Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 511- 512

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lúc anh trai anh bị bắt, anh chợt nhận ra vấn đề ở hung khí có thể vạch trần anh." Triệu Ngọc tiếp tục nói. "Vì thế, anh tìm đến cha anh, yêu cầu ông ta giúp anh ngụy tạo bằng chứng vắng mặt tại hiện trường!"

"Ở điểm này, tôi không biết hai cha con anh cụ thể đã nói những gì? Nhưng mà tôi biết kết quả bàn bạc cuối cùng của hai người, cha anh dùng 10.000 tệ để mua chuộc lái xe Khổng Duy Sâm, để cho ông ta làm giả khẩu cung cùng hai người, chứng minh ngày hôm đó hai người đi tới Lăng Vân giao hàng, sau khi vụ án xảy ra mới quay lại Tần Sơn! Cứ như vậy, tự nhiên anh đã bị loại khỏi danh sách đối tượng tình nghi."

Nói xong, Triệu Ngọc lại lấy bản ghi âm đã được biên tập lại hoàn chỉnh của Khổng Duy Sâm ra.

Nghe đến đoạn băng ghi âm, phòng tuyến tâm lý của Tiêu Chấn đã sụp đổ hoàn toàn, cả người run như cầy sấy.

"Tiêu Chấn, anh vì trả thù anh trai anh mà nhẫn tâm giết chết Lưu Kiều vô tội, còn hại Phùng Khoát ngồi tù oan 10 năm, hại Phùng Lâm tức đến nỗi chảy máu não, hại cha anh sợ hãi ngày đêm, tôi muốn hỏi anh, rốt cuộc 10 năm qua, trong lòng anh có thực sự dễ chịu không?" Lúc này, Triệu Ngọc lấy ra tài liệu cuối cùng mà Lan Bác đưa cho hắn đặt trước mặt Tiêu Chấn, nói: "Anh tự xem đi! Đây chính là con dao găm bằng chứng, anh còn gì để nói nữa không?"

Trên tài liệu trước mặt có bức ảnh chụp, đúng là hung khí năm đó.

"Tuy rằng đã qua 10 năm, nhưng chứng cứ không dễ dàng bị tiêu hủy như vậy!" Triệu Ngọc cao giọng: "Chuyên gia đã kiểm nghiệm qua, cán dao của con dao này có dấu hiệu đã từng bị tháo ra rõ ràng, hơn nữa ở phần kẽ hở bên trong đinh vít của cán dao, còn phát hiện mẫu da không phải của Phùng Khoát!"

"10 năm trước, xét nghiệm mẫu da còn chưa phổ biến, cho nên anh mới tránh được một kiếp, nhưng mà hiện tại, anh đừng nghĩ lại chạy thoát được! Anh xem cho kĩ đi!" Triệu Ngọc mở tài liệu cuối cùng ra, nặng nề mà nói: "Kết quả giám định hoàn toàn trùng khớp với mẫu da của anh!"

"A!" Tiêu Chấn khiếp sợ kêu lên, cảm thấy choáng váng, chỉ kém chút nữa là ngất đi.

Lúc này, Triệu Ngọc thấy đã đến thời khắc mấu chốt nên không nói chuyện nữa mà chậm rãi ngồi xuống chờ đợi.

Thực ra, trong lòng Triệu Ngọc cũng đang vô cùng căng thẳng, hắn biết, nếu tiếp sau đây, Tiêu Chấn vẫn cắn răng không chịu mở miệng, vậy tất cả những cố gắng nãy giờ đều chỉ là uổng phí!

Nhưng mà, chuyện Triệu Ngọc lo lắng cũng không xảy ra.

Không biết là do Tiêu Chấn đã sớm chuẩn bị tâm lý hay là thực sự bị Triệu Ngọc phá tan phòng tuyến tâm lý nữa.

Sau khoảng chừng 6- 7 phút, rốt cuộc anh ta ngừng run rẩy, từ từ ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Thực ra... thực ra... sau khi anh trai tôi ngồi tù, tôi cũng đã hối hận!"

Nói xong câu này, ánh mắt Tiêu Chấn dừng lại ở trần nhà phía xa xa, anh ta lại im lặng mười mấy giây, sau đó mới suy sụp nói tiếp: "Tôi cho rằng, đẩy anh trai tôi vào ngục thì Ngải Lỵ Lỵ có thể quay về bên cạnh tôi. Nhưng mà, đợi đến lúc tôi đến trường tìm cô ta lại tận mắt thấy cô ta lên xe của một lão già, hơn nữa, còn... còn..."

