Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[TG3] Lợi hại nha, ngôi sao xấu tính của tôi (31+32)

( 31 )


Xiếc mới mẻ nha, trước đó chỉ so tim tim, bây giờ còn xuất hiện thêm chu chu miệng.

Tiểu gấu con Phồn Tinh này chỉ ba chữ mô tả: thích mới mẻ.

Ai ở trước mặt cô thể hiện chiêu trò mới mẻ, cô có thể xem nó mới mẻ trong chốc lát.

Một màn dừng ở trên sân khấu kia chính là trắng trợn mắt đi mày lại, tức giận đến mức khiến Tạ tiểu yêu tinh tức đến dậm chân, cẩu nam nữ!!!!

Tạ Trản cũng không phải bởi vì thích Ngọc Phồn Tinh cho nên mới ghen, cô là cái người không hơn không kém đại móng heo, không có nửa điểm tình cảm.Lả lơi ong bướm, lại tùy ý làm bậy, cậu mới không thích cô đâu!

Cậu chỉ là cảm thấy có chút nguy cơ mà thôi.

Lo lắng nguy cơ sẽ có tên khác không biết xấu hổ tranh giành với cậu!

Từ trước đến nay Tạ Trản vẫn là người thiếu cảm giác an toàn.

Một mặt thì nghĩ tuyệt đối không phải mình ghen, cậu không có khả năng sẽ đi thích một người không cùng thế giới với mình. Cậu không thể hạ thấp mình như thế, tự chà đạp bản thân. Dù sao bối cảnh gia thế của Ngọc Phồn Tinh như thế, nếu cậu dám động lòng, sẽ có người dẫm cậu lên bùn khiến cậu nhìn rõ cậu là kẻ thế nào.

Mặt khác lại nhân lúc buổi tối không có ai chú ý mà chạy tới phòng nghỉ của Phồn Tinh. Cậu có chìa khóa phòng nghỉ của Phồn Tinh là do cô đưa.

Cậu cũng cố ý... Không gây ra bất kỳ âm thanh nào, lặng yên không một tiếng động tiến vào. Cậu muốn nhìn phòng nghỉ của cô một chút, có thể xuất hiện tên đàn ông nào hay không.

Tuy rằng cậu biết cậu không có bất kỳ lập trường nào nhưng mà bản thân không nhịn được vẫn muốn nhìn thử xem.

Trên bàn nào là thịt bò nướng, năm hoa nướng, cà tím nướng, bắp nướng, cá nướng...

TV đang phát mấy thứ kỳ quái, nhảy nhót như thiểu năng trí tuệ.

Gối đầu nằm trên đất, Phồn Tinh đang ngồi xếp bằng trên gối đầu, tay cầm bắp nướng.

Ngoài miệng hồng diễm diễm, khóe môi còn dính một chút thì là.

Vẻ mặt ngây ngốc.

Tạ Trản nghẹn nửa ngày, đối diện với cô gái nhỏ đang ngây ngốc, đôi môi hơi giương giương lên

Không hiểu sao cứ có cảm giác đẩy cửa vào nhà mình, giống như một người cha tan làm về nhà thì bắt gặp con gái cưng nhà mình không chịu học hành mà lén xem TV.

"...... Cô thích xem mấy thứ ấu trĩ này hả?" Sở thích của người này rất đặc biệt nha!

Đại lão cũng là sĩ diện.

Ấu trĩ = ngu ngu.

Nhưng mà cô đã tăng chỉ số thông minh rồi nha, hơn nữa càng ngày càng thông minh.

Không thể bị người ta cảm thấy ấu trĩ.

Vì thế Phồn Tinh nghĩ nghĩ, nói: "emmmm...... Tôi cũng thích, thứ không ấu trĩ."

Sưu Thần Hào trong lòng có dự cảm xấu.

Quả nhiên, nó thấy bà cô này chuyển kênh---------

Kênh nông nghiệp hôm nay đang phát tin: 'heo dê bò, nhân công xứng zhong'.

Tạ Trản lúc ấy liền......

Cô ấy đang ám chỉ cái gì sao?

Nếu không vì sao lại chuyển qua cái kênh này?

Phát thanh viên kênh nông nghiệp cực kỳ có nhịp điệu, có lẽ là bởi vì cái này liên quan đến chuyện chung thân đại sự của gia súc, cho nên giọng điệu quả nhiên lên xuống phập phồng, còn mang theo sự cuồng phong trước thập niên 70.

Một nam một nữ, trai đơn gái chiếc.

Đêm khuya thanh vắng.

Có thể tưởng tượng được bầu không khí kiều diễm cỡ nào.

Nhưng ai có thể tưởng tượng được, thực tế thì hai người đang cùng nhau nghe kênh nông nghiệp?

Hơn nữa Phồn Tinh còn ngửi được mùi ngon, một bên nghe một bên ăn nướng BBQ.

Tạ Trản vốn dĩ cho rằng có thể cô đang ám chỉ mình cái gì đấy, lúc ấy trong lòng còn có chút nhộn nhạo, hơi có chút ngượng ngùng. Sau nửa giờ xem kênh nông nghiệp...

Hết hy vọng.

Đi con mẹ nó ám chỉ, cô là thật sự thích xem cái này, cho nên mới chuyển kênh.

Quả nhiên, cái chương trình này đủ thành thục!

Thành thục đến mức khiến cậu cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Sở thích của đại lão lại đổi mới, thích ăn, thích hố người, thích xem người hát rồi nhảy, còn thích điều mới mẻ..................... Càng ngày càng có xu thế phát triển thành đại móng heo.


