Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 509- 510

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, trong núi truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, chính là giọng nói của Diêu Linh Nguyệt.

"Mợ cả ơi!"

"Mẹ ơi!"

Túc Bảo và Tô Hà Du đồng thời hét lên.

Tiếng hét của Diêu Linh Nguyệt nhanh chóng biến thành tiếng gầm gừ, giống như một con thú bị mắc bẫy, tức giận và tuyệt vọng.

Túc Bảo nhịn không được nữa lao ra ngoài, nhưng lại bị Kỷ Trường giữ lại.

"Đừng đi!" Sắc mặt Kỷ Trường lạnh lùng.

Bọn quỷ tướng này có một thủ lĩnh, chúng cũng biết dùng Diêu Linh Nguyệt để dụ dỗ Túc Bảo.

Quả thực chúng nhắm vào Túc Bảo.

Túc Bảo quay người lại, rưng rưng nước mắt hỏi: "Sư phụ, nếu con có thể cứu mợ cả nhưng lại không ra tay làm gì hết thì đó vẫn là việc đúng đắn ư?"

Bé không hiểu, tại sao lại như vậy?

Người lớn luôn dạy bé phân biệt đúng sai, đen trắng.

Họ nói với bé rằng trên thế giới có thiện và ác, họ dạy bé phải làm một người mạnh mẽ và có nguyên tắc.

Nếu thấy người thân gặp nguy còn không cứu thì dạy bé những điều đó làm gì? Lời dạy đó còn ý nghĩa gì không?

Kỷ Trường sững sờ trước câu hỏi của Túc Bảo, lúc này hắn chợt hiểu ra.

Lựa chọn mà Túc Bảo phải đối mặt không phải đưa Diêu Linh Nguyệt đi hay không đưa đi...

Suy cho cùng, đưa Diêu Linh Nguyệt xuống địa ngục cũng giống như đưa Tô Cẩm Ngọc đi đầu thai vậy.

Bé đã từng lựa chọn một lần rồi.

Vậy lần này là...

Khi Túc Bảo có khả năng cứu người, bé có chọn cứu hay không?!

Sau khi Kỷ Trường phát hiện ra mục đích của thử thách lần này, đáy lòng hắn càng trở nên lạnh lẽo, đầu ngón tay không có nhiệt độ cũng vô cớ cảm thấy ớn lạnh.

Bài kiểm tra của Diêm Vương rất khó, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ nó lại khó đến thế.

Kỷ Trường do dự, nhưng còn chưa kịp buông lời, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ.

Tuyết trên núi sụp đổ dữ dội với tốc độ kỳ lạ!

Đồng tử của Mộc Quy Phàm co lại và anh ấy lao về phía Túc Bảo theo bản năng.

Bùm——!

Trận tuyết lở trong nháy mắt đã chôn vùi đám người, ngay cả chiếc xe cũng bị vùi lấp, để lại mảng trắng xóa mênh mông.

Tuyết bao lấy người và xe rồi lăn xuống dốc như đất đá, lao về phía bên kia ngọn núi hoang vu.

Bên kia núi là tàn tích của công trường xây dựng dang dở năm xưa, sau khi hai công nhân qua đời, công trường đã bị bỏ hoang, hố đào ra khi trước không được lấp lại.

Phía dưới hố là trụ cầu chỉ được xây dựng một móng, phía dưới trụ cầu là dòng sông đóng băng.

Xe địa hình chui ra khỏi đống tuyết trước tiên, lăn xuống lòng sông, chẳng mấy chốc đã không còn động tĩnh gì, nơi đây hoàn toàn yên tĩnh.

Một lúc sau, Mộc Quy Phàm là người đầu tiên chui nửa người ra khỏi đống tuyết, hai tay anh vẫn mắc kẹt trong đống tuyết, bàn tay dưới đống tuyết đang nắm chặt một vật có lông.

Anh nhớ ra đây chính là chiếc mũ trên đầu Túc Bảo.

Tô Nhất Trần là người thứ hai bước ra khỏi đống tuyết và bế Tô Hà Du lên.

"Mau... Túc Bảo bị chôn ở phía dưới!" Mộc Quy Phàm lo lắng nói.

Nghĩ tới những nữ quỷ bạch đầu ban nãy, lòng mọi người đều thắt lại.

Tô Hà Du không còn quan tâm đến mẹ mình nữa, ra sức dùng hai tay đào bới đống tuyết.

Mộc Quy Phàm không dám buông tay, chỉ hét lớn: "Đào phía tay tôi đi, tôi đang nắm Túc Bảo..."

Tô Nhất Trần và Tô Hà Du đào rất nhanh, Tô Nhất Trần hoàn toàn không quan tâm đến hình ảnh của mình, nằm trên tuyết và dùng tay chân cào tuyết.