Nói đến đây, một giọt nước mắt của Tiêu Chấn đã tràn ra hốc mắt, rơi xuống đất...

"Anh cảnh sát à! Tôi sai rồi, tôi vì một... vì một đứa con gái không đáng để yêu, hại cả nhà chúng tôi... Tôi sai rồi! Hu hu...."

Cuối cùng, Tiêu Chấn không chịu được nữa, bật khóc.

Trận khóc này giải tỏa tất cả áp lực, tình cảm mà 10 năm qua anh ta đã phải chịu. Anh ta òa khóc thống khổ, bi thiết....

Phù...

Nhìn Tiêu Chấn khóc như muốn chết đi sống lại, rốt cuộc Triệu Ngọc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào ghế, coi như hắn vừa trút được gánh nặng.

Lúc này, bên trong phòng nghe lén, nhóm các vị lãnh đạo cấp cao mà đứng đầu là Cục trưởng Hồng, tất cả đều không lên tiếng, bầu không khí im lặng bao trùm cả căn phòng.

Cục trưởng Hồng suy nghĩ một hồi lâu, hiện tại mới gật đầu nói: "Tôi sai rồi! Nếu... năm đó tôi có thể giống như Triệu Ngọc, suy nghĩ mọi việc kỹ càng hơn một chút, xử lý vụ án cẩn thận hơn một chút, có lẽ sẽ không để vụ án oan này xảy ra. Tôi... không thể tha thứ cho bản thân mình!"

"Cục trưởng Hồng, việc gì cũng không thể tuyệt đối được!" Phùng Tiêu ở bên cạnh an ủi: "Vụ án này nhìn qua tưởng chừng đơn giản nhưng thực tế lại vô cùng phức tạp. Hai vết chấm thủy, hung khí, khẩu cung của nhân chứng, tổng hợp lại những yếu tố này, bất luận là ai cũng sẽ thấy Phùng Khoát là đối tượng tình nghi đầu tiên!"

"Ha ha... lão Phùng à, những cái này... đều chỉ là lấy cớ mà thôi!" Cục trưởng Hồng thoải mái nói. "Mặc kệ lúc nào, sơ sót đều không thể tha thứ được. Làm cảnh sát thì lại là sai lầm trí mạng. Chuyện này tôi sẽ viết báo cáo chi tiết gửi cho lãnh đạo. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ tự nhận trách nhiệm từ chức, chấp nhận mọi hình phạt của cấp trên! Sau này... chỉ mong không còn người nào phạm phải sai lầm như tôi nữa!"

"Cục trưởng Hồng..." Phùng Tiêu im lặng cúi đầu.

Dù sao Triệu Ngọc cũng là Tổ trưởng, nếu Tiêu Chấn đã nhận tội, như vậy nhiệm vụ thẩm vấn kế tiếp có thể giao cho những cảnh sát điều tra khác tiếp nhận như bình thường.

Lúc giao lại nhiệm vụ xong, Triệu Ngọc đi ra khỏi phòng thẩm vấn thì đúng lúc gặp Cục trưởng Hồng cũng vừa ra khỏi phòng nghe lén.

Cục trưởng Hồng bước nhanh tới trước mặt Triệu Ngọc xúc động nắm lấy tay hắn nói: "Cảnh sát Triệu, họ Hồng tôi cả đời làm cảnh sát nhưng đây đúng là lần đầu tiên thấy xử lý vụ án đặc biệt như thế, thật sự là ngoạn mục xuất sắc, tôi đây cũng coi như mở rộng tầm mắt, tâm phục khẩu phục!"

"Quá khen! Quá khen!" Triệu Ngọc khẽ cười nói. "Nếu Cục trưởng đã nói tới đây, tôi cũng muốn nói cho ngài biết, Triệu Ngọc tôi cũng chỉ vì điều tra rõ chân tướng chứ không phải cố ý nhắm vào ai cả. Vì thế mong rằng Cục trưởng Hồng quản lý cấp dưới của mình tốt hơn, đừng để bọn họ không có việc gì lại tới tìm tôi, nhất là vị Đội phó kia!"

