Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tuần thứ ba: Buổi tối (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Còn kha khá thời gian mới đến giờ bắt đầu show diễn, Hải Âu hướng về phía tấm lông thỏ trải ổ của Bùi Vân Thiên ra hiệu, "Mặc vào".

Hôm nay là buổi trình diễn của Mạc Ngôn, cậu được Hải Âu cho phép cùng tham dự, dĩ nhiên ăn mặc phải theo anh sắp xếp. Vốn không phòng bị, khi đến gần Bùi Vân Thiên mới thấy không chỉ là quần áo mà còn có những thứ khác. Trước tiên là y phục màu trắng trơn, quần jean pha, áo lụa rũ cổ sơ mi và ống tay rộng. Cái này không vấn đề gì, nhưng ngay bên cạnh là hai kiện dây da body tách rời cho nửa trên và dưới cơ thể. Chưa hết, vòng đeo dương vật gắn liền nút bịt hậu môn nằm ngay ngắn ngoài cùng.

Bùi Vân Thiên đảo mắt nhìn đi nhìn lại số "trang phục" mình được ra lệnh mặc lên người, bất mãn dậy lên, Hải Âu không hề báo trước sẽ có chuyện này.

- Không nghe tôi nói gì sao?

- Mấy cái này... mặc ra ngoài thì khó chịu lắm!

Hải Âu làm như không thấy thái độ chống đối của cậu. "Để em trần truồng trước người khác không phải gu tôi, nhưng nếu em muốn thì tôi sẽ thử chịu đựng, khách mời hôm nay cũng ít."

Bùi Vân Thiên nghẹn họng, giọng Hải Âu đã chuyển sang trạng thái lạnh nhạt nhưng không thể kháng cự đó ngay khi cậu bước vào phòng. Hoặc ăn mặc theo ý anh ta hoặc lõa thể ra ngoài, cậu không có lựa chọn nào khác, đành phải đưa tay chạm vào bộ quần áo.

Hải Âu hỏi, "Trình tự?".

Bùi Vân Thiên nuốt khan, chầm chậm xoay qua phần nhỏ nhất của bộ "trang phục". Khi cậu còn chần chừ, Hải Âu đã tiến đến kéo cậu úp sấp trên sàn bằng một động tác nhanh gọn. Trán cậu bị nghiến xuống thảm, mũi chạm sàn còn toàn thân ở tư thế quỳ bò, bị Hải Âu đè mạnh gáy ép cúi đầu, khuỷu tay hạ, mông không cưỡng được phải hếch cao. Chưa kịp định thần, vùng nhạy cảm vừa phơi ra trống trải bị tát rất mạnh, Bùi Vân Thiên đau thốn, kinh hoàng vì Hải Âu chỉ thấp tay chút nữa là hai túi tinh đã bị đánh trúng.

Trái ngược với gọng kìm chặt chẽ khóa cổ cậu, giọng anh nhàn nhã. "Mới vài ngày không gặp mà lời tôi nói đã không là gì với em rồi. Từ bây giờ, mỗi món em có năm giây, không xong ở đâu thì dừng luôn không cần mặc tiếp. Tôi sẽ tròng xích vào cổ em để bù vào những thứ còn thiếu rồi kéo ra ngoài. Hiểu không?".

Toàn thân lạnh toát rợn hết lên, Bùi Vân Thiên cố gắng gật đầu trong khoảng cách rất nhỏ còn có thể, trán cậu khẽ nhớm khỏi thảm sàn đôi chút rồi ấn xuống, "Vâng, hiểu... hiểu...".

