Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 467- 468

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thấy rồi!" Trương Cảnh Phong chồm tới trước màn hình, nói: "Dưới tay cô gái có một mảnh màu trắng, chắc hẳn chiếc xe ấy màu trắng!"

"Wow! Thật không ngờ bọn bắt cóc lại hành động trắng trợn như vậy, công khai lái xe đưa người đi! Đúng là không ngờ nổi mà!" Lương Hoan đã gọi điện thoại cho Trương Diệu Huy xong, bây giờ thấy bên này có phát hiện mới bèn vội vàng tham gia thảo luận: "Vậy thì chúng ta phải mau chóng tìm ra chiếc xe màu trắng này trong các đoạn video thôi!"

"Chiều cao của cửa xe..." Triệu Ngọc dùng tay ước lượng một chút: "Chiếc xe này không phải SUV mà chỉ là một chiếc xe con bình thường. Nhìn hình dạng lồi lõm của cái bóng thì hẳn là một chiếc xe bốn chỗ có cốp!"

"Được! Một chiếc xe bốn chỗ màu trắng..."

Mấy người Đại Phi lại bắt đầu tra tìm trong các đoạn băng ghi hình ở gần hiện trường, cố gắng tìm ra chiếc xe này.

Trong khi các cảnh sát điều tra đều đang bận rộn căng thẳng, Triệu Ngọc lại ngây ngẩn nhìn bóng lưng cô gái trên màn hình.

Vì sao... lại là một cô gái?

Cô gái này... là ai?

Ối?

Bỗng nhiên, những dòng tư duy của Triệu Ngọc tập trung hết vào một ý nghĩ. Có điều, ý nghĩ này lại mang đến cho hắn cảm giác bất ngờ và kỳ lạ hiếm thấy!

"Anh Trương..." Triệu Ngọc nhìn chằm chằm vào màn hình, lên tiếng: "Hôm nay lúc tôi đến nhà Phùng Khoát điều tra, thấy trong nhà hắn có một nữ giúp việc. Anh có thể... giúp tôi điều tra thân phận của người này không?"

"Ừm... chuyện này..." Trương Cảnh Phong cảm thấy hơi khó: "Cậu biết tên không? Số thẻ căn cước hay số điện thoại cũng được!"

"Ừ thôi! Để tôi tự làm!" Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc lập tức lấy điện thoại ra gọi cho một cảnh sát điều tra ở Phân cục Mạt Dương. Người này chính là một trong những nhân viên phụ trách nằm vùng ngay tại nhà Phùng Khoát.

Sau khi Triệu Ngọc nói rõ ý định của mình, cậu cảnh sát kia liền đáp lại ngay: "Chuyện này đơn giản mà, trước khi tới đây chúng tôi đã điều tra tất cả những người trong nhà Phùng Khoát rồi! Cô giúp việc kia... hồ sơ lý lịch rất trong sạch, chắc là không có quan hệ gì với Phùng Khoát đâu. Nhưng nếu anh cần tư liệu của cô ta thì tôi sẽ gửi cho anh ngay!"

Hắn vừa mới cúp điện thoại không bao lâu, thông tin về cô giúp việc của nhà Phùng Khoát đã gửi vào di động của hắn.

Trương Cảnh Phong cũng không biết Triệu Ngọc gọi điện thoại cho ai, chỉ biết là hắn vừa mới gọi một cuộc là đã giải quyết được vấn đề. Điều này khiến cho anh ta vừa kinh ngạc vừa phục sát đất.

Triệu Ngọc cũng không rảnh mà khoe khoang với anh ta, hắn vội vàng mở bức ảnh chụp cô giúp việc cho Trương Cảnh Phong xem: "Đây này, chuyên gia tìm người, anh thử so sánh thân hình dáng dấp của người giúp việc này với cô gái trên màn hình, xem có giống nhau không?"

"Cái gì? Không thể nào?" Trương Cảnh Phong sửng sốt, vội vàng nói: "Tiểu Triệu à, cậu... Không lẽ cậu nghi ngờ người giúp việc nhà Phùng Khoát chính là kẻ bắt cóc? Chuyện này... hình như hơi thái quá rồi đấy?"

Trong lúc đang nói chuyện, Triệu Ngọc cũng tự mình quan sát cẩn thận.

Người giúp việc nhà Phùng Khoát năm nay 47 tuổi, lý lịch cho thấy trước kia bà ta từng làm hộ lý, rất có kinh nghiệm trong việc chăm sóc bệnh nhân không thể tự lo liệu cho mình.

