Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[TG2] Thủ phụ đại nhân, quản chặt phu nhân của ngài (45+46)

( 45 )

Từ Thụy Khanh trầm mặc một hồi lâu.

Thủ phụ đại nhân tương lai tự nhận mình có thể khẩu chiến với một đám người, hắn giỏi nhất là am hiểu quỷ biện nhược kê, khiến bọn họ tức đến hộc máu, nhưng lúc này đây hắn lại không biết phải nói gì.

******Quỷ biện nhược kê, đgt. Biện luận một cách khôn khéo nhưng mang tính xảo trá, không đúng đắn, chính đáng với những người yếu đuối hơn.*********

Hắn không khỏi nhớ đến trước đó có gặp bọn cướp hai lần trên đường -------

Bọn chúng còn chưa kịp làm gì thì đã bị nàng ấn trên mặt đất đánh cho một trận, còn phải cống nạp hết những đồ quý giá của mình.

Hình như so sánh với Phồn Tinh, những người đó cũng không tính là nguy hiểm thật.

Nhưng là thủ phụ đại nhân tương lai, Từ Thụy Khanh vẫn phản ứng lại thật mau: "Ta cũng lo lắng, nàng nếu xảy ra xung đột với người ta, sẽ làm những người khác bị thương. Đến lúc đó quan phủ bắt nàng cũng không quan tâm nàng vẫn còn nhỏ đâu."

Phồn Tinh suy nghĩ một lát.

So với lý do vừa rồi, lời này càng thêm đúng lý hợp tình: "Nhưng mà, ta rất ngoan nha!"

Đại lão hiển nhiên rất bất mãn, phảng phất đang nói: Ta ngoan như vậy, ngươi thế nhưng cho rằng ta sẽ gây chuyện sao? Người khiến ta rất tức giận nha!

Từ Thụy Khanh lần thứ hai nghẹn lời: "......"

Tinh ranh như vậy, rốt cuộc là ai bị mù lại thấy tiểu nương tử nhà hắn là đồ ngốc thế?

Hắn thấy mình đọc đủ các loại sách, học phú ngũ xa, xuất sắc vô cùng thì thế nào? Tiểu nương tử nhà mình chỉ cần chọc một cái, thâm sâu tới mức hắn không nuốt được cục tức!!!!!

Việc này cuối cùng không giải quyết được gì.

Từ Thụy Khanh rất tức giận.

Tức giận đến mức mỗi ngày đều phải chép sách mấy canh giờ, còn thầm nghĩ, chờ hắn thi đậu được công danh, hắn cũng không cần phải làm một quan chức thanh liêm! Ít nhất hắn phải làm quan to tới mức mua được tiệm điểm tâm, không thì cho gọi đầu bếp nào thì đầu bếp đó phải tới là được!

*

Ngày kế tiếp, tại phủ Tần quốc công.

Tần Phồn Nhi tới bái phỏng Giản Hân Hân.

Đại công tử thân là thế tử Tần quốc công, sáng sớm liền quản lý mọi việc của phủ Quốc công. Nghe quản gia báo lại, hơi hơi nhíu mày.

Đây cho thấy hắn bất mãn với muội muội một chút, từ khi còn nhỏ, hắn đã cảm thấy đích nữ Giản Hân Hân ở phủ tướng quân kia thật sự rất tà môn. Rõ ràng chỉ là đứa trẻ nhưng trên người lại có khí tức tâm thuận bất chính.

Phồn Nhi lúc trước cũng cùng Giản Hân Hân đi chơi sau đó mới bị người bắt cóc.

Nhưng ngại việc Giản Hân Hân lúc ấy cũng chỉ có 6 tuổi, là đứa trẻ không hiểu chuyện, phủ Tần quốc công không có cách nào quy trách nhiệm lên người nàng. Hơn nữa qua vài năm, Phồn Nhi cũng là do phủ tướng quân giúp đỡ tìm về, phủ Tần quốc công thôi thì cũng nuốt giận, không trở mặt với phủ tướng quân nữa.

Hắn cũng nhiều lần khuyên giảng, ra lệnh cho Phồn Nhi cách xa Giản Hân Hân một chút.

Nhưng Phồn Nhi trước sau không nghe, hai người thậm chí thành bạn thân.

Bị Giản Hân Hân liên lụy một lần không đủ, sau khi trở lại phủ Tần quốc công phủ, thế nhưng còn dám ngày càng thân với bên đó.

Đại công tử thậm chí có chút không muốn thừa nhận người ngu xuẩn như vậy lại là muội muội của Tần Tư Cổ hắn!

Nhưng nói nhiều lần rồi nàng nghe cũng bỏ ngoài tai.

Đại công tửcũng chỉ nhíu mày cũng không quan tâm lắm, ngược lại phân phó với quản gia: "Gọi tam công tử tới đây."

Nhiều năm như vậy hắn cũng không hề thành thân.

Kỳ thật hắn vẫn luôn hoài niệm chuyện lúc nhỏ, một tay hắn nuôi lớn Phồn Nhi. Cũng có thể nói Phồn Nhi vừa là muội muội vừa là nữ nhi của hắn.

Tiểu cô nương lớn lên cực giống Phồn Tinh đó, hắn cũng muốn nhìn một chút.

Tần Tư Bách vừa nghe đại ca nhà mình muốn cùng đi quán điểm tâm, tinh thần liền phấn chấn trở lại.

Không ai hiểu được cảm giác này của hắn, hưng phấn khi được người đồng tình nha!

"Đại ca, huynh tính ngồi xổm trước cửa tiệm điểm tâm hay là ngồi chờ ở tiểu lâu bên cạnh?"


