Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 503- 504

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cảnh sát Triệu, đi theo em nào!"

Trong Phân cục Nhữ Dương, Tô Kim Muội vừa vẫy tay với Triệu Ngọc, vừa nhỏ tiếng nói: "Bây giờ đang họp điều phối công việc, các vị lãnh đạo và các cảnh sát điều tra đều phải tham gia. Đội trưởng Trương đã đánh tiếng dặn dò rồi, bây giờ chính là lúc thích hợp!"

Nói xong, Tô Kim Muội đến trước cửa phòng thẩm vấn gõ cửa, cánh cửa thình lình mở ra từ bên trong.

Đợi sau khi Tô Kim Muội và nhân viên trực bên trong trao đổi vài câu, họ lại cùng đứng ở ngoài cửa, còn Triệu Ngọc thì được như ý nguyện có cơ hội đến phòng thẩm vấn Ngải Lỵ Lỵ.

Vài tháng trước, Triệu Ngọc ở phòng thẩm vấn này thẩm vấn Lưu Bằng Phi, đã biết được chân tướng của vụ án giết người. Không biết lần này thẩm vấn Ngải Lỵ Lỵ có thu hoạch được gì không?

Dưới ánh đèn mờ ám, chỉ nhìn thấy Ngải Lỵ Lỵ mặc bộ áo đầm hàng hiệu, tinh thần uể oải nằm sấp trên bàn, đầu tóc trở nên vô cùng bù xù.

Trải qua một đêm thẩm vấn, dễ nhận thấy cô ta đã hết sức mệt mỏi.

Tuy Ngải Lỵ Lỵ nằm sấp trên bàn không nhúc nhích, nhưng Triệu Ngọc biết, cô ta không hề ngủ.

"Cảnh sát à, anh còn muốn hỏi gì nữa? Tôi đã nói rồi, tôi thực sự không phải hung thủ giết người, tôi không hề thuê hung thủ giết người, thật mà..." Quả nhiên, Ngải Lỵ Lỵ cứ nằm sấp như vậy mà nói: "Chồng tôi còn ở trong bệnh viện, còn cần tôi đến chăm sóc đấy! Các anh rốt cuộc muốn nhốt tôi đến bao giờ?"

"Không lâu đâu! Đợi cô trả lời xong câu hỏi của tôi thì cô có thể đi được rồi!" Triệu Ngọc vào thẳng vấn đề nói: "Nhưng, cô phải nói sự thật!"

Nghe thấy giọng nói không giống những người khác, Ngải Lỵ Lỵ lúc này mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn Triệu Ngọc.

Qua mái tóc bù xù, Triệu Ngọc nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp.

Ngải Lỵ Lỵ năm nay mới 27 tuổi, tuy không lộng lẫy, nhưng lộ rõ sự ung dung, khí chất nổi bật.

"Anh muốn tôi nói thế nào các anh mới tin tôi? Tôi thực sự không nói dối!" Ngải Lỵ Lỵ ngửa hai tay ra nói: "Đây là giết người đó, sao tôi dám làm chuyện như vậy chứ? Phải, mối quan hệ của tôi và mấy đứa con gái không tốt, nhưng... dù sao chúng tôi cũng là người một nhà! Sao tôi lại giết chúng nó..."

Nói đến đây, Ngải Lỵ Lỵ vậy mà lại rơi nước mắt lã chã.

"Tôi thấy, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian đi!" Triệu Ngọc biết, họp điều phối công việc thường gần 10 phút là xong rồi, cho nên mình cần phải nhanh chóng vào vấn đề chính. Vì vậy, hắn liền hạ giọng nói: "Ngải Lỵ Lỵ, hôm nay tôi muốn hỏi cô một chuyện khác, nếu như cô có thể trả lời đúng sự thật, tôi sẽ có cách giúp cô ra ngoài!"

"Hả? Chuyện khác..." Ngải Lỵ Lỵ tự nhiên không hiểu.

"10 năm trước, lúc cô đi học ở Học viện thủy lợi, có quen một người đàn ông tên Phùng Khoát hay không?" Lúc Triệu Ngọc hỏi, còn nói cho cô ta nghe địa chỉ nhà của Phùng Khoát.