Mấy ngón tay chắc chắn rời khỏi cổ Bùi Vân Thiên. Cậu lồm cồm ngồi dậy. Tay Hải Âu thon dài có vẻ thư sinh, khi ra lực thì mạnh kinh khủng, vết kìm sau gáy cậu rưng rức. Cậu thật sự muốn giấu không cho anh ta nhìn thấy khoảng giữa hai chân mình vì đã bắt đầu cương, lóng ngóng ấn vòng khóa sát gốc, tiếng kim loại vang một tiếng cụt ngủn, nơi tiếp giáp hơi lạnh và căng. Nút bịt hậu môn phải dùng sức dù đã nới lỏng và có bôi trơn, vì sợ hết thời gian nên cậu chưa sửa sang cho thật chắc chắn đã vội buông ra để chộp lấy kiện dây khóa.

Hải Âu đưa mũi giày ấn mạnh phần nút thừa bên ngoài, "Rách việc quá nhỉ.... Tiếp tục".

Bùi Vân Thiên luống cuống. Cậu ngồi xổm trên hai mũi chân, bên dưới cấn tức và hơi đau vì mũi giày của Hải Âu giữ rất chặt. Cảm giác kích thích đi kèm nỗi sợ hãi, mỗi khi xoay người xỏ tay hay cài khóa, cậu lại vô thức sợ mông mình rời khỏi mũi giày tây kia, người tự động hạ xuống. Hải Âu đứng thẳng, đối lập với dáng vẻ chật vật lo lắng dưới sàn, thờ ơ nhìn bờ mông và hai đùi run run vì trọng tâm không vững.

Cậu định mặc áo thì nghe Hải Âu nói, "Dừng đã. Làm quen những thứ này trước. Bò một vòng".

Bùi Vân Thiên chớp mắt liên hồi, cậu mường tượng hình ảnh mình di động trước mặt anh như một con chó, hơi thở liền đứt một nhịp, khe khẽ lắc đầu. Hải Âu đưa chân ấn lưng đẩy cậu sụp xuống. Khi tầm nhìn bị hạ thấp, cậu ngước mặt chỉ thấy được khoảng không gian lưng chừng. Hải Âu tét mông cậu.

- Bò đi!

Cú tát không mạnh nhưng cách đối xử của Hải Âu làm Bùi Vân Thiên choáng váng, cậu gần như mất đà, sắp chúi về phía trước khi nghe tiếng "chát" lớn vang lên. Cậu hình dung mình không khác một con vật cụt đuôi hư hỏng lần đầu vòng quanh chuồng dưới tầm mắt chủ nhân, ánh mắt rà quét trên thân thể như chiếc roi lông vũ khiến đáy bụng nhộn nhạo ngứa ngáy. Cậu nhấc gối, chống tay chầm chậm tiến về góc phòng.

Vừa rồi chưa cảm nhận rõ, bây giờ khi di chuyển, dây da không ngừng cọ vào da thịt. Thiết kế ôm khít những vùng da non nhạy cảm quanh đùi, chân ngực và đầu nhũ, không siết quá chặt nhưng dấp dính mồ hôi vừa nhớm rất nhột nhạt. Vùng kín nhiều áp lực hơn nữa, mỗi khi nhấc chân là phích cắm lại cựa quậy bên trong, phía ngoài cơ vòng tù bức, dương vật ngay phía trên bị khóa, cậu bò chưa được nửa đường đã thở hổn hển.

Hải Âu không thúc giục cũng không đặt thời gian nhưng dù cậu có vươn đầu hết sức cũng chỉ cao đến quá nửa đùi anh. Thôi thúc phản kháng bị vò lại như tờ giấy vụn, chỉ còn ấn tượng về vị trí thua kém và nỗi sợ. Người ép buộc, làm cậu uất ức lại chính là mục tiêu của cậu, cậu phải lết tới cạnh chân anh thì chuyện này mới kết thúc được. Khuôn mặt Hải Âu lặng như tờ, trước sau không đổi, mỗi lần ngước chừng lên là mỗi lần cậu cảm thấy cơn hờn tủi tăng tiến. Dù không bị mắng nhưng cậu ấm ức không tả xiết, chợt nhớ về cái cũi mới mua hôm trước, nước mắt tự động ứa ra.