"Triệu Ngọc, cậu..." Vương Thánh Nghiêu tức giận đỏ mặt tía tai, thật không ngờ Triệu Ngọc vừa gặp mặt đã bắt đầu báo cáo hắn ta.

"Ha ha... tính toán chi li, có thù tất báo!" Cục trưởng Hồng vẫn đang nắm tay Triệu Ngọc nói tiếp, "Hiện tại, rốt cuộc tôi cũng hiểu được vì sao cậu có thể phá được nhiều vụ án lớn và cả những vụ án chưa được giải quyết như vậy. Gan dạ dũng cảm, có niềm tin tuyệt đối, tôi thật sự hi vọng cảnh sát ở Tần Sơn chúng ta có thể có nhiều nhân tài giống như cảnh sát Triệu đây."

"Quá khen! Quá khen! Có điều nói thật, nếu như tôi mà làm Đội phó khẳng định so với anh Vương đây còn tốt hơn!"

Triệu Ngọc lại xấu tính buông ra một câu, khiến Vương Thánh Nghiêu tức giận nổ đom đóm mắt.

"Được rồi, cảnh sát Triệu, cảm ơn cậu đã cho tôi xem một màn sống động như vậy!" Lần thứ hai Cục trưởng Hồng nói. "Về vụ án này, tôi sẽ thông báo cho các bộ phận, ban ngành liên quan, tra cứu trách nhiệm, lật lại bản án của Phùng Khoát. Tôi cũng tự mình tra xét, kiểm điểm lại bản thân, tuyệt đối không nhân nhượng. Cậu nói đúng, chúng ta làm cảnh sát là vì muốn điều tra chân tướng rõ ràng, giương cao chính nghĩa. Sau này tôi hi vọng tất cả cảnh sát Tần Sơn đều sẽ học tập noi theo gương cậu!"

Nói xong, Cục trưởng Hồng xoay người định đi.

Nhưng đúng lúc đó, từ phía xa xa có một người đang hấp tấp chạy tới, người này không phải ai khác chính là Lương Hoan - người tới Phân cục Mạt Dương nhận vật chứng.

Lương Hoan không thấy mấy vị lãnh đạo chỉ thấy Triệu Ngọc, cho nên vừa chạy lại đây đã không nhịn được vui sướng báo với Triệu Ngọc.

"Tiểu Triệu! Tiểu Triệu, tôi đã lấy được hung khí kia, ha ha, cậu biết không? Tôi đã hao tổn tâm sức á... ừm... ừm?"

Vốn Lương Hoan đang định mở hộp đựng con dao găm ra nhưng vừa nhìn thấy nhiều vị lãnh đạo có mặt ở đây như vậy, anh ta mới ý thức được tình hình không ổn, nhanh chóng đậy nắp hộp lại.

"Vật chứng? Hung khí? Dao găm..." Vương Thánh Nghiêu không ngốc, chỉ một thoáng đã hiểu được chuyện gì, kinh ngạc chỉ vào phòng thẩm vấn nói: "Cái này không phải vừa mới cầm lại đây sao? A... cậu... Các cậu dám cả gan giả tạo chứng cớ... vừa rồi đều là giả! Cậu... các cậu đúng thật là to gan...."

"Ha ha ha..." Ai ngờ nghe được lời này xong, Cục trưởng Hồng cũng ngửa mặt lên trời cười to, sau đó lắc đầu khen: "Tuyệt! Thực sự rất tuyệt! Ha ha ha...."

Nói xong, Cục trưởng Hồng dẫn người của ông hiên ngang bước đi.

"A? Giả tạo chứng cớ, chuyện này tính thế nào đây? Xử lý thế nào?" Vương Thánh Nghiêu vẫn chưa chấp nhận buông tha.

Đại đội trưởng Phùng Tiêu lại nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn ta, sau đó kéo hắn ta di.

"Phù!" Chờ những người đó đi hết, lúc này Triệu Ngọc mới nặng nề thở phào một hơi mắng: "Anh Lương à, suýt chút nữa tôi bị anh hại chết rồi!"

"Tổ trưởng, tổ trưởng..." Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa kịp mắng xong, bỗng nhiên Tiểu Bạch mở cửa phòng thẩm vấn ra nói với hắn: "Tổ trưởng, Tiêu Chấn muốn gặp anh! Nói có chuyện quan trọng, muốn nói cho anh biết!"

