Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 55 Tấm ảnh _ hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bình tĩnh nhìn Bạch Dực một cái. Anh không nói gì mà tiếp tục thăm dò: “Vậy cô tự tử là do sợ hai ngươi kia đến tìm mình trả thù?”

           Lòng bàn tay của cô Lỗ càng duỗi thẳng hơn. Nói cách khác, cô không hề tự tử, nhưng hiện trường và vết thương đều nói là do cô tự làm mà? Lẽ nào do con quỷ kia sai khiến? Càng lúc càng kỳ quái.

           Bạch Dực ngừng một chút, lại hỏi: “Có phải cô đã xé mất một tấm ảnh cũ. Trong đó có chụp lại hai mẹ con chết đuối đúng không?”

           Cô Lỗ lại nắm tay.

           Tôi biết anh đang nhắc đến cuốn album cũ kia. Nếu đúng, vậy thì mọi việc đã rất rõ ràng.

           Bạch Dực lại tiếp tục hỏi: “Hai con quỷ kia luôn đi theo cô?”

           Tôi nghe Bạch Dực tự nhiên hỏi thẳng như vậy, cũng không khỏi giật mình a lên một tiếng. Lần này cô Lỗ nhắm chặt hai mắt, cả người run rẩy rồi lặng lẽ nắm tay lại. Cô nắm chặt đến mức tưởng như có thể nghe thấy tiếng xương cốt đang siết vào nhau.

           Bạch Dực còn muốn hỏi nữa, nhưng cô Lỗ bắt đầu rơi vào tình trạng khó thở cực độ. Chúng tôi vội vàng gọi bác sĩ, cuối cùng cả hai bị đuổi thẳng ra ngoài. Ở ngoài cửa tôi nhìn Bạch Dực rất lâu, anh không nói lời nào chỉ mím chặt môi, dường như có chuyện gì đó rất khó quyết định. Đầu óc tôi cũng trống rỗng, thật ra tôi cảm nhận được sự lạnh lùng trong câu hỏi cuối cùng của anh, giống như bọn quỷ đang ở gần đây. Chuyện của cô Lỗ làm tôi nhớ đến Nhạc Lan, bên cạnh cô bé cũng từng tồn tại một thứ khủng khiếp, tựa như ung nhọt trên cơ thể nhiều người. Hơn hết, bất cứ khi nào có thể trở thành khối u ác tính. May mắn nó không ở trên người tôi, mà cô Lỗ phải ngày ngày đối mặt với sư tra tấn khủng bố kia.

           Miệng Bạch Dực hơi giãn ra một chút, anh đang muốn hỏi tôi gì đó nhưng lại bị tiếng y tá từ trong phòng cắt ngang: “Lạ quá, rõ ràng miệng vết thương đã khép lại rồi mà? Nếu làm thêm lần nữa, cô ấy sẽ chẳng sống nổi đâu.”

          Tôi nghe xong liền chạy đến hỏi thăm: “Cô y tá, vừa nãy cô nói miệng vết thương bị rách là sao?”

           Y tá liếc tôi xong lại đảo mắt qua Bạch Dực nói: “Ai, việc này cũng thật lạ. Bệnh nhân đúng là tự cắt cổ, nhưng đã được chữa trị kịp thời, thêm việc vết thương cũng không sâu gì mấy. Lẽ ra đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ngày hôm sau lúc chúng tôi đến thay thuốc cho cô ấy, không hiểu sao vết thương lại vỡ ra như bị thứ gì đó xé rách. Chúng tôi đành phải may lại lần nữa, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy bệnh nhân không chết vì mất máu quá nhiều thì cũng vì đau mà chết.”

           Tôi lại vuốt cổ, cảm thấy gáy mình hơi đau đau. Không khỏi lẩm bẩm: “Ai…Tại sao lại như vậy? Cô Lỗ một thân một mình nằm viện đã đáng thương lắm rồi, giờ còn vướng phải tội này….”

           Cô y tá kia hơi nghi ngờ nhìn tôi: “Cái gì chứ, đêm nào cũng có hai người đến thăm bệnh nhân mà. Là một người phụ nữ mà một đứa bé, nhưng cả hai không nói lời nào mà chỉ đứng đó nhìn thôi. Chúng tôi còn tưởng đó là em gái hay thân thích gì đó của bệnh nhân. Chỉ có ban đêm đến chăm nom, còn ban ngày thì chẳng thấy đâu.”