Hải Âu kiên nhẫn chờ đến khi cậu hoàn thành. Cậu ngẩng nhìn anh như cách biệt trên tầng cao, đầu lại chầm chậm hạ vì anh ngồi xuống, gập ngón tay chạm tròng mắt ngấn lệ. Cậu vươn đến cọ vào ngón tay anh, hy vọng được dỗ dành hoặc vuốt ve một chút.

Hải Âu để yên cho cậu lấy lòng, nói rất mềm, "Bò giỏi thật! Bình thường đi bằng hai chân chắc em khó chịu lắm...".

Trong lòng như có ngọn roi đánh trúng, môi Bùi Vân Thiên run run, lắc đầu. Hải Âu giơ một bàn tay lên, cậu nhích tới, rụt rè nhè lưỡi liếm tận tụy từng ngón. Anh xoay bàn tay, chọc vào miệng cậu chơi đùa cho đến khi hai mắt cậu cũng nhòe nước, sau cùng dùng chính mấy ngón ướt nhễu nhão nắm chiếc cằm nhỏ tràn trề nước dãi, "Thế này là bảo tôi đâm vào lỗ sau của em à?".

Bùi Vân Thiên mếu máo không thành tiếng, nước mắt không kìm được mà tuôn dài. Hải Âu nhìn chòng chọc giữa hai đùi cậu, "Trên thì khóc lóc, dưới thì cứng. Lạ thật!".

Dù bị khóa dương vật ôm chặt, hạ thân Bùi Vân Thiên đã sưng vù, chỗ bị thắt bó như cổ chai. Đau nhức lan đến vùng háng xung quanh nhưng khi nghĩ đến việc Hải Âu sẽ làm cậu lại muốn khóc.

- Tôi không đụng tay thì không được, nhỉ?

Bùi Vân Thiên một mực lắc đầu. Hải Âu không cho cậu đứng lên, vòng ra sau ấn vào đỉnh nút bịt lỗ hậu, cậu kêu "A!" một tiếng, lực ấn day nghiêng qua lại khiến dị vật cắm sâu chuyển động xoay tròn, âm thanh ỉ ôi hòa lẫn tiếng thở thành chuỗi rên rỉ kéo dài. Nửa thân dưới không cưỡng được mà oằn lại, hai chân cậu muốn xoắn vào nhau tránh né.

"Chát!". Mông Bùi Vân Thiên giật một cái, chỗ vừa nhận đòn trắng nhợt rồi từ từ chuyển sang màu đỏ.

- Ồn ào quá!

Hải Âu nắm cổ chân cậu nắn lại tư thế, tay kia vươn ra xoa nắn vật nhỏ của cậu, miết trên đầu lỗ. Nước mắt cố kìm nén vung thành giọt rơi khỏi cằm khi bị đánh. Người cậu co rúm, tay chân đều trì xuống mặt sàn. Phích cắm bị kéo rồi bấm trở về liên tục làm cậu muốn lăn lộn.

Phần thảm ngay trước chỗ cậu chống tay ướt nước dãi. Cậu quay đầu nói đứt quãng, "Em... ư ư... không chịu nổi... Chủ nhân... ha... dừng lại...".

- Dừng...?!

Hai túi tròn căng phồng nằm trọn trong tay Hải Âu, nặn nhả như sắp bị trộn sóc vào nhau. Giày vò chỉ tăng mà không giảm, Bùi Vân Thiên siết người chịu đựng rồi đầu hàng, rùng mình gào lớn, "Bắn! Cho em... Cầu xin... Chủ nhân! Cho em bắn!".

Cậu nói xong thì há miệng không khép, cứ thế hức dài. Nước dãi nhễu thành dây, mắt cũng đã nhòe. Bên dưới đau và tê dại như sắp nổ tung.