Hả?

Triệu Ngọc khẽ nhíu mày, không biết Tiêu Chấn tìm hắn còn có chuyện gì?

...

"Anh cảnh sát, tôi muốn nói với anh về chuyện của cha tôi!"

Trong phòng thẩm vấn, Tiêu Chấn nói với Triệu Ngọc bằng giọng điệu gần như là cầu xin: "Thực ra, cha tôi cái gì cũng không biết! Anh nói không sai, tôi đúng là sau khi giết người mới ý thức được chuyện hung khí không ổn, lỡ như cảnh sát điều tra, sớm muộn sẽ điều tra đến tôi."

"Cho nên... tôi cũng là đến bước đường cùng mới đi tìm cha tôi!" Tiêu Chấn nặng nề nói: "Thực ra, hôm đó chuyện chúng tôi nói hoàn toàn không phức tạp, tôi chỉ nói với cha tôi... nếu như có cảnh sát hỏi, cha cứ nói trong số những người đi Lăng Vân giao hàng, cũng có con!"

"Nói xong, tôi liền đi ngay! Không giải thích thêm một câu, cha tôi sau này cũng chưa bao giờ hỏi tôi tại sao."

"Cho nên, anh cảnh sát à, tôi cầu xin anh, cha tôi cái gì cũng không biết." Tiêu Chấn tha thiết nói: "Các anh đừng làm khó cha tôi được không? Tôi vào tù không sao cả, tôi đã phạm tội, tôi đã hại anh tôi, tôi đáng chết!"

"Nhưng, tôi hi vọng anh tôi ra tù vẫn có thể có một gia đình đầy đủ!" Tiêu Chấn lại nước mắt giàn giụa nói: "Cầu xin anh, vì mẹ tôi bị bệnh nan y, xin hãy tha cho cha tôi đi!"

"Haiz! Người một nhà vốn dĩ có thể hạnh phúc đầm ấm bên nhau, đáng tiếc..." Triệu Ngọc thở dài nói: "Vì một lần nghĩ dại của anh mà lại rơi vào tình cảnh như thế này! Nói cho anh biết... cha anh không chỉ là làm giả lời khai, ông ta còn dùng tiền mua chuộc Khổng Duy Sâm. Cho nên, tôi không giúp được ông ta đâu! Pháp luật sẽ cho ông ta một sự trừng trị thích đáng!"

"Hu... hu..." Tiêu Chấn khóc đến mức toàn thân run rẩy: "Xin lỗi... Tôi có lỗi với... bọn họ..."

"Anh sai rồi, người anh có lỗi nhất, không hoàn toàn là người nhà anh đâu Tiêu Chấn!" Triệu Ngọc lắc đầu nói: "Không lẽ anh vẫn chưa hiểu sao? Người anh có lỗi nhất là Lưu Kiều vô tội kìa! Giết người đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, anh vẫn nên chuẩn bị tốt việc chuộc tội đi! Tôi không giúp được anh đâu!"

Nói xong, Triệu Ngọc quay người đi trong chớp mắt.

Nhưng, Tiêu Chấn lại thiết tha nói: "Anh cảnh sát, tôi... tôi còn có một chuyện muốn nói với anh... Ngải... Ngải Lỵ Lỵ... cô ta..."

"Ngải Lỵ Lỵ?" Triệu Ngọc quay người lại.

"Tôi đã nghe rồi..." Tiêu Chấn nói: "Cô ta làm vợ của ông trùm giới giày dép, gả vào nhà quyền thế. Tôi cũng nghe nói, hôm qua cô ta đã bị cảnh sát bắt! Tôi... tôi mới nãy nghe trong điện thoại, nghe anh nhắc đến cô ta, tôi có thể hỏi một chút, chuyện thuê hung thủ giết người, thực sự là cô ta làm sao?"

Triệu Ngọc vô thức sờ sờ điện thoại, không ngờ, mới nãy Tô Kim Muội nhắc đến chuyện của Ngải Lỵ Lỵ, lại bị Tiêu Chấn nghe thấy.

Nhưng mà, Triệu Ngọc không biết mục đích của Tiêu Chấn, tự nhiên không thể nói sự thật, lập tức hỏi ngược lại: "Sao vậy? Anh hỏi chuyện này làm gì?"

