Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Sự Thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghe A Hoài kể, ta đã hiểu ra mọi chuyện. Nhà họ Thẩm tuy đáng thương nhưng cũng đáng trách. Suy cho cùng nhà họ Thẩm trở nên như ngày hôm nay vì người con trai duy nhất qua đời. Nhưng minh hôn là việc làm vô cùng tàn nhẫn. Nếu không là ta, có lẽ sẽ là cô nương khác bị bắt đến đây minh hôn với người chết. Không rõ sống chết ra sao, không biết ngày trở về.

Còn nữa, nếu như lời A Hoài kể là sự thật về nhà họ Thẩm. Vậy tại sao Thẩm Giai Uyên mà ta gặp lại khác như vậy? Y hoàn toàn không giống người không có cảm xúc. Hay là người sống khi chết đi tâm tính sẽ thay đổi.

Ta muốn hỏi A Hoài, muốn có lời giải đáp từ nàng ta. Nhưng nếu nói ra, chuyện ta có thể nhìn thấy ma quỷ không thể giấu được nữa. Ta có nên nói cho A Hoài biết về đôi mắt âm dương của mình hay không. Nghĩ kỹ lại, ta và A Hoài mới gặp nhau lần đầu, nói sợ nàng ta không tin, ngược lại sẽ hỏi rất nhiều. Cuối cùng ta quyết định để một thời gian nữa sẽ nói với nàng.

"Ta hiểu rồi, cảm ơn em vì đã nói cho ta biết."

"Không có gì đâu ạ, em nghĩ người phải biết rõ sự thật về nơi này. Mặc dù có rất nhiều lời đồn không hay về Thẩm phủ, nhưng Thẩm phu nhân và con trai bà ấy rất tội nghiệp." A Hoài nói với ta, sâu trong đôi mắt có chút thương cảm.

Đúng là như vậy, nhưng hồn ma ở Thẩm phủ có rất nhiều. Nếu lời đồn không phải sự thật, thì sao bọn họ không siêu thoát mà ở lại phủ. Khuôn mặt họ xanh xao, cơ thể thiếu bộ phận, với đôi mắt chứa đầy hận thù. Khi nhìn vào, bọn họ mang đến cảm giác sợ hãi khó tả.

Ngay cả ta, người từng thấy qua rất nhiều hồn ma với nhiều hình thù khác nhau cũng không thể giữ trạng thái bình tĩnh, không thể vờ như không thấy gì. Cảm giác giả vờ không thấy thật khó chịu. Ta ước bản thân không có mắt âm dương, giá như ta giống như những người bình thường khác. Vô tư hồn nhiên không thấy họ.

Khi ta nhìn họ, có thể thấy họ là những hồn ma chết oan, vì hận thù mà không thể siêu thoát. Rốt cuộc sự thật phía sau là gì... nhà họ Thẩm chắc chắn không đơn giản như vậy.

"Tiểu thư à, người đang suy nghĩ gì vậy?" A Hoài nhìn ta khó hiểu nói.

"Không có gì đâu, ta nên đi bái kiến mẫu thân và phụ thân. Em đưa ta đi được không?" Ta thấp giọng nói với A Hoài.

"Dạ, em sẽ đưa người đi." A Hoài gật đầu, sau đó nắm lấy tay ta dẫn đi.

Tạm thời không nghĩ về sự thật phía sau nữa, dù sao cũng phải đối mặt. Sớm hay muộn ta cũng biết tất cả mọi chuyện. Bức màn sự thật rồi cũng sẽ được vén ra, ta cần chuẩn bị sẵn tinh thần để chấp nhận.

"Thanh Nhi, đêm qua con ngủ ngon không?" Thẩm phu nhân mỉm cười hỏi ta.

Hôm nay bà mặc bộ y phục màu nâu tối màu, vẫn là bộ y phục với chất vải thượng hạng, trang sức trên người không phải ai cũng có được ở Đại Thanh Quốc. Cùng với vẻ mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn. Âm khí trên người nhiều vô kể. Cho dù có mỉm cười đến mức nào, trên người vàng bạc đá quý nhiều bao nhiêu. Trông bà vẫn không thật sự thoải mái.

"Thưa mẫu thân, Thanh nhi ngủ rất ngon ạ." Ta cúi đầu bái kiến Thẩm phu nhân, sau đó bình thản đáp.

"Vậy mẫu thân yên tâm rồi, con đã thành thân xong, trời cũng đã sáng. Vậy hôm nay chúng ta sẽ về Thẩm phủ, nơi này không thích hợp ở lâu."

"Còn nữa, mẫu thân có chuyện cần giao cho con. Khi về đến Thẩm phủ ta sẽ nói." Sau khi nói xong, Thẩm phu nhân quay người rời đi.

Thẩm phu nhân có chuyện cần giao cho ta? Từ giọng nói có phần nghiêm trọng của bà, có vẻ sẽ là việc không dễ dàng.

"Thanh nhi hiểu rồi ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top