị hôn thê như tôi? Được đấy, đã tranh thủ công kích tôi rồi, nhưng tôi không chịu thua đâu!
- Ồ, vậy sao? Dù tôi chẳng cần cái mối quan hệ rởm này nhưng vẫn cảm ơn cô! Nhưng tôi nghĩ hôn ước này sớm muộn gì cũng sẽ bị huỷ bỏ thôi! Cô nên nhân cơ hội này mà nịnh bợ bà ta đi! Có lẽ cô muốn vị trí Ngô thiếu phu nhân hơn là tôi đấy!- Nói xong tôi còn khinh bỉ nhếch mép một cái.
Ngô phu nhân giận tím mặt, lại thấy Lạp Tử Du im lặng cúi đầu thì nghĩ là cô ta đang ấm ức, bèn lên tiếng:
- Tôi chắc chắn sẽ không để cô bước chân vào Ngô gia này. Nếu không phải Ngô gia và Lạp gia có hôn ước thì cô cũng không có cửa mà ở đây lên mặt. Nói cho cô biết, nếu Thế Huân không huỷ hôn, tôi cũng sẽ bắt nó phải huỷ hôn. Chẳng phải Lạp gia còn có Tử Du sao? Tôi sẽ để Tử Du kết hôn với con trai tôi. Có chết tôi cũng không chấp nhận đứa con dâu hỗn xược như cô!- Ngô phu nhân nói một tràng xong vuốt ngực thở hổn hển. Lạp Tử Du vội chạy lại vỗ vỗ lưng bà ta:
- Bác bớt giận đi ạ! Chị cháu chỉ nói đùa một chút thôi! Hôm nay là ngày vui của bác, đừng để chuyện nhỏ này làm ảnh hưởng...!
Liễu Hoà Anh nãy giờ im lặng cũng ngầm thêm dầu vào lửa:
- Bà Ngô, Tử Du nói phải đấy, bà không nên tức giận, sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khoẻ! Lệ Sa từ nhỏ tính tình đã ương bướng, bà đừng để tâm làm gì! Lệ Sa, mau xin lỗi bác Ngô đi!
Tôi thầm ai oán: đúng là vờ ra giảng đạo đức. Miệng thì nói ngon nói ngọt nhưng lòng dạ toàn là rắn rết. Bà nghĩ bà là ai mà có quyền dạy đời tôi? Nực cười!
Nghe hai người kia kẻ tung người hứng, Ngô phu nhân càng thêm tức giận:
- Tử Du, con không phải nói đỡ cho cô ta. Thứ con gái vô lễ, vô giáo dục như Lạp Lệ Sa không đáng để con tốt bụng như vậy!
Tôi định mở miệng phản bác, nhưng đèn bỗng nhiên vụt tắt, vị MC trên sân khấu mời chủ nhân bữa tiệc là Châu Khiết Quỳnh lên phát biểu. Dù rất tức giận nhưng bà ta vẫn phục hồi biểu cảm, quý phái bước lên sân khấu.
Sau một hồi dài phát biểu cảm xúc rồi cảm ơn các kiểu, cuối cùng cũng là lúc mọi người nhập tiệc.
Tôi phát hiện ra Lạp Tử Du không biết đã chạy đi đâu nên đến bàn rượu, lấy một ly Champagne thưởng thức. Dù sao không có cô ta ở đây sẽ tốt hơn. Lát sau mọi người bỗng ồn ào chỉ lên sân khấu, tôi cũng đưa mắt nhìn theo thì thấy Ngô Thế Huân dắt tay Lạp Tử Du bước lên trên đó.
- Ô, kia có phải là nhị tiểu thư của Lạp gia không?- Một người nhận ra Lạp Tử Du lên tiếng.
- Đúng vậy, nhưng tại sao cô ta lại đi cùng Ngô Thế Huân, tôi tưởng đại tiểu thư Lạp gia mới là vị hôn thê của anh ta?- Người bên cạnh cũng thắc mắc.
Tôi mỉm cười đưa ly Champagne lên môi, xem ra trò vui sắp bắt đầu rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top