"Anh cảnh sát, tôi không biết có phải anh điều tra vụ án đó không." Tiêu Chấn nói: "Nhưng tôi có thể chịu trách nhiệm nói cho anh biết, Ngải Lỵ Lỵ hoàn toàn có thể làm ra loại chuyện như thế!"

"Ừm..." Triệu Ngọc mở miệng, vốn định nói cho anh ta biết chuyện Ngải Lỵ Lỵ bị oan, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nói ra.

"Xin anh tin tôi, tôi tuyệt đối không phải xuất phát từ thành kiến cá nhân!" Tiêu Chấn kích động nói: "Tôi hiểu cách làm người của Ngải Lỵ Lỵ, người phụ nữ này luôn luôn vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Chuyện thuê hung thủ giết người, chỉ có cô ta mới làm ra được! Cho nên, anh nhất định phải điều tra cô ta kỹ càng, đừng để bị cô ta lừa!"

"Haiz!" Triệu Ngọc thở dài một hơi, khuyên nhủ: "Tiêu Chấn à, bây giờ bản thân anh cũng khó giữ nổi, vẫn nên tự lo lắng cho chuyện của mình nhiều hơn đi!"

"Không thể phủ nhận, chuyện này của nhà các anh, Ngải Lỵ Lỵ cũng là một thành phần quan trọng tạo nên. Nhưng, cô ta chỉ là một thành phần mà thôi, anh đừng quên, kẻ giết người từ đầu đến cuối chính là anh!"

"Tiêu Chấn, nếu như bản thân anh không có ý nghĩ xấu xa, người khác có làm gì đi nữa cũng không thể khiến anh phạm tội."

"Phải, ở vai trò nào đó, anh cũng là người bị hại, nhưng, phạm tội chính là phạm tội, anh có tìm thêm mười nghìn lý do nữa cũng không thể nào thay đổi sự thật! Tôi nói như vậy đã hiểu rồi chứ?"

"Tôi... hiểu rồi, đã hiểu..." Nghe thấy lời này, Tiêu Chấn rốt cuộc lặng lẽ cúi thấp đầu.

Đợi sau khi Triệu Ngọc bước ra khỏi phòng thẩm vấn lần nữa, trong hành lang chỉ còn các đồng nghiệp Đội Trọng án Dung Dương, còn Mao Vĩ cũng vì cảm thấy xấu hổ mà đã sớm rời khỏi đây.

Những chuyện tiếp theo, Triệu Ngọc liền giao lại toàn bộ cho đồng nghiệp xử lý, rời khỏi Cục Cảnh sát, trở về ngôi nhà ở phố Thuận Phong.

Trên đường đi, Triệu Ngọc lại gọi cho Miêu Anh mấy cuộc điện thoại, nhưng điện thoại vẫn không kết nối được, cứ ở trạng thái mất liên lạc.

Ai ngờ, lúc Triệu Ngọc về đến nhà, ngược lại nhận được cuộc gọi của đồ đệ Tô Kim Muội.

Tô Kim Muội nói cho Triệu Ngọc biết rằng qua một đêm điều tra, bên Phân cục Nhữ Dương bọn họ về cơ bản đã thẩm tra rõ ràng quá trình vụ án nhảy lầu của chị em họ Trần.

Người tên Trần Bỉnh Tiên đó lợi dụng căn bệnh hiểm nghèo của Cận Siêu, cùng với kinh tế khó khăn nhà hắn ta làm điều kiện, yêu cầu hắn ta giúp mình giết chị em họ Trần, đồng thời vu oan cho Ngải Lỵ Lỵ!

Trần Bỉnh Tiên cho Cận Siêu 5 triệu tiền thù lao giết người, cọc trước một triệu tại chỗ, sau khi xong việc, sẽ thanh toán nốt phần còn lại.

Mà 2 triệu trong thẻ ngân hàng của vợ Cận Siêu cũng là mưu mô của Trần Bỉnh Tiên, vốn dĩ không liên quan đến Ngải Lỵ Lỵ.

Căn cứ vào lời khai báo của Trần Bỉnh Tiên, chuyện duy nhất ông ta không nghĩ đến chính là cái chết đột ngột của Cận Siêu. Dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi Cận Siêu bị bắt, sẽ ở Cục Cảnh sát vu cáo cho Ngải Lỵ Lỵ. Nhưng cái chết của gã lại lập tức làm xáo trộn kế hoạch của Trần Bỉnh Tiên.