           Tôi vừa nghe xong liền liên tưởng đến hai mẹ con đã chết chìm hai mươi năm về trước. Bạch Dực lúc này dường như đã hạ quyết tâm mà vỗ nhẹ vai tôi nói: “Đi thôi, đến nhà cô Lỗ thêm lần nữa. Chúng ta có việc phải làm, nếu chậm trễ, sợ rằng cô không qua khỏi đêm nay!”

           Đến chỗ cô Lỗ, nhà cửa đã để trống một khoảng thời gian, người nhà cô đã mất hết nên chìa khóa vẫn còn ở trong tay chúng tôi. Vừa bước vào thì một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, một con chuột lớn vụt qua dọa chúng tôi giật mình hết một lần. Phòng khách vẫn giữ nguyên trạng thái như lúc chúng tôi rời đi. Nơi nơi đều là rác, thức ăn trên bàn cũng đã mốc meo lên.

            Bạch Dực cầm lấy quyển album thổi thổi cho hết bụi rồi nhét vào túi. Tôi thấy nhưng không hỏi, chỉ nhìn quanh quất xung quanh. Lúc này mới phát hiện một chỗ kỳ quái, tôi liền kéo Bạch Dực đến xem. Tôi chỉ vào mấy vết nước xung quanh vệt máu đã khô lại nói: “Anh xem, nơi này có lẽ là chỗ cô Lỗ tự sát. Nhưng sao có lại nhiều nước như vậy, dường như chảy ra từ thứ gì đó.”

           Bạch Dực nhíu mày nói: “Có thể do ống nước bị nghẽn, chúng ta lấy đũa thông thử xem.”

           Nói xong chúng tôi liền chộp lấy đôi đũa đang gác trên cái tô gần đó mà tiến vào nhà tắm. Không bới lên thì thôi, nhưng khi đã lôi ra thì toàn là tóc! Đầu tôi căng chặt, cảm giác dờn dợn trào lên. Nước thì lờ nhờ, phía trên chất đầy xác chuột, trứng trùng và rất nhiều thứ không biết là gì. Mới kéo ra một chút mà đã có nhiều tóc như vậy, tởm, tởm quá đi mất.

           Tôi cau mày lại, buồn nôn nói: “Mẹ nó, gớm chết đi được. Cô Lỗ cắt tóc cũng đừng quẳng hết vào bồn rửa mặt như vầy chứ.”

           Bạch Dực lắc lắc đầu nói: “Không phải của cô Lỗ, tóc cô nhuộm thành màu nâu rồi. Cậu xem, mớ tóc này đen này là của một người khác …”

           Bạch Dực nhìn nhìn dáng điệu của tôi, do dự một chút rồi lại im bặt. Tôi thấy anh ta cứ muốn nói lại thôi mãi, liền mở miệng bảo anh nói tiếp: “Tôi không phải có ý dọa câu đâu, mớ tóc là được kéo ra từ cổ của cô Lỗ, nữ quỷ kia vẫn luôn đi theo cô. Có thể bà ta vẫn trốn ở sau gáy của cô, nên cô Lỗ không phải tự sát mà muốn lôi mớ tóc này ra … hoặc là …”

           Tôi còn chưa nghe anh nói xong thì đã không chịu nổi, phải ba chân bốn cẳng chạy đến bồn cầu nôn thốc nôn tháo. Nói đúng hơn là nôn đến hết cả mật xanh, mật vàng mới ngừng lại được. Bạch Dực chạy đến xoa xoa lưng cho tôi, sắc mặt tôi lúc này chắc rất khó coi. Tôi khoát khoát tay, ý bảo anh đừng nói nữa, nếu không cả mật cũng không giữ lại được. Chúng tôi lập tức ra khỏi phòng, nôn xong bụng tôi trống rỗng, nên có chút chóng mặt. Tôi che miệng hỏi Bạch Dực: “Bây giờ phải làm sao? Nếu không xử lý, cô Lỗ sẽ chết.”

           Mặt Bạch Dực lập tức lạnh lại, tựa như đang phủ lấy một lớp sương dày. Anh trầm mặc trong giây lát rồi nói: “Chỉ có thể tiêu diệt hai con quỷ kia, cô Lỗ mới có cơ hội sống sót.”

           Tôi cúi đầu trầm mặc một chút, vì tôi biết Bạch Dực đang nghĩ tình cho hai mẹ con kia. Nhưng bọn chúng thật sự rất quá đáng, dù cô Lỗ có thật sự hại chết bọn họ đi nữa, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, bọn họ hại chết quá nhiều người vô tội. Dù cô Lỗ có vạn lần không đúng thì cô cũng đang nhận lấy hình phạt rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế, nghiệp chướng này bao giờ mới chấm dứt.

