Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 499- 500

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra, do Triệu Ngọc là nhân chứng tận mắt chứng kiến. Hơn nữa lại có tiếp xúc trực tiếp với tên côn đồ đã chết, cho nên bây giờ vẫn chưa được cho phép rời đi.

Trên thực tế, sở dĩ Tiểu Trương để cho nữ cảnh sát tên là Kim Muội chăm sóc cho hắn, cũng là có yếu tố canh giữ trong đó.

Nhưng mà, chỉ dựa vào một người là Tiểu Kim Muội, sao lại dám hạn chế sự tự do của Triệu Ngọc chứ?

Hơn nữa, vừa rồi Triệu Ngọc phân tích mấy thứ kia, sớm đã trực tiếp làm cho cô gái ngốc luôn rồi.

Ở trong mắt của cô, Triệu Ngọc đã trở thành thần thám cao siêu, cô khâm phục còn không kịp, làm sao lại dám đi ngăn cản Triệu Ngọc được?

Nhưng mà, Triệu Ngọc vừa mới đi vào đại sảnh của Phân cục Nhữ Dương, lại thấy Mao Vĩ ở đối diện đang lo lắng chạy đến.

"Ối? Triệu Ngọc?" Sau khi Mao Vĩ nhìn thấy Triệu Ngọc, lập tức nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nghênh đón, lo lắng hỏi: "Sao rồi? Không có việc gì chứ? Nghe nói... Cậu thiếu chút nữa là ngã chết hả?"

"Lão Mao, sao anh lại đến đây?" Triệu Ngọc hơi ngoài ý muốn.

"Không phải chứ? Làm ra chuyện lớn như vậy, tôi có thể không đến sao hả? Đừng nói là tôi, Cục trưởng Loan cũng đang trên đường rồi!" Mao Vĩ vội vàng nói: "Mau nói cho tôi biết, tình huống bây giờ rốt cuộc là như thế nào? Cái người mà cậu đuổi theo là hung thủ giết người à? Hai người bị ngã chết đó lại là chuyện gì nữa?"

"Ừm..." Triệu Ngọc đang muốn nói câu: "Nói ra thì rất dài", nhưng sau một trận tiếng vang chấn động ở cổng chính, có một đám người hùng hùng hổ hổ xông vào từ bên ngoài.

Không nghĩ tới, trong cùng một ngày vậy mà lại xảy ra hai lần oan gia ngõ hẹp.

Đám người này chính là một đội của Đội cảnh sát hình sự Cục thành phố. Mà người dẫn đội cũng không phải kẻ khác mà chính là đội phó Vương Thánh Nghiêu!

"Triệu Ngọc? Lại là cậu!?" Vừa nhìn thấy Triệu Ngọc đang nói chuyện với Mao Vĩ, Vương Thánh Nghiêu lập tức nổi giận đùng đùng đi lên, không chút khách sáo nói: "Sao mà chỗ nào cũng có cậu vậy hả? Cậu nói xem, cậu có phải là nên đi xem bói thử không hả? Sao mà cậu đi đến đâu thì chỗ đó liền có người chết vậy hả? Đồ xúi quẩy, hừ!"

Triệu Ngọc là một tên lành nghề trong việc cãi nhau. Nghe thấy Vương Thánh Nghiêu nói chuyện cay nghiệt như vậy, hắn ngay cả bản nháp cũng chẳng viết, không cần suy nghĩ mà nói ra ngay lập tức: "Đúng vậy đấy Đội phó Vương, xem ra, tôi phải thường xuyên đến nhà của anh ngồi một chút, xem xem có thể làm cả nhà anh chết sạch hết được hay không?"

"Fuck! Cậu..."

Cho dù là Vương Thánh Nghiêu có tu dưỡng nữa thì cũng hoàn toàn bị Triệu Ngọc chọc giận, ngay lập tức mắng to một tiếng liền muốn xông qua xé rách Triệu Ngọc.

Mao Vĩ và Vương Thánh Nghiêu là anh em bà con, nhưng mà cũng là đồng sự cùng một đội trọng án với Triệu Ngọc. Anh ta đương nhiên là không thể bỏ mặc làm ngơ, mắt thấy Vương Thánh Nghiêu đã tức giận ngút trời rồi, anh ta vội vàng tiến lên ngăn bọn họ lại.