Điều ông ta càng không ngờ tới chính là Cận Siêu lại giữ đường lui cho mình, ghi hình cuộc giao dịch của bọn họ lại. Làm như vậy, sau khi các chứng cứ quan trọng được trình ra, Trần Bỉnh Tiên dĩ nhiên không thể không cúi đầu nhận tội!

Sau đó, phía cảnh sát cũng tìm được 1 triệu tiền cọc ở nhà Cận Siêu, sự thật của cả câu chuyện đã được phơi bày một cách triệt để, Ngải Lỵ Lỵ cũng được vô tội thả ra.

Do phá án nhanh chóng, bây giờ Đội Trọng án Nhữ Dương cũng nhận được nhiều lời khen ngợi, tăng thêm vẻ vang. Không những nâng cao vị trí của mình trong chớp nhoáng, còn hung hăng vả vào mặt bọn Vương Thánh Nghiêu.

"Chỉ có điều..." Tô Kim Muội hơi cảm khái nói: "Sư phụ à, có một chuyện em vẫn không giải thích được. Anh nói xem, chúng ta dùng hồ sơ bệnh án giả lừa lấy lời khai của vợ Cận Siêu, chuyện này... có phải là hơi thiếu đạo đức không?"

"Chuyện này à..."

Thực ra, chuyện thiếu đạo đức giống như vậy, Triệu Ngọc không phải mới làm một hai lần, gồm cả lời khai của Khổng Duy Sâm, còn có giấy giám định hung khí lừa Tiêu Chấn, đều là Triệu Ngọc dùng mánh khóe không đứng đắn đạt được.

Trước đây, Triệu Ngọc chưa từng có cảm giác làm như vậy có gì không thích hợp? Bởi vì, hắn hoàn toàn không phải đang vu cáo hãm hại người tốt, chỉ là một lòng vì điều tra rõ chân tướng mà thôi!

Nếu như Tiêu Chấn không phải hung thủ giết hại Lưu Kiều, vậy cho dù Triệu Ngọc làm giả thêm nhiều chứng cứ, anh ta cũng không thể nào nhận tội!

Cái gọi là phải thử mới biết có hay không, đây chẳng qua là một mánh khóe phá án nhanh chóng có hiệu quả mà thôi.

Nhưng mà, bây giờ đối mặt với câu hỏi của Tô Kim Muội, Triệu Ngọc lại thực sự không biết nên trả lời thế nào!

Hắn suy nghĩ rất lâu, mới ngậm ngùi nói: "Kim Muội à, làm người chỉ cần không thẹn với lương tâm. Tôi nghĩ, chỉ cần chúng ta có thể điều tra rõ chân tướng, trả lại công bằng cho người bị hại, vậy chắc hẳn... là chuyện đúng chứ nhỉ?"

"Đã hiểu, sư phụ, hôm nay em thực sự được mở rộng tầm mắt, thu hoạch khá lớn!" Tô Kim Muội cung kính nói: "Sau này, còn mong được sư phụ chỉ dạy nhiều hơn nữa!"

Tiếp theo đó, hai thầy trò lại nói chuyện thêm vài câu, lúc này mới cúp điện thoại.

Đối với đồ đệ mới thu nhận này, Triệu Ngọc cảm thấy rất mới mẻ. Hơn nữa, song song với sự mới mẻ, hắn còn cảm nhận được một loại cảm giác tự hào và hài lòng khi được người khác sùng bái.

Nhưng mà, có chuyện Triệu Ngọc lại quên hỏi, trước đây em gái mắt to dễ thương nói, là cô ấy tìm người giải vây giúp mình! Nhưng... có vẻ hoàn toàn không phải như vậy nhỉ?

Cuối cùng, chỉ là Cục trưởng Hồng người ta chủ trương liêm chính không nịnh nọt khuyến khích mình, mới có thể khiến Tiêu Chấn nhận tội?

Không lẽ... Cục trưởng Hồng này là do Tô Kim Muội nhờ người gọi đến?

Không thể nào?

Tô Kim Muội này không lẽ cũng có người đứng phía sau, là một cô gái hoàn toàn không đơn giản!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top