Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[TG1] Tiểu thanh mai, có điểm mãnh ( 57 )

 ( 57 )


"Thích Hà."


Phồn Tinh vươn tay chọc chọc Thích Hà.


Thích Hà rất sợ Phồn Tinh ngủ một mình rồi không dậy nổi, vì thế hắn để cô ở trong phòng mình. Đêm tới hắn căn bản không ngủ được, cách một thời gian ngắn liền phải kiểm tra hơi thở của Phồn Tinh.


Xác nhận cô vẫn còn sống.


Hắn cũng đã đến tất cả người tài giỏi trong nước để kiểm tra cho cô.


Cho dù là ngôi sao sáng của giới y học cũng không kiểm tra được bất cứ vấn đề gì, bọn họ khuyên hắn đưa người ra nước ngoài kiểm tra thử. Những người có mối quan hệ tốt với hắn còn nói thẳng, khuyên hắn đừng ôm hy vọng quá lớn.


Bởi vì trên đời này căn bệnh khó khăn nhất chính là căn bệnh không thể tìm ra nguồn gốc.


Chẩn đoán đúng bệnh thì mới bốc đúng thuốc được.


Tìm không ra nguyên nhân thì không thể có phương pháp điều trị.


Gien của con người rất kỳ lạ, chỉ sợ có chút biến đổi đã có thể làm người ta mắc phải căn bệnh không lành. Có lẽ chứng bệnh của Phồn Tinh chính là căn bệnh mà loài người còn chưa có phát hiện ra.


Thích Hà cảm thấy mình không thể nào hiểu được loại khả năng này.


Dựa vào cái gì?


Trên thế giới này có ngàn ngàn vạn vạn người, dựa vào cái gì lại trút xuống người nhỏ ngốc của hắn?


Hắn không nghĩ tiếp nhận, cũng không nghĩ sẽ tiếp nhận.


Hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ, khám ở nước ngoài thì khám ở nước ngoài, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng hắn cũng sẽ không từ bỏ Phồn Tinh.


"Tiểu Hoa Hoa......" Phồn Tinh lại nhẹ nhàng chọc chọc eo Thích Hà.


"Anh có phải đã lén em khóc một mình không?"


Cô nghe được mà.


Mỗi tối, Tiểu Hoa Hoa hình như đều khóc.


Anh ấy quả nhiên rất yếu ớt, cần phải được che chở thật tốt mới được.


"...... Anh không có." Thích Hà phá lệ quật cường phản bác.


Nhưng thực tế lại không dám đối diện, hắn phải xoay người qua hướng khác nếu không sẽ khóc mất.


"Ồ."


Phồn Tinh cũng không có khăng khăng muốn vạch trần Thích Hà.


Tiểu Hoa Hoa vẫn luôn rất sĩ diện, vẫn là không vạch trần anh ấy.


Thích Hà được bạn bè giới thiệu cho chuyên gia nước ngoài về lĩnh vực tim mạch, sau thời gian xác định, hắn liền lập tức qua tới đó.


Kỳ thật Thích Hà vẫn luôn mong có một tia may mắn —-


Biết đâu được?


Có lẽ thật sự có biện pháp có thể cứu được nhỏ ngốc?


Nhưng mà hiện thực như giáng cái tát vào mặt hắn không hề do dự.


Không có.


"Thích tiên sinh, tôi thật sự chưa từng gặp qua trường họp này. Tuy rằng tôi rất có hứng thú nghiên cứu chuyên sâu, nhưng trước mắt tôi cũng không có năng lực có thể chữa được căn bệnh này. Khả năng ngài phải chờ đợi mấy năm nữa, chờ đến khi y học phát triển hơn nữa thì mới có thể chữa được."


Thích Hà giữ phải giữ nụ cười nặng nề cùng người đó nói chuyện cho xong.


Lúc xoay người rời khỏi bệnh viện, ngồi ở cầu thang dài, hắn không chịu được nữa mà bắt đầu khóc.


Hai tay che kín cả mặt, nước mắt tuôn ra từ khe hở giữa các ngón tay.


Lại chờ mấy năm, chờ y học phát triển, vậy rốt cuộc phải chờ tới khi nào?


Nhỏ ngốc mỗi ngày đều đau đến như thế.


Hắn cứ trơ mắt nhìn cô đau mà không thể giúp được dù chỉ là chút ít.


Không ai biết được những lúc đó hắn đau đớn biết nhường nào!


Hắn thực sự rất rất sợ.


Nếu tình trạng này cứ ngày càng nghiêm trọng, hắn không biết Phồn Tinh sẽ nhận lấy kết cục gì nữa.


Cô sẽ chết sao?


Hay là vẫn đau đớn từng ngày, sống không bằng chết?


Khóc đủ rồi hắn mới trở lại khách sạn.


Phồn Tinh nằm ở trên giường, hai mày nhăn lại gắt gao, chỉ có những lúc ngủ rồi cơn đau mới vơi đi chút ít. Nhưng mà thời gian ngủ cũng không dài.


"Nhỏ ngốc, anh đưa em đi ăn cái gì đó được không?" Thích Hà chờ Phồn Tinh tỉnh rồi hỏi.

Hắn đã hoàn toàn không làm được gì, chỉ có từ bỏ.


Cho dù là chuyên gia tim mạch trong nước hay ngoài nước, hắn cũng đều đã đến nhờ kiểm tra rồi, bọn họ đều nói không thể chữa trị được.


Bây giờ cứ tiếp tục đi đến các bệnh viện khác đi chăng nữa cũng sẽ tốn công vô ích thôi.


Nhỏ ngốc từ nhỏ đến lớn đều rất thích ăn, thà rằng hắn cứ đưa nàng đi khắp mọi nơi để cô ăn thỏa thích, làm cô vui vẻ.


Đi đến được đâu ... Lại tính nơi tiếp theo sau.


Đây là thỏa hiệp mà hắn không hề mong muốn nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top