           Tôi gật gật đầu, Bạch Dực thường hay cho rằng người quỷ khác biệt, đường ai nấy đi, không ai phạm ai. Nhưng lần này là hai con oán quỷ, chắc anh cũng có cách giải quyết bọn chúng. Chúng tôi quay về nhà để Bạch Dực chuẩn bị một vài thứ. Giờ phút này, sắc mặt của anh rất tệ, tôi không dám nói gì chỉ đứng một bên nhìn.

           Ai cũng nói quỷ rất đáng sợ, nhưng quỷ cũng rất đáng thương. Có quỷ đáng sợ, thì cũng có quỷ đáng thương. Nhưng xét đến cùng vẫn phải trân trọng con người nhất. Đến nước này, chẳng lẽ chúng tôi lại mặc kệ cô Lỗ nhà tan cửa nát sao? Cả buổi chiều không ai nói lời nào, Bạch Dực để tất cả vào balô. Tôi cũng không biết anh bỏ thứ gì vào một trong. Nhưng sẽ có cuốn album mà chúng tôi vừa lấy ở nhà cô Lỗ.

           Nửa đêm, Bạch Dực dẫn tôi rón rén đến cạnh giường bệnh của cô Lỗ. Vì buổi sáng tình trạng của cô bỗng nhiên chuyển biến xấu, nên trên miệng còn được gắn một ống dưỡng khí. Do quá đau đớn nên cô không ngủ được. Ngón tay cô khẽ động, rõ ràng nghe thấy động tĩnh của chúng tôi.

           Chúng tôi khẽ khàng bước vào, ý tá cho rằng chúng tôi là người thân đến chăm sóc cho bệnh nhân nên cũng dặn dò vài câu cho có lệ rồi bỏ đi. Bạch Dực đi đến cạnh tủ, cầm lấy một cái chậu rửa mặt đưa cho tôi. Tôi nghĩ chắc anh muốn hứng một chậu nước đến cho cô Lỗ, cũng giơ tay cầm lấy.

           Bạch Dực thì thào gì đó vào tai cô Lỗ, rồi mở balô, lấy ra vài cái bình linh tinh chẳng rõ là gì đó. Anh còn đem ra cả một sợi dây thừng màu đen, chỉ chỉ cửa, nói nhỏ với tôi: “Cậu đi lấy một chậu nước lạnh đến đây. Đừng đầy quá.”

           Tôi cầm chậu nhỏ đi vào WC. Vừa hứng nước trở về liền bị hành động của Bạch Dực làm cho giật mình! Anh ta ngang nhiên mắc tạm một cái màn ngay giữa phòng bệnh của người ta. Gan quá!

           Tôi vội vàng hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

           Anh liếc tôi một cái, đóng cửa lại rồi mới hạ giọng nói: “Nhỏ giọng một chút. Yên tâm, tôi có cách của tôi còn cho mọi người một câu trả lời tốt nhất. Cậu đừng xen vào, đứng ở một bên canh chừng dùm tôi.”

           Tôi không nói không rằng dúi chậu nước vào tay anh rồi lui ra đứng gần sát cửa. Cảnh này làm tôi liên tưởng đến mấy kẻ lén vào nhà của người ta ăn trộm két sắt, tôi là tên đứng canh cửa cho tên còn lại hành động. Thỉnh thoảng cũng quay đầu nhìn Bạch Dực, anh đã bày xong một không gian tối nhỏ. Vì xung quanh đã tắt hết đèn, ngoại trừ ánh đèn le lắt bên ngoài thì khắp nơi chỉ là một mảnh u tối chẳng thể nhìn rõ thứ gì. Qua một lúc lâu, mắt tôi dần quen với bóng tối, tôi thấy Bạch Dực cầm một sợi dây thần chuẩn bị quấn lên cổ cô Lỗ. Tôi nhìn mà mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, nhưng lại không thể lên tiếng hỏi Bạch Dực đang làm gì. Sau nhiều lần vào sinh ra tử, tôi đã quen với việc hoàn toàn tin tưởng anh. Một miệng hỏi cũng không bằng hai mắt quan sát. Tôi đột nhiên nhận ra Bạch Dực bây giờ cũng không bình thường nữa, mà là điên, con mẹ nó, điên quá đi mất!

           Bạch Dực thấy tôi cũng dở khóc dở cười, lắc lắc đầu rồi tiếp tục làm việc của mình.

