Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[TG3] Lợi hại nha, ngôi sao xấu tính của tôi (9+10)

Pen: Nhân một ngày ngẫm nghĩ Tạ Trản hãy còn đáng yêu, xấu tính qué, thế nên mình đổi danh xưng từ 'anh' sang 'cậu' cho nó hợp phong cảnh miếng.

( 9 )

Lúc Tạ Trản đang xem thường Phồn Tinh ở trong lòng, đại lão ngồi dưới đài cũng đang ghét bỏ cậu -----------

Ài, đóa Tiểu Tiểu Hoa Hoa này không đáng yêu chút nào.

Hát thì lạc tông, nhảy cũng không đẹp mắt, rap thì dở. Tuy rằng lúc cậu quơ chân múa tay cũng có chút nỗ lực y như con vịt bơi trong nước.

Ưu thế duy nhất hơn người chính là khuôn mặt kia.

Lại nói, dung mạo của Tạ Trản còn ưa nhìn hơn Thẩm Anh Bác, sở dĩ trước đó Phồn Tinh không để mắt đến cậu cũng là do ngũ quan quá tinh xảo thật nhưng cả người quá tối tăm khiến cho sức hấp dẫn của bản thân giảm bớt vài phần.

Còn có, ai lại đi thích tên con trai lớn lên còn xinh đẹp hơn cả mình?

Vấn đề là Phồn Tinh sau khi tăng được chỉ số thông minh, phát hiện không đổi được Tiểu Hoa Hoa, lại học được buồn rầu.

Cô buồn rầu nhìn thoáng qua Tạ Trản.

Sau đó lại buồn rầu nhìn những anh trai khác.

Lại càng buồn rầu hơn mà gục đầu xuống, nói một câu khiến cho Sưu Thần Hào còn buồn rầu hơn-------

"Nhị Cẩu, tôi có thể chờ, sau khi chăm sóc tóc cho Tiểu Hoa Hoa Tạ Trản, lại đi nuôi thêm mấy tiểu Hoa Hoa nữa."

Sưu Thần Hào: WTF???

Cô còn học được sáng ba chiều bốn???


Tiền đầu tư nhiều nên sân khấu cũng thật lớn, bậc A và F cùng nhau luyện tập trên sân khấu, hoàn toàn không cùng một hướng.

Thẩm Anh Bác hơi hơi nhíu mày, cậu ta ở trên sân khấu lâu lâu cũng liếc mắt đưa tình với Phồn Tinh, ai ngờ như liếc mắt cho người mù, cô hoàn toàn không đếm xỉa chút nào!

Ngược lại cậu ta còn phát hiện cô thỉnh thoảng nhìn qua hướng mấy đứa bậc F rác rưởi kia.

Điều này khiến cho Thẩm Anh Bác không vui, lại còn có chút khẩn trương. Cậu ta quá hiểu rõ người phụ nữ Ngọc Phồn Tinh này, cô ta ở bên mình hoàn toàn không phải bởi vì sức hút gì, chỉ đơn giản là vì mặt mình.

Cô ta là người điên cuồng với sắc đẹp đến mức nào chứ, chỉ cần thấy tên nào lớn lên đẹp mắt liền dễ dàng trồng cây si!

Thẩm Anh Bác tự nhận đám người trong chương trình này không ai có thể bằng mình nhưng mà vẫn có chút lo lắng ngoài ý muốn.

Đặc biệt là cái tên Tạ Trản kia-----

Biết đâu Ngọc Phồn Tinh nhất thời mắt mù lại đi coi trọng tên Tạ Trản kia, há không phải cơ hội cho đồ phế vật đó xoay chuyển tình thế sao?

Bởi vì trong lòng có chút bất an, Thẩm Anh Bác sau đó dồn hơn phân nửa lực chút ý lên người Phồn Tinh, chỉ cần vừa thấy tầm mắt cô hướng về sân khấu bậc A, cậu ta liền nhanh chóng gửi cô một cái liếc mắt đưa tình.

Số lần quá nhiều, thế nên đại lão nhìn có chút không hiểu.

"Nhị Cẩu...... Vì sao cậu ta, cứ chớp chớp mắt với tôi thế?" Là muốn ám chỉ cái gì sao?

Đại lão yên lặng ôn lại những tiểu thuyết mà mình xem trộm của Nhị Cẩu, chớp mắt, ám chỉ, tâm linh tương thông, mới có thể làm được. Ừm, thành ngữ, tâm linh tương thông, cô sẽ dùng sau.

Sưu Thần Hào không chút do dự bôi đen người ta một phen: 【 Mí mắt tên đó bị co giật. Không chỉ mình cậu ta đâu, mấy người mà cứ thường xuyên chớp mắt vậy đều bị co giật hết. Này chứng minh tố chất mắt không tốt, sau này sẽ dễ bị mù hơn. 】

Sưu Thần Hào lúc này hồn nhiên không biết, Chiến Thần đại nhân nhà nó sau này cũng y như mấy tên yêu nghiệt đó thông đồng làm bậy.

Hức----

Nó thật sự chỉ hố người khác, từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày hố cha mình, hức!

Nhiếp ảnh gia bên phía sân khấu bậc A phần lớn đều lia máy đến Thẩm Anh Bác, thế nên mới phát hiện hôm nay cậu ta có chút không có phong thái gì, nhanh chóng dời máy ảnh sang chỗ khác. Người này anh ta đắc tội không nổi, bọn họ vô cùng hiểu rõ.

Mà bên sân khấu bậc F nào có thức thời như thế.

Nhiếp ảnh gia cơ hồ chụp hết 360 độ góc chết của Tạ Trản, quay đủ trò hề của cậu ấy để sau đó có cái bên biên tập chương trình còn cắt nối.