"Triệu Ngọc, cái đồ khốn nạn nhà cậu! Tôi xem cậu có thể kiêu ngạo đến khi nào? Cậu chờ, cậu chờ đó cho tôi..." Vương Thánh Nghiêu tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình, đỏ bừng cả mặt.

Vương Thánh Nghiêu mang theo một đám người tới, thường ngày mấy người này tự cho là mình rất giỏi, bây giờ nhìn thấy Đội phó vậy mà lại bị Triệu Ngọc chế nhạo như vậy, cả một đám đều xoa tay hăm he, muốn thử xem sao, chỉ cần Vương Thánh Nghiêu ra lệnh một tiếng, tất cả bọn họ đều sẽ bổ nhào về phía Triệu Ngọc.

Nhưng mà, khổ nỗi Vương Thánh Nghiêu lại không có lý do nào cả. Nếu cứ chen nhau vào đánh đồng sự như vậy, thật sự không thể nào nói được. Nhưng mà, hắn ta bị Triệu Ngọc chế nhạo châm chọc hết lần này đến lần khác, trong lòng thật sự nuốt không trôi cục tức này.

"Nếu không thì... Đừng mẹ nó đợi nữa, bây giờ luôn đi!" Triệu Ngọc lại cười khẽ nói: "Anh muốn đánh tay đôi hay là quần ẩu đây? Triệu Ngọc tôi chiều hết. Nhưng mà nói trước, tự gánh lấy hậu quả. Đừng mẹ nó không biết xấu hổ mà đi báo cáo chính phủ!"

"Đừng... Đừng mà. Đây là từ đâu nói vậy chứ!" Mao Vĩ đứng ở giữa hai người tỏ ra rất khó xử. Bên này lôi kéo Vương Thánh Nghiêu, bên kia thì đang khuyên can Triệu Ngọc: "Tiểu Triệu à, mỗi người nhường một bước, chúng ta đều là đồng sự, thường xuyên gặp nhau, cần gì phải khiêu khích nhau chứ?" Nói xong, anh ta lại quay sang nói với Vương Thánh Nghiêu: "Em họ à, nể mặt anh, phá án quan trọng! Chúng ta vẫn là hạ hỏa, hạ hỏa một chút đi!"

"Được thôi!" Triệu Ngọc nghe vậy lập tức cười mỉa: "Tôi đương nhiên nể mặt lão Mao!"

Triệu Ngọc bên ngoài nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ thầm, tôi không chịu thiệt, đương nhiên là không đáng phải cuống cuồng phát cáu rồi.

Nghe thấy lời khuyên nhủ của Mao Vĩ, Vương Thánh Nghiêu cũng cố nén bực tức xuống, cắn răng nói với Triệu Ngọc: "Được, vụ này tính sau, cậu chờ đó cho tôi!"

"Được! Tôi chờ, tôi sẽ chờ... Ồ ha ha..." Triệu Ngọc ngẩng mặt lên trời huýt sáo, nghênh ngang đi qua giữa đám cảnh sát điều tra.

Mặc dù mấy cảnh sát điều tra này bị dáng vẻ kiêu ngạo của Triệu Ngọc chọc giận, nhưng tất cả bọn họ đều đã từng nghe nói về danh tiếng của Triệu Ngọc, về sự tích anh dũng đánh ngã mười mấy tên du côn cầm vũ khí trong tay trên núi của hắn và Miêu Nhân Phụng.

Cho nên, bọn họ thật sự không chắc một khi đánh nhau với vị thần thám lưu manh trong truyền thuyết này, rốt cuộc là mình có chống đỡ được hay không?

"Ừ... Ừ..." Lúc này, nhìn Triệu Ngọc nghênh ngang đi ra cửa chính, Vương Thánh Nghiêu bỗng nhiên lại bối rối: "Ối? Sai rồi? Triệu Ngọc là nhân chứng quan trọng. Cậu ta... Cậu ta sao lại đi rồi? Sao có thể đi được chứ? Nhanh! Tìm cậu ta về đây cho tôi!"

Nghe thấy mấy lời này, một đám cảnh sát điều tra đang muốn đuổi theo.