           Miệng tôi cứ há ra rồi hợp lại, tự mình cũng cảm thấy có chút mất mặt. Tôi nhìn tấm lưng chính trực của Bạch Dực đang lui cui chuẩn bị. Anh thật cẩn thận đem dây thừng màu đen quấn quanh cổ của cô Lỗ, dường như đã đụng phải miệng vết thương nên môi anh hơi vặn vẹo. Tiếp đến Bạch Dực đem chậu rửa mặt vừa rồi đặt lên chiếc ghế bên cạnh, sau khi đổ một lọ thuốc vào thì anh cũng nhúng sợi dây thừng kia vào nước.

           Mắt tôi đến chớp cũng không dám, như sợ Bạch Dực lỡ tay đem cô Lỗ đùa đến tắt thở. Bạch Dực lại thì thầm gì đó với cô, mặt cô trở nên đau khổ đến cực độ, tôi thấy lòng mình rối lắm. Cô Lỗ cũng không còn trẻ gì, mà bị Bạch Dực dùng dây thừng quấn cổ như thú nuôi. Không biết anh đang làm gì, tôi lo cô sẽ sợ đến chết mất.

          Tôi nắm tay lại nhìn mọi hành động của hai người, dần dần cô Lỗ cũng không còn vẻ đau đớn nữa, có một thứ chất lỏng không rõ gì đó đang chảy ra từ cổ của cô, nhưng đó tuyệt đối không phải là máu vì nó có màu xanh. Chất lỏng theo sợi dây chảy sang chậu rửa mặt. Lúc này dòng nước bên trong lại đen tuyền như mực, Bạch Dực nhìn tôi ra hiệu ý bảo tôi đi lấy cuốn album cũ ra. Anh mở ngay trang trống nhúng vào vào chậu rửa mặt. Nước bên trong cứ như có ma thuật từ đen chuyển dần sang màu đỏ đậm. Tôi nghe thấy một giọng nói khe khẽ của phụ nữ quanh quẩn đâu đây. Là giọng của nữ quỷ kia, bà ta đã đến …

           Lúc nào tôi không có đem theo thứ gì phòng thân chỉ theo bản năng nhích đến gần Bạch Dực. Anh nắm vai tôi, vỗ vỗ bảo phải chú ý xung quanh. Tôi quay đầu lại kiểm tra xem âm thanh kia xuất phát từ đâu, bỗng nhiên từ trong cổ cô Lỗ trào ra một mớ tóc đen. Tôi còn chưa kịp sợ thì trong chậu rửa mặt bỗng trồi lên một cái đầu. Tôi khẽ kêu lên Bạch Dực lập tức bịt chặt miệng tôi, ra hiệu tôi không được lên tiếng. Tôi gật gật đầu nắm lấy tay anh. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, nên tôi không kịp chuẩn bị tâm lý.

           Bà ta chỉ hơi hơi he hé mắt. Nhưng ánh mắt lại ngoan độc vô cùng. Lòng tôi thầm nghĩ, nếu có phụ nữ nào nhìn tôi với ánh mắt như thế, tôi thà rằng mình không nhìn thấy còn hơn. Bà ta cứ nhìn trừng trừng vào chúng tôi, Bạch Dực lúc này mới khẽ nói: “Tại sao lại đối xử với cô Lỗ như vậy?”

           Giọng của bà ta như được phát ra từ chậu nước. Loại âm thanh kinh dị đến không tưởng, trong giọng nói là một sự oán hận vô tận, nhưng vẫn có thể nghe ra là tiếng của một người phụ nữ còn trẻ. Bà ta nói: “Vì nó đáng chết!”

           Bạch Dực hơi liếc về phía cô Lỗ, người đã bị dọa cho xanh xám mặt mày. Sau đó lại hỏi: “Tại sao đáng chết?”

Bà ta hình như muốn chuyển động, nhưng lại phát hiện mình không thể di chuyển. Cổ bị một sợi dây dừng màu đen quấn lấy, trong tình cảnh bị tù túng, bà tiếp tục nói: “Nó là một con đàn bà ích kỷ, lại còn rất dễ quên!”

           Nữa bên đầu của bà ta bị dìm vào trong nước, bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra hơn hai mươi năm về trước. Nhưng ánh mắt lại không rời khỏi cái ống dưỡng khí trên miệng cô Lỗ, âm thanh thé the như đang trừng phạt cô.

