Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 65: Mật văn (một)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng bao lâu xe cảnh sát cũng tiến vào sân biệt thự. Ba người chúng tôi đều bị gán cho cái danh là người phát hiện hiện trường vụ án. Lúc này Lục Tử đã sợ đến không nói nên lời, mà tôi cũng chẳng còn chút hơi tàn nào để quanh co lấp liếm. Rất may mắn, giữa mấy cảnh sát kia, chúng tôi thấy được Kỷ Thiên. Thằng nhóc này vừa nhìn thấy chúng tôi liền bày ra vẻ mặt như gặp phải phiền phức. Anh ta cầm lấy bản ghi khẩu cung rồi bước đến. “Các người đang gì làm thế ? Sao lại xuất hiện ở nơi như thế này?”

            Bạch Dực kể sơ mọi chuyện, sau đó kết quả pháp y cũng chứng thực như vậy. Chúng tôi phải trình chứng minh nhân dân của mình ra, xong rồi mới trở về nhà. Kỷ Thiên cũng theo chúng tôi ra khỏi biệt thự, anh ta nói đây cũng không phải vụ án nghiêm trọng gì không cần quá nhiều cảnh sát theo dõi.

            Lục Tử vì có 1 cảnh sát theo cùng nên cực kỳ mất tự nhiên. Tôi đây cũng chẳng vững tâm là mấy. Dù sao vẫn còn rất nhiều chuyện đang đè nặng trên đầu mình. Hơn hết ông chủ Triệu đang đi đứng vững vàng thế kia bỗng nhiên lại té chết. Đúng là quả báo nhãn tiền.

            Ba chúng tôi đón 1 chiếc taxi quay về nội thành. Suy sét cẩn thận, thì vấn đề chúng tôi gặp phải cũng không ít hơn Lục Tử bao nhiêu. Vốn nghĩ sẽ có đột phá, nhưng không ngờ lại đột tử luôn rồi. Sau cùng ông chủ Triệu chỉ nói có 1 chữ “Hà” thật không biết nó có nghĩa gì, chẳng lẽ là Sơn hà cửu đỉnh ? Nhưng rõ ràng dù lão ta có chết cũng không chịu nói. Thế mà đến phút cuối lại nhân từ đột xuất nói cho bọn tôi biết bí mật.

            Tôi mang balô cho Bạch Dực, cũng có nghĩa đã trực tiếp đem tấm gương quỷ dị kia về nhà. Lục Tử cứ mãi quấn lấy chúng tôi không chịu buông. Giờ tôi đã mệt, chỉ muốn nhanh chóng leo lên giường đánh một giấc, nhưng nhìn cậu ta như thế thật không biết làm sao cho vừa.

            Lục Tử quệt quệt mồ hôi trên trán, liếc Bạch Dực một cái nói: “Anh bạn, giờ anh đã tính ra bước tiếp theo nên đi như thế nào chưa?”

            Bạch Dực vẫn điềm nhiên đẩy đẩy mắt kính. Giờ tôi mới nghĩa đến ngoài ông chủ Triệu, Lục Tử cũng là người tham gia. Ông Triệu kia tinh ranh như hồ ly, thì tên Lục Tử này cũng chắc kém cạnh gì. Về mặt gian xảo chắc cả hai cũng ngang ngửa nhau thôi. Bất quá, dù là Lục Tử thì bây giờ cậu ta cũng đơn độc một mình. Nếu bắt đầu khai thác thằng nhóc này thì quả là lựa chọn sáng suốt.

            Ba người chúng tôi cứ ngốc nghếch đứng dưới lầu. Trong lòng không biết kế tiếp mình nên làm sao. Cái chết của ông chủ Triệu đối với hai bên có sức ảnh hưởng quá lớn. Tất cả dự tính ban đầu đều phá vỡ.  Lục tử nhe răng ra nói: “Vẫn chưa ăn cơm xong mà. Tôi biết gần đây có 1 quán ăn Nhật nha. Chúng ta có thể bao một phòng, lấp đầy bao tử trước đã. Hai người thấy thế nào?”