"Phùng Khoát? 10 năm trước? Biệt thự? Cảnh sát... Anh... ý anh là gì?" Ngải Lỵ Lỵ nghi hoặc lắc lắc đầu: "Tôi không quen người này! Sao đột nhiên lại nhắc đến 10 năm trước vậy?"

"Ừm..." Triệu Ngọc nhíu mày, sau đó bắt đầu bổ sung thêm: "Phùng Khoát là một diễn viên điện ảnh, lúc đó quay phim ở Tần Sơn, còn từng dẫn cô đến phim trường, hai người còn từng làm bạn giường..."

"Này!" Ngải Lỵ Lỵ kinh ngạc hỏi: "Anh... anh không phải bọn phóng viên nhiều chuyện gì đó chứ? Anh hỏi những chuyện này làm gì? 10 năm trước tôi lên giường với người khác không lẽ cũng vượt quá giới hạn?"

"Nói chuyện thành thật được không?" Triệu Ngọc nâng cao giọng, nói: "Nếu là phóng viên tin tức gì đó, tôi có thể đến được đây sao? Bây giờ tôi không có thiết bị ghi âm, cũng không mở máy quay, sẽ không để lộ ra ngoài. Nói thật với cô, tôi đang điều tra một vụ án khác, mà cô là nhân chứng quan trọng, cho nên tôi khuyên cô nên trả lời đàng hoàng!"

"Anh... anh có phải là có mục đích xấu gì không?" Ngải Lỵ Lỵ vô cùng cảnh giác: "Muốn lừa tôi à?"

"Mẹ nó!" Triệu Ngọc nắm tay thành nắm đấm nói: "Ngải Lỵ Lỵ, thời gian của tôi rất gấp. Nói cho cô biết, bây giờ cô đã bị cảnh sát lập hồ sơ chuyên án tố cáo rồi, nếu như có người nào còn có thể giúp được cô, thì chỉ có tôi thôi. Cô tự mình xem xét mà làm đi!"

"Tôi... Chuyện này..." Ngải Lỵ Lỵ nhíu mày nói: "Anh cũng không dùng mánh khóe quá nhỉ, tôi dựa vào gì mà tin anh sẽ cứu tôi?"

"Dựa vào việc tôi tự tay bắt được tên hung thủ đã giết Millie và Maggie! Hung thủ đã ngã chết, nhưng... trước khi chết hắn ta đã nói với tôi một số chuyện!" Triệu Ngọc mở điện thoại, cho Ngải Lỵ Lỵ xem ảnh tử vong của Cận Siêu, quát: "Cho nên, tôi là cơ hội duy nhất để cô thoát khỏi cáo buộc. Nếu như cô lựa chọn từ bỏ, vậy coi như tôi chưa nói gì cả, bây giờ tôi sẽ đi ngay, cô cứ chờ bị tuyên án tử hình đi!"

"Được... Được..." Ngải Lỵ Lỵ thoáng cân nhắc một chút, nói: "Dù sao cũng là chuyện của 10 năm trước rồi, nói thì nói vậy! Đúng, tôi quen người đàn ông đó, nhưng đã sớm quên mất hắn ta tên gì rồi. Tôi và hắn ta chơi đùa vài lần, nhưng sau này gọi điện thoại thì không nghe. Tôi chỉ nhớ, hắn ta rất đẹp trai, nhưng mặt đó thực sự rất ***, kém hơn em trai hắn ta nhiều!"

"Mẹ nó!" Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc bỗng nhiên giật nảy mình, không ngờ câu đầu tiên đã hỏi ra được trọng điểm! Hắn vội vàng hỏi: "Cô nói cái gì? Em trai hắn ta? Là... Tiêu Chấn sao?"

"Đúng! Là Tiêu Chấn! Cái tên này không thể nhớ sai. Chúng tôi trước sau thích nhau được hơn một năm..." Ngải Lỵ Lỵ nhớ lại nói: "Lúc đó đều là đứa nhóc, tôi mới lên năm nhất, nhiều lắm là 17 tuổi nhỉ?"