Cũng chính vì điểm này mà sau khi Phùng Lâm bị bệnh, Tiêu Quốc Phong mới trả lương cao, mời bà ta về làm.

Chỉ có điều, người này không những có tướng mạo xấu xí, mà trang phục cũng rất xuề xòa. Ngoại hình của bà ta khác hẳn người phụ nữ đeo khăn hoa hướng dương, có thể nói là một trời một vực.

Hơn nữa, khi nhìn đến dáng người thì sự khác biệt ấy lại càng lớn hơn. Thân hình của người giúp việc 47 tuổi rất to béo, cô gái trong màn ảnh lại cao gầy thon thả, căn bản không thể là cùng một người!

"Haizz!"

Kết quả này khiến Triệu Ngọc thở dài thườn thượt, xem ra mình lại nghĩ sai hướng nữa rồi.

"Chậc chậc..." Lý Bối Ni cau mày nói: "Em thực sự nghĩ không ra rốt cuộc cô gái này đã dùng cách nào mà được cô bé tin tưởng đến vậy? Trong báo cáo có nói, tuy con gái Lan Thư Bình mới chỉ có chín tuổi nhưng tính cảnh giác lại rất cao, không bao giờ tiếp xúc với người xa lạ! Chính vì vậy, phụ huynh mới yên tâm để cô bé tự đi học mỗi ngày!"

"Cho nên..." Lương Hoan tiếp lời: "Vẫn là câu nói kia, bọn bắt cóc nhất định phải là người quen của cô bé. Cô bé không có cảnh giác với cô ta!"

"Nếu vậy..." Trương Cảnh Phong lên tiếng: "Tôi sẽ đi điều tra chi tiết danh sách bạn bè người thân hoặc đồng nghiệp của Lan Thư Bình, xem ai có một chiếc khăn lụa như vậy?"

"Cả thầy cô giáo trong trường nữa!" Triệu Ngọc dặn dò: "Từ trường năng khiếu cho đến trường học chính của cô bé, chúng ta cũng phải điều tra hết các thầy cô giáo đã từng tiếp xúc với cô bé!"

"Được!"

Trương Cảnh Phong vừa mới rời đi để tìm manh mối, điện thoại di động của Triệu Ngọc lại vang lên.

Cuộc gọi này là của Trương Diệu Huy, anh ta nói với Triệu Ngọc rằng anh ta đã hỏi vợ và người thân của Lan Thư Bình, nhưng không một ai biết lai lịch của chiếc khăn hoa hướng dương cả, cũng không biết người phụ nữ nào lái chiếc xe trắng kia.

Triệu Ngọc bèn dặn anh ta rằng, phải bảo những người thân đó nghe ngóng xung quanh một chút, nếu có tin gì thì lập tức báo cáo cho hắn.

Sau khi gác máy, Triệu Ngọc còn chưa kịp lấy hơi, bên phía Đại Phi đã có tiến triển.

"Tổ trưởng, bọn tôi đã xem lại một lần nữa, cảm thấy đúng là quá trùng hợp!" Đại Phi hưng phấn nói: "Có rất nhiều phụ huynh đến đưa đón con, nhưng cho đến buổi trưa cũng chỉ có hai chiếc xe trắng tiến vào góc chết của camera. Cậu nhìn xem, trong đó có chiếc SUV hiệu Mercedes này hẳn là có thể loại bỏ, còn chiếc kia vừa vào góc chết chưa được bao lâu là đã lái đi ngay!"

"Cho nên rất có khả năng chính là chiếc này..."

Nói xong, Đại Phi chiếu bức ảnh cắt ra từ video lên màn hình, trên đó nhanh chóng xuất hiện hình ảnh một chiếc ô tô màu trắng.

"Nissan." Đại Phi tiếp tục: "Nhưng không có biển số, chắc là xe mới!"

Triệu Ngọc quan sát cẩn thận, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra vấn đề. Hắn vội vàng nói: "Chiếc xe này không có biển số, còn là xe mới, nhưng kính xe của nó lại được dán rất kín, toàn bộ đều là kính ngăn sáng, ở bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình trong xe!"

"Chính xác!" Lương Hoan phụ họa: "Không cần nói nữa, chắc chắn là chiếc xe này rồi!"