            Trên mặt Bạch Dực đã lộ ra sự mất kiên nhẫn, mà tôi cũng bắt đầu nổi nóng. Cứ tưởng cậu ta mở miệng sẽ nói về thứ gì đó, không ngờ đến giờ phút này còn ra vẻ huyền bí, ăn? Nhìn thấy xác chết như vậy còn nuốt nổi sao? Nhưng cậu ta là lựa chọn duy nhất để chúng tôi hợp tác. Mà cũng chỉ có chúng tôi mới có thể liên kết với cậu ta. Nên chúng tôi đành nuốt giận thêm lần nữa, theo Lục Tử đến phòng ăn đã đặt. Nơi này cũng rất kín đáo, Lục Tử cũng biết chuyện không gọi cá sống linh tinh, chỉ chọn vài món chiên giòn, và salat ăn kèm . Ngoài ra còn kêu thêm ba chén mì sợi.

            Lần này thì cậu ta cũng đi vào vấn đề chính: “Aiz…. Ông chủ chết bất ngờ như vậy, tôi đây còn trở tay không kịp nữa này. Tôi biết cũng không nhiều lắm. Thậm chí mấy chuyện trọng yếu, lão hồ ly kia cũng chẳng thèm hé răng với tôi.”

            Tôi hậm hực hỏi: “Tình cảm chủ tớ của hai người tốt lắm mà. Thế mà còn không tin tưởng nhau nữa sao. Được, giờ đây chúng ta đều khó xử. Nói thẳng ra đi, đừng làm trò nữa. Nếu không, cậu cũng sẽ gặp ông chủ cậu sớm thôi.”

            Lục Tử buông đũa, uống 1 hớp bia nói: “Aiz, hai người cũng giấu tôi nhiều thứ đó thôi. Thôi bỏ đi, dù sau ông chủ cũng chết rồi, tôi cũng không còn đừng lui nữa.” Cậu ta uống sạch chỗ bia còn lại, cái cổ liền đỏ lên, cậu ta ho khan vài tiếng nói: “Lúc trước tôi có kể qua. Ông chủ nằm mơ thấy một bà lão. Thật ra chuyện này còn có ẩn tình. Lão không chỉ dựa vào giấc mơ quái đãng kia, mà còn có người ở phía sau thúc đẩy. Sau cùng để lấy được Huyền Hoàng Bích là một câu chuyện khác.”

            Bạch Dực khoanh tay, tôi không biết Lục Tử có phải nói thật hay không, là đã ngã bài hay vẫn còn giấu diếm gì đó. Lục Tử không thèm nhìn đến sự biến đổi trên mặt của chúng tôi mà nói tiếp : “Đây là sự thật. Bất quá  người có thể khiến ông chủ nhúng tay vào việc này là cố vấn của lão.”

            Tôi và Bạch Dực nhìn nhau. Không ngờ chuyện này còn có người biết được. Lục Tử cũng rơi vào trầm tư cậu ta nói tiếp: “Vị cố vấn ấy cũng rất thần bí. Chúng tôi chưa từng được gặp hắn. Mỗi lần ông chủ liên lạc cũng đều thông qua email . Aiz!…. Hai người đừng tưởng là già rồi thì không biết dùng internet nhá.”

            Tôi ho khan một tiếng, không muốn đề tài này đi quá xa, nên hỏi: “Chuyện sau đó thế nào?”

