Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[TG1] Tiểu thanh mai, có điểm mãnh (29+30)

( 29)



Mẹ kiếp!


Sức lực của cô ngốc Vân Phồn Tinh chắc chắn người bình thường không thể chịu đựng nổi!!!


Nghĩ lại thì lúc em ấy ném mình xuống sông rồi vớt lên cũng không tốn chút sức lực nào.


Thích Hà theo bản năng rùng mình một cái, chạy thật nhanh lại, vội vàng ngăn Phồn Tinh ra tay tiếp.


Sờ soạng cái đầu đang bị trùm bởi bao ni lông kia, sờ đến cái mũi, để tay trước hai cái lỗ mà kiểm tra xem hắn ta còn sống không ...


Nguy hiểm quá, còn thở nha!


Thích Hà vội vàng giữ chặt Phồn Tinh không cho nàng tiếp tục đánh đá, nhanh chóng chạy khỏi hiện trường.


Mẹ nó, đánh nữa sẽ có người chết đó!


"Em làm cái gì vậy hả?" Thích Hà chạy ra thật xa, dù trong lòng vẫn còn sợ hãi, vội vàng chất vấn Phồn Tinh.


Hù chết cha!!


Nhỏ ngốc bên cạnh hắn không phải sẽ trở thành tội phạm giết người đấy chứ?


Phồn Tinh chỉ duỗi tay chọc chọc lên bàn tay Thích Hà: "Hôm nay người khi dễ anh có phải là tên đó không?"


Cô trước giờ đều không nỡ xuống tay với đóa hoa nhỏ, không thể để người khác khi dễ được.


Nếu không sẽ rất tức giận.


Việc Phồn Tinh bênh vực người của mình giống như đã ăn sâu vào trong linh hồn.


Chỉ cần người của cô, nhất định phải bảo vệ thật chu toàn, không để cho người khác khi dễ được.


Giống như bản năng vẫn luôn tồn tại, dù cho đầu óc nàng không được bình thường đi chăng nữa.


Trong lòng Thích Hà cứ có cảm giác quái quái.


Chẳng lẽ vừa rồi nhỏ ngốc tàn nhẫn đánh đấm lên người Thích Thịnh là để trả thù cho hắn à?


Nhỏ yêu thầm hắn đến mức này rồi sao?


Không biết vì sao Thích Hà thấy có chút khẩn trương.


Em ấy thích hắn, thích đến mức có thể ra tay giết người, lỡ như cuối cùng hắn không thích lại em ấy ...


Có phải sẽ thẹn quá hóa giận mà giết chết hắn không?


"Có thể xem là vậy đi." Mặt Thích Hà có chút nóng.


Phồn Tinh lại gần, thổi thổi khí lên mặt Thích Hà.


"Khụ khụ...... Khụ khụ khụ khụ......" Ho đến mức phải thở hổn hển, nước miếng cứ nghẹn nghẹn.


Em ấy, em ấy có biết là hành động vừa rồi của mình có bao nhiêu thân mật?


Thích Hà trong nháy mắt nhớ lại hết tất cả những thứ xem trong truyện XXX.


Trước đó hắn thật sự không cảm thấy điều gì.


Nhiều lắm trong nháy mắt có chút rung động, nhưng mà quên cũng thật nhanh.


Bây giờ, đối với hắn sắc đẹp  chỉ là đồ bỏ đi.


——



"Anh là đóa hoa nhỏ mà em muốn che chở, em sẽ không để ai có thể bắt nạt anh đâu, có biết không?"


Giọng điệu đãi lão tràn đầy khí thế của tổng tài, không hề có cảm giác nói khoác mà không biết ngượng.


Em không để bất kỳ ai khi dễ anh.


Bất kỳ ai khi dễ anh.


Khi dễ anh.


Em ấy....


Trong đầu Thích Hà trong vẫn luôn quanh quẩn những lời này.


Ong một chút, mặt nháy mắt thiêu cháy.


Chỉ ném xuống một câu, "Ai cần em che chở!"


Xoay người liền đi, hoảng đến mức không đi đúng đường, thế nào cũng thấy giống như cô gái nhỏ ngượng ngùng.


Bởi vì quá khiếp sợ, Thích Hà hoàn toàn không chú ý đến ba chữ cuối cùng "đóa hoa nhỏ".


Phồn Tinh nhìn bóng dáng Thích Hà, nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ có chút tò mò, "Nhị Cẩu, anh ấy sao lại chạy rồi?"


Sưu Thần hào: 【......】


Nó có thể nói gì, bây giờ nó có thể nói chuyện sao?


Nếu nó không nhìn lầm, Chiến Thần đại nhân vừa rồi rõ ràng là ngượng ngùng sao?


Hàng ngàn vạn năm tới nay, Chiến Thần đại nhân vẫn luôn là mặt lạnh sương lạnh, ít khi nói cười, lãnh khốc, nổi tiếng đối với người khác cách xa vạn dặm.


Một linh hồn nhỏ như vậy lại bay mất, có phải hay không có hơi quá đáng?



—-------------------------------------------------------------------------



Phồn Tinh: Ta, đại lão nuôi dưỡng đóa hoa nhỏ, chỉ cần ta muốn, nơi nơi đều sẽ là ta loại đóa hoa nhỏ.