"Đừng, đừng, đừng..." Ai biết được, Mao Vĩ bỗng nhiên khoát tay ngăn cản nói: "Đừng tìm nữa. Tôi đi, tôi đi! Em họ à, mọi người cứ bận chuyện của mình trước đi, anh thử đi nói chuyện với Tiểu Triệu vậy."

Trong lúc nói chuyện, Mao Vĩ liên tục nháy mắt với Vương Thánh Nghiêu.

Ý chính là khuyên hắn ta đừng làm lớn chuyện nữa!

Vương Thánh Nghiêu đành phải che ngực, ra sức nghiến răng, vô cùng không tình nguyện ra lệnh cho người của mình rời khỏi.

Thật ra, Mao Vĩ cũng là có lòng tốt. Anh ta biết rõ tính cách nóng nảy cáu kỉnh của Triệu Ngọc. Càng biết rõ người đối nghịch với Triệu Ngọc bình thường đều không có kết cục tốt, cho nên lúc này mới vội vàng đi làm người hòa giải.

Chưa được một lúc, Mao Vĩ đã đuổi kịp Triệu Ngọc ở bãi đỗ xe, vội vàng kéo cánh tay của hắn khuyên nhủ: "Tiểu Triệu à, nghe anh đây nói một câu, nán lại một chút đi, chẳng những là Cục trưởng Loan của chúng ta qua đây, mà các vị lãnh đạo của Cục thành phố cũng sẽ đến đấy. Vụ án nhảy lầu này là một vụ án lớn, cậu lại là người có liên quan, nếu không có mặt ở đây thì sẽ khiến cho Cục trưởng Loan khó xử thế nào chứ hả? Phân cục Dung Dương của chúng ta cũng chẳng còn thể diện gì nữa."

"Tôi biết rồi!" Triệu Ngọc biết Mao Vĩ có ý tốt. Hơn nữa, hắn cũng muốn đợi sau khi đám người Tiểu Trương bắt được Ngải Lỵ Lỵ, hỏi cho rõ chuyện vụ án của Phùng Khoát. Thế là Triệu Ngọc gật đầu nói: "Lão Mao, tôi chơi liều đuổi theo tên tội phạm giết người cả một buổi đấy! Ầy, đối diện chính là trung tâm tắm rửa, tôi đi tắm trước vậy, yên tâm, tắm xong sẽ lập tức quay lại. Tuyệt đối không làm lỡ chuyện!"

"Ồ... Vậy thì tốt, vậy thì tốt!" Lúc này Mao Vĩ mới như trút được gánh nặng.

"Ối? Lão Mao, bọn Vương Thánh Nghiêu sao cũng đến Phân cục Nhữ Dương vậy?" Triệu Ngọc tò mò hỏi một câu.

"Nhữ Dương dẫu sao cũng chỉ là một phân cục nhỏ, không giống với cơ chế đầy đủ của Dung Dương chúng ta, có thể một mình đảm đương một phía." Lão Mao đáp: "Bây giờ lại xảy ra một chuyện lớn như vậy, bên phía Cục thành phố có thể yên tâm được sao? Việc này không phái Đội cảnh sát hình sự Cục thành phố đến trợ giúp điều tra sao được. Nói là giúp đỡ nhau điều tra, e là nhân tố đốc thúc càng lớn hơn thôi!"

"Được rồi, cậu đừng quan tâm mấy chuyện này nữa. Mau đi tắm đi, nhanh chóng quay lại đấy! Tôi giúp cậu tìm cớ trước, nói là cậu bị thương, đang xử lý vết thương vậy!"

"Được! Anh em tốt!" Triệu Ngọc chắp tay ôm quyền chào Mao Vĩ, lúc này mới lái Land Rover đến trung tâm tắm rửa ở đường đối diện.

...

Sau vài phút,

Triệu Ngọc bước vào trong bể tắm đang bốc lên hơi nóng.

Ờ...

Cảm nhận được sự ấm áp sảng khoái của bể nước, Triệu Ngọc nghển cổ thở ra một hơi thật dài.

Hôm nay à!