Túc Bảo... Túc Bảo!

Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!

Nếu không, khi về nhà cậu cả sẽ bị bà ngoại con chém bằng tay không đó.!!

Lòng Tô Nhất Trần vô cùng hoảng loạn.

Mộc Quy Phàm một tay nắm lấy mũ, tay kia liều mạng đào bới, hai người một lớn một nhỏ nhanh chóng dọn sạch đống tuyết.

Nhưng, Mộc Quy Phàm chỉ cầm một chiếc mũ trên tay, nào còn bóng dáng của Túc Bảo?

"Túc Bảo...!"

Mộc Quy Phàm hoảng sợ, loạng choạng và cố gắng hết sức để đào đống tuyết bên cạnh.

Tô Hà Du như phát điên, liều mạng đào tuyết, cậu thậm chí còn mở miệng cắn một miếng tuyết.

Nhưng ba người đào hết đống tuyết đến độ ngón tay chảy máu mà vẫn không thấy Túc Bảo đâu cả!

"Túc Bảo..." Tay Mộc Quy Phàm run rẩy, anh không buồn quan tâm tới máu ở tay.

"Đúng rồi, sư phụ của Túc Bảo đâu?" Anh gào lên như phát điên: "Kỷ Trường! Kỷ Trường đâu?!"

Điều họ không biết là không chỉ Túc Bảo mà cả Kỷ Trường cũng đã biến mất.

Tô Hà Du ngã ngồi xuống đất, kìm nén nước mắt, rõ ràng cậu muốn khóc, nhưng lại hoảng sợ đến mức quên rơi lệ.

Làm sao có thể như vậy được, làm sao có thể như vậy được?

Vừa rồi em gái cậu mới xoa đầu cậu và nói rằng 'xoa đầu chó vạn sự khỏi lo sầu' mà.

Tại sao em ấy lại biến mất?

...

Tô lão phu nhân không đợi được đám người Túc Bảo về ăn xôi mà lại nhận được tin dữ.

Túc Bảo mất tích!

Mắt bà tối sầm, bà suýt ngã xuống, may sao Tô lão gia nhanh tay lẹ mắt đỡ bà.

"Chú Nhiếp!" Tô lão gia hét lên: "Mau lái xe!"

"Gọi lão Nhị và những người khác quay lại!"

...

Hôm nay, con đường luôn vắng vẻ cạnh ngọn núi hoang vu bỗng có nhiều xe ô tô.

Tô Tử Lâm và Tô Dĩnh Nhạc lo lắng chạy xe về phía ngọn núi.

Tô Dĩnh Nhạc tức giận hạ cửa kính ô tô xuống, mắng: "Sao có thể mất tích? Bọn họ trông chừng con bé kiểu gì thế hả?"

Tô Ý Thâm vừa mới thực hiện một ca phẫu thuật, hai mắt anh đen kịt vì kiệt sức, khi nghe tin Túc Bảo mất tích, anh còn chưa kịp cởi quần áo phẫu thuật, xe đã lao vút đi, nhìn thôi cũng biết anh hoảng loạn thế nào.

Tô Lạc bỏ lại đoàn làm phim, anh cũng không có thời gian cởi trang phục quay phim, anh liên tục gọi điện trong xe nhưng không có người nhận máy.

Tô Nhạc Phi đang ở nước ngoài nên cần thời gian để quay trở lại.

Tô Vân Triều và Tô Cẩn Mặc không ở Bắc Kinh nên họ đã vội vã quay về sau khi nhận được tin tức.

Dưới chân ngọn núi hoang vu, Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần đang điên cuồng tìm kiếm mọi ngóc ngách. Tô Dĩnh Nhạc và Tô Tử Lâm nhanh chóng đến nơi cũng tham gia tìm kiếm.

Nhưng toàn bộ tuyết dưới chân núi và đáy sông đã được dọn sạch, cỏ cây cũng được vén lên mà vẫn chẳng tìm thấy dấu vết nào của Túc Bảo.

Tô Nhất Trần nhìn chằm chằm vào bề mặt băng bị xe địa hình đập nát, dòng nước sông lạnh lẽo đang dâng trào bên dưới.

Họ đã tìm kiếm dọc theo con sông nhưng không tìm thấy gì.

Nếu Túc Bảo thật sự rơi xuống sông băng...

Tô Nhất Trần đột nhiên cảm thấy sợ hãi, không dám nghĩ tiếp nữa!

Đôi mắt của Mộc Quy Phàm đỏ lên, anh nhìn chằm chằm vào ngọn núi hoang vu và lạnh lùng nói: "Lên núi!"

Nữ quỷ bạch đầu đã đi từ trên núi xuống... Về phần sông băng, đám người Tô Nhất Trần sẽ tiếp tục tìm kiếm.