            Cậu ta thở dài thườn thược rồi nói tiếp: “Chắc hai người chưa biết sâu về giới cổ khảo. Thật ra, có rất nhiều bí mật lịch sử đã được chứng thực hoặc tiết lộ. Việc này tuyệt đối không thể bàn đến, nếu không văn hóa mấy ngàn năm của Trung Hoa chắc chắn sẽ bị đảo điên. Vị cố vấn thần bí của ông chủ tôi chính là chuyên gia trong lĩnh vực giải mã văn tự được khắc trên đồ vật triều Chu. Tôi cũng chẳng rõ tại sao hắn lại giúp ông chủ, chỉ biết phải giữ bí mật về thân phận của hắn . Thậm chí ngay cả tôi cũng không được biết về nhân vật đệ nhất kia.”

            Tôi xoa xoa mũi, có hơi thất vọng hỏi: “Vậy cậu còn biết gì nữa không?”

            Cậu ta nói: “Đây chỉ là phán đoán thôi. Tuy chẳng có cách nào để tìm hiểu cho rõ, nhưng nếu bọn họ muốn ra tay trên những báu vật hoặc tài nguyên gì đó đều phải cần chân sai vặt như tôi. Nhưng tôi vẫn còn một ít tư liệu rãi rác. Tôi biết ông chủ gần đây đang nghiên cứu tư liệu di sản văn hóa thời Tiên Tần. Trừ chuyện đó ra, thì mọi thứ còn lại đều do vô tình mới có được, nói chung tôi có thể biết sơ bọn họ đang điều gia thứ gì. Thứ mà bọn họ muốn tìm chính là một cung điện chỉ xuất hiện trong thần thoại sơ khai—— Hà Bá điện. Nhưng đây có thể chỉ là ám chỉ, thứ như Long Lâu bảo điện hay gì đó. Mà chẳng lẽ lầu gác của rồng có thật à? Đây chắc cũng là tiếng lóng thôi.”

            Lục Tử vừa nói xong câu đó, bỗng nghe Bạch Dực à lên 1 tiếng không được tự nhiên lắm. Tôi hỏi anh có gì không, cuối cùng thì thấy mắt anh lóe sáng hỏi: “Nói thế, chẳng lẽ ông chủ của các cậu đang điều tra về một ngôi mộ cổ?”

            Lục Tử lắc lắc đầu nói: “Không biết. Nhưng nhìn mấy thiết bị mua về cũng không khác lắm. Nhưng đến giờ ông chủ vẫn chưa ra tay, nên tôi cũng không thể xác định được nơi kia là gì. Còn nữa, vì nó mà ông chủ đã hao tổn không biết bao nhiêu công sức chỉ để mong đến được đó. Bất quá tôi chỉ vô tình nghe loáng thoáng là lúc đến nơi nọ một bí mật động trời sẽ được tiết lộ. Lão dù có nằm mơ nửa đời sau thì cũng muốn biết thứ đó là gì. Chẳng bao lâu thì vị cố vấn thần bí tự nhiên xuất hiện. Điều này làm chúng tôi có chút kinh ngạc. Nhưng hắn chỉ cung cấp ít tư liệu và tin tức. Thật sự đã giúp đỡ rất nhiều cho việc làm ăn của ông chủ. Lão dần dần xem hắn là Lưu Bá Ôn[1] tái thế, việc gì cũng âm thầm bàn bạc cùng hắn. Người như bọn tôi thì chẳng có tư cách nhìn thấy nhân vật máu mặt kia đâu. Sau đó ông chủ có kể cho hắn nghe giấc mộng cổ quái của ổng. Nhân vật kia liền cho lão bản đồ của một hòn đảo nhỏ. Còn nói nơi đó vô cùng quan trọng, bốn bên đều có sơn linh thủy quỷ, âm hồn ma quái đều tụ tập xung quanh. Bản vẽ kia miêu tả thật sự vô cùng quỷ dị. Thế là vị cố vấn kia liền nói với lão có thể nó có liên quan đến Hà Bá điện. Vậy là ông chủ mới vội vàng đến hồ Thiên Mộ. Khi lão nhìn thấy Huyền Hoàng Bích thì cũng bị cái hộp thu hút. Tôi chỉ nghe loáng thoáng lão thì thầm gì đó như….. chuyển hồn vân vân và vân vân…. Lão cũng không trực tiếp chạm vào cái hộp mà sau thuộc hạ cầm lấy. Sau đó cả người và hộp đều chìm nghỉm.”

