Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[TG2] Thủ phụ đại nhân, quản chặt phu nhân của ngài (63+64)

( 63 )

Cũng không phải hắn phẫn nộ như vậy là do bạc. 

Mà là sâu trong lòng hắn cảm thấy, nữ tử lớn lên đáng yêu, vô hại không nên là người tham tiền, không nên có bất luận vết nhơ nào.

Thái Hậu không chú ý tới việc Thiệu Huyền Viễn khác thường, chỉ cười nói: "Tiểu Ngũ và Mộc cô nương đã biết nhau sao?"

Gần đây tâm tình bà rất tốt nên nhìn cái gì cũng đều thấy vừa mắt.

Thiệu Huyền Viễn chỉ cười lạnh một tiếng, có điều lại nói: "Đương nhiên có biết, cũng không biết Mộc cô nương nhìn thấy tại hạ có cảm thấy bất ngờ không?"

Dáng vẻ kia như phảng phất đang nói kinh hỉ không, bất ngờ không? Lúc trước thời điểm lừa bịp tống tiền ta có từng nghĩ tới chuyện sẽ có một ngày sẽ gặp lại hay không?

Tuy hắn không biết nàng ta đã dùng biện pháp gì tiếp cận được Hoàng tổ mẫu. Nhưng hắn thấy được trước mắt nàng ta hẳn là kinh hoảng thất thố lắm! Chắc chắn đang lo lắng rằng hắn sẽ chọc thủng gương mặt nàng trước mặt hoàng tổ mẫu!

Phồn Tinh nghiêng đầu.

# Nhị Cẩu, người này, có phải lão ngốc, có vấn đề không? #

Rốt cuộc trong lòng đại lão, Thiệu Huyền Viễn là kẻ cưỡi ngựa điên làm gãy tay nàng, sau đó bồi thường tiền, coi như xong chuyện, không có bất kỳ quan hệ gì với nhau nữa. Trước mắt Thiệu Huyền Viễn lại ác ý như vậy, đối với đại lão không phải thành kẻ đầu óc có vấn đề sao!

"Hoàng tổ mẫu, chỉ là một nữ tử đến từ phố phường, trên người khó tránh khỏi việc vị lây hơi thở con buôn. Mưu tính kỹ càng, vì tiền mà bất chấp thủ đoạn, Hoàng tổ mẫu ngàn vạn lần đừng để người che mắt."

Thiệu Huyền Viễn tự nghĩ mình đã nhìn thấu Phồn Tinh, nên càng nói lại càng không kìm nén được ác ý.

Thật ra trong lòng hắn có một cảm giác bí ẩn không nói nên lời, thạm chí chính hắn cũng không nhận ra được--------

Hắn khó chịu, khó chịu khi Phồn Tinh nhìn thấy hắn trong cung thế nhưng lại thờ ơ!

Lúc trước nàng mượn cớ lừa bịp tống tiền hắn đã cho thấy nàng là nữ tử không tâm thuật bất chính. Thế mà sau khi nhìn thấy hắn trong cung, sau khi biết được thân phận của hắn, chẳng lẽ không a dua cố gắng lấy lòng, trăm phương nghìn kế nói chuyện với hắn?

Nàng chỉ bày ra bộ dáng thờ ơ, thật khiến người khác cảm thấy ghê tởm! Đây là nàng cho rằng đã leo đến bên Hoàng tử mẫu thì có thể ngang nhiên trong cung?

【 Không, đầu của hắn không bị sao cả. Hắn chỉ là một mặt muốn cô lấy lòng hắn, một mặt lại thấy việc cô lấy lòng hắn là đê tiện của dân buôn, càng thêm ghét cô hơn. Đơn giản mà nói hắn muốn hấp dẫn sự chú ý của cô, nhưng lại khinh thường cô. Còn có, là đầu, không phải lão ngốc.】

Đừng hỏi nó vì sao đột nhiên tốt bụng như vậy, lại đi trả  lời nghi hoặc của Phồn Tinh.

Bởi vì nó mới xem được trong tiểu thuyết, bên trong có kẻ tra nam không ai bì kịp, tâm lý được miêu tả cực kỳ tinh diệu, làm nó xem tức giận muốn chết, thậm chí còn hiểu biết tính cách càng ngày càng sâu sắc.

Phồn Tinh còn ngốc như vậy, nó chỉ dạy cho nàng cũng giống với việc giúp đỡ cho người nghèo.

Nhưng mà đại lão nghe cũng có hiểu được đâu, chỉ dùng một câu tóm lại: Nha, vẫn là lão ngốc có vấn đề.

Sưu Thần hào: 【......】

Thái Hậu cảm nhận đươc Thiệu Huyền Viễn có ác ý với Phồn Tinh, bất động thanh sắc nhíu mày.

Trong lòng có chút không vui.

Phàm là những người có chức vị cao, đều phá lệ tin tưởng mắt nhìn người của bản thân. Ai lại nguyện ý có người ở trước mặt mình khoa tay múa chân, lời trong lời ngoài đều có ý ám chỉ mình nhìn lầm người rồi?

Thái Hậu có thể là người còn lại sau cùng trong cuộc tranh đấu hậu cung thì nào phải chỉ là kẻ đầu đường xó chợ?

Sở dĩ bà bằng lòng gặp Phồn Tinh, phần lớn là vì công chúa Trường An, còn lại cũng là vì đứa nhỏ này thật sự không phải kẻ tính toán mưu mô. Hoàn toàn không hề dựa vào bà mà tính toán điều gì, hồn nhiên như một đứa trẻ ngây thơ không phân biệt được thiện ác.