Sau tiếng "cách" sắc mảnh, Hải Âu nói gọn, "Cho phép". Dưới sàn tưới ra vũng nhỏ, Bùi Vân Thiên cong lưng thót bụng muốn ngã, được Hải Âu ôm sấp tới trước gương lau khô, xong xuôi bấm khóa lại như cũ.

Hai người ngồi như vậy, Hải Âu lau mặt cho cậu, tỉ mẩn quệt những vệt nước đọng lộn xộn. "Em khóc nhiều quá, có đau họng không?"

Phải nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, nước mắt Bùi Vân Thiên càng lăn dài. Cậu để mặc Hải Âu đỡ, chân tay dọc ngang thế nào cũng không buồn sửa. Hải Âu trùm lòng bàn tay trên hai gối cậu, xoay tròn, cúi đầu thầm thì trong khi dùng ngực đẩy nhẹ vai cậu, "Thử nhìn đi, đẹp lắm. Em chăm sóc rất giỏi", nói xong hôn nhẹ vào má.

Cơ thể cậu được tập luyện từ tuổi thanh niên và giữ gìn bằng nếp sống lành mạnh, cơ bắp không quá hầm hố nhưng có đường nét rõ ràng, săn chắc. Những dải dây da màu đen ôm sát phân biệt những khối cơ và phần thịt mềm mại, tạo hình tam giác làm nổi bật hai đầu nhũ cùng bầu ngực nở. Hông được ôm trọn một vòng, nối những dải chạy dọc phía trước và sau mông. Hai vòng lớn bao quanh đùi đối xứng qua nhẫn kim loại sáng thít chặt khối thịt rũ thẳng chính giữa, nhìn rất có quy củ như lẽ ra phải vậy.

Mặt Bùi Vân Thiên nóng bừng. Cậu đang trần truồng duỗi dài trong tay Hải Âu ăn mặc chỉnh tề, tấm gương lớn phản chiếu rõ mồn một. Những phục sức tròng lên người cậu không che chắn được gì, trái lại còn hướng người ta nhìn vào những chỗ nhạy cảm. Cậu hờn dỗi khẽ tránh khi anh gạt nước mắt trên má. Thân dưới cậu giật nhẹ, bị vòng khóa siết lại gây nên cảm giác khó tả. Tâm lý đè nén cưỡng ép đã dịu bớt, tuy xấu hổ nhưng hình như cũng có cảm giác mình trông không tệ như lời anh nói.

Qua một trận vừa khóc vừa van xin, hai môi Bùi Vân Thiên đã khô cong. Hải Âu mở hộp sữa chua, tự tay bón từng thìa. Cậu vẫn nửa ngồi nửa dựa trong ngực anh, không dám từ chối, cũng vì mất sức nên thật lòng muốn ăn, cậu mở miệng hớp hết, sau đó ăn thêm vài quả nho.

Hải Âu mặc áo cho cậu, vừa cài nút vừa cười, "Kín đáo mới tốt".

Quần áo khéo léo che những thứ phụ kiện bên trong. Quần bó nhưng vùng tam giác rất êm ái chứ không ép đau như cậu tưởng. Nhìn qua thì cậu chỉ hơi trau chuốt, đẹp đẽ song không quá nổi bật, như vậy là phù hợp với vai trò khách mời hôm nay.

Vì vẫn còn thiết kế một màn play sau khi xem show nên Hải Âu không để Bùi Vân Thiên tháo nút hậu môn và khoá dương vật, những thứ đó sẽ chuẩn bị cho cơ thể cậu tận hưởng được nhiều khoái cảm hơn. Anh trùm một tay lên mông cậu đẩy quanh phòng ép cậu thích nghi với lớp trang phục đầy đủ, trò chuyện như đang đi dạo. "Hôm trước gặp Mạc Ngôn và sub của anh ta, em có nhận xét gì không?".