           Bà ta nói: “Tôi cũng chẳng biết con ả này, tôi chỉ dẫn con trai đến Vân Nam du lịch, chỗ đó có thể thuê một chiếc thuyền nhỏ, con tôi thích ngồi thuyền lắm. Lúc đó cũng có vài sinh viên vừa đến, bọn họ nhờ tôi nhừng chỗ để có thể ngồi cùng nhau. Tôi thấy chuyện cũng chẳng có gì, liền bế con sang thuyền khác. Thuyền của chúng tôi đi trước, thuyền nhóm sinh viên kia chạy sau, nhưng không ngờ thuyền của chúng tôi gặp phải mạch nước ngầm. Lật mất! Tôi liền nghĩ ngay đến chuyện cầu cứu chiếc thuyền cách đó không xa. Nhưng đám sinh viên kia, khi thấy mạch nước ngầm thì sợ hãi loạn cả lên, cứ để mặc chúng tôi từ từ chìm xuống! Nhưng tôi không muốn con tôi chết! Tôi dùng hết sức lực cuối cùng nhấc con tôi lên khỏi mặt nước, hy vọng, bọn nó có thể thương tình cứu đứa nhỏ này đi. Nhưng chính con ả này đã làm tôi tuyệt vọng, nó ngăn người chèo thuyền lại! Nó muốn quay thuyền lại! Nó sợ mạch nước ngầm! Sức lực tôi cạn kiệt, chỉ có thể ôm đứa con chìm xuống nước. Nhưng tôi vĩnh viễn cũng sẽ không quên hình dáng cuối cùng của ả ta! Tôi muốn trả thù! Dù tôi không còn trên dương thế nhưng tôi vẫn nhớ mãi cái cảnh ả lạnh nhạt chẳng màn đến sự sống chết của chúng tôi! Tôi hận nó không cứu con tôi! Tôi muốn người thân của nó lần lượt chết đi! Nó mới hiểu cái gì gọi là đau lòng.”

           Thì ra là như thế. Mắt tôi có chút dao động, cảm thấy đáng thương đến nói chẳng nên lời. Nhưng khi nhìn cô Lỗ chỉ còn nửa cái mạng thoi thớp thở oxi, tôi lại không biết nên làm sao cả.

           Lúc này tôi lại có chút nghi ngờ, liền buồn bã hỏi: “Nếu cô đã đã hận cô ấy đến thế, vì sao còn đợi đến hai mươi mấy năm sau mới đến trả thù?”

           Bà ta ác độc liếc tôi một cái. Bạch Dực lúc này liền mở miệng hỏi: “Nếu tôi đoán không lầm. Không phải là cô không muốn, mà là không thể trả thù được, đúng không?”

           Bà ta lạnh lùng nói: “Đúng vậy, vì con ả kia đã chụp ảnh giam tôi lại. Chắc nó cũng không nhớ rõ, hai mươi năm trước lúc chụp ảnh ở bờ sông đã vô tình chụp trúng hai mẹ con tôi. Bức ảnh kia đã phong tỏa hết oán khí khiến tôi không thể ra ngoài. Không ngờ rằng, hai mươi năm sau con ả này lại dám bén mạng đến nơi đó. Tôi nhờ một cái hộp sắt giữ lại chút oán khí của mình rồi bám vào cổ nó, trăm phương ngàn kế nhắc nhở đến sự tồn tại của tôi. Quả nhiên! Nó đã nhớ ra! Nó nhìn bức ảnh kia liền nhớ đến hai mẹ con đã từng bị nó hại. Nó về đến nhà liền cấp tốc đem tấm ảnh đã giam cầm chúng tôi hai mươi năm xé bỏ! Ngu ngốc, nó cho rằng chỉ như thế có thể phủi sạch hết mọi chuyện sao? Trăm lần vạn lần nó cũng không ngờ đây chính là cách duy nhất để giải phóng chúng tôi. Tôi đây mới có thể cho nó nếm thử cái gì gọi là đau khổ chân chính.”

           Ánh mắt của Bạch Dực khi nghe nói đến cái hộp thì lóe lên một tia khác thường. Anh trầm mặc thật lâu sau mới hạ giọng hỏi: “Cô ấy đã bị trừng phạt rồi… Cô không thể bỏ được oán hận này sao? Buông tha cho người phụ nữ đáng thương này.”

           Người phụ nữ kia phát ra tiếng cười sắc nhọn như dao. Bà ta cười nhạo chúng tôi như một lũ thấp kém vô tri : “Buông tha? Tôi chết ả có không? Tôi muốn nó chết! Tôi muốn cả nhà nó đều chết!”

           Tôi nghe xong cũng không biết làm như thế nào. Thật ra, nửa gương mặt của nữ quỷ kia cũng rất đáng thương. Nhưng lúc này đây, nếu không phải bà ta biến mất thì cô Lỗ tắt thở. Bạch Dực thở dài, cúi đầu lạnh lùng nói: “Vậy thì cô phải hoàn toàn biến mất.”