"Cô và Tiêu Chấn... đã thích nhau một năm!?" Trong nháy mắt, Triệu Ngọc lại nổi da gà thêm lần nữa.

"Đúng vậy!" Ngải Lỵ Lỵ nhớ lại nói: "Trường chúng tôi và biệt thự nhà anh ta cách nhau một bức tường, trong biệt thự có một công viên nhỏ, chúng tôi có thời gian sẽ đến đó chơi, sau đó thì quen được Tiêu Chấn. Anh ta thích điêu khắc đồ vật, đi đâu cũng mang theo một đống gỗ. Tôi cảm thấy rất thú vị, sau đó dần dần quen nhau!"

"Trời ơi, cô và Tiêu Chấn... cũng..." Triệu Ngọc ngạc nhiên hỏi.

"Ừm... Nhà anh ta thường không có người, mà tôi lại là một cô gái xuất thân từ tầng lớp nghèo, cũng rất tò mò về ngôi biệt thự rộng lớn..." Ngải Lỵ Lỵ gật đầu nói: "Mỗi lần đều là ở nhà anh ta! Đừng thấy tên đó không thích nói chuyện, nhưng ở mặt này lại cực kì điên cuồng!"

"Ối chà, còn... cô và Phùng Khoát?"

Trong phút chốc, Triệu Ngọc dường như đã tìm được đáp án chờ đợi từ lâu, nếu như hung thủ thực sự giết chết Lưu Kiều là Tiêu Chấn, vậy thì... Ngải Lỵ Lỵ trước mắt rất có khả năng chính là động cơ giết người của hắn ta!

"Anh trai anh ta sao?" Ngải Lỵ Lỵ nhớ lại nói: "Đúng rồi, có một hôm, Tiêu Chấn dẫn tôi đến phòng anh trai anh ta làm chuyện đó. Sau khi làm xong, tôi nhìn thấy ảnh của anh trai anh ta, sau đó nói một câu 'Anh trai anh thật đẹp!'. Kết quả Tiêu Chấn lại tức giận với tôi, tức giận như phát điên vậy, cứ la hét quát tháo tôi, trước giờ tôi chưa từng thấy anh ta như vậy, dọa tôi sợ muốn chết!"

"Nhưng qua một thời gian sau, tôi cảm thấy rất oan ức, sau đó muốn trả thù anh ta. Cho nên đã chủ động đi tìm anh trai anh ta, chỉ là..." Ngải Lỵ Lỵ tỏ vẻ ngậm ngùi nói: "Anh trai anh ta rất đẹp, lại là một diễn viên điện ảnh, tôi nói chuyện vài câu với hắn ta, sau đó liền... liền... Ôi..."

"Trời đất ơi!" Triệu Ngọc năng nề lắc đầu nói: "Ngải Lỵ Lỵ, cô không cảm thấy cô làm như vậy rất thiếu đạo đức sao?"

"Đúng! Tôi thừa nhận tôi đã làm sai!" Ngải Lỵ Lỵ thẳng thắn nói: "Thực ra qua lại với anh trai anh ta mấy lần, tôi đã hối hận rồi. Cảm thấy cực kì có lỗi với Tiêu Chấn, cho nên, sau này cũng không dám đi tìm Tiêu Chấn nữa. Đúng rồi, anh cảnh sát... Tôi thực sự không hiểu, anh hỏi những cái này làm gì?"

"Để làm gì?" Triệu Ngọc bất đắc dĩ nói: "Một ngày sau khi cô và Phùng Khoát abc với nhau, bạn gái của Phùng Khoát đã bị giết hại ở nhà trọ. Sau đó, Phùng Khoát vì vậy mà ngồi tù 10 năm!"

"Ơ! Đã ngồi tù? Nhưng... có liên quan gì đến tôi? Hắn ta không nói cho tôi biết hắn ta còn có bạn gái gì đó mà?" Ngải Lỵ Lỵ lắc đầu nói, lại đột nhiên hiểu ra gì đó, vội vàng hỏi: "Trời ơi! Anh cảnh sát... Anh... anh không phải là muốn nói, Tiêu Chấn... Tiêu Chấn... anh ta là hung thủ chứ?"

