Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[TG1] Tiểu thanh mai, có điểm mãnh ( 17 )

( 17 )


"Anh Tử Trác, em sợ."


Vân Gia Duyệt nắm góc áo của Ngụy Tử Trác, hốc mắt đỏ lên, vô cùng đáng thương mà nhìn hắn.


Đều là con gái, đại lão nắm góc áo của Thích Hà, nhếch khóe miệng lên mà đáp ứng.


Đều là con trai, Ngụy Tử Trác lúc này nhẹ nhàng ôm lấy Vân Gia duyệt, vỗ vỗ sau lưng nàng, cho nàng cảm giác an toàn.


Mà Thích Hà, chỉ có thể là: "Mẹ nó chứ, thật muốn đánh chết cô ngốc Vân Phồn Tinh này." Rõ ràng là hai kiểu cảm xúc vô cùng khác nhau tới mức rõ ràng.


Cho nên người thì không nên so sánh với nhau làm gì.


Một khi so sánh, liền chỉ có cảm thấy đau lòng mà thôi.


"Anh có thể mang em đi cùng không?" Vân Gia Duyệt cầu xin nói: "Nếu tới lúc đó, ba mẹ chỉ thích cô em gái kia, anh Tử Trác liền mang em cùng về, em sẽ không bao giờ để ý đến họ nữa."


Ngụy Tử Trác suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý.


"Được thôi."


Hắn ta thật lòng thích Vân Gia Duyệt, cô ấy từ trước đến nay đều giống như một tiểu công chúa cao ngạo, khó lắm mới lộ ra vẻ mặt thấp thỏm sợ hãi như thế.


Khó có khi cô ấy tỏ ra yếu thế, hắn bằng lòng thỏa mãn nàng.


*

Mấy ngày sau, vợ chồng Vân Tiếu Hòe mang theo Vân Gia Duyệt cùng Ngụy Tử Trác đặt chân tới huyện thành.


Vốn dĩ những chuyện này trong nhà thì sẽ giấu đi, không nghĩ đến sẽ bị người ngoài biết.


Nhưng suy nghĩ kỹ càng, thằng nhóc Tử Trác này cũng thật lòng thích Gia Duyệt, không rời nửa bước chân. Hơn nữa gia thế Ngụy gia cũng không tồi, Ngụy Tử Trác sau này tương lai sáng lạng, hiện tại tình cảm hai đứa càng ngày càng tăng, chuyện kết hôn hạnh phúc càng tốt cho việc kinh doanh.


Vân Tiếu Hòe vừa muốn tình hình kinh doanh phát triển tốt, cũng hy vọng con gái mà mình yêu thương từ nhỏ đến giờ cũng đạt được hạnh phúc.


Từ lúc sự nghiệp phát triển tới giờ, hắn cũng chưa từng trở về lại huyện thành này, tết Thanh Minh cũng chưa từng trở về tảo mộ.


Hiện tại bỗng nhiên trở về, nhìn thấy vùng hẻo lánh ngày xưa giờ đã trở thành thành phố lớn phôn hoa, thật sự không thích nghi kịp.


Di bà ngoại mang theo Phồn Tinh, đã đứng đợi ở trước khách sạn từ lâu.


"Tinh Tinh, chờ lát nữa cháu thấy ba mẹ, phải mở miệng thưa thành tiếng, có biết hay không?" Chuyện này có liên quan đến vấn đề có được đi học tiếp của Phồn Tinh, Di bà ngoại ra sức dạy dỗ.


Đại lão ngồi ở cầu thanh khách sạn, nghiêm trang gật đầu.


Di bà ngoại, nói nhiều quá đi.


Nếu cô còn không gật đầu, bà lại sẽ nói liên hồi.


Cho nên đại lão đã quen rồi, bất kể là lão nhân gia nói cái gì, cô đều sẽ gật đầu cho qua chuyện.


Sưu Thần hào lúc này đây lại cảm thấy có điểm ghen ghét, hận dùm cho Chiến Thần đại nhân.


Dựa vào cái gì?


Dựa vào cái gì cô lại ngoan ngoãn trước mặt người khác như thế, nhưng đối với đại nhân lại bá đạo như vậy?


【Tiểu thư Phồn Tinh đẹp gái, đáng yêu lại lương thiện ơi】


Mỗi lần mở miệng nói chuyện nó đều cảm thấy rất khó khăn, phải khen Vân Phồn Tinh trước. Nhưng là vì Chiến Thần đại nhân về sau có thể tốt hơn được, tạm thời chấp nhận việc xu nịnh trước!


【 Xin hỏi cô có thể đối xử với Chiến Thần đại nhân giống như cách cô đối xử với lão nhân gia này không? 】


Phồn Tinh trầm mặc không nói: "......"


Sưu Thần hào hiểu rõ.


Rốt cuộc mỗi một lần nó muốn nói chuyện với đại lão đều phải khen ngợi chiếc kẹp Mary sue bảy màu trên đầu nàng. Không hiểu sao nàng có thể thích cái loại kẹp xấu xí như vậy?


Phẩm vị đâu?


【 Tiểu thư Phồn Tinh tiểu thư, chiếc kẹp trên đầu nàng lấp lánh rực rỡ như cầu vồng. Ai nhìn thấy cũng không thể không thốt lên khen một câu!】Thực xin lỗi, nó hiện tại chính là không có phẩm vị mà xu nịnh.


Cho nên xin hỏi cô về sau có thể thay đổi thái độ .....


Đại lão dứt khoát: Đương nhiên không thể nha, Nhị Cẩu.


Sưu Thần hào: 【......】 Nếu nó không màng tất cả mà bóp chết ký chủ, có phải sẽ có lỗi với Chiến Thần đại nhân không?


Rõ ràng là nhìn trong sáng như vậy!


Thế mà thật mẹ nó khó mà nói thành lời.


Hơn nữa còn không hề tiếp nhận bất kỳ lời nói dối nào!


Cô ấy có thật sự là kẻ ngốc không vậy?


【...... Tại sao không thể? 】 Sưu Thần hào nhịn đến run rẩy, vất vả lắm mới kiềm chế được mà không ra tay đánh người.


Đại lão hồi lâu mới chậm rì mà nói: "Di bà ngoại là che chở cho ta như tiểu hoa hoa, ta nghe lời bà nói. Ta là người sẽ che chở cho Thích Hà như tiểu hoa hoa, chẳng phải hắn phải là người nghe lời ta sao.


Ai là tiểu hoa hoa thì người đó phải nghe lời.


Logic của Phồn Tinh, quả thực vô cùng sâu sắc.


Sưu Thần hào: 【......】 ha hả, này thật đúng là đứa nhỏ lanh lợi. Cô mẹ nó ngày thường không thể hiện sự thông minh như vậy đi?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top