Đại ca hệ thống, đến cuối cùng muốn làm cái gì vậy hả? Đã sắp chơi chết hắn rồi đấy! Nếu không phải là ông đây đầu óc linh hoạt, biết sử dụng máy bay thì e là đã sớm tạch rồi.

Nói đến máy bay, Triệu Ngọc lại đau lòng. Chiếc máy bay đó mới nhận được sau khi phá vụ án Kim Phật lần trước đấy. Hắn dễ dàng lắm sao? Vốn định vào thời điểm đặc biệt mới dùng đến, nhưng kết quả thì sao chứ? Sử dụng một cách lúng túng, còn chưa kịp làm màu! Thật sự là không cam tâm, không cam tâm mà!

Ai ngờ, trong lúc Triệu Ngọc đang vô cùng đau đớn, bỗng nhiên lại phát hiện một vài thay đổi trong đầu.

Đợi sau khi quan sát tỉ mỉ, hắn mới kinh ngạc phát hiện, lúc trước chỉ có hơn 50 điểm kỳ ngộ tích lũy, bây giờ vậy mà đã biến thành 177 điểm rồi.

Cũng có nghĩa là phó bản Kỳ Ngộ lần này, hắn kiếm được hơn 120 điểm sao?

Cái này...

Thế mà, lúc này vẫn còn chưa xong, dòng chữ 177 điểm kỳ ngộ tích lũy đó lại vẫn còn chớp lóe lên!

Wow!

Bỗng chốc, Triệu Ngọc thật sự là sợ đến ngây người rồi!

Từ sau khi hắn có được «Hệ thống Kỳ Ngộ» thần kỳ này, tuy rằng nó rất lợi hại, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy cái hệ thống này có rất nhiều khuyết điểm, giống như là đồ tạp nham vậy.

Sau khi mở quẻ ra, hệ thống chỉ đọc một lần, sau đó sẽ không đọc nữa. Nếu như không kịp nhớ hết, vậy thì cũng không tìm lại được.

Hơn nữa, cho dù là cột đạo cụ hay là điểm kỳ ngộ tích lũy thì đều có vẻ rất là thô sơ, nhìn như là virus vậy.

Thứ không thể hiểu được nhất chính là hầu như tất cả mọi thứ của cái hệ thống này đều phải dựa vào suy đoán.

Về ý nghĩa của quẻ bói, Triệu Ngọc vẫn luôn phải tự tìm hiểu rất lâu mới dần dần tìm thấy đường ra, còn phó bản kỳ ngộ, lại càng làm hắn phải cố hết sức vắt óc suy nghĩ. Nếu không phải là may mắn có được quyển «Bát Quái Quỷ Công» kia thì e rằng mãi mãi hắn cũng sẽ không biết được hệ thống còn có phó bản kỳ ngộ.

Không có phó bản kỳ ngộ, không có điểm kỳ ngộ tích lũy. Không có điểm kỳ ngộ tích lũy, không có thăng cấp hệ thống...

Thăng cấp!

Thăng!

Không thăng cấp, không biết điểm kỳ ngộ tích lũy rốt cuộc là có tác dụng gì nữa. Vậy sao lại không thăng cấp được cơ chứ?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vàng ấn "Có".

Kết quả, hệ thống rất nhanh đã xuất hiện một thanh tiến trình, chỉ sau vài giây, thanh tiến trình dần biến mất, trong đầu bỗng nhiên lại xuất hiện một giao diện hệ thống rõ ràng.

Wow!

Triệu Ngọc lại kinh ngạc đến há to miệng thêm lần nữa, vội vã cẩn thận xem xét.

Tùy theo ý niệm chạm đến mà giao diện trong đầu cũng càng trở nên rõ ràng hơn.

Chỉ thấy giao diện này là do năm hình tròn tạo thành, hình tròn ở giữa là lớn nhất, bốn hình tròn bé khác thì ngang nhau, chia ra nằm ở bốn góc của hình tròn lớn.

Ở giữa hình tròn lớn viết hai chữ Hán "Khôn Cấn" tinh tế. Như vậy, hình tròn lớn này chính là mở ra đề mục mới nhất của quẻ bói.

Lại nhìn góc bên trái bên trên, chỗ đó có một hàng chữ nhỏ cũng viết bằng chữ Hán. Không cần phải nói, chỗ này đương nhiên là nội dung của quẻ bói rồi.