"Mẹ nó, cô đủ thông minh đó!" Triệu Ngọc cáu gắt nói: "Thế cô nói xem?"

"Ông... ông trời ơi!" Bỗng nhiên, Ngải Lỵ Lỵ suy sụp hẳn, miệng lẩm bẩm nói: "Nói như vậy... ngày hôm đó... người đó... thực sự là Tiêu Chấn sao?"

"Hả?" Triệu Ngọc bất ngờ: "Cái gì mà ngày hôm đó, người đó, là ý gì?"

"Đó là lần hẹn cuối cùng của tôi và anh trai anh ta..." Ngải Lỵ Lỵ giật mình nhớ lại nói: "Hôm ấy, anh trai anh ta đưa tôi đi phim trường xem quay phim, sau khi xem xong, chúng tôi liền về biệt thự anh ta làm chuyện đó."

"Lúc ấy, anh trai anh ta nói, Tiêu Chấn đi nhà máy sẽ không về đâu. Nhưng mà lúc chúng tôi đùa giỡn, tôi lại nhìn thấy một bóng người lướt qua ngoài cửa phòng. Lúc ấy... tôi bị anh trai anh ta đè dưới thân, anh trai anh ta không nhìn thấy, nhưng tôi nhìn thấy! Bây giờ nghĩ lại... Người đó... rất có thể là Tiêu Chấn chăng?"

...

Sau khi Triệu Ngọc đi ra từ phòng thẩm vấn, cuộc họp điều phối vẫn chưa kết thúc, hắn liền đi vào phòng đội trọng án vừa uống cà phê, vừa sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Hiện tại thoạt nhìn, toàn bộ vụ án giết người ở nhà trọ đã rất rõ ràng rồi, em trai của Phùng Khoát - Tiêu Chấn chính là kẻ tình nghi lớn nhất. Động cơ, quá trình còn có vết máu hình hai chấm thủy tất cả đều ăn khớp. Bây giờ còn không khớp một điểm cuối cùng, nếu như có thể phủ định chứng cứ không có mặt của anh ta, như vậy thì có thể xin lệnh bắt giữ rồi!

Chẳng qua, vừa nhắc đến khẩu cung, Triệu Ngọc lại không có cách nào phớt lờ một người khác là Tiêu Quốc Phong!

Năm đó, chính là do ông ta làm chứng nên mới xóa bỏ được sự hoài nghi của cảnh sát với Tiêu Chấn. Nhưng mà, bây giờ nhìn lại thì tám phần là Tiêu Quốc Phong đã làm giả chứng cứ rồi. Mặc dù ngày hôm đó bọn họ đến Lăng Vân đưa hàng, nhưng mà không hề nhìn thấy Tiêu Chấn ở đó.

Bởi vậy có thể thấy được, Tiêu Quốc Phong cũng phải biết vài chuyện gì đó về con trai của mình!

Nếu như có thể lấy được tình hình thực tế từ trong miệng ông ta, có lẽ có thể kết thúc mọi chuyện được rồi.

Nhưng mà, dù sao Tiêu Chấn cũng là con trai ruột của ông ta, hơn nữa, chuyện này cũng liên quan đến danh dự của ông ta, còn có cảm nhận của Phùng Lâm. Cho nên, Triệu Ngọc có thể kết luận, dù có đánh chết Tiêu Quốc Phong thì ông ta cũng tuyệt đối không nói ra!

Nhưng mà không sao cả, năm đó trong khẩu cung của Tiêu Quốc Phong còn có một người khác. Người đó là công nhân trong xưởng đồ gỗ của nhà ông ta. Nếu Tiêu Quốc Phong cho hắn một vài chỗ tốt, đương nhiên là hắn sẽ nói theo sự chỉ thị của Tiêu Quốc Phong rồi.

Nếu dùng khẩu cung của người này như một bước đột phá, có phải là sẽ càng dễ dàng hơn không?