Tô Hà Du nghĩ tới lời nói của Túc Bảo, vô thức nói: "Em con nói không thể rời khỏi đây..."

Nhưng bây giờ ai còn để ý đến câu nói này?

Nhất định phải lên núi!

Dù trên núi có dã thú hay những thứ quỷ dị mà người trần mắt thịt họ không thể chống lại. Dù phải vượt núi đao biển lửa hay lao vào hiểm nguy, họ cũng phải tìm được Túc Bảo!

Mộc Quy Phàm là người đầu tiên lên núi mà không ngoái đầu lại.

Tô Nhất Trần cố gắng bình tĩnh. 

Ngay sau đó xe cứu hỏa đã đến, Vạn Đảo cùng những người ở biệt thự nhà họ Mộc cũng tới.

Ngọn núi hoang vu nay bỗng chật kín người, khi nghe tin tiểu tiểu thư mất tích và gia chủ cũng ở trên núi, người trong biệt thự nhà họ Mộc đều không nói hai lời, vội vàng chạy đến đây.

Người của đội cứu hỏa lo lắng hét lên từ phía sau: "Dừng lại, đừng kích động! Hiện tại trên núi phủ đầy tuyết..."

Vạn Đảo và những người khác hoàn toàn không nghe lời nhắc nhở.

Tuyết phủ đầy núi ư?

Chỉ cần gia chủ ra lệnh, trăm vạn binh lính sẽ tới đây, mỗi người đào một xẻng tuyết là có thể san bằng ngọn núi hoang vu.

Tô Nhất Trần bình tĩnh lại, Mộc Quy Phàm đã đi tìm Túc Bảo trên núi, hiện tại anh cần tìm dưới sông băng.

Khi một người mất tích, cách tốt nhất để tìm người là tìm kiếm theo tám hướng tại nơi người đó biến mất.

Người nhà họ Tô tìm kiếm khắp đường, dưới sông, hạ lưu sông, đồng thời phát động tìm kiếm khắp nơi... trọng điểm tìm kiếm là dòng sông đóng băng.

Một ngày trôi qua, Tô Nhất Trần tìm thấy một chiếc giày của Túc Bảo chôn vùi dưới tuyết nơi giao nhau giữa sông băng và ngọn núi hoang vu.

Hai ngày sau, Mộc Quy Phàm tìm thấy chiếc găng tay còn lại dưới lớp đất đóng băng của ngọn núi hoang vu.

Ba ngày trôi qua, tuyết trên núi hoang vu đã bị giẫm thành bùn, cây bụi và cỏ đã bị giẫm thành mặt đất bằng phẳng.

Đôi mắt của Mộc Quy Phàm đỏ ngầu, anh đã đến nơi trú ẩn máy bay, nhưng nó đã sụp đổ từ lâu, anh dẫn người của mình đào trong ba ngày, cuối cùng họ chỉ tìm thấy tấm quan tài nơi Diêu Linh Nguyệt từng nằm... Ngoài ra chẳng tìm được gì nữa.

Năm ngày sau, Mộc Quy Phàm không màng tin đồn xui xẻo về ngọn núi hoang vu, dứt khoát lái máy xúc san bằng ngọn núi, không ngờ chiếc máy xúc bị mất xích và phát nổ thùng dầu ngay khi chuẩn bị đào.

Mộc Quy Phàm và người nhà họ Tô không mê tín nên tự cầm xẻng đào hơn nửa ngọn núi.

Nhưng, ngày càng có nhiều người đổ bệnh vô cớ, sự việc cũng lan truyền ồn ào xôn xao, mỗi lúc một nhiều người chú ý đến việc lần này...

Cuối cùng, Mộc Quy Phàm và nhà họ Tô bị cấp trên ra lệnh dừng đào núi.

"Vớ vẩn! Nếu tìm được người thì đã sớm tìm được từ lâu rồi!" Lãnh đạo mắng: "Rõ là làm xằng, anh không nghĩ đến tác động tiêu cực hả? Phải giải thích với dân chúng thế nào đây?"

Nét mặt Mộc Quy Phàm vô cùng đáng sợ, anh hoàn toàn mắt điếc tai ngơ.

"Không cần các anh tìm giúp, tôi tự tìm!"

Không dùng được máy xúc, anh sẽ dùng xẻng.

Xẻng không dùng được thì dùng tay!

Anh phải tìm được bảo bối của anh.

Bảo bối bé bỏng của anh bị lạc, con bé nhất định rất hoảng sợ và đang chờ đợi ba mình...

Anh chắc chắn sẽ tìm thấy bé.

Anh đã vắng mặt khi bé gặp nguy lúc nhỏ.

Bây giờ anh không thể vắng mặt được nữa...