Sau này, Triệu Ngọc có đi phá giải phó bản kỳ ngộ nữa thì sẽ không cần phải tốn công phí sức ghi chép vào sổ, cũng không cần lo lắng quẻ bói sẽ quá hạn.

Giao diện của góc trái bên dưới vòng tròn thì viết dòng chữ phần trăm. Xem ra, chỗ này chính là nơi ghi chép lại độ hoàn thành của những lần kỳ ngộ. Bởi vậy, xem như là hắn bỏ qua kết thúc của hệ thống thì cũng có thể biết được chính xác độ hoàn thành của mình.

Không ngờ, nội dung góc trên bên phải của vòng tròn chính là nơi ghi chép lại tích phân của cuộc kỳ ngộ. Chẳng qua, phía trước tích phân của cuộc kỳ ngộ bây giờ đã biến đổi rất nhiều, biến thành dòng chữ "077/500".

Ồ... Triệu Ngọc đã hiểu được.

Xem ra, nếu như sau này có thể tích góp được 500 điểm tích lũy, hẳn là lại có thể thăng cấp một lần nữa!

Không biết, sau này còn có thể mở ra chức năng mới gì nữa đây?

Một khu cuối cùng là góc dưới bên phải.

Không còn gì phải nghi ngờ, góc dưới bên phải này đương nhiên là khu vực đạo cụ rồi.

Sau khi mở ra thì có thể nhìn thấy tình hình đạo cụ của mình. Mặc dù vẫn là mấy đạo cụ đấy, nhưng mà đã được làm tinh tế hơn trước.

Ấn mở mỗi một loại đạo cụ đều sẽ hiển thị phần giới thiệu tương ứng của đạo cụ, thời gian duy trì và số lượng còn lại linh tinh.

Ai biết được, khi Triệu Ngọc đang kiểm tra ở đây lại đột nhiên nhìn thấy một chỗ không giống với lúc trước.

Không ngờ, mặt sau của phần giới thiệu đạo cụ lại xuất hiện một biểu tượng có dòng chữ "Cường hóa".

Chẳng qua là sau khi ấn vào biểu tượng này lại không có bất kỳ phản ứng nào cả.

Ồ...

Triệu Ngọc vừa mới suy nghĩ một chút thì đã hiểu được sự kỳ diệu của nó.

Xem ra, nơi này chắc là vẫn chưa được mở khóa mà thôi.

Có lẽ là đợi đến sau này hệ thống thăng cấp đến một cấp bậc nhất định, chức năng này mới có thể mở ra

Cường hóa!

Hiểu rồi, tức là sau này có thể tự mình cường hóa đạo cụ, làm cho những đạo cụ này trở nên mạnh hơn!?

Đương nhiên là giống như chơi game vậy, tuyệt đối không phải là cường hóa suông rồi, đoán chừng đến lúc đó khẳng định là cần phải tốn tích phân của cuộc kỳ ngộ rồi, hoặc là hoàn thành yêu cầu nào đó mới được.

Phù...

Khi Triệu Ngọc chuyển ý thức về hiện tại, hệ thống trong đầu cũng biến mất theo, không có chút cảm giác khó chịu nào cả. Điểm này cũng mạnh hơn lúc trước rất nhiều, hệ thống sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của mình.

Được rồi!

Nếu đã biết là có thể thăng cấp thì đương nhiên Triệu Ngọc sẽ càng dồi dào động lực rồi.

Hắn dự đoán, chờ sau này hệ thống nâng cấp càng cao, có phải càng có ích cho việc phá án của hắn hơn hay không?

Mà mấy đạo cụ đó vốn đã lợi hại, sau khi trải qua cường hóa, có thể làm cho mình trở nên càng mạnh hơn không?

Còn có, sau này có thể mở ra đạo cụ có tính năng tấn công gì đó hay là thứ thần kỳ hơn hay không?

Cứ thế, Triệu Ngọc mơ mộng về hệ thống rất lâu, chờ đến sau khi sự nhiệt tình giảm bớt, lúc này hắn mới chuyển suy nghĩ trở về hiện thực.