            Một ngụm bia tôi cũng không động đến. Nhưng nghe tới đây thì đầu óc đã quay cuồng, rối loạn hết cả lên. Đừng nói đến Hà Bá điện kia nằm ở nơi quái quỷ nào, chỉ riêng việc ông chủ Triệu một mực không chịu chạm vào chiếc hộp đó, cũng đủ hiểu lão ta đã biết đến quỷ chú rồi. Nói vậy chỉ còn một cách là chúng tôi phải trực tiếp đến được nơi thần bí kia thì mới mong có bức phá.

            Lục Tử biết chúng tôi đang suy nghĩ điều gì, cậu ta liền cắt ngang nói: “Đừng trông chờ gì việc đến nơi ấy….” Bỗng sắc mặt cậu ta thay đổi, mắt híp lại nói: “….Còn 1 cách chắc là được đi….”

            Cậu ta liền nhớ ngay đến điểm mấu chốt: “Hai người quên rồi à. Tên kia chuyên liên lạc với ông chủ qua internet. Vậy thì,….chúng ta chắc có thể thông qua lịch sử wed mà tra ra những tư liệu còn sót lại. Dù sao cũng có thể lần theo địa chỉ IP, chắc chắn vẫn còn một ít văn bản lưu lại . Về mặt này tôi có cao thủ giúp đỡ luôn.”

            Bạch Dực buông đũa nói: “Nhưng chúng ta không thể đến ngôi nhà kia được nữa. Nếu không ba chúng ta sẽ từ dạng tình nghi chuyển sang dạng khả nghi đấy.”

            Lục Từ như rơi vào hụt hẫng và trầm mặc. Tôi thở dài uống 1 ngụm bia, bỗng nhiên trong đầu nhớ đến 1 người, liền thở dài nói: “Tìm Kỷ Thiên đó! Thằng nhóc kia có thể ra vào vào hiện trường mà . Bạch Dực, anh nhờ anh ta giúp 1 lần đi.”

            Bạch Dực nhìn tôi cười cười nói: “Cậu thật là…, có việc mới nhớ đến người ta. Khi yên bình thì nhìn một chút cũng không vừa mắt chứ gì?”

           Xác thực tôi không ưa gì Kỷ Thiên. Nhưng bây giờ cần phải có máy tính, thì tôi cũng chẳng muốn vì mâu thuẫn nho nhỏ ấy mà không hợp tác với anh ta. Tất cả cũng vì để công việc trôi chảy, thuận lợi thôi. Tôi liếc xéo Bạch Dực một cái, anh đang gọi điện thoại, nói vài câu xong liền quay qua nhìn bọn tôi nói: “Cậu ta sẽ đi lấy, bảo chúng ta về nhà chờ .”

            Chúng tôi ăn cơm trong gian phòng đặt riêng xong thì Bạch Dực nói: “Tối nay Kỷ Thiên sẽ đến chỗ chúng tôi”. Lục Tử gật gật đầu nhìn đồng hồ nói: “Giờ là 7 giờ tối. Tôi sẽ tranh thủ thời gian đến chỗ hai người lúc 9 giờ. Cao thủ tôi sẽ dẫn đến luôn, còn nữa, tôi cũng sẽ chỉnh sửa tư liệu lại cho rõ ràng. Tóm lại, tôi không còn giấu diếm chuyện gì cả. Về hai người…. Aiz…. Hai người muốn nói thì nói. Tôi đây sẽ khôngtruy hỏi.”