*****

( 32 )


"Có phải cô thích Lý Dương Tư không?" Tạ Trản khẩn trương mà nhéo nhéo góc áo, sau đó buông ra, không muốn bị Phồn Tinh nhìn ra cậu hiện tại đang chột dạ và khẩn trương.

Cậu không quên mục đích tối nay mình đi tìm cô.

"Hửm?" Phồn Tinh cầm một chuỗi năm hoa nướng, nghiêng nghiêng đầu.

"Dù sao mối quan hệ của chúng ta cũng chỉ là mối quan hệ tiền tài và lợi ích mà thôi, nếu như cô thích cậu ta, cô có thể nhân lúc còn sớm đổi ý mà đi bao nuôi cậu ta."

Lý Dương Tư chính là người hôm nay chu chu môi về phía Phồn Tinh, đại lão lúc ấy mỉm cười đáp lại.

Tiểu yêu tinh đó đã sinh tư tâm, lúc đó cũng ngại nhiều người nên chưa có phản ứng lại liền.

Huống chi đại lão là người thiếu căn gân, thậm chí có chút ngây ngốc.

Tạ Trản chỉ cảm thấy cô không nói lời nào, chính là cam chịu.

Tâm trầm xuống hẳn, sau đó tiếp tục nói, "Cô có thể yên tâm, tôi cũng không phải là đồ lì lợm đi la liếm người không buông. Cô cho người chuẩn bị tiền đủ cho tôi, tôi tuyệt đối không níu kéo."

"Cũng đúng, loại người như tôi cũng chỉ là một bãi bùn lầy mà thôi, tồn tại khiến ai cũng thấy chướng mắt, chết đi còn có thể tiết kiệm chút lương thực. Trước đó cô bị mù nên mới một hai phải bao nuôi tôi, chắc vì chia tay với Thẩm Anh Bác rồi tức giận? Hiện tại cô coi trọng Lý Dương Tư cũng là theo lẽ thường."

"Rốt cuộc người ta nhảy không tồi, ca hát cũng không tồi. Phương diện kia cũng không kém, so với tôi khá hơn nhiều."

Tạ Trản cũng biết lời này của mình ngày càng quá phận, nhưng mà cậu không kiềm được.

Trong lòng rất khó chịu.

Vốn dĩ thì mối quan hệ của cậu và Ngọc Phồn Tinh tuy rằng cũng không phải kiểu trong sang gì. Nhưng thật sự thì đây là người cho cậu hy vọng trong từng ấy năm tới giờ.

Khiến cậu cảm thấy có lẽ mình... Không phải cả đời chỉ là một bãi bùn lầy.

Cũng vẫn có khả năng khác.

Nói câu cực kỳ buồn cười, cho dù có là bao nuôi thì ít nhất cũng có người nguyện ý bao nuôi cậu. Mà cậu từ nhỏ đến lớn giờ chẳng hề có ai vì cậu mà cam tâm tình nguyện nuôi dưỡng.

Cho dù là Tạ Như Nhân cũng tình nguyện nuôi chó cũng không muốn nuôi cậu.

Cho nên mấy ngày này cậu không chỉ nỗ lực vì tiền thôi, cậu thật sự hăm hở muốn tiến lên.

Con người cậu giống như cỏ dại, chỉ cần có người cho cậu chút hy vọng, cậu có thể cắm rễ đi xuống, sau đó liều mạng bò lên trên.

Nhưng mà hy vọng luôn lướt qua trong phút chốc, giống như pháo hoa vậy.

Cô hình như muốn thu hồi hy vọng của cậu lại rồi.

"Nhưng cậu ta, lại không phải là cậu." Nếu có thể nuôiTiểu Hoa Hoa khác, đã sớm nuôi rồi nha!

"Cậu đang đau lòng." Phồn Tinh có thể cảm nhận được, hình như cậu càng nói, càng khó chịu, càng nói càng nhanh: "Phải không?"

"Cậu càng nói, càng khó chịu là bởi vì, lời nói làm bản thân đau lòng. Nếu đau lòng, sao cậu còn nói ra?"

Phồn Tinh thấy Tạ Trản ngây ngốc, rõ ràng hình như muốn khóc tới nơi, còn làm bộ, bình tĩnh.

Kỳ thật đôi mắt cậu đều đỏ hết rồi.

Còn méo miệng, quá đáng yêu!

Đúng vậy, nếu đau lòng, sao còn muốn nói?

Đương nhiên là vì muốn tìm cái bậc thang leo xuống rồi, tuy rằng Tạ Trản cậu thấp kém còn hơn hạt bụi nhưng tốt xấu vẫn sĩ diện. Cậu không thể đợi người ta một chân đá văng đi, thà chính mình tự lăn đi còn có thể giữ được hai ba phần mặt mũi.

Luôn có tiểu yêu tinh, khẩu thị tâm phi.

"Tạ Trản, cậu lại đây......" Phồn Tinh vẫy vẫy tay với Tạ Trản.

Tiểu Hoa Hoa không có cảm giác an toàn, cần phải an ủi tưới, cổ vũ cậu ấy thật nhiều.

Nếu không, sẽ héo khô.

Tạ Trản đi đến trước mặt Phồn Tinh.

Đại lão ngẩng đầu nhìn thân hình cao lớn của cậu: "Ngồi xổm xuống."

Tạ Trản theo lời ngồi xổm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top