Trong lúc Triệu Ngọc đang cân nhắc, Tiểu Trương và các cảnh sát điều tra của Đội Trọng án Nhữ Dương đã họp xong, đi vào từ bên ngoài. Người còn chưa đến đã nghe thấy lời oán giận, phê bình kín đáo của họ.

"Cái tên Vương Thánh Nghiêu này thật là quá đáng, ỷ vào mình là người đứng đầu của Đội cảnh sát hình sự Cục thành phố, nói chuyện như vậy, thật là khinh người quá đáng!"

"Đúng vậy." Một người khác nói: "Xảy ra vụ án đến giờ cũng chưa được 24 tiếng đâu. Hắn nói mấy lời này có phải là hơi sớm rồi không? Cái này chẳng phải là tìm cách khác để mắng chúng ta vô dụng sao?"

"Chỉ mẹ nó nói mát, chúng ta hao tâm tổn trí, cố gắng hết sức, chạy gãy cả chân, bọn hắn lại đứng bên cạnh nói hươu nói vượn. Tôi không hiểu được cấp trên cử mấy tên khốn kiếp này đến để làm gì chứ? Fuck, lúc nói chuyện, mũi đều vểnh lên đến tận trời, vừa nhìn bọn hắn là đã muốn đánh rồi!"

"Được rồi, được rồi, nói ít vài câu đi!" Đội trưởng Tiểu Trương quát bảo ngưng lại nói: "Chỉ cần có thể phá được vụ án, chính là cách đánh trả tốt nhất với bọn hắn! Nói những cái khác đều không có tác dụng!"

Bây giờ, Triệu Ngọc rốt cuộc đã biết, Tiểu Trương tên là Trương Tử Xuân, cứ kêu là Tiểu Trương, Tiểu Trương, nhưng lại cùng tuổi với hắn, chỉ là nhỏ hơn vài tháng mà thôi.

"Ối? Cảnh sát Triệu? Anh ra rồi à?" Tiểu Trương vừa nhìn thấy Triệu Ngọc, trong mắt lập tức phát ra ánh sáng, vội chỉ ra ngoài cửa nói: "Nào, nào, nào, chúng ta đến bên này nói chuyện một chút đi!"

Lúc này, Kim Muội từ bàn làm việc vội vàng đứng dậy dẫn đường, tính cả Tiểu Trương, hai người cùng nhau đưa Triệu Ngọc vào một phòng làm việc không người khác.

"Sao rồi hả, Triệu... Ừm... Anh rể?" Tiểu Trương thông minh lanh lợi, giọng điệu thay đổi rất nhanh.

"Ừm... Chuyện của tôi giải quyết gần xong rồi!" Triệu Ngọc lại uống một ngụm cà phê, kín đáo gật gật đầu.

"Vậy... Vậy thì tốt rồi... Vậy anh xem... Chuyện của chúng em..." Tiểu Trương chỉ lo Triệu Ngọc giở quẻ, nói hết sức cẩn thận.

"Yên tâm, Triệu Ngọc tôi cũng không phải là tên trộm gà nói mà không làm" Triệu Ngọc nghiêm túc nói: "Bây giờ, tôi sẽ nói cách của tôi cho cậu, nhưng mà... có một số việc tôi cần phải nhắc nhở cậu một chút. Cách này là một chủ ý ngu ngốc, một khi lương tâm của mấy người không qua được thì cũng đừng có mà đem tôi đi bán đấy!"

"Yên tâm, yên tâm!" Tiểu Trương gật đầu.

"Ôi!" Triệu Ngọc thở dài một hơi nói: "Vừa rồi tôi đã xem lại tư liệu, tình huống gia đình của tên hung thủ Cận Siêu... Chậc chậc... Con trai lớn của hắn vào đại học. Con trai thứ hai bị u nguyên bào võng mạc, là một loại bệnh hiếm gặp, gần giống như một loại ung thư mắt, nghiêm trọng thì có thể chết người!"