            Nghe cậu ta nói như vậy lòng tôi cứ chua xót thế nào ấy. Tôi hết nhìn Lục Tử, lại nhìn Bạch Dực. Anh gật gật đầu ý bảo tôi cứ nói cho cậu ta biết. Tôi liền những đem chuyện mình đã gặp gần đây, cùng vài chuyện linh tinh khác tất cả đều nói cho Lục Tử. Cậu ta nghe đến đâu thì trợn mắt đến đấy, mồm há to tưởng chừng có thể nhét vừa cả nắm tay. Bỗng nhiên cậu ta như hiểu ra vấn đề, vỗ bàn một cái nói: “Mụ nội nó! Ông già họ Triệu kia chắc chắn biết các cậu bị nguyền rủa! Nên lão muốn tôi để ý xem các cậu có gặp chuyện lạ gì hay không! Hơn nữa lão rất kiêng dè cái hộp kia…. May mắn là tôi không có chạm vào. Nếu không chắc cũng lên đường rồi quá.”

            Bạch Dực chẳng hề xúc động. Nhưng nếu mọi người đã định liên kết với nhau thì chẳng khác nào là chiến hữu. Thế là tôi liền thở dài, vỗ vỗ vai Lục Tử nói: “Aiz…. Người anh em à, mình là đơn truyền tám đời lận đó. Tóm lại, đường sống duy nhất của mình là đều phụ thuộc vào việc có tra ra ngọn nguồn hay không. Nếu không, mình tiêu đời là cái chắc. Đến lúc đó…. Nhớ chăm sóc cha mẹ giúp mình ….”

            Lục Tử nghe tôi nói xong thì mắt đỏ lên. Dù sao chúng tôi cũng chơi chung từ nhỏ đến lớn, tình cảm không phải là nhẹ. Cậu ta dù khôn khéo, ít kỷ ra sao, khi nghe tôi nói mấy lời như trăn trối này cũng phải vô cùng kích động. Cậu ta nói: “Vậy mà cậu không chịu nói cho mình biết sớm! Chuyện này mình mà biết dù ông chủ tôi có gây áp lực cách mấy, nhưng nếu liên quan đến tính mạng của cậu, sao mình có thể vì tiền mà bán đứng cậu được? Chú em này, cậu khinh thường mình quá. Không thèm xem mình là người một già gì cả.” Nói xong liền đấm cho tôi 1 cái. Tuy không đau, nhưng tôi biết cậu ta thật sự nổi giận.

            Bạch Dực thấy chúng tôi đều mở lòng với nhau, không khí vô cùng bi tráng, nếu không tách ra sợ rằng cả hai sẽ ôm nhau mà khóc rống lên mất. Thế là liền ho khan một tiếng nói: “Chúng tôi cũng không biết các cậu có được bao nhiêu thông tin về thứ nọ. Nhưng, tôi và Tiểu An là vì bảo toàn mạng sống, còn cậu tham dự vì cái gì?”

            Lục Tử nghe Bạch Dực hỏi xong thì không như tưởng tượng của tôi hiên ngang lẫm liệt nói một câu ‘đương nhiên là vì anh em rồi’. Cậu ta trầm mặc trong giây lát, rồi trả lời”: “Không giấu gì hai người, ông chủ Triệu chết đi, khiến tôi rơi vào tình hình vô cùng rối rắm. Tính toán chi tiết, tôi vẫn còn một số nợ nần. Tóm lại, nếu nói vì An Tử thì cũng không hẳn là nói dối. Còn lại, tôi là nhờ thứ mà ông chủ Triệu gọi là bảo bối kia, để vượt qua ải khó này.”