Thích Hà: A, ngoại trừ ta, hoa nào khác, đừng nghĩ tới chuyện sống!


(30)


"Nhị Cẩu, sao anh ấy lại chạy rồi?" Phồn Tinh hỏi.


"Nhị Cẩu, ngươi không trả lời được hả?" Phồn Tinh chậm rì rì đi về nhà.


Sưu Thần hào không nói lời nào, nàng cứ cách vài phút hỏi một lần.


Đầu óc không tốt như người khác, vậy mà cố chấp không ai bằng.


Sự cố chấp này quả thực làm người ta tức muốn phun máu, cô hoàn toàn sẽ không hề nghĩ thử chuyện này có phải hay không là người khác không muốn trả lời.


Nàng chỉ cần đáp án.


【...... Hắn chắc là quá cảm động. 】 Sưu Thần hào nhanh chóng vớt vát miếng thể diện cho Thích Hà.


Còn không còn có thể như thế nào?


Chẳng lẽ nó lại nói cho Phồn Tinh, thật ra là bởi vì Thích Hà xấu hổ sao?


Sau đó thể nào cô ấy cũng sẽ hỏi, tại sao lại xấu hổ?


Sau đó nữa nó lại phải giải thích chuyện nam nữ, từ lúc bắt đầu quen biết tới lúc hiểu nhau, yêu nhau, trong quá trình đó nảy sinh phản ứng hóa học?


Ngân gia trước đó là cố ý đưa tiểu thư Ngân Minh Châu đến bên cạnh Chiến Thần đại nhân, tiểu thư Phồn Tinh thật sự là ...


Suy nghĩ quá kỳ lạ!!


Quá mức không bàn tới được!!!


Cô ấy cứ suy trì tình trạng như thế này cũng có điểm tốt, đỡ hơn việc cô hiểu được, lại nảy sinh ý định không hợp thân phận với Chiến thần đại nhân.


"À."


Cảm động, liền sẽ xoay người chạy trốn.


Phồn Tinh lúc có được đáp án, cẩn thận nghiêng đầu nghĩ nghĩ.


Sau đó rút ra một cái kết luận: Đoá hoa nhỏ Thích Hà, thật đáng yêu. Bộ dáng chạy trốn đó, đáng yêu nhaaa.


*


Thích Mộc Võ và Thích Thịnh cũng không có ở huyện thành lâu dài, có lẽ đối với bọn họ so với thành phố tấp nập, huyện thành này như nhà tù mà thôi.


Thích Hà sau đó mới biết được tin này, trong lòng cũng không hề có chút đau lòng nào nữa.


Hắn không có người thân.


Hắn biết.


Từ nay về sau, hắn sẽ không coi Thích Mộc Võ là cha.


Vốn dĩ đây lúc cực kỳ đau lòng, lúc hắn về nhà giặt quần áo thì phát hiện ra, cũng không tính là đau lòng lắm.


Thậm chí hắn tinh tế mà sờ sờ quần áo của Phồn Tinh.


A, quần áo con gái thật mềm ...


So với bánh chưng bên kia còn mềm hơn.


Ban đầu, Thích Hà cảm thấy mình bị Thích Mộc Võ hoàn toàn từ bỏ, chắc là sẽ sinh cảm giác chán ghét cuộc đời , tối tăm, tàn bạo. Sau đó sẽ bước đi trên con đường ngập tràn thù hận.


Thế nhưng bây giờ, Thích Hà cảm giác chính mình giống như đã có tương lai thật tốt.


Không phải bởi vì thù hận mà thế.


Mà là vì ...


Hắn cảm thấy nhỏ ngốc Vân Phồn Tinh thật sự không khiến người khác bớt lo được.


Một cô ngốc, chỉ số IQ thì không cao, người thân cũng không hề quan tâm, chăm lo cho em ấy, em ấy có thể làm gì được?


Rốt cuộc...... Rốt cuộc hai người cũng ở cùng một chỗ lâu như vậy, bạn học từ mẫu giáo lên cấp hai, rồi lên đến cấp ba. Hắn xem nàng như em gái, không tính là chuyện xấu đúng không nào?


Làm anh trai thì ngẫu nhiên giúp em gái xem xét tương lai cũng không xấu đúng không nào?


Cứ coi như nhân ngày làm tù thiện đi!


Thích Hà lừa mình dối người nghĩ, lại càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.


Ok, xem nhỏ ngốc như em gái!!


Hắn cẩn thận suy nghĩ, cho dù là vì mình hay vì nhỏ ngốc, thật sự cần phải đậu đại học.


Gánh vác thêm tương lai của người khác, Thích Hà cảm thấy bên vai mình lại nặng thêm một chút.


Vốn chỉ nghĩ, một bên mặt ngoài cà lơ phất phơ, một bên đạt được thành tích cao là được.


Nhưng trong lúc vô ý nghe được bạn học nói xấu sau lưng Phồn Tinh, hắn không thể không để ý.


"Ai, mấy đứa nói xem, đầu óc Vân Phồn Tinh có vấn đề, cô ta về sau có thể làm sao bây giờ?"


"Còn có thể làm nữa? Chắc là vừa đủ 18 tuổi, liền tùy tiện gả cho mấy lão ế vợ chứ gì nữa,"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top