"Mộc Quy Phàm! Ầy..."

Nhìn Mộc Quy Phàm lao ra, không một ai có thể ngăn cản được.

Tô Ý Thâm lạnh buốt ngồi trên xe, tay cầm một cốc nước nóng, khẽ run rẩy.

Túc Bảo được anh đào lên từ đống tuyết lớn, cấp cứu, mang về nhà họ Tô. Không ngờ bây giờ cũng biến mất giữa trời tuyết lớn.

Lúc trước gò tuyết chôn bé chỉ cao bằng nửa người, bây giờ gò tuyết chôn bé, lại không biết lớn tới nhường nào...

"Túc Bảo..." Tô Ý Thâm nghẹn ngào: "Gọi điện thoại cho cậu út thêm một lần nữa được không..."

"Nói cho cậu út con ở nơi nào, cậu út đi đón con... Được không..."

Anh hiểu quá rõ khi mất tích trong tuyết nguy hiểm tới cỡ nào, bé ngoan của bọn họ còn có thể trở về sao?

Tô Ý Thâm gục trên tay lái, các ngón tay đang cầm lấy vô lăng siết chặt đến mức trở nên trắng bệch.

Tô lão phu nhân thì khóc sướt mướt, mới đầu không chịu trở về, cuối cùng bị cưỡng ép mang về nhà họ Tô, cả ngày vô cùng đau đớn nhìn bão tuyết ở bên ngoài.

Tuyết rơi nhiều thêm một ngày, lòng của bà lại thắt lại thêm một chút, đến cuối cùng gần như thở không ra hơi.

Bà ngóng trông tuyết sẽ ngừng rơi nhanh một chút, mặt trời mọc nhanh một chút, hòa tan băng tuyết trên núi hoang.

Nhưng ông trời lại giống như đang đối đầu với bà, bông tuyết to như lông ngỗng xen lẫn gió bắc thổi vù vù, chưa từng dừng lại một ngày nào cả.

"Túc Bảo..." Tô lão phu nhân ôm cái mũ màu hồng phấn của Túc Bảo, nghẹn ngào: "Túc Bảo của bà ngoại... Rốt cuộc con đi đâu rồi?"

Ngày Đông Chí bé còn cười tươi roi rói vẫy tay chào tạm biệt bà.

Còn nói đi nói lại rằng khi nào trở về bé muốn ăn bánh trôi đậu phộng mè đen...

... Bà ngoại, nếu sau này Túc Bảo mà chết, không phải tốn tiền cho con đâu!

... Cứ mang thiêu rồi chôn là được!

... Cậu cả, cậu cả, nếu sau này có ngày Túc Bảo chết, cậu cả không cần tìm người khóc tang đâu!

... Con hy vọng khi con chết, tất cả mọi người đều vui vẻ, cười ha ha trước phần mộ nơ bướm màu hồng nhạt của con.

Người nhà họ Tô nhớ tới lời Túc Bảo nói lúc trước, lại một câu thành sấm.

Thì ra tất thảy đều có điềm báo từ sớm, mà bọn họ lại không hề biết gì cả.

Bây giờ nhớ tới những điều này, trái tim cứ như bị kiến độc gặm cắn, khiến cho toàn thân bọn họ đau đến không nhịn được mà run rẩy.

"Túc Bảo... Túc Bảo của bà..." Bà ngoại ôm mũ cùng một chiếc giày của Túc Bảo, ánh mắt trống rỗng nỉ non.

"Tiếp tục tìm cho tôi..." Tô Nhất Trần nhíu chặt mi tâm, mái tóc luôn luôn chỉnh tề có chút lộn xộn: "Sống phải thấy người, chết... chết phải thấy xác!"

Những lời này, làm cho mọi người không khỏi run lên.

Một tháng sau, ngọn núi hoang tồn tại mấy chục năm cũng không thể bị người đào lên, hoàn toàn bị san thành đất bằng.

Tất cả người của sơn trang nhà họ Mộc đều đã trở lại, cầm xẻng đào từng phát một, đột nhiên có người ngã xuống hoặc là đột nhiên có người phát điên, sẽ thay người khác.

Tướng quân và lính canh xuyên qua núi hoang đất chết, đám chó được sơn trang nuôi dưỡng cũng trải rộng núi hoang và lòng sông đóng băng, lấy núi hoang làm trung tâm khuếch tán ra bên ngoài khoảng mười km, tìm kiếm từng tấc một.

Nhưng đều không tìm thấy Túc Bảo.

Người ngoài cũng không khỏi lắc đầu, hành động này của nhà họ Tô đúng là điên rồ, tìm một tháng vẫn không tìm được... Đứa nhóc còn bé như vậy, có lẽ lành ít dữ nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top