------------------------------------------------------

( 10 )

Cũng do Tạ Trản tự mình không biết cố gắng, là đồ họa thủy cái gì cũng không biết.

Vốn dĩ bên chương trình tính biến cậu ta thành cái bia ngắm để kéo ratings, chính cậu ta không biết cố gắng, tự nhiên cung cấp càng nhiều cái để bôi đen.

Đã vậy Tạ Trản còn miễn cưỡng bản thân mình theo kịp tiết tấu huấn luyện vũ đạo, trông không khác nào con vịt chèo nước.

Nhìn bốn phía cameras, lại nghe được thầy dạy vũ đạo không lưu tình răn dạy, cậu từ từ nhụt chí----------

"Tạ Trản, cậu đang làm gì thế? Cậu có thể nghiêm túc hơn một chút không hả, đừng có kéo chân nguyên nhóm. Cậu tự nhìn đi, cùng huấn luyện như nhau, đồng đội đã thực hiện cực tốt luôn rồi mà cậu vẫn còn chưa làm được. Với cái thực lực đó thể nào cũng kéo chậm tiến độ huấn luyện, cậu không cảm thấy xấu hổ hay sao?"

Tạ Trản cảm thấy cực kỳ thất bại.

Không ai hiểu được cảm giác thất bại này của cậu.

Rõ ràng là cùng thời gian bắt đầu học thế nhưng mình lại kém hơn so với người ta, rõ ràng là không theo kịp nhịp điệu.

Bởi vì người ta còn có kỹ năng cơ bản, mà cậu thì không có, thế nên chỉ có thể thua kém, thua kém!

Thất bại nên sau đó lại tự sa ngã.

Trong lòng cười lạnh, còn có chút tự giễu ——

Tạ Trản, mày nói xem mày còn giãy giụa làm cái gì? Mày căn bản không có khả năng debut, dù sao cũng chỉ là đá kê chân cho người ta mà thôi, cũng chỉ tồn tại vì hỗ trợ cho người khác, mày còn ráng giãy giụa làm cái gì chứ?

Phải thể hiện càng xấu hổ mới càng phù hợp với yêu cầu của tổ sản xuất không phải sao?

Người một khi đã bắt đầu sa ngã, cho dù có thần tiên cứu cũng khó khăn nữa là.

Phồn Tinh phát hiện được sau khi Tạ Trản bị gọi tên, động tác trở nên không quan tâm, lộ ra sự lười nhác.

Vừa rồi, giống như vịt con chèo nước..

Hiện tại, y như con ngỗng chèo loạn.

Cực kỳ khác biệt.

Vừa rồi đáng yêu hơn chút nha.

Lúc đó đại lão quả thực mắt sáng như đuốc, hơn nữa còn hơi nham hiểm!

Yên lặng kéo sổ đỏ ra: Tiểu Hoa Hoa Tạ Trản, không thể, bị phê bình.

Bị phê bình, cậu sẽ khó chịu, sau đó còn tệ hơn.

Sưu Thần Hào thiếu chút nữa tức đến mức cười ra tiếng.

ĐM ngỗng chèo loạn khỉ á!

Chửi ai chứ?

Ngỗng chèo loạn Tạ Trản luyện tập càng thêm không nghiêm túc, sau đó lão sư cũng lười phải quản hắn, chỉ có nhiếp ấn gia vẫn ghi hình lại hết quá trình 'bơi lội' của hắn không sót cái gì, dù sao hậu kỳ cũng sẽ biên tập lại khiến cậu ta không có ngày lành lặn.

Đợi đến buổi tối, lúc mọi người đều đã đi nghỉ ngơi hết.

Phồn Tinh đi ngang qua phòng luyện tập vũ đạo, tình cờ phát hiện Tạ Trản đang luyện tập bên trong.

Cô nhìn ra được, chân tay cậu ấy thật sự không phối hợp được với nhau, chỉ có thể làm từ từ từng động tác nếu không dễ dàng bị rối.

Phòng luyện tập chỉ có một mình cậu ấy, luyện tập một lần lại một lần, luyện đến mức cả người đều là mồ hôi. Nhưng bởi vì bản thân không có bản lĩnh vũ đạo nên cho dù luyện hoài cũng vẫn không điêu luyện bằng người ta.

Đại lão nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn Tạ Trản bên trong.

Không phải nhìn lén.

Rõ ràng cô nhìn thẳng thừng, chẳng qua chính Tiểu Hoa Hoa không phát hiện ra thôi.

Tạ Trản có chút bực bội mà đánh vào đầu mình một cái, giống như là không biết vì sao mình lại vô dụng như vậy?

Sau khi kiệt sức, cậu kéo bước chân nặng nề muốn quay lại ký túc xá để ngủ, ai ngờ quay người lại nhìn thấy Phồn Tinh đang nhìn mình.

Mặt Tạ Trản tối sầm.

Phàm là những người có liên quan đến Thẩm Anh Bác, cậu không có hảo cảm nổi.

"Cô nhìn lén tôi!" Lòng tự trỏng của Tạ Trảm cực kỳ nhạy cảm, nháy mắt khiến cậu nghĩ đến vô vàn ác ý, cô là muốn cười nhạo mình sao?

Cậu hung hăng trừng mắt với Phồn Tinh một cái, đại lão chỉ suy nghĩ trong lòng một chút:

Ồ, lại trừng nàng nha.

Muốn vô sổ đen không?

Sau khi suy nghĩ nửa ngày vẫn là không ghi và sổ đen.

Dù sao cũng chỉ là Tiểu Hoa Hoa mà mình chăm sóc, không thèm so đo với cậu ấy.

Chờ sau khi ngoan ngoãn hơn, mình lại khi dễ cậu ấy lại là được!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top