Vừa nghĩ đến cái chết bi thảm của hai chị em Millie, Triệu Ngọc lại không thể thoải mái được.

Cho dù tên hung thủ giết người Cận Siêu đã chết rồi, Triệu Ngọc cũng xem như là đã gián tiếp báo thù cho hai chị em này!

Nhưng mà, vụ án này vốn cũng không phải đơn giản là báo thù như vậy, Cận Siêu đã chết, nhưng chân tướng trái lại càng khó bề phân biệt.

Tuy rằng, Triệu Ngọc đưa ra một suy đoán thần kỳ trước cô cảnh sát nhưng việc đó cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi.

Nếu ngộ nhỡ, cái cô Ngải Lỵ Lỵ đó thật sự ngốc như vậy thì sao đây?

Vì phần di sản kếch xù mà lại làm ra loại chuyện tự chui đầu vào rọ, tự tìm đường chết này thì sao?

Không... Không đúng...

Triệu Ngọc suy xét hết lần này đến lần khác.

Mặc dù hắn vẫn chưa từng gặp Ngải Lỵ Lỵ, nhưng mà, hễ là một người phụ nữ có khả năng giành được sự xem trọng của ông trùm giới giày dép, tất nhiên là mưu kế cũng sẽ không tồi. Cho nên, cô ta chắc sẽ không làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy!

Ối?

Triệu Ngọc bỗng nhớ lại một chuyện.

Hắn đột nhiên nhớ ra cái người ngồi Bentley muốn ký hợp đồng với mình!

Người đó... Nói mình tên là... Tên là gì vậy nhỉ? Tóm lại, ông ta nói mình là Giám đốc của xí nghiệp giày Bách Thế Lợi, còn nói thay mặt Chủ tịch của ông ta, muốn mời mình làm vệ sĩ cho đại tiểu thư.

Bây giờ nghĩ lại... Rõ ràng là không đúng mà!

Ba tháng trước Chủ tịch Trần Bỉnh Quang của Bách Thế Lợi đã hôn mê nhập viện rồi, vậy sao có thể tuyển mình được chứ?

Ối?

Vị Giám đốc này... Có phải là nên nghi ngờ không đây?

Chẳng lẽ... Một khi Trần Bỉnh Quang và hai cô con gái chết đi, mà Ngải Lỵ Lỵ lại ngồi tù. Vậy thì có thể nào... ông ta sẽ trở thành người được lợi hay không?

Chậc chậc...

Không đúng, cũng có thể là người muốn thuê mình làm vệ sĩ, chẳng qua chỉ là cô gái môi xanh Maggie mà thôi. Cô ta vì muốn tiếp cận mình, mới để Giám đốc đến tìm mình. Trước mắt ở đây không có chuyện của Trần Bỉnh Quang....

Xem ra, nếu như muốn điều tra ra hung thủ thật sự phía sau thì không thể chỉ dựa vào suy đoán được, cần phải tiến thêm một bước điều tra nữa.

Chẳng qua...

Tuy rằng chị em Millie hơi có quan hệ với mình, nhưng mà, nói cho cùng thì vụ án này cũng không thuộc sự quản lý của mình, huống hồ bây giờ Cục thành phố đã nhúng tay vào rồi, vậy thì mình đương nhiên là không tiện đứng ra can thiệp rồi.

Đoán chừng là chờ lát nữa quay lại Cục Cảnh sát Nhữ Dương cũng chỉ là nói lại khẩu cung một lần nữa với mấy lãnh đạo mà thôi.

Chẳng qua, mặc dù vụ án của chị em Millie không thuộc sự quản lý của mình. Nhưng mà, về cái cô Ngải Lỵ Lỵ đó, mình lại nhất định phải gặp được cô ta một lần!

Chuyện cho đến giờ phút này, dù có đánh chết thì Triệu Ngọc cũng không tin, hệ thống sẽ vô duyên vô cớ sắp xếp một cuộc kỳ ngộ như vậy!

Cho nên, hắn vẫn luôn có một loại linh cảm. Nếu Ngải Lỵ Lỵ thật sự là cô bé nhà bên như lời Phùng Khoát, vậy thì nói không chừng, thật sự có thể moi ra được chút gì đó từ trong miệng cô ta...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top