"Cậu ấy...", Bùi Vân Thiên khựng lại vì chất giọng khàn chính mình vừa phát ra. Cậu liếc nhanh nhưng không thấy Hải Âu phản ứng, hượm giọng nói tiếp. "Cậu ấy mặc sơ mi đóng thùng, đeo vòng cổ... màu... đen? Em không chắc lắm...", Bùi Vân Thiên hơi chéo chân, nút bịt hậu môn cọ trong thành ruột rất rõ ràng nhưng cậu cứ có cảm tưởng chỉ cần nhấc chân lên thì nó sẽ rơi.

Hải Âu luồn tay giữa hai đùi cậu bắt tách ra, "Bước tự nhiên hoặc tôi cho em mượn loa để thông báo với mọi người là em đang nhét đồ chơi sau mông! Thử nói về thái độ của cậu ta".

"Dạ...", người cậu hơi giật cục, bị Hải Âu ấn cho tiếp tục đi về phía trước. "Cậu ấy vui... có vẻ... tự hào".

- Ừm. Sub tự hào về dom của mình và ngược lại, đó là biểu hiện của mối quan hệ tốt.

Hải Âu ngồi ghế, ôm Bùi Vân Thiên trên đùi. Phần dưới bị ép càng thốn hơn, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể Hải Âu bao phủ, cậu nhỏ của Bùi Vân Thiên liền cương lên.

Cậu gật gật đầu tán thành, tay chân hơi co lại, toàn thân chống cự kích thích mơ hồ lúc đậm lúc nhạt. Hải Âu chậm rãi trấn an, "Sẽ không quá khó đâu. Em ở cạnh tôi trong suốt quá trình, không ai có thể chạm vào em, những vận động mạnh nhất đã vượt qua được hết rồi, lát nữa chỉ cần yên lặng xem thôi".

Bùi Vân Thiên nhớ lại "công cuộc" mặc quần áo chật vật vừa qua, nỗi lo lắng vướng bận đã vơi bớt, oán giận cũng không còn bao nhiêu. Cậu lén nhìn Hải Âu, môi mở ra rồi mím lại.

"Cứ nói tôi nghe nào", Hải Âu rất muốn bật cười.

Bùi Vân Thiên nín lặng một hồi sau đó lí nhí, càng nói càng nhỏ, bên dưới cộm rõ mồn một, mặt mũi càng nóng, "Tại sao em phải mang khóa...".

Hải Âu biết cậu xấu hổ, cố tình nói thẳng để trêu chọc, "Khóa trinh tiết và nút bịt hậu môn hả?".

Bùi Vân Thiên nhắm mắt gật. Hải Âu thủng thẳng, "Hôm nay chúng ta tới show khiêu dâm, tôi sợ em hứng rồi bắn ngay tại chỗ thì sẽ rất mất mặt... Vừa nãy đã phải dọn một lần rồi...".

Bùi Vân Thiên thẹn quá hóa giận, nhăn mày lườm ngang. Hải Âu vẫn không chịu ngừng, "Còn tại sao có thêm cái phía sau thì là do tạm thời tôi chỉ có mỗi kiểu đấy, không tách rời được".

Bùi Vân Thiên nghe toàn thân ngứa ngáy, những thứ đang mang chẳng có tác dụng gì khác ngoài việc khơi dậy dục vọng rồi kìm nó lại, cậu bực dọc làu bàu, "Anh cố tình!".

- Ừ. Nên em phải chịu thôi. Không cảm ơn tôi à?

Bùi Vân Thiên miễn cưỡng mở miệng, "Cảm ơn...", dưới mông bị véo đau điếng liền cuống quýt bám vai Hải Âu la lớn, "Em cảm ơn mà! Chủ nhân...!".

Hải Âu không rời tay khỏi mông cậu, bấu lấy mỏm thịt day day, "Ngoan lắm! Nhớ phải cho tôi cơ hội tự hào về em nhé".

Mắt cậu khẽ nhíu lại khi nụ hôn dịu dàng rơi bên khóe mắt. Những lúc vỗ về như thế này cũng rất êm ái.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top