          Bà ta không biết anh muốn làm gì, chỉ sợ hãi nhìn anh. Vì bị dây thừng trói chặt nên bà ta không có cách nào chạy trốn. Bạch Dực lấy một tấm ảnh bìa cứng bỏ vào chậu rửa mặt. Ngay lúc đó, bà ta như bị thứ gì đó thiêu đốt, phát ra tiếng hét chói tai. Chất lỏng màu đỏ đậm không ngừng tràn ra, vì bốn phía đều tối đen nên tôi chỉ có thể cảm nhận được có gì đó đang giãy dụa dữ dội trong nước. Bà ta muốn rời khỏi chậu rửa mặt nhưng càng vùng vẫy lại càng suy yếu. Lúc này, tôi còn nghe thấy được tiếng trẻ con nhưng lại không thấy đứa bé nào cả.

           Cô Lỗ không biết từ khi nào đã có thể hô hấp điều đặn, cô hơi ngẩng đầu lên toàn thân tựa vào thành giường, tay vươn ra như muốn bắt lấy thứ gì đó. Cô nhìn dòng chất lỏng đang ăn mòn người đàn bà kia thì cất giọng đầy bi ai: “Không phải là tôi không muốn cứu hai mẹ con của chị. Nhưng lúc ấy chúng tôi không có cách nào đến gần nơi đó. Thuyền của chị đã chìm gần hết, phía dưới lại là mạch nước ngầm. Nếu chúng tôi đến thì chỉ khiến nhiều người thiệt mạng hơn mà thôi. Trên thuyền của chúng tôi còn có một người phụ nữ đang mang thai. Tôi không thể…..không thể để một mạng người chịu cảnh chết chung như vậy….”

           Một nửa mặt đã của bà ta đã bị ăn mòn, bà giận dữ nói: “Mày không thể…Mày không thể…Mày nghĩ vậy là vĩ đại lắm sao! Thế mạng của chúng tao mày để ở đâu hả! Mạng của con tao ở đâu! Không phải, dưới đáy sông có một cái hộp! Tao muốn về đó tìm cái hộp! Tao không thể tan biến như thế này! Tao muốn rời khỏi đây, rời khỏi đây! Con của tôi … con không thể tan biến!”

           Nữ quỷ điên cuồng lắc đầu, chúng tôi nhìn bà ta dần dần chìm xuống, cả thân thể như hòa tan vào nước, xung quanh đều bị nhuộm thành màu đỏ bầm. Chiếc màn đen bay phần phật như bị bóng người níu lấy, sau đó mọi thứ lại trở về trang thái cực kỳ tĩnh lặng. Nhưng ngay khoảnh khắc bà ta tan biến, nữ quỷ đã dùng con mắt còn lại nhìn trừng trừng vào cô Lỗ. Cuối cùng bà ta cũng chìm xuống dòng chất lỏng trong chậu, như rơi vào một không gian khác biến mất không còn tung tích.

           Lúc chúng tôi thở vào nhẹ nhõm, thì nữ quỷ cố đưa một bàn tay ra khỏi chậu rửa mặt. Cánh tay gắng gồng một đứa bé khoảng bảy, tám tuổi. So với những đứa trẻ cùng tuổi nó lại nhỏ hơn rất nhiều nhưng đầu nó lại quá khổ so với cơ thể, trông vô cùng kỳ dị và xấu xí. Nó cứ há hốc cái miệng đầy tham lam như muốn cắn lấy thứ gì đó trong không khí.

           Thằng nhóc kia liều mạng giẫy giụa. Lúc này cô Lỗ bỗng nhiên làm một chuyện khiến tôi và Bạch Dực phải giật mình kinh hãi. Cô không màng đến miệng vết thương của mình, lập tức chộp lấy đứa bé kia. Mà cánh tay kia cũng đong đưa vài cái rồi chìm hẳn vào nước. Hành động của cô Lỗ làm chúng tôi hết sức kinh ngạc, tôi không ngờ cô lại dám cứu tiểu quỷ này, ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không có. Trong tay cô đang ôm một đứa bé xấu xí dị hợm, cả người dấy đầy chất lỏng màu đỏ bầm nhớp nhác, trông cứ như là quái vật vừa được vớt ra từ bể máu. Nhưng cô Lỗ cứ sống chết ôm lấy đứa bé kia, miệng cứ thì tha thì thầm: “Tôi cứu con của chị, chị buông tha cho tôi …Cũng là buông tha cho chính mình…”

           Nói xong, cô liền ngất lịm, Bạch Dực vội vàng chạy qua muốn tiêu trừ luôn đứa bé này. Nhưng tôi lại ngăn cản, lắc đầu nói: “Cứ để vậy đi, chúng ta đừng làm thêm gì nữa.”