( 46 )


Tần Tư Bách dắt theo đại công tử đi đến tiệm điểm tâm, bên cạnh còn lải nhải không ngừng: "Đệ vẫn muốn ngồi xổm ở bên cửa tiểm, sương phòng tửu lâu cho dù có nhìn thấy đi nữa, chờ xuống được bên dưới cũng không đuổi kịp!"

Tiểu thuyết không phải đều viết như thế sao?

Giây trước còn nhìn thấy người, giây sau đã không thấy nữa.

Nhìn dáng vẻ thì thấy đại ca thật sự muốn thấy tiểu cô nương đó, hôm nay hắn lải nhải nhiều như vậy mà vẫn chưa bị dạy dỗ tiếng nào. Chỉ cần nhiêu đó thôi cũng khiến hắn nhất định phải cho đại ca thấy cô nương đó một cái để chứng minh hắn không có lừa người!!!

Tần Tư Cổ là người cổ hủ, ngươi bảo hắn đường đường là thế tử phủ Tần quốc công lại ngồi xổm ở tiệm điểm tâm sao được?

Không có khả năng!

Đời này đều không thể làm cái việc nhục nhã đó!

Ngay lúc Tần Phồn Nhi bước vào phủ tướng quân, Phồn Tinh chậm chạm vuốt cái bụng từ sáng chỉ ăn chút ít rồi đứng dậy ...

Đếm đếm số trên đầu ngón tay.

A, vịt nướng ăn rất ngon.

Trưa thì đổi địa điểm. Nha ... ăn gà nướng cũng được.

Ăn xong gà nướng rồi thì ghé tiệm điểm tâm hôm qua mua một chút, sau đó ăn canh thịt dê cho buổi tối!

Chỉ có điều hiện tại mới là buổi sáng a!

Đáng thương cho Tần Tư Bách, ngồi xổm ở tiệm điểm tâm suốt một buổi sáng.

Đại công tử cũng không đỡ hơn chút nào, nước trà cũng đã uống ba bình, uống đến mức mặt cũng xanh như lá trà rồi.

Lúc hồi phủ dùng cơm trưa, sắc mặt Tần Tư Cổ vẫn luôn không tốt.

Vì vậy mà Quốc công phu nhân và lão tổ mẫu đều thấy thấp thỏm, hỏi Tần Tư Bách nói: "Tư Bách a, có phải con lại ở bên ngoài gây chuyện thị phi rồi chọc giận đại ca con hay không?"

Tần Tư Bách nhịn không được muốn khóc chít chít: "Con không có......"

"Con thằng nhóc này lúc nào phạm sai lầm cũng luôn mạnh miệng. Lỡ như hoàn toàn chọc giận đại ca con, đến lúc đó nương và tổ mẫu cũng không cứu được đâu!"

"Con thật sự không có......"

Chờ dùng xong cơm trưa, Tần Tư Bách dè dặt hỏi đại ca nhà mình : "Đại ca, buổi chiều còn đi không?"

Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị mắng một trận, ai ngờ đại ca không có biểu tình nào mà gật đầu: "Đi."

Đại ca càng không vui lại càng bình tĩnh.

Tần Tư Bách thậm chí có chút hoài nghi nếu như chiều nay đợi mà không có đến, đại ca có chém chết hắn hay không?"

Lòng hắn vô cùng hoang mang rối loạn.

May mắn là trời xanh không phụ lòng người.

Buổi chiều đợi cũng được hồi lâu thì người cũng tới....

Lúc đó Phồn Tinh vẫn còn cách tiệm điểm tâm rất xa, còn chưa tới xếp hàng đã bị Tần Tư Bách nhìn thấy.

Thôi đừng nói nữa, Tần Tư Bách đợi lâu đến thế, bây giờ nhìn thấy Phồn Tinh, nàng còn hơn cả thân muội nữa ấy chứ!

Tần Tư Bách cũng không rảnh để ý cái khác, kích động vô cùng mà chỉ vào Phồn Tinh.

Hắn đứng dậy, lập tức chạy về phía nàng!

Phồn Tinh:???

Đại lão theo bản năng, xoay người bỏ chạy.

Ngươi thắc mắc hỏi nàng tại sao lại chạy à, có người đuổi tất nhiên phải chạy rồi!!!!

Hơn nữa người kia còn rất quen mắt nha, chẳng phải là người muốn đoạt điểm tâm của nàng hôm trước hay sao?

Lại sao nữa? Hắn không phụ nên muốn trả thù nàng sao?

Tuy rằng chỉ số thông minh của nàng không cao, nhưng từ một suy ra ba đại lão vẫn rất lanh lợi.

Trên đường tới kinh thành có gặp bọn cướp, ban đầu bọn chúng còn giả bộ sợ hãi nhưng sau lưng vẫn luôn nhân lúc nàng không chú ý mà trả thù. Sau đó lại lần nữa bị đánh.

Nàng có xem được trong tiểu thuyết của Nhị Cẩu, có biết cái này, chỉ số thông minh của kẻ ác đều có hạn thôi.

Cho nên......

Người này cũng giống vậy phải không?

Đại công tử vốn dĩ đang ngồi uống trà trên tửu lâu, mắt thấy tam đệ nhà mình như kẻ động kinh, ngón tay không ngừng chỉ về một hướng -----

Hắn thuận mắt nhìn qua đó.

Một giây kia, hắn bỗng nhiên hiểu được một câu.

Nhất nhãn vạn năm.

****Nhất nhãn vạn năm: chớp mắt đã vạn năm******

Tần Tư Bách: Muội muội, chờ ta!!!

Phồn Tinh: Nha, có người xấu nha! Vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top