"Vậy còn ngồi đây nói nhảm làm gì nữa anh Lương?" Triệu Ngọc vội vàng quát lên: "Đây là Nissan Sylphy, còn không mau tới cửa hàng 4S kiểm tra đi? Xem có bao nhiêu chiếc mới bán ra chưa có biển?"

"À..." Lương Hoan không theo kịp tiết tấu của Triệu Ngọc, hai giây sau mới gật đầu nhận chỉ thị rồi chạy đi truy tìm.

"Tổ trưởng." Đại Phi nói: "Chiếc xe này tới đó vào khoảng 7 giờ 35 phút sáng, khi ấy trường năng khiếu còn chưa mở cửa. Chắc người này đã chờ ở góc chết của camera trong một thời gian rất dài! Thế nhưng, lúc xe lái đi thì lại đúng vào giờ cao điểm của trường, người và xe đều đông nhất!"

"Đây gọi là nhân lúc hỗn loạn để bỏ trốn!" Lý Bối Ni nói: "Tên bắt cóc này... đúng là cẩn thận thật! Mọi người nói xem có khi nào người giúp Phùng Khoát vượt ngục cũng chính là cô ta không?"

Câu nói này khiến mọi người lại càng tò mò hơn, không biết rốt cuộc cô gái này là ai!?

"Có rồi, có rồi!" Ngay lúc này, Tiểu Bạch vẫn ngồi dựa vào tường bỗng đứng bật dậy, cất tiếng: "Tổ trưởng, tôi vừa tìm thấy hình ảnh chính diện của chiếc xe này trong một camera gắn trên đường lớn bên ngoài trường học! Mọi người mau nhìn xem..."

Khi hình ảnh ấy được chiếu lên màn hình lớn, mọi người mới nhìn rõ người ngồi trên ghế lái của chiếc xe Nissan màu trắng này chính là cô gái đeo khăn hình hoa hướng dương kia.

Bởi vì chiếc khăn này rất bắt mắt cho nên mọi người gần như chỉ liếc qua một cái là có thể nhận ra. Tuy nhiên, không ai ngờ rằng cô ta lại đeo một cái kính râm rất lớn, chưa kể tấm kính chắn gió trước xe làm ảnh hưởng tầm nhìn, cho nên mọi người không có cách nào nhìn rõ tướng mạo cô ta.

Họ chỉ biết rằng cách ăn mặc và trang điểm của cô nàng này rất tươi tắn trẻ trung, chắc hẳn là một cô gái còn trẻ.

"Tiểu Bạch, tiếp tục tra xét video!" Triệu Ngọc ra lệnh: "Xem có thể tìm ra hướng di chuyển của chiếc xe này hay không?"

"Vâng!" Tiểu Bạch đáp một tiếng vang dội rồi lại tiếp tục công việc.

Kết quả, sau khi cậu ta quay về bàn của mình lần nữa thì tiết tấu điều tra bỗng nhiên chậm lại. Trong cả một khoảng thời gian sau đó, các cảnh sát không tìm được thêm manh mối nào nữa.

Tuy rằng người phụ nữ bắt cóc và cả chiếc xe khả nghi đều đã xuất hiện, nhưng muốn tìm ra hành tung cụ thể của cô ta thì lại không dễ dàng đến vậy.

Chậc chậc...

Triệu Ngọc vắt óc trầm tư suy nghĩ, dần dần, hắn lại bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng khác.

Nếu như... Nếu như vụ bắt cóc con gái Lan Thư Bình hoàn toàn không liên quan gì tới Phùng Khoát thì sao?

Có khi nào là vậy không?

Triệu Ngọc bắt đầu phát triển dòng suy luận theo hướng này.

Hắn thử đặt giả thiết, nếu vụ bắt cóc không liên quan đến Phùng Khoát thì đó sẽ là tình huống như thế nào?

Mặc dù Lan Thư Bình nhận được tin nhắn uy hiếp, trong tin nhắn cũng nhắc đến tội ác 10 năm về trước, nhưng nếu nội dung đó không phải đang ám chỉ vụ án Lưu Kiều thì sao? Liệu có khi nào... có khi nào nó đang muốn nói đến một tội nghiệt khác, một món nợ khác mà Lan Thư Bình đã gây ra? Bởi vì hắn ta chọc phải người nào đó, cho nên bây giờ mới bị người ta báo thù?

Chuyện Phùng Khoát vượt ngục chỉ là trùng hợp?

Có khả năng không?

Mặc dù giả thiết này không phải là không có khả năng, nhưng từ sâu trong lòng, Triệu Ngọc không tin lại có chuyện trùng hợp như vậy!