            Bạch Dực gật đầu như đồng ý bắt tay cùng cậu ta. Tôi nghe Lục tử nói xong, trong lòng có chút thất vọng. Nhưng nếu cậu ta nói vì tôi mà dây vào chuyện này, tôi sẽ không tin đâu. Dù sao tôi hiểu tính nết của con người này còn hơn cha đẻ của cậu ta nữa. Cậu ta ngại ngùng vỗ vỗ vai tôi nói tiếng xin lỗi. Tôi nói không sao, mọi chuyện trong lòng đều nói rõ rồi, giữa chúng tôi cũng không còn gì băng khoăn. Thế là ba người chúng tôi liền vội vàng tính tiền rồi gấp gáp trở về nhà. Tôi và Bạch Dực, tranh thủ thời gian tắm rửa sạch sẽ , cả người tôi chỉ toàn là mồ hôi nhớp nháp không chịu nổi. Tôi tắm xong thì thấy Bạch Dực đang chơi đùa với chiếc gương kia. Tôi vốn kỳ thị những thứ xui rủi, nhưng cũng tiến đến hỏi: “Chiếc gương này không ngờ lại có thể nghịch chết ông chủ Triệu. Cuối cùng phải thay đổi toàn bộ kế hoạch.”

            Bạch Dực không nhìn tôi, chỉ chăm chăm vào mặt kính: “Con người là thế, vĩnh viễn không thể nhìn thẳng vào dục vọng trong lòng mình. Dục vọng lại nhân lúc chúng ta không hay không biết mà bành trướng đến vô hạn. Nhưng mặt gương là chân thật nhất. Nó phản xạ mọi thứ một cách vô hình. Nhân quả cũng vì thế mà được định ra. Chiếc gương này chẳng qua chỉ phản ảnh suy nghĩ đen tối của ông chủ Triệu mà thôi. Nói trắng ra, là ông chủ Triệu tự giết chết mình.”

            Tôi ngồi cạnh anh, anh lại không cho tôi nhìn vào trong gương. Điều này làm tôi có chút hụt hẫng. Tôi cúi đầu, cầm khăn bông trong tay nhưng không lau tóc mà chăm chú vào bàn trà. Lòng luôn tự hỏi, khi Bạch Dực nói những lời này, có ẩn ý gì không, có phải đã nghĩ ra được bước tiếp theo nên đi như thế nào rồi không. Dù trời tối rất nhanh, nhưng lại nóng bức, tôi chỉ mặc mỗi bộ đồ mát trong nhà. Vì mới gội đầu nên nước cứ nhỏ giọt lên tai và ngực, khiến tôi cảm thấy mát mẽ hơn rất nhiều. Thế nên tôi cởi phăng hai chiếc nút áo, bỗng chốc cảm thấy trước ngực lành lạnh thật thoải mái. Tôi khẽ kêu lên dễ chịu, cầm khăn lau lau tóc.

            Tôi nhìn Bạch Dực nói: “Như vậy chỉ còn nhịn khổ thôi. Có thể tránh được hay không chỉ còn biết dựa vào ý trời. Lão Bạch nè, anh nói thử xem Hà Bá điện rốt cuộc là nơi nào?”

            Anh nói: “Tôi cũng không rõ lắm…. Tóm lại mục tiêu của chúng ta là sống sót. Mấy thứ khác thôi đừng mơ đến làm gì.”

            Tôi đồng ý với nhìn nhận của anh. Vẫn nên đợi 1 thời gian nữa, để không khí dịu xuống đôi chút. Tôi còn phải tìm Lục Tử nói chuyện thật rõ, tôi không hy vọng cậu ta đi sẽ theo con đường của ông chủ Triệu. Như thế dù không cần nghĩ cũng biết tương lai cậu ta sẽ chẳng ra sao đâu.

            Tôi định đứng dậy để pha một ly trà, thì bất ngờ Bạch Dực lại áp sát mặt vào người. Tôi nhất thời không chú ý nên theo bản năng lui về sau. Anh kiên quyết nắm lấy cằm tôi. Tôi giả ngu, cười hỏi: “Nhìn gì đấy?”

            Anh nhìn chằm chằm vào tôi, miệng cười đểu cán: “Da em cũng không tồi…. còn đọng nước này….”