Ngốc một chút nhưng không có ý hại người.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

( 64 )

Sau khi Thiệu Huyền Viễn thỉnh an xong rồi rời đi, Thái Hậu mới hỏi Phồn Tinh: "Phồn Tinh và Ngũ hoàng tử sao lại quen biết nhau?"

Phồn Tinh cũng không thêm mắm thêm muối, chỉ kể lại từ đầu đến cuối: "Ngựa của hắn, vọt trên đường, đâm gãy tay của ta. Ta đòi bạc, hắn nghĩ ta lừa bịp tống tiền. Vứt bạc, lên tay ta, sau đó, rời đi. Không quen biết, chỉ gặp qua."

Trong lòng đại lão.

Gặp qua, không tính là quen biết.

Chưa từng ở chung, không phải là người thân.

Tính toán vô cùng rõ ràng, một chút cũng không chịu thiệt.

Thái Hậu nhíu mày, chỉ bởi vì nhiêu đó mà Ngũ hoàng tử vừa rồi tỏ thái độ không ưa nàng?

Việc làm người bên đường bị thương, bồi thường tiền là bình thường. Lại bởi vì tiểu cô nương mở miệng muốn được bồi thường lại ghi hận trong lòng. Lòng dạ này có biết bao hẹp hòi?

Lại nhìn thái độ hùng hổ dọa người lúc nãy, thiếu chút nữa bà cho rằng Thiệu Huyền Việc bị  người ta lừa sắc lừa tài mới nói lời cay nghiến như vậy!

Vốn dĩ bà cũng có chút thương tiếc cho Ngũ hoàng tử vì có mẹ ruột địa vị thấp kém, cho nên ngày thường cũng quan tâm nhiều hơn một chút. Nào ngờ đâu không biết từ lúc nào đứa trẻ còn cẩn thận, khiêm tốn ngày nào giờ đã thành nhân vật lớn rồi cơ đấy!

Thái Hậu không hề thấy Phồn Tinh lúc đó lừa bịp tống tiền.

Một người tham lam sẽ không dễ dàng định rõ mọi việc như thế.

Đứa nhỏ này nếu là người tham lam thì đã có thể nhân dịp nhận ban thưởng từ quý nhân. Nhìn ở việc của Trường An, bà nhất định sẽ ban cho.

Nhưng bản thân nàng tuy hơi ngu ngốc nhưng trong lòng lại có một cái cân lớn, của nàng thì nàng sẽ lấy. Không phải của nàng, nàng lại lười đến lấy.

Hoàng thất vốn vô tình, sự ôn nhu còn sót lại của Thái Hậu đều đặt trên người công chúa Trường An.

Lão hoàng đế cũng không phải con ruột của bà, lúc trước là bà nàng đỡ lên ngôi, chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Mà nay hoàng tử đó tự nhiên cũng không phải cháu ruột của mình, có thể có bao nhiêu cảm tình?

Trong lòng lại sinh ra một chút không vui, sau đó tự nhiên cũng cố ý không quan tâm đến nữa.

Không biết nếu Giản Hân Hân biết được từ lúc Phồn Tinh xuất hiện đã chặt đứt mối quan hệ của nàng ta với Thái Hậu. Sau đó lại xuất hiện khiến cho phủ Tần quốc công ngã ngựa. Xuất hiện thêm lần nữa lại gỡ đi chỗ dựa của Thiệu Huyền Viễn. Có tức đến hộc máu hay không!!!

Cuộc tranh đoạt vốn dĩ không được phép đi sai hay đi nhầm dù chỉ một bước.

Có phía ngoại nâng đỡ mà khả năng thất bại còn tương đối cao.

Nói gì đến việc không có phía ngoại nâng đỡ, vậy thì chỉ có thể có người vì hắn đề cử mới may đâu được đế vương xem trọng.

Phía ngoại Thiệu Huyền Viễn địa vị thấp kém, Thái Hậu lại không nâng đỡ, đã khó lại càng thêm khó.

【 Thật ra, một chiêu này của cô có phải là muốn mượn tay giết người hay không?】 Sưu Thần hào không hiểu sao thấy sau lưng lạnh hết cả người, còn cảm thấy khá kích thích, tên ngày này muốn thành tinh rồi!

"Sao......" Đao gì, người nào?

【 Khó trách lúc trước cô không nhanh cũng không chậm như vậy, lại không muốn về phủ Tần quốc công, có phải từ sớm cô đã có tính toán không? Cô rõ ràng là rút củi dưới đáy nồi, khiến Giản Hân Hân và Tần Phồn Nhi giả còn tự cho rằng mình tính toán vô cùng lợi hại, ai ngờ thực tế bị cô kéo ngã đau đớn!】

"emmmm......" Nhị Cẩu đang nói cái gì?

【 Cô lại xem trộm tiểu thuyết của tôi có phải không? Rồi học được từ trong  tiểu thuyết của tôi?】

"...... Không có." Đại lão chậm chạp phủ nhận.

Nhị Cẩu vừa rồi nói quá nhanh, nàng không kịp hiểu hết.

Nghe không hiểu.

Thôi.

Sưu Thần hào đem não đại lão phân tích như kỹ nữ tràn đầy tâm cơ, mà đại lão sở dĩ không muốn về phủ Tần quốc công là do nàng tin tưởng nắm đấm của mình, một quyền có thể giết chết Giản Hân Hân và Tần Phồn Nhi.

Phồn Tinh từ trong cung đi ra, trước cửa cung có một chiếc xe ngựa có khắc con dấu của Phủ Tần quốc công đang đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top