Về việc con gái Lan Thư Bình bị bắt cóc, nhìn thế nào cũng thấy nó có liên quan đến Phùng Khoát. Cho dù người bắt cóc không phải là Phùng Khoát, gã cũng không thoát khỏi liên quan.

[Kỳ ngộ lần này đã hoàn thành. Độ hoàn thành: 93%. Chúc mừng bạn thu được một đạo cụ tàng hình, xin mời kiểm tra và nhận!]

Ai ngờ, trong lúc Triệu Ngọc đang trầm tư suy nghĩ, âm thanh của hệ thống chợt vang lên trong đầu.

Haiz!

Hắn thở dài, nói thầm: Anh hai hệ thống à, mày cũng biết chọc người ta nhỉ! Lại xông ra đúng lúc này, dọa tao sợ muốn chết.

Triệu Ngọc bắt đầu thăm dò cột đạo cụ, phát hiện mình mới nhận được một viên thuốc giải rượu.

Ái chà, đạo cụ này thú vị thật.

Như lời giới thiệu đã nói, sau khi sử dụng, nó có thể loại bỏ được chất cồn trong cơ thể, mang đến hiệu quả ngàn chén không say.

Có điều!

Có thứ này, Triệu Ngọc không sợ uống rượu với người khác nữa!

Nhưng... chuyện chính vẫn quan trọng hơn. Bây giờ là thời điểm mấu chốt trong việc phá án, tất nhiên không nên vì việc này mà phân tâm.

Chẳng qua bây giờ đã là nửa đêm, hắn cần mở một quẻ mới xem ngày mai như thế nào, có mở được quẻ Cấn hay không?

Đương nhiên, hiện tại trong văn phòng đang có rất nhiều nhân viên, Triệu Ngọc không tiện hút thuốc mở quẻ ngay trước mặt mọi người, đành phải cầm giấy bút đi đến nhà vệ sinh.

Sau khi vào nhà vệ sinh mở quẻ, hắn tiện tay chép lại những lời phía sau.

Thật đáng mừng là quẻ Cấn đã đúng hẹn mà đến, hắn mở được một quẻ Đoái Cấn!

Mặc dù quẻ Cấn đi đằng sau, nhưng bởi vì mấy ngày nay liên tục mở được nó nên tinh thần Triệu Ngọc phấn chấn hẳn lên.

Mặc kệ chuyến viếng thăm điều tra ngày hôm qua hay là hướng suy nghĩ hiện tại, mở được quẻ Cấn có nghĩa là hắn sắp chạm đến chân tướng rồi!

Sau khi trở lại văn phòng, điều đầu tiên Triệu Ngọc làm hiển nhiên là dựa theo phương pháp trước đó để phá giải phó bản Kỳ Ngộ.

Kết quả thu được lại rất thú vị.

Sau khi so sánh đối chiếu con số giải được với bản đồ, hắn phát hiện vị trí của phó bản Kỳ Ngộ ngày hôm nay còn gần hơn so với hôm qua, nằm ngay trong tòa nhà Phân cục Dung Dương.

Không thể nào?

Cách 38 mét, cao 13 mét...

Triệu Ngọc dùng cây thước đo thử bản vẽ sơ đồ tòa nhà trong văn phòng, không ngờ nó lại chỉ về phía cánh cửa văn phòng trên tầng 3 của Phân cục Dung Dương.

Phòng làm việc này...

Triệu Ngọc ngẫm lại, đó là Phòng Thông tin công cộng của Cục Cảnh sát.

Hắn nhìn đồng hồ, 8 giờ sáng mai, chính là lúc đi làm!

Đúng là thú vị thật!

Đột nhiên Triệu Ngọc nảy sinh lòng hiếu kỳ, không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?

Theo kinh nghiệm hoàn thành phó bản Kỳ Ngộ mấy ngày qua, Triệu Ngọc phát hiện phó bản này và chủ thể Kỳ Ngộ không có bất kỳ liên quan gì đến nhau. Nói cách khác, phó bản chỉ giúp thu hoạch điểm tích lũy mà thôi, không thể trợ giúp phá án.

Có điều, vị trí phó bản cách hắn gần như vậy, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua điểm Kỳ Ngộ được đưa đến tận cửa thế này!

Sau khi ghi chép xong xuôi, Triệu Ngọc mới gạt hệ thống Kỳ Ngộ của mình qua một bên, tiếp tục tập trung vào việc phá án.