            Lòng tôi thầm kêu hỏng rồi, nhưng vẫn cười đưa đẩy đầy lo lắng: “Anh hai à, anh cũng không nên dính sát như thế chứ. Cửa lớn vẫn còn chưa đóng kìa. Anh đừng làm loạn lên nha.” Nói xong, tôi liền lùi lại, nhưng áo tôi bị anh nắm lấy, nên càng lui ra xa, thì nó lại càng mở rộng, thân thể phơi bày ra thế này, thật không ổn chút nào cả. Chẳng đợi tôi thu áo về, Bạch Dực không hề khách sáo, mạnh mẽ kéo tôi lại. Anh nhìn tôi bằng nửa con mắt, cười nói: “Em nha, hư quá, thật không có chút tự giác nào cả.”

            Không đợi tôi kịp hiểu mà trả lời, anh đã đẩy tôi xuống sopha. Tôi muốn kêu lên nhưng Bạch Dực không cho tôi cơ hội, miệng của tôi hoàn toàn bị anh chặn lại. Ngay lúc này anh cũng không lơ là mà nới lỏng tay. Tôi thử đẩy ra vài lần nhưng đều vô dụng. Bất quá tôi lại phát hiện một điều đáng kinh ngạc khác. Tôi không hề ghét bỏ nó. Nếu việc này xảy ra sớm hơn hai năm, chắc chắn tôi đã nện cho anh 1 đấm, nhưng lúc này đây lại có chút chờ mong…. Tôi ngoan ngoãn mở miệng, Bạch Dực dễ dàng nhận ra là tôi đã cho phép, liền nhanh chóng đưa lưỡi tiến vào. Tôi nghe được âm thanh liếm mút, cũng cảm thấy cả người khô nóng, thân thể như có một mồi lửa cháy âm ỉ. Loại cảm giác này thật xa lạ, giống như trước kia, khi nhìn ảnh của phụ nữ đẹp thì bắt đầu nhen nhúm lên. Nhưng lần này lại rất kỳ quái.

            Tay Bạch Dực dần men xuống, chuẩn bị cởi quần của tôi. Tôi không nghĩ cả hai sẽ tiến triển nhanh như vậy. Trong lòng bỗng nhiên sợ hãi, vội vàng giữ chặt tay anh. Anh nhìn tôi mê đắm, vì lúc nãy hôn quá kịch liệt nên nước mắt đều ứa ra, tôi đành phải khịt khịt mũi nói: “Chờ, chờ một chút…. Sắp đến giờ rồi…. Nói không chừng bọn họ đã đến đây. Mấy chuyện này thật chẳng hay….”

            Bạch Dực có chút bực mình, vẻ mặt của anh bây giờ thằng ngu nhìn vào cũng biết là đang tức giận: “Không nhanh như vậy đâu.” Nói xong anh lại tiếp tục hành động, thân hình tôi vẫn cứ khát khao, nên cũng không ngăn cản anh nữa. Hơn hết, thật lòng mà nói, nếu bây giờ dừng lại, thì tôi cũng chẳng dễ chịu bao nhiêu.

            Toàn bộ nút áo đều bung ra hết, nữa người trên trần trụi. Bạch Dực cũng tháo kính của mình ra. Ngay lúc chúng tôi hôn thêm lần nữa, tôi tranh thủ thời gian, ranh mãnh ngẩng đầu lên để đổi sang tư thế tựa lưng cho vững chắc. Bỗng giật mình phát hiện ngay cửa thông gió thấp thoáng cái gáy của ai đó. Tôi vội vàng đẩy Bạch Dực ra, lúc này anh không vịn vào sopha nên té xuống. Sự hưng phấn của anh hoàn toàn bị tôi dập tắt. Anh cố áp xuống cơn giận hỏi tôi sao thế, tôi nhoài người khỏi sopha nói: “Có người!”

[1] Là một nhân vật trong truyền thuyết, chuyên bốc quẻ đoán vận như thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top