Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[TG3] Lợi hại nha, ngôi sao xấu tính của tôi (13+14)

*****

( 13 )

"Bất quá, chị cũng khuyên cậu nên sớm hết hy vọng đi. Ngọc tiểu thư là của Thẩm Anh Bác, người không nên nghĩ tới thì không nên nghĩ tới, nếu không, dễ dàng bị lật xe..."

Phồn Tinh yên lặng dẫm lên bồn cầu, ngó vào tấm ngăn trên cao, tựa như con mèo cao ngạo lẳng lặng nhìn xuống dưới.

Dù sao góc độ này cũng không lớn thế nên chuyện đáng khinh gì cũng không xem được rõ lắm.

Chị Từ đang trong lúc vui vẻ, vô ý nhìn lướt qua phía trên một chút------

"A!!!"

Một tiếng thét chói tai.

Tiếng kêu kia có biết bao là khiếp đảm.

Thế mà người gây ra còn thật bình tĩnh, khuôn mặt ngó vào trên kia còn đường đường chính chính, hoàn toàn không có chút xấu hổ của người rình coi.

Không ai có thể hiểu được cảm giác nhìn thấy người ăn dưa còn ăn dưa trước mặt mình.

Hơn nữa, đã ăn dưa trước mặt lại còn dọa người như thế. Ngó vào trên cao ăn dưa, còn vào buổi tối, mẹ nó ai chịu cho được?

Đại lão ở đó phảng phất như ---

Phồn Tinh trầm mặt nằm bỏ ở đó hồi lâu, làm như không thấy rõ, chỉ có thể chậm chạp thu người về, sau đó mở cửa tolet rồi rời đi.

Cô vẫy vẫy ống tay áo, thờ ơ không mang theo bất kỳ thứ gì, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.

"Chị Từ... Chị nói... Cô ấy có ý gì thế?" Không nói lời nào, chỉ bỏ đi như vậy?

"Làm sao chị biết được?" Cô ta sống cũng được ba bốn mươi năm rồi, cũng có thể nói đã gặp qua vô số người, nhưng chưa bao giờ trải qua giây phút xấu hổ như vậy lần nào đâu! Vấn đề không phải do bị người nhìn thấy, mà do đối phương lại từ trên cao nhìn xuống, đã vậy còn làm biểu tình khó đoán.

Vị Ngọc tiểu thư kia cũng chỉ là cô gái mới lớn mà thôi, thế nhưng phản ứng kia...

Không khỏi cũng quá bình tĩnh.

Cô ta không lo lắng bị người ta uy hiếp, ngược lại sự im lặng không nói một lời này mới làm cô ta sợ hãi, như quả bom hẹn giờ bất cứ lúc nào cũng có khả năng nổ tung vậy!

Sắc mặt của hai người trong cuộc lúc xanh lúc trắng, trong lòng tràn đầy sự lo sợ và bất an.

Sợ Phồn Tinh trong lúc lơ đãng sẽ tiết lộ ra ngoài hủy hoại tiền đồ của bọn họ.

Nhưng bọn họ nào có ngờ được, đại lão nào phải người sẽ làm những điều giống như những người qua đường Giáp, Ất, Bính, Đinh đã làm...

Đại lão khá thích từ những việc nhỏ nhỏ, sau đó nhạy bén 'get' được tinh túy trong đó mà học hỏi.

"Nhị Cẩu, Tiểu Hoa Hoa Tạ Trản Tiểu Hoa Hoa hỏi tôi, có phải muốn dùng quy tắc ngầm với cậu ấy." Sau khi cô chứng khiến Tạ Trản tức giận đến đỏ mắt, Tiểu Hoa Hoa trong lòng đại lão đã cực kỳ đáng yêu, bay biu biu lên không ít.

Sưu Thần Hào: 【......】 Nó cảm thấy có điềm xấu.

Sưu Thần Hào quả thực......

ĐM!

Cầu xin cô đó, làm người đi!

Những chuyện kiểu này làm một lần là đủ rồi! Cô làm quá nhiều lần có biết sẽ dọa hỏng thiếu niên kia không?

【 Thì... Cũng đúng. 】 Sưu Thần Hào không giỏi nói dối, tuy rằng khẳng định cái này thì có nhưng lại nhanh chóng kéo vãn tình huống.

【 Nhưng mà cũng có thể không phải mà! Cô từ từ nghe tôi giải thích ----】



*****

( 14 )

【 Quy tắc ngầm giải thích rõ một chút chính là giấu bên ngoài rồi dùng quy tắc. Bởi vì nó không được nhiều người sử dụng quy tắc này cho nên mới bị lấy đặt tên thôi. Nói cách khác nó cũng không phải là không tốt. 】

Cũng không phải mọi mặt đều không tốt!

Cho nên đừng mà suy nghĩ bậy bạ, có biết không!!!!

Sưu Thần Hào cực kỳ cẩn thận rải đường trước để lừa đại lão, thế nhưng nó xem nhẹ việc mình nói quá dài rồi, dung lượng não đại lão bây giờ không nhiều.

Cái tức giận hơn chính là tên ngốc này vẫn đúng tình hợp lý nói với nó: "Nhị Cẩu, nên nói tiếng người nha, nếu không, tôi nghe không hiểu."

Sưu Thần Hào: 【......】

Quá khó khăn!

Nó thật sự quá khó khăn!

【 Thôi vậy, mấy câu trước đó cô không hiểu thì thôi. 】 Sưu Thần Hào bất đắc dĩ phải chậm chạp nói từng từ, trong giọng nói còn mơ hồ nghe được sự tuyệt vọng và đáng thương:【 Cô chỉ cần biết rằng, dùng quy tắc ngầm với cậu ấy cũng có thể làm chuyện như lúc nãy hoặc cũng có thể làm chuyện khác.】

"Ồ...... Chuyện khác là chuyện gì thế?" Phồn Tinh chăm chỉ học hỏi, thuận tiện còn kéo quyển sổ đỏ ra chuẩn bị ghi chú.