Mặc dù họ đã tốn không ít thời gian, nhưng theo như tình hình trước mắt thì vẫn chưa có tiến triển gì nhiều.

Tiểu Bạch, Đại Phi và những người khác đang cẩn thận quan sát đường di chuyển của chiếc Nissan, nhưng khi họ lần tới camera theo dõi ở một khu vực hoang vu thì chẳng thấy nó đâu nữa.

Mọi người không tài nào nhìn ra được hướng đi cụ thể của chiếc xe từ trong đoạn băng ghi hình.

Nếu muốn tiếp tục điều tra theo hướng này thì bọn họ phải đến Bộ phận Giao thông xin giúp đỡ, tìm kiếm khắp thành phố mới được. Mặc dù Triệu Ngọc đã báo cáo cho lãnh đạo rồi, nhưng nếu muốn thật sự bắt tay vào điều tra thì phải đợi đến giờ đi làm ngày mai. Hơn nữa, phạm vi tìm kiếm quá lớn, chưa chắc có thể thu được kết quả trong thời gian ngắn.

Ngay sau đó, công việc tra tìm ở bên phía Lương Hoan cũng đã hoàn tất.

Gần một tháng qua, tất cả các cửa hàng Nissan 4S ở Tần Sơn đã bán tổng cộng 17 chiếc xe Nissan Sylphy có kiểu dáng giống như trong đoạn video. Thế nhưng, muốn điều tra 17 chiếc xe này một cách cẩn thận cũng không phải là chuyện có thể xong sớm trong ngày một ngày hai.

Như vậy, Triệu Ngọc chỉ đành phải kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.

Thời gian trôi qua từng phút một, cảm giác buồn ngủ dần dần kéo đến. Triệu Ngọc dựa vào bàn chợp mắt một chút, không bao lâu sau thì ngủ thiếp đi!

Cũng không biết hắn mơ màng được bao lâu thì bỗng nghe một âm thanh vang lên bên tai.

"Đàn anh, đàn anh, dậy... dậy..."

Cái gì?

Triệu Ngọc không biết chuyện gì xảy ra, giật bắn mình một cái.

"Sao thế?"

Hắn nhìn xung quanh, thấy văn phòng hoàn toàn yên tĩnh, các cảnh sát điều tra đều nằm úp sấp lên bàn ngủ thiếp đi, chỉ còn Tiểu Bạch ngồi ở góc tường dán mắt vào máy tính và rê chuột.

"Đàn anh, anh qua đây đi, xem cái này một chút..." Thấy Triệu Ngọc đã tỉnh, Lý Bối Ni kéo áo của hắn, nhỏ giọng nói: "Em đã phát hiện được một thứ!"

"Sao?" Nhìn vẻ mặt hết sức thần bí của Lý Bối Nhi, Triệu Ngọc cũng cảm thấy tò mò, vội bước cùng với cô đến trước một cái máy tính.

Theo lý mà nói thì máy tính này thuộc về Tổ Điều tra các vụ án lâu năm chưa phá, nhưng bây giờ tổ đó chỉ còn trên danh nghĩa, cho nên Triệu Ngọc vẫn luôn sử dụng nó, biến nó trở thành máy tính riêng của mình.

"Anh xem đi... xem em tìm được cái gì?" Nói xong, Lý Bối Ni ngồi xuống trước máy tính, mở một website cho hắn xem.

Triệu Ngọc chỉ liếc mắt xem một chút, lập tức lấy lại tinh thần.

Hắn nhìn thấy trên màn hình là một chiếc khăn lụa màu vàng, mà hình vẽ trên khăn lụa chính là hoa hướng dương!

"Cái này... là sao đây?" Triệu Ngọc không hiểu, quay sang nhìn Lý Bối Ni.

"Là như vậy!" Lý Bối Ni giải thích: "Mẹ nó, ngay từ lúc bắt đầu em đã rất tò mò về chiếc khăn này. Bởi vì... ngoại trừ các ngành dịch vụ như tiếp viên hàng không hay nhân viên ngân hàng, bây giờ rất ít người mang loại khăn lụa này! Vì thế, em đã lên mạng tìm kiếm!"

"Vậy... ý của em là..." Triệu Ngọc đoán: "Cô gái kia có thể là tiếp viên hàng không?"