           Bạch Dực trừng mắt nhìn tôi: “Cậu mau buông tay! Tôi chỉ muốn đến xem cô Lỗ có còn….thở nữa hay không? Nếu không hai chúng ta chắc chắn sẽ gặp phiền phức to!”

           Giờ tôi mới nhìn đến hình dạng ngất xỉu của cô lúc bấy giờ, trên cổ bị quấn một sợi dây thừng, tay ôm một con quái vật. Nước trong chậu thì tràn đầy ra đất, còn có mấy tấm màn được anh mắc tạm trong phòng nữa! Nếu để người khác nhìn thấy, không cho chúng tôi là sát nhân điên cuồng biến thái mới lạ. Tôi vội vàng giúp Bạch Dực gỡ dây thừng đang quấn trên cổ cô Lỗ xuống, đỡ cô nằm lên giường. Tôi thấy vết thương trên cổ cô bắt đầu khép miệng, tiếp tục thử xem cô còn thở hay không. Tuy hô hấp hơi gấp gáp nhưng đã không còn trở ngại gì, tôi và Bạch Dực nhìn nhau một cái liền nhanh chóng thu dọn mọi thứ xung quanh. Khi làm xong thì vừa lúc ý tá đến xem bệnh nhân, chúng tôi như học trò làm sai đứng sang một bên. Tôi len lén nhìn về phía giường bệnh, lúc này tiểu quỷ kia đã biến mất. Chúng tôi cũng chẳng có thời gian nghĩ đến chuyện nó đã trốn đi đâu, vì cô y tá đã phát hiện ra chậu rửa mặt còn chưa được dọn dẹp.

           Chúng tôi cũng chưa nhìn xem thứ trong đó, tim đập thon thót kia thấy ý tá ngờ vực nhìn mình, rồi nghiêm mặt nói: “Hai anh đang làm gì thế? Đến nơi này rửa ảnh?”

           Hai chúng tôi chỉ biết tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Bạch Dực chết tiệt bỗng nhiên đẩy lưng tôi một cái. Tôi lảo đảo tiến về phía trước, xém chút nữa đụng phải người cô ý tá. Tôi tức giận quay đầu nhìn anh, mặt anh không chút thay đổi liếc tôi, cứ như đang hỏi tôi làm gì vậy? Cô y tá nhìn tôi một lúc lâu như đang chờ đợi lời giải thích hợp lý. Tôi vội vàng nghĩ đại một cái: “Chúng tôi không phải…..Chúng tôi chỉ thấy có chút tẻ nhạt … nên, nên rửa ảnh….chơi chơi một chút…”

           Vừa nói xong liền nghe thấy tiếng Bạch Dực thở dài, tôi thật muốn nuốt luôn lưỡi của mình. Làm gì có ai lại rửa ảnh trong phòng bệnh như tôi! Cô y tá nghe xong liền đanh mặt lại, cầm lấy tấm ảnh lên xem rồi lại hoảng sợ nói: “Các anh cho rằng đây là nghệ thuật sao? Gương mặt quái dị này nhìn thôi cũng biết là ảnh nghiệm thi. Thật sự hai anh đến đây làm gì, nếu không nói tôi sẽ gọi bảo vệ đến.”

           Tôi nhìn tấm ảnh kia liền biết sắp có chuyện rồi, đây không phải là tấm ảnh cô Lỗ tìm lúc đầu sao! Tôi quay đầu nhìn Bạch Dực, anh cứ đứng vỗ vỗ trán giả ngu, tôi vội vàng chạy đến kéo tay y tá, cô ta lại cho tôi là lưu manh giáng một bạt tay vào mặt. Tôi lớn đến từng tuổi này, lần đầu tiên bị con gái tát, nhục nhã đến mức muốn mua đậu hũ về tự đâm đầu chết. Ngay lúc không khí đang căng thẳng, cô Lỗ bỗng nhiên yếu ớt mở miệng nói: “Y tá…Bọn chúng là cháu tôi… Tụi nó thích làm nghệ thuật thật mà… Khụ khụ không phải người xấu…Cô đừng…đừng lấy làm lạ…”

           Y tá lập tức dời lực chú ý lên người cô Lỗ, cô ta liền bỏ bức ảnh xuống để đến xem bệnh. Ngay lúc đó Bạch Dực liền đảo mắt ra hiệu cho tôi, tôi vội vàng cầm lấy tấm ảnh, rồi hối hả chuồn khỏi phòng bệnh. Ra khỏi bệnh viện mới dám thở mạnh, Bạch Dực nhìn dấu tay trên mặt tôi cố nén cười mà xoa xoa lên đó. Tôi hung hăng trừng anh một cái, trong lòng âm thầm đem mười tám đời tổ tông của Bạch Dực ra hỏi thăm. Miệng thẳng thừng mắng: “Anh đừng có vênh váo! Mẹ nó, toàn do anh gây ra.”