"Ừm..." Nghe Triệu Ngọc nói, trong lòng Tiểu Trương lộp bộp một tiếng, đã cảm thấy rất không ăn khớp.

"Tôi đã hỏi đồng sự của chúng tôi, anh ta nói là mỗi năm loại bệnh này đều cần phải đến bệnh viện chuyên nghiệp đổi phiến kính. Chi phí mỗi một năm cộng lại ít nhất cũng 100.000 tệ trở lên!"

"Vợ của Cận Siêu là công nhân đã nghỉ việc, dựa vào việc làm công ở tiệm may sống qua ngày. Còn Cận Siêu lại bị đội cảnh sát cách chức, hơn nữa bản thân còn mắc bệnh nan y, người nhà này... Ôi..."

"Chính bởi vì như vậy, bọn họ mới có thể bị người xấu nhắm vào!" Kim Muội bỗng nhiên xen vào nói: "Cho nên, kẻ sai khiến phía sau mới là tên xấu xa nhất. Chúng ta nhất định phải bắt cho được hắn. Cho dù là Ngải Lỵ Lỵ cũng được, hay là người nào khác, chúng ta không thể để bọn hắn ung dung ngoại vòng pháp luật!"

"Triệu... Anh rể..." Mồ hôi trên trán Tiểu Trương chảy ròng ròng nói: "Anh... sẽ không phải là... nhắm vào con trai của Cận Siêu chứ? Chuyện này..."

"Có thể..." Triệu Ngọc hơi nâng lông mày lên: "Có thể... còn xấu xa hơn cái này nữa!"

"Đừng mà, sao có thể làm chuyện phạm pháp được chứ? Chúng ta chính là cảnh sát đấy!" Tiểu Trương khiếp đảm.

"Đội trưởng Trương, cho dù là như thế nào, chúng ta vẫn nghe cảnh sát Triệu nói cho xong hết trước đã!" Lúc này, Tô Kim Muội trước giờ vẫn luôn ấp a ấp úng vâng dạ ngược lại lại trở nên trấn định hơn, vậy mà lại khuyên nhủ Tiểu Trương.

"Phù!" Triệu Ngọc thở dài ra một hơi, nói: "Thật ra... Là như vầy! Trong giang hồ thuê kẻ giết người chia làm mấy loại, Cận Siêu và tất cả mọi người trong vụ án đều không có quan hệ gì cả, loại thuê kẻ giết người này gọi là 'khoảng cách hàng hóa', chính là nói, giữa tên giết người được thuê và người bị giết không có vướng mắc."

"Ừm... Cái này tuy rằng tôi chưa từng tự mình trải qua, nhưng có nghe nói sơ qua, cũng có chú ý tới việc thuê 'khoảng cách hàng hóa'. Nhưng mà tình huống của Cận Siêu hơi đặc thù, vẫn không thể hoàn toàn áp dụng mấy cái quy định này được! Cho nên, chúng ta mới có thể thừa cơ lợi dụng!"

Sau khi nhìn thấy Tiểu Trương và Kim Muội hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt chết lặng, lúc này Triệu Ngọc mới nói: "Được rồi, tôi cố gắng nói đơn giản một chút vậy!"

"Chúng ta lấy góc nhìn của Cận Siêu để vén lên thử xem, hai người xem, bản thân Cận Siêu mắc bệnh nan y, gia cảnh vô cùng khó khăn. Bây giờ, có người tìm đến hắn ta, muốn cho hắn ta một số tiền lớn, muốn hắn ta hỗ trợ giết người!"

"Vì để có thể cứu được con đang bệnh nặng, để người nhà có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp, cho nên Cận Siêu đồng ý với bọn họ, quyết định đi giết chết chị em họ Trần theo yêu cầu của đối phương."

"Nhưng mà, có một vấn đề ở đây, làm sao thanh toán tiền thuê đây?"

"Tiền thuê? Tiền thuê giết người sao?" Kim Muội hỏi.