Sưu Thần Hào toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ sự trong sạch của Chiến Thần đại nhân, cho nên......

Emmmm, không sợ mình ngốc nghếch mà đào cái hố cho Tạ Trản.

【 Thật ra dùng quy tắc ngầm cũng giống như giao dịch. Tỷ như nói người phụ nữ lúc nãy muốn cùng cậu thanh niên kia làm chuyện ngượng ngùng, mà cậu thanh niên đó lại muốn cô ta dùng mối quan hệ giúp cậu ta, hai người liền cùng nhau đạt được một giao dịch.】

【 Mà điều cô muốn là Tiểu Hoa Hoa Tạ Trản có thể trở thành đóa hoa ngoan ngoãn, nỗ lực không ngừng, không trở nên hư hỏng không phải sao. Cho nên cô có thể dùng cái này làm một giao dịch với Tạ Trản, không cần thiết phải làm chuyện ngượng ngùng với cậu ấy làm gì. Cô có thể thúc giục cậu ấy phải trở nên tốt hơn, khiến hắn đáng yêu hơn, ngoan ngoãn hơn. Cô sẽ càng vui vẻ hơn.】

"Ừm." Phồn Tinh cái hiểu cái không.

Sưu Thần Hào cho rằng cô nghe lọt được, ai ngờ cô đột nhiên hỏi nó một câu: "Nhị Cẩu, tôi muốn biết, làm chuyện ngượng ngùng, là làm cái gì nha."

Sưu Thần Hào: 【......】 Bỗng nhiên bị cào đứt luôn cái eo.

Nó lúc ấy sững sờ.

Cả đầu đều là câu hỏi tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi phải trả lời cái này thế nào????

Thế nhưng dù sao Sưu Thần Hào cũng đã là kẻ từng trải, mưa to gió lớn nào không qua, chỉ  nghẹn một chút sau đó nâng cao giọng, giọng điệu gắt lên xíu xiu: "Ai nha, cô phiền quá nha, người ta không biết nha! Không biết thì thôi nha, đi roài!】

Sau đó nhanh chóng im lặng luôn.

Phồn Tinh dường như suy nghĩ gì đó, ồ, thúc giục cậu ấy, trở nên ngoan hơn, khiến cho mình vui vẻ hơn.

Được nha.

Cô thích đóa hoa dại khiêu vũ đẹp, hát thì dễ nghe, rap cũng giỏi, lại còn bắn tim tim. Bên trái bắn tim, bên phải cũng bắn tim, giờ trên đỉnh đầu cũng được bắn tim tim luôn.

Đều có thể, khiến cô vui vẻ.

Tiểu Hoa Hoa cần được nuôi dưỡng, đóa hoa dại cũng đáng yêu luôn, hơn nữa mỗi đóa đều đáng yêu theo mỗi kiểu.

Đồ ngốc, mới có thể chọn một trong hai.

Tinh Tinh nhỏ thông minh, chọn cả hai luôn!!!

Phồn Tinh gật gật đầu, đúng thế, cả hai nha.

Sưu Thần Hào nào biết cô còn có thể làm như vậy, nếu nó biết được, sợ là không nhịn được mà chửi bậy: Ojbk! Tôi không có ý đó! Cô vui vẻ kệ cô, không được vui vẻ trên sự đau khổ của ba ba nó!!!!

*

"Bây giờ, tôi có phải, phủi sạch mối quan hệ, với Thẩm Anh Bác không?" Phồn Tinh vừa ăn bữa sáng vừa hỏi Sưu Thần Hào. 

Ừm, bắt cá hai tay, là tra nam.

Đừng hỏi cô sao biết, Nhị Cẩu, dạy.

Trước đó Sưu Thần Hào dứt khoát im lặng, không dám ngoi đầu lên. 

Tự nhủ, đã qua một hai ngày rồi, chắc đã an toàn nhỉ?

Với lại chuyện này cũng có liên quan đến ba ba Chiến Thần của nó, vẫn nên đáp lại đi------

【 Đúng đúng, tốt nhất là phủi sạch quan hệ. Giới giải trí rất phức tạp, cô không phủi sạch mối quan hệ với Thẩm Anh Bác, Tạ Trản sẽ rất tủi thân á. 】

"Nhị Cẩu, mi nha." Phồn Tinh thình lình đập một cú tới:  "Chuyện ngượng ngùng, mi còn chưa có trả lời đâu nha."

Sưu Thần Hào:???

Tôi mẹ nó......

Chuyện nên nhờ thì cô không thèm nhớ, chuyện không nên nhớ thì cô nhớ mãi không quên! Chỉ số thông minh của cô nhỏ như thế, có thể chỉ dùng cho việc chính thôi được không?

"Làm nũng, không thể giải quyết được vấn đề." Phồn Tinh nghiêm túc dạy dỗ.

Sưu Thần Hào: 【......】 Lão tử không có! Đó là làm nũng sao? Đó rõ ràng là tùy cơ ứng biến!

"Hơn nữa, khiến tôi ghê tớm, tôi sẽ muốn đánh người nha."

Sưu Thần Hào lúc ấy thiếu chút nữa đau đớn không chịu nổi mà qua đời.

Đây là lời con người có thể nói sao?

Tức giận lắm rồi, sao lại có phản ứng đó rồi, chẳng phải đều nói tổng tài bá đạo đều thích thỏ con ngốc nghếch sao, cái này không giống tưởng tượng của nó chút nào hết!!!!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top