           Một tay Bạch Dực ôm lấy vai tôi, tay kia vẫn vuốt mặt nụ cười không giảm nói: “Tại tôi đứng xa quá, để về nhà tôi đắp khăn nóng cho cậu. Cô ấy ra tay cũng độc ác thật. Cậu xem, đỏ hết rồi này.”

           Tôi nhớ đến tình cảnh lúc nãy, hành động của anh như đang bán đứng chiến hữu lâu năm, tôi hận mình không thể tìm được cây gậy nào đó đập vào đầu anh vài phát cho hả giận. Tôi ịn tấm ảnh trong tay vào mặt Bạch Dực, anh bắt được tay tôi cầm lấy tấm ảnh, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất. Sau đó lại thở dài một hơi, lấy bật lửa chuẩn bị đốt tấm ảnh đó đi.

           Tôi tuy vẫn còn giận nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất bi ai. Mấy chuyện như thế này, không thể nói người nào đúng người nào sai được. Nếu năm đó tôi là cô Lỗ, có lẽ cũng không dám mạo hiểm cứu người. Nhưng hai mẹ con đó thật sự quá rất đáng thương. Tôi ngăn cản Bạch Dực đốt ảnh hỏi: “Phút cuối bà ta có nhắc đến một chiếc hộp sắt, chắc chắc lại một loại quỷ khí. Bà ta có thể giữ lại oán khí đến hơn hai mươi năm hẳn có liên quan đến chiếp hộp kia. Nếu đốt…có phải là…?”

           Bạch Dực lắc lắc đầu nói: “Rất khó xác định, tôi thấy chuyện này hình như không liên quan đế bát cục, bởi nó không uy hiếp trực tiếp đến tính mạng của chúng ta. Lúc trước tôi đồng ý giúp đỡ cũng là muốn thử xem có phải bát cục đang dẫn dắt chúng ta hay không. Xem đi xét lại, lại không có nguy hiểm gì. Tôi nghĩ chiếc hộp sắt kia chỉ là một thứ tà khí gì đó … Ngược lại, tấm ảnh này mang oán khí nặng nề, thiêu hủy sẽ an toàn hơn.”

           Tôi nhíu mày, nhưng càng suy nghĩ lại càng rối loạn, đành để anh đốt đi. Dây dưa nhiều chỉ mang lại thêm phiền phức, tấm ảnh này nhìn cũng rất kinh dị. Bạch Dực bật lửa, rất nhanh đã đốt tấm ảnh thành tro bụi, cuốn theo làn gió biến mất chẳng còn gì. Lúc này tôi mới có thể thật sự thở phào nhẹ nhõm.

           Sau đó, cô Lỗ hồi phục rất nhanh chóng, nhưng thần kinh của cô lại trở nên không bình. Cô thường nhìn vào khoảng không trước mặt thì thầm gì đó. Cuối cùng cô viết đơn xin thôi việc, mang theo một ít hành lý rời khỏi thành phố. Trước khi đi, cô gửi cho tôi và Bạch Dực chìa khóa nhà của mình, hy vọng chúng tôi có thể giúp cô trông coi. Cô nói có thể cô sẽ trở về, cũng có khi cả đời này sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.

           Cô đi rất vội vàng, trừ chúng tôi chẳng ai đến đưa tiễn. Ngày đó, trời đổ mưa, trong làn mưa bụi lất phất, chúng tôi thấy cô đang nắm tay một bé trai. Nhưng ánh mắt của nó rất ngoan độc, cứ như thú săn nhìn chằm chằm vào cô Lỗ như con mồi của mình.

           Sau đó, tôi nghe nói cô Lỗ đến một vùng nông thôn ở Tây Bắc làm cô giáo phổ cập. Cô chuyên dạy cho mấy đứa bé ở nông thôn học hành. Lại rất nhiều năm sau, tôi nghe tin cô qua đời, bên cạnh là một cái máy chụp hình, bên trong chỉ có duy nhất một tấm ảnh chụp cái bóng mờ nhạt đang bóp chặt lấy cổ của cô. Nhưng tất cả chỉ là lời đồn, tôi vẫn tin rằng, cô Lỗ đang ở một vùng núi xa xăm tiếp tục công việc giảng dạy của mình cho một nhóm tiểu quỷ …

Tấm ảnh_hết

———————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top