"Đúng vậy, thông thường mà nói thì khẳng định là đưa tiền đặt cọc trước, đợi đến sau khi xong chuyện lại thanh toán hết!" Triệu Ngọc nói: "Tôi đoán, giao hẹn của bọn họ chắc chắn cũng là như vậy. Cận Siêu giết người, sau khi giết xong cố ý bị bắt, sau đó chính miệng chỉ ra Ngải Lỵ Lỵ. Cứ như vậy là có thể làm cho mọi chuyện hoàn hảo. Mà đối phương tất nhiên cũng sẽ thanh toán tiền. Bởi vì, Cận Siêu còn sống, cho nên không trả tiền thì hắn ta cũng sẽ sửa khẩu cung!"

"Ồ... Nhưng mà, Cận Siêu đã chết rồi." Kim Muội nhíu mày.

"Đúng! Đúng là bởi vì Cận Siêu đã chết, tôi mới có một chủ ý ngu ngốc như vậy!" Triệu Ngọc nói: "Tôi đã từng truy đuổi Cận Siêu, cho dù là băng qua đường cũng được, hay là nhảy vách núi cũng thế! Tôi đoán rằng, có lẽ Cận Siêu đã làm xong chuẩn bị cho cái chết rồi!"

"Hai người dù sao cũng đừng quên, trước kia Cận Siêu chính là cảnh sát. Nếu hắn ta muốn làm chuyện nguy hiểm như vậy, biết rằng bản thân có thể sẽ không trở về được, vậy thì... hắn ta có thể không giữ lại đường lui cho mình sao?"

"Em... không hiểu! Hắn ta đã chết rồi, còn lưu lại đường lui gì nữa chứ?" Kim Muội càng nghe càng mơ hồ.

"Không được à! Nếu hắn ta chết như vậy" Tiểu Trương giải thích: "Đối phương lại nuốt lời, không trả đủ số tiền thì làm phải sao bây giờ đây?"

"Đúng!" Triệu Ngọc gật đầu nói: "Cho nên, chắc chắn Cận Siêu sẽ giữ lại một vài chứng cứ quan trọng. Nếu như sau khi mình chết đi, đối phương không chịu thực hiện, hắn ta sẽ công khai những thứ này!"

"Nhưng mà... Cận Siêu cũng đã chết rồi, làm sao mà công bố được?" Kim Muội vẫn đang băn khoăn, nhưng mà, sau khi hỏi xong đột nhiên cô ta lại nghĩ ra được một chút: "Hắn ta... vợ của hắn ta sao!? Cận Siêu đem chứng cứ xem như là di chúc để lại cho vợ của hắn ta... Nhưng mà... Có phải là quá muộn rồi không? Nếu như đối phương thanh toán, vậy thì phần chứng cứ này chẳng phải đã không còn nữa rồi sao?"

"Chưa chắc đâu, sau khi biết vụ án ngã lầu có thể là thuê kẻ giết người, cảnh sát đã kiểm soát vợ của Cận Siêu ngay lập tức, bằng không thì 2 triệu trong tài khoản là điều tra ra từ chỗ nào chứ?" Tiểu Trương nói: "Nếu như để em nói thì Cận Siêu chết là việc ngoài ý muốn. Bất ngờ như vậy, tất nhiên là đối phương cũng chưa chuẩn bị xong! Có lẽ là đợi đến sau khi Ngải Lỵ Lỵ đã bị định tội, bọn họ mới thanh toán tiền chứ?"

"Ồ... Đúng rồi! Em nghe nói, vợ của Cận Siêu đã bị đưa đến Tần Sơn điều tra." Tô Kim Muội trừng lớn đôi mắt nói: "Nhưng mà... vợ của Cận Siêu sao lại có thể nói thật được chứ? Cô ta lại chẳng phạm tội, nếu cô ta có thể cắn răng chịu đựng, như vậy là có thể nhận được một số tiền lớn rồi! Chịu không nổi, chẳng phải là Cận Siêu đã chết vô ích rồi sao?"

"Cho nên... Đây chính là chủ ý ngu ngốc mà tôi muốn nói!" Triệu Ngọc lắc đầu nói: "Loại chuyện thiếu đạo đức như vậy, vẫn là mấy người đi làm đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top