"Ban đầu em cũng nghĩ như vậy." Lý Bối Ni nói: "Nhưng sau khi em tìm xong, em đã bị sốc. Anh xem... Tiếp viên hàng không đều đeo khăn lụa ngắn, rất trang nghiêm. Còn khăn lụa của người bị tình nghi thì lớn hơn nhiều, lại giản dị và tự nhiên. Hơn nữa, anh nhìn cách thắt của chiếc khăn lụa đi, rất tùy ý, là một phương pháp thắt cổ xưa!"

"Sao? Cổ xưa?" Triệu Ngọc vẫn không hiểu.

"Thật đấy! Bây giờ những người có thể đeo loại khăn lụa này, lại còn thắt theo kiểu hoài cổ rất ít!" Lý Bối Ni nói tiếp: "Sau đó, em đã tiếp tục tìm kiếm. Kết quả, sau khi em nhập từ khóa hoa hướng dương và khăn lụa quàng cổ vào, anh nhìn đi, em đã tìm được cái này!"

Cuối cùng, Lý Bối Ni chuyển trở về tấm ảnh ban đầu.

"Haiz..." Triệu Ngọc nghe Lý Bối Ni giới thiệu vắn tắt xong thì kinh ngạc thở dài: "Thì ra... thì ra là Chanel. Lại còn là phiên bản giới hạn? Mẹ kiếp, chỉ một cái khăn lụa thôi mà đắt như vậy sao? Hơn... 30.000?"

"Cho nên, đàn anh à," Lý Bối Ni nói: "Có chiếc khăn lụa này, phạm vi điều tra của chúng ta có thể thu nhỏ lại! Theo như những gì em mới tìm hiểu sơ bộ, loại khăn này được nhập vào nước ta vào năm 2001, nhưng tối đa cũng chỉ được 10 cái. Chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp điều tra 10 cái khăn lụa này đã được bán đi đâu!"

"Đúng vậy!" Triệu Ngọc nói: "Chúng ta phải thông báo việc này cho tổ của anh Mao ngay, để bọn họ tìm nhân viên chuyên nghiệp đến tiến hành điều tra! Nào nào nào, để tôi nhìn kỹ lại một chút!"

Triệu Ngọc vừa nói vừa đoạt lấy ghế của Lý Bối Ni, sau đó ngồi xuống trước máy vi tính.

Ban đầu, hắn định thu nhỏ hình ảnh lại, rồi so sánh hình ảnh trên trang web với hình ảnh trong đoạn video. Ai ngờ, tay của hắn hơi run, nhấp chuột sai chỗ, thế là một đống hình ảnh phóng ra ầm ầm trên màn hình vi tính.

Hự!

Triệu Ngọc nhận ra, những tấm ảnh này nằm trong album mà hắn chụp ở nhà Phùng Khoát hôm qua. Sau khi trở lại Cục Cảnh sát, hắn đã sử dụng icloud trên điện thoại để gửi đến máy tính, nhưng quên không tắt nó.

"Cái gì thế?" Tính tò mò của Lý Bối Ni lập tức bị mấy tấm ảnh này gợi dậy, cô vội chỉ vào một tấm ảnh và hỏi: "Người này chính là Phùng Khoát sao? Công nhận đẹp trai phong độ thật đấy. Còn đây là... là Lan Thư Bình và Lưu Kiều? Bọn họ còn trẻ thật..."

Thấy Lý Bối Ni hứng thú như vậy, Triệu Ngọc cũng không đóng lại mà thuận tay mở thêm mấy tấm cho cô xem, hơn nữa còn giới thiệu sơ lược cho cô biết.

"Chậc chậc... còn có đồ cổ trang luôn này!" Lý Bối Ni nghiêm túc nói: "Không biết có thể tìm được mấy bộ phim truyền hình hay điện ảnh bọn họ đóng năm xưa để xem không nhỉ!"

"Khụ!" Triệu Ngọc lắc đầu nói: "Xem thì có thể làm được gì? Có thể tìm ra được hung thủ bắt cóc sao? Ha ha..."

Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc lại nhấn mở tấm ảnh tiếp theo. Kết quả, tấm ảnh này vừa hiện ra, ánh mắt của hắn đột nhiên bị thu hút.

Đây là tấm ảnh Phùng Khoát chụp chung với mẹ ở bãi biển.

Thật ra ảnh chụp chung thì cũng chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng...

Triệu Ngọc bỗng chú ý đến, trên cổ của mẹ Phùng Khoát có buộc một chiếc khăn lụa thật dài!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top