Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Cương Thi Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta tiến đến chỗ hắn, quan sát kỹ quỷ cương thi. Sau khi quan sát xong, ta đưa ra đánh giá như sau. Hắn có vẻ ngoài giống như người phàm. Mặc dù là cương thi nhưng chẳng giống cương thi ta từng gặp, hắn không có vẻ mặt xanh xao, không có lá bùa dán trên trán, hai tay không dơ về phía trước. Nhìn qua thấy hắn khá đẹp trai, nước da trắng như ngọc, mặc dù là quỷ nhưng nhìn hắn khá trẻ, giống thiếu niên chạc tuổi mười chín, hai mươi.

Y phục hắn mặc giống quan thần trong triều, họa tiết rồng trên y phục chi tiết, sống động. Chất vải là loại thượng hạng. Chuỗi vòng gỗ trên cổ nhìn là biết không phải loại gỗ bình thường, cả vòng chắn chắn không rẻ, có khi phải tốn rất nhiều ngân lượng mới mua được. Cương thi bình thường sẽ giống như xác chết biết đi, nhưng hắn lại giống như người phàm, con quỷ này có vẻ ngoài vô hại nhưng rất nguy hiểm.

"Tiểu đệ, lúc còn sống chắc ngươi giàu lắm. Mà ngươi là Cương thi giả à."

Hắn nghe ta nói xong vẻ mặt khá khó coi, mặc dù đau nhưng vẫn khó nhọc nói:

"Tỷ cẩn thận lời nói, ta không phải Cương thi giả, ta là Cương thi Vương. Tỷ biết điều thì giao thuốc giải ra đây, không đừng trách ta..."

"Đừng trách cái gì? Sắp chết tới nơi mà còn mạnh miệng."

Ta dồn hắn vào vách đá, tay ấn vào vết thương của hắn. Quỷ cương thi đau đớn hét lên, ta lại nói tiếp:

"Ta không cần biết ngươi là Cương thi Vương hay không, muốn thuốc giải thì đưa ta ra khỏi đây. Nếu không ngươi biết ngày chết của mình rồi đấy."

Đối đầu với kẻ địch mạnh tuyệt đối không được mềm mỏng. Nhất là với tên quỷ giết người hàng loạt này. Chưa ra khỏi đây mà đưa thuốc giải cho hắn không khác nào tìm đường chết. Ta là người phàm, hắn là quỷ. Theo như lời hắn nói hắn chính là Cương thi Vương, vậy ta càng không phải là đối thủ.

"Được, ta giúp tỷ ra khỏi đây. Chỉ cần tỷ giữ lời hứa của mình." Hắn nhìn ta cười.

"Nhưng trước hết trả lời câu hỏi của ta, làm sao tỷ thấy ta? Mặc dù tỷ có mắt âm dương, nhưng tỷ là người phàm, làm sao có thể thấy Cương thi Vương, ma quỷ khác ta không nói đến."

Ta tiến gần về phía hắn, ghé sát tai hắn nói:

"Ta thấy ngươi, nghe được giọng của ngươi, cảm nhận được hơi thở, sự tồn tại của ngươi. Cho dù ngươi là ma quỷ hay là Vương, ta đều thấy." Ta nghiêm túc nói cho hắn hiểu.

"Thú vị thật, tỷ biết cách làm người khác bất ngờ đấy. Ta sẽ đưa tỷ ra ngoài."

Mặc dù trúng độc nhưng hắn vẫn như lúc bình thường, như chưa chịu bất kỳ tác động nào vậy. Thần sắc hắn vẫn rất tốt, còn cười nữa. Ta không thích vẻ mặt này chút nào. Cố Dạ Bạch giỏi chịu đau hơn ta tưởng, có lẽ vì hắn là quỷ nên khác người.

"Còn nữa, ta tên Cố Dạ Bạch. Cương thi Vương cõi U Minh."

"Ta không hỏi."

Ta thờ ơ trước lời nói của Cố Dạ Bạch, hắn tên gì ở đâu không liên quan đến ta, điều ta cần quan tâm chính là thoát ra khỏi đây.

"Đệ là bằng hữu với phu quân tỷ, tỷ cũng không cần quan tâm sao?"

Hắn nói hắn là bằng hữu với Thẩm Giai Uyên, chàng ở dưới âm phủ quen biết nhiều thật. Còn là bằng hữu với Cương thi Vương. Đúng là những người kỳ quái thường chơi với nhau. Phu quân ta kỳ lạ mười thì Cố Dạ Bạch phải được chín.

"Không quan tâm, ngươi là bằng hữu của phu quân ta, không phải bằng hữu của ta."

"Vậy nếu ta làm bằng hữu của tỷ, tỷ sẽ quan tâm ta đúng không?" Hắn nhìn ta, nhẹ nhàng nói.

"Đưa ta về." Ta lườm hắn, tỏ ý không hài lòng.

Nói chuyện với Cố Dạ Bạch khiến ta cảm thấy thời gian trôi qua thật vô ích.

"Được, ta đưa tỷ về."

Hắn dơ tay che mắt ta, mặc dù bị hạn chế tầm nhìn nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được không gian xung quanh đang thay đổi.

"Tỷ mở mắt ra đi."

Khi ta cảm nhận được ánh sáng bên ngoài, mới từ từ mở mắt. Lúc này, ta đã quay trở lại rừng U Linh.

Ta nhìn ra bên ngoài, khung cảnh đã thay đổi. Trở về lúc ở rừng U Linh, mặc dù tồn tại nhiều hồn ma và sinh vật lạ. Nhưng ta cảm nhận được nơi đây vẫn có sự sống, không mang đến cảm giác chết chóc, quỷ dị như nơi Cố Dạ Bạch đưa ta vào.

"Tiểu thư, người uống nước không." A Hoài quay sang đưa nước cho ta.

"Cảm ơn em." Ta nhận lấy bình nước từ tay A Hoài, sau đó đóng cửa kiệu.

"Ta đưa tỷ về rồi, đến tỷ thực hiện lời hứa với ta." Cố Dạ Bạch đưa tay về phía ta.

A Hoài không thể nhìn thấy Cố Dạ Bạch, nhưng người có mắt âm dương có thể nhìn thấy hắn. Nhưng lúc này đây, ta ước không nhìn thấy hắn bên cạnh.

"Không có thuốc giải